Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 176




Nhưng cho dù Trần Thiên Bắc không nói ra thì sự thật này cũng được thể hiện trong thái độ rời khỏi bàn sau khi ăn của cô gái, cuối cùng cũng khiến các sư huynh tội nghiệp và thiếu niên mặt trời ở lớp bên cạnh cảm nhận được.

Nhưng mà... còn có thể làm gì được?

Thế thì chỉ có thể tha thứ cho cô.

Sau khi Tưởng sư huynh và Trương sư huynh làm xong công việc ở Bạch Vân Quan, nghe nói gần đây họ thường hay xuất hiện ở phố lớn ngõ nhỏ...

Vì dân phục vụ, ổn định hòa bình xã hội... Đồng thời, nếu có thể bắt được vài lệ quỷ ăn được cho sư muội ăn thì càng tốt.

Các sư huynh bắt đầu bôn ba khắp các phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố.

Tô Trầm Hương biết được chuyện này thì vô cùng cảm động, vậy nên đã trang bị những tấm bùa chú cấp cao cho các sư huynh của mình, khích lệ họ cống hiến nhiều hơn cho nhân dân.

Quan chủ thì khích lệ các đệ tử thường xuyên đi lại ở bên ngoài, giúp đỡ một số người thường.

Đối với người giàu, họ bắt quỷ hoặc làm một số chuyện khác đều thu phí rất đắt.

Nhưng đối với người bình thường, phí của Bạch Vân Quan không cao, thậm chí có khi còn miễn phí.

Trước đây, miễn phí thật sự là một việc làm vô ích.

Nhưng bây giờ, dù miễn phí thì vẫn có thể tiện đường đưa lệ quỷ về nuôi tiểu sư muội, cũng coi như là một niềm vui bất ngờ.

Các đệ tử của Bạch Vân Quan từ nhỏ đều đã nhận được những lời răn dạy đại loại như phải bảo vệ người thường, vốn dĩ cũng không bài xích công việc vất vả như vậy, cho dù mệt mỏi cũng cảm thấy tràn đầy sinh lực.-

Nhưng có lẽ là vì gần đây Bạch Vân Quan hoạt động quá tích cực trên các phố lớn ngõ nhỏ, Quỷ Môn cảm thấy càng không dễ lộ đầu, lão Đổng còn đặc biệt gọi cho Tô Trầm Hương, hỏi xem Bạch Vân Quan sức lực tràn đầy như vậy rốt cuộc là vì lý do gì.

Không thể nói cho lão Đổng biết họ đi tìm đồ ăn cho cô, Tô Trầm Hương nghe điện thoại, nghĩ tới những lời ông lão căn dặn mình liền nói một cách thong thả ung dung, như thể không để ý cho lắm: “Có lẽ là vì Đại trưởng lão tỉnh lại, họ quá vui mừng, cũng muốn thể hiện một chút trước mặt Đại trưởng lão để nhận được lời khen ngợi và sự đề bạt của Đại trưởng lão ấy mà."

"...Ai tỉnh lại?" Chuyện ông lão đã tỉnh lại, lão Đổng thật sự không biết.

Ông lão sống ở nơi sâu nhất trong Bạch Vân Quan và nói chuyện quang quác mỗi ngày, mặc dù các đệ tử khác đều biết, nhưng lại chưa từng nhắc với bên ngoài, nên người ngoài ai cũng không biết.

Biết Đại trưởng lão của Bạch Vân Quan đã tỉnh, lão Đổng tức thời lo lắng.

Đây là cái gai trong mắt ông ta.

"Đại trưởng lão tỉnh lại rồi."

"Tỉnh thật rồi sao? Ông ta... ông ta không có chuyện gì ư?" Lão Đổng giống như bị giẫm phải đuôi, không bày ra dáng vẻ cao nhân nữa.

"Đương nhiên là không có chuyện gì rồi, ăn ngon ngủ tốt, ngày ngày đều giảng bát vinh bát sỉ* cho các đệ tử." Nếu ông lão đã bảo cô nói như vậy, đương nhiên Tô Trầm Hương cũng không kiêng kị.

*Bát vinh bát sỉ: Là luận thuyết xã hội chủ nghĩa về danh dự và ô nhục do Hồ Cẩm Đào đề xướng năm 2006 gồm tám điều vinh và tám điều nhục.

Cho dù Quỷ Môn sốt ruột, muốn cho lệ quỷ đột nhập hãm hại ông lão một lần nữa thì cũng chính là dâng thức ăn đến miệng Tô Trầm Hương.

Đúng lúc cô đang trong giờ học, vừa đọc sách, vừa tung tin một cách vô tư.

Bằng cách này, thấy cô không hề có sự dè dặt đối với Quỷ Môn, biết gì nói đó khiến lão Đổng cũng do dự đôi chút.

Tô Trầm Hương, đây là... thực sự đi nương nhờ Quỷ Môn, hay là giả thế?

"Vậy ông ta đã nói gì? Tọa độ của tòa thành Quỷ..."

"Tôi không biết." Tô Trầm Hương bĩu môi nói: "Có lẽ ngoài Quan chủ thì không có ai biết cả." Ông lão vẫn giấu giếm cô, như thể sợ cô lên cơn thèm ăn rồi đuổi theo định vị đến tòa thành Quỷ ăn trước vậy…

Tô Trầm Hương là một con ma ham ăn đến vậy sao?

Giữa người và ma liệu có còn chút niềm tin nào không?

Cô hừ một tiếng, xoa cái bụng nhỏ xẹp lép của mình, trông rất tức giận, nhưng cơn giận này lại khiến trong tim lão Đổng thình thịch một tiếng.

Đây rõ ràng là không hài lòng với việc Bạch Vân Quan giấu giếm cô, cũng tức là... Đại trưởng lão của Bạch Vân Quan thật sự đã tỉnh lại, hơn nữa còn nhớ hết mọi chuyện ở tòa thành Quỷ, chắc hẳn không phải tin giả.

Nhưng sao có thể như vậy chứ?

Quỷ Vương, hắn không phải là một quả hồng mềm*.

*Quả hồng mềm: Ý chỉ một người dễ bị bắt nạt, hay ở thế yếu.

Cho dù Quỷ Vương không ra tay với sinh hồn thì lệ quỷ ùn ùn kéo đến trong tòa thành Quỷ kia cũng không thể buông tha cho một sinh hồn ngon lành như vậy.

Làm sao mà Đại trưởng lão vẫn có thể nguyên râu nguyên đuôi*, trông sinh hồn có vẻ không hề bị thương, rút lui thành công từ tòa thành Quỷ mà thần trí vẫn bảo toàn chứ?

*Nguyên râu nguyên đuôi: Thành ngữ, trước đây dùng để miêu tả con dế. Dùng nhiều để hình dung thân thể khỏe mạnh của người nào đó.

Có nghĩ như nào đi nữa thì khi đó, dù lão già ấy không chết cũng không có con đường sống.

"Ông ta có nói mình đã thoát khỏi tòa thành Quỷ như thế nào không?" Lão Đổng khẩn trương hỏi.

Hay là... ở tòa thành Quỷ đã xảy ra nhầm lẫn gì đó?

"Cũng không nói." Tô Trầm Tường nói một cách thành thật.

Khi cô nói đến đây, lão Đổng lẩm bẩm nói: “Thảo nào cứ nhất quyết loại bỏ phân xưởng bỏ hoang kia… Đây là muốn dồn ép thời gian xây con đường lệ quỷ của chúng ta, sau đó bọn họ sẽ nghĩ cách tấn công tòa thành Quỳ.”

Nghĩ đến việc Bạch Vân Quan đang giành giật thời gian với Quỷ Môn, sau đó vùi dập hết hy vọng mấy chục năm qua của bọn họ, trong lòng lão Đổng tức thời sinh ra một nỗi lo âu vô cùng lớn.

Ông ta lập tức cảm nhận được ác ý to lớn của Bạch Vân Quan, và cả mục đích của những hành động gần đây của Bạch Vân Quan.

Việc tiêu diệt bào thai quỷ có ảnh hưởng đến tốc độ Quỷ Môn tích trữ lệ quỷ, và sự truy đuổi gần đây trên phố lớn ngõ nhỏ khiến Quỷ Môn không dám lộ đầu, trong khoảng thời gian Quỷ Môn co đầu rụt cổ, có thể bọn họ đã sử dụng đủ các phương pháp khác nhau để phong ấn tòa thành Quỷ.

Cảm nhận được sự áp bức khiến người ta ngạt thở này, lão Đổng đột nhiên nghiến răng.

"Tiểu Hương, cảm ơn cô đã nói chuyện này cho tôi biết."

Nếu không, ông ta vẫn đang mê mẩn trong mù mịt, còn nghĩ không cần vội, cứ chầm chậm mà làm.

Bạch Vân Quan thực sự quá nham hiểm!

Tô Trầm Hương không biết lão Đổng đã suy nghĩ thêm thắt những gì.

Nhưng qua giọng điệu của ông ta thì có vẻ những gì ông ta vừa nói chính là thứ mà Đại trưởng lão rất muốn nghe thấy.

“Không có gì, mọi người vì tôi, tôi vì mọi người, tôi rất thích giúp đỡ người khác. Ông có thể cảm nhận được sự giúp đỡ của tôi thì tôi cũng rất vui. Đúng rồi, chăm sóc thật tốt cho mẹ tôi nhé, cho bà ấy ăn thêm mấy bữa ngon... Có thời gian tôi sẽ đến thăm bà ấy.”

Bây giờ Từ Lệ đang sống ở Quỷ Môn, nếu Tô Trầm Hương đến thăm bà ấy thì chẳng phải tiện thể được ăn một bữa ngon ở Quỷ Môn sao!

Cuối cùng thì giờ đây, cô con gái hiếu thảo cũng đã nghĩ đến việc mình còn có người thân, mẹ ruột – người bán mình cho Quỷ Môn hai lần, ước gì có thể bỏ sách giáo khoa trong tay xuống để đến ăn bữa cơm đoàn tụ với mẹ.

Tình cảm chân thành này, lão Đổng vốn còn do dự một chút, nhưng nghĩ đến sự tiến sát từng bước của Bạch Vân Quan, ông ta đột nhiên đồng ý.

"Nếu Tiểu Bắc bằng lòng, cô có thể bảo Tiểu Bắc đến cùng." Lão Đổng dịu dàng nói: "Chắc hẳn cậu ta cũng cảm nhận được thành ý của chúng tôi."

Cha con nhà họ Trần rơi vào tình cảnh này đều do Quỷ Môn làm ra.

Quỷ Môn trông như đang tỏ ra ưu ái với Trần Thiên Bắc.

Mặc dù Trần Thiên Bắc rất ghét Quỷ Môn, nhưng nếu Tô Trầm Hương đã muốn đến Quỷ Môn thì Trần Thiên Bắc cũng gật đầu với cô không hề do dự.

Cô đi đâu thì cậu đi đó.

"Được. Vậy ông chuẩn bị thêm chút đồ ăn ngon nhé."

"Đến lúc đó, tôi cũng sẽ cho cô xem một số bí mật thật sự." Lão Đổng nói một cách thần bí khó hiểu.

Dường như bí mật mà Tô Trầm Hương mới tiết lộ cho ông ta đã khiến ông ta trở nên thân thiết và nhiệt tình hơn với cô.

Tô Trầm Hương cúp điện thoại, sờ sờ chiếc cằm trơn bóng của mình, nhỏ giọng nói với Trần Thiên Bắc: “Sao tôi cảm thấy giống như ông ta đang muốn chấm dứt chuyện này vậy chứ?”

Lão Đổng cho cô cảm giác như đã hạ quyết tâm chuyện gì đó.

Trần Thiên Bắc khẽ cau mày.

"Phải đề phòng Quỷ Môn chó cùng rứt giậu."

"Cậu nói đúng." Tô Trầm Hương gọi điện thoại cho ông lão trước, kể cho ông lão nghe chuyện về lão Đổng hôm nay.

Nghe giọng nói quang quác bên kia điện thoại, cô không để ý nói: “Cháu nói muốn đến thăm Từ Lệ, không ngờ ông ta lại đồng ý, nói là đến lúc đó sẽ cho cháu địa chỉ để cháu đến thăm bà ấy.”

Cô nói sắp đến Quỷ Môn, ông lão lập tức trở nên lo lắng.

Dù biết Tô Trầm Hương không có gì cần mình phải lo lắng, nhưng là trưởng bối, ông ấy có thể trơ mắt nhìn con cháu nhà mình đến một nơi như Quỷ Môn sao?

"Cháu đừng đi, lão ta cho cháu địa chỉ cũng đừng đi. Quỷ Môn không phải thứ gì tốt lành cả, vô cùng nham hiểm... Đến lúc đó để các sư huynh của cháu đến đó xem thử xem."

Ông lão cứ nhắc mãi: “Cháu cứ chăm chỉ học hành, ăn nhiều lên, tăng thêm vài cân là được rồi. Mấy chuyện nguy hiểm không đến lượt một đứa trẻ như cháu phải lo.”

"Cháu đói!" Tô Trầm Hương lẽ thẳng khí hùng nói.

Ông lão:...

Trong nhà có lệ quỷ ăn khỏe đúng là không thể thảnh thơi nổi.

"Lát nữa sẽ gửi đồ ăn cho cháu. Còn chuyện đến Quỷ Môn, cháu cứ bỏ qua đi." Cho dù bây giờ cũng có hứng thú với việc Quỷ Môn đang lẩn trốn ở đâu, cũng muốn biết một số bí mật và tiến độ hiện giờ của Quỷ Môn, nhưng ông ấy sẽ không vì Tô Trầm Hương mạnh mẽ mà bắt cô đi mạo hiểm.

Ông ấy căn dặn hết lần này đến lần khác, Tô Trầm Hương cứ lẩm bẩm làm như không nghe thấy, ông lão lo lắng đến độ toát hết mồ hôi, khi tan học, Tưởng sư huynh còn đặc biệt đến trường đón cô.

Tưởng sư huynh cũng lo lắng không thôi, bảo Tô Trầm Hương đừng tới Quỷ Môn.

Tô Trầm Hương, ngoan ngoãn.

Ngoan ngoãn nhưng không nghe lời.

“Nếu em nhất quyết muốn đi, anh sẽ nói cho cha em biết.”

Chờ Tô Trầm Hương và Trần Thiên Bắc được Tưởng sư huynh đón đến Bạch Vân Quan ăn cơm, ông lão mặt dữ như hổ, tỏa ra sát khí cực lớn.

Mách phụ huynh!

Tô Trầm Hương im lặng.

“Cứ vậy đi.” Cô vẫn rất sợ mách phụ huynh… Là học sinh giỏi, sao có thể bị mách phụ huynh được chứ?

Cô vùi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói với ông lão và Quan chủ lo lắng đến mức tóc hai bên cũng đã bạc thêm: “Ma nữ váy đỏ nói với cháu, cô ta bằng lòng đi cùng cháu. Có cô ta bảo vệ cháu, còn có Trần Thiên Bắc ở đó, lại có thêm mọi người xếp hàng trông chừng bên ngoài địa chỉ này, có động tĩnh gì kỳ lạ sẽ nhanh chóng cứu cháu, như vậy có được không?"

Ông lão vẫn lắc đầu.

“Cho dù bây giờ cháu không tới Quỷ Môn, khi tòa thành Quỷ xuất hiện, cháu cũng phải đứng trước mặt Quỷ Vương. Cháu cũng đã vướng vào nguy hiểm rồi, thực ra nguy hiểm hiện tại và nguy hiểm sau này cũng không có gì khác biệt cả."

Tô Trầm Tường cảm thấy lời nói của mình rất hợp lý.

Trong sự im lặng của ông lão, cô gãi chiếc đầu nhỏ, nói: “Nếu Quỷ Môn thực sự muốn hại cháu thì đã ra tay từ lâu rồi. Bây giờ vẫn chưa ra tay, cháu cảm thấy nếu đến nơi ẩn náu của họ, bọn họ cũng sẽ không làm gì cháu đâu.”

“Cháu vẫn là một đứa trẻ.” Ông lão không nhe nanh trợn mắt mà đột nhiên nghiêm túc nói: “Ông biết không cần lo lắng cho cháu. Nhưng cháu vẫn là một đứa trẻ, ông thà là ông đến Quỷ Môn cũng sẽ không để cháu đi. Tiểu Hương, trước đây không có điều kiện, ông không thể bảo vệ cháu đàng hoàng. Bây giờ thì khác trước rồi, cho ông bảo vệ cháu nhé.”

Ông ấy giơ tay lên, âu yếm xoa xoa mái tóc của Tô Trầm Hương, dịu dàng nói: “Cho dù cháu rất mạnh thì cũng có thể học cách dựa vào chúng ta mà.”

Ông lão như vậy, mặt mày hiền hậu, không khác gì với lúc ở căn nhà cổ.

Tô Trầm Hương lại ngơ ngác nhìn ông ấy.

Dường như cô đang nghĩ đến rất lâu rất lâu trước đây, sinh hồn cực kỳ yếu ớt ấy còn phải dựa vào sự bảo vệ và nguyền rủa của cô để trốn tránh những lệ quỷ thèm muốn ông ấy trong nhà cổ.

Nhưng cho dù ông ấy yếu ớt như vậy, lúc nào cũng cần phải lẩn trốn thì năm đó, khi cô nổi nóng gặm nát cây đào mà mình không vừa mắt rồi chìm vào mê man, ông đã bảo vệ cô.

Cô đã ngủ rất lâu rất lâu, mãi đến khi những lệ quỷ khác trong nhà cổ rục rịch, tụ tập gần cô, cô mở mắt ra, dưới sự bao vây của những ánh mắt oán hận và những hình bóng quỷ quái ấy, thứ cô nhìn thấy lại là sinh hồn già nua ngồi bên cạnh mình, ngăn chặn sự tấn công của những lệ quỷ muốn chiếm đoạt và giết chết cô.

Ông ấy yếu đuối như thế.

Bất kể là sinh hồn hay là Đại trưởng lão hiện tại.

Nhưng ông ấy lại luôn khiến cô cảm nhận được tình yêu thương và sự ấm áp của một người sống dành cho hậu bối.

So với những lời khô khan về tình yêu và hòa bình treo bên miệng, lại càng khiến cô có thể cảm nhận được sự ấm áp chân thành.