Bởi vì Trần tổng trở lại nên Tô Cường vui vẻ mở một bữa tiệc lớn tại nhà.
Cái này gọi là bữa cơm nhà.
Khiến người ta cảm thấy ấm áp và thoải mái hơn so với việc ra khách sạn lớn.
Đặc biệt, bây giờ tài nấu nướng của Tô Cường đã được nâng cao rất nhiều, hương vị và màu sắc đều đủ cả. Tay nghề chắc chắn chưa bằng được các đầu bếp nổi tiếng nhưng ăn rất ngon.
Về điểm này, Tô Cường phải cảm ơn các ứng dụng thực phẩm sạch trên APP.
Ông đã chuẩn bị cho Trần tổng một bàn đồ ăn ngon rất lớn, còn mời cả Tô Minh và Trần Thiên Bắc đến cùng nhau ăn uống vui vẻ.
Trần tổng cảm thấy, dù đồ ăn ở đoàn phim không tệ nhưng cơm nhà vẫn ngon hơn nhiều, anh ấy ăn đến mức không thèm ngẩng đầu lên. Trần Thiên Bắc ngồi bên cạnh anh họ của mình, hiếm khi không bộc lộ biểu cảm lạnh lùng.
Bên cạnh cậu còn có một Tô Tràm Hương đang thì thầm: “Một người là Giang Nam, một người là Thiên Bắc, vừa nghe liền biết là người một nhà.” Thật ra, khi Trần tổng đặt cho tiểu quỷ cái tên Giang Nam, anh ấy cũng không nghĩ đến mấy hàm ý xâu xa như thế này. -
Nhưng không ngờ rằng, chỉ ngẫu nhiên nghĩ ra cái tên ấy thôi mà lại có duyên như vậy.
Cô gái nhỏ lén lén mỉm cười.
Khóe miệng Trần Thiên Bắc giật giật, một lúc lâu sau, cậu cũng không nói được lời nào.
Thôi được rồi.
Một đứa cháu họ là lệ quỷ, một người… bạn cùng bàn là lệ quỷ.
Cậu thật sự có duyên với lệ quỷ.
“... Anh ấy trở lại thì tôi có thể thả lỏng một chút.” Có Trần tổng lởn vởn ở tập đoàn Trần thị, áp lực của Trần Thiên Bắc cũng giảm đi khá nhiều.
Vừa rồi, cậu đã nói qua với Trần tổng, cậu không có hứng thú với tập đoàn Trần thị thì Trần tổng cũng không cần vì cậu mà tranh đoạt quyền lợi làm gì, hãy lấy lại những lợi ích thuộc về người thừa kế của nhà họ Trần.
Điều này cũng là tốt cho Trần tổng, không để anh ấy trở thành con mồi trong tập đoàn.
Hơn nữa, có Trần tổng ở trong tập đoàn Trần thị sẽ giúp Trần Thiên Bắc hóa giải rất nhiều phiền toái.
Trần Thiên Bắc cũng biết, nếu như không phải vì mình thì lúc này Trần tổng vẫn đang ở đoàn phim, cùng Tôn đại minh tinh nói chuyện yêu đương và nuôi dạy con trai rồi.
Chính vì như vậy, cậu mới cảm nhận được phần cảm xúc mềm mại của tình thân.
Con cháu nhà họ Trần nhiều như vậy.
Nhưng cũng chỉ có Trần tổng hết lòng vì cậu.
Nghĩ đến đây, Trần Thiên Bắc hiếm khi chủ động gắp cho người anh họ của mình một miếng thịt.
Trần tổng trợn tròn mắt, miệng ngừng nhai, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng hiếm có khó tìm của người em họ lạnh lùng của mình. Anh ấy hoảng hốt khi thấy em mình tự dưng lại ân cần như thế, rồi lại nhanh chóng gặp thức ăn cho em họ.
Anh ấy vừa cố gắng nhai nuốt thức ăn trong miệng, vừa vỗ ngực đảm bảo với Trần Thiên Bắc: “Tiểu Bắc yên tâm, em chỉ cần chăm chỉ học tập cho giỏi thôi. Chuyện của tập đoàn sẽ không ảnh hưởng đến em.”
Về phần ông cụ nhà họ Trần… Trần tổng chưa có ý định muốn đi thăm hỏi.
Không phải mọi người bảo ông ta đang hôn mê sao?
Vậy thì cứ tiếp tục bất tỉnh nhân sự tiếp thôi.
Chắc chắn bây giờ, các lãnh đạo cấp cao của trụ sở tập đoàn cũng hy vọng ông ấy tiếp tục “hôn mê”.
Trần tổng vốn dĩ không có cảm tình với ông cụ Trần, cũng biết mấy người kia không ra làm sao nên anh ấy không hề để tâm đến.
Nhưng nghĩ đến một chuyện, anh ấy không khỏi tò mò mà nói nhỏ với Trần Thiên Bắc: “Anh nghe người trong tập đàn nói, ông cụ bất tỉnh ở trong biệt thự… có phải, có phải con quỷ treo cổ kia…”
Thời điểm Tết Nguyên đán, Tô Trầm Hương từng nói với anh ấy rằng nhà họ Trần có quỷ treo cổ khiến Trần tổng sợ hãi đến mức không dám ăn tết ở đó, liều mạng đưa cha mẹ chạy ra khỏi nhà họ Trần.
Bây giờ nghĩ lại, hình như anh ấy từng nhìn thấy dấu chân quỷ dị trong biệt thự nhưng anh ấy đã cố gắng tự dối mình dối người rằng mình nhìn nhầm, Trần tổng lại bắt đầu cảm thấy rùng mình, ước gì có thể ôm chặt lấy em họ mình.
Khi anh ấy nuôi tiểu quỷ Trần Giang Nam thì không sợ hãi chút nào.
Nhưng vừa nhắc đến lệ quỷ khác thì anh ấy lại bắt đầu sợ hãi.
Giống như trong lòng anh ấy, Trần Giang Nam vốn dĩ không phải ma quỷ.
Trần Thiên Bắc nhìn anh họ mình đang sợ hãi thì im lặng.
Con trai mình là quỷ mà anh ấy còn sợ quỷ.
Đây rốt cuộc là dũng cảm hay nhát gan đây?
“Giang Giang không giống các lệ quỷ khác.” Cảm thấy vòng tay của em họ nhà mình không còn cảm giác an toàn, Trần tổng lại lặng lẽ đi sang bên cạnh cô gái nhỏ để tìm kiếm sự an tâm… Nhưng điều này rõ ràng là do anh ấy không biết thân phận thật sự của Tô Trầm Hương, vẫn cảm thấy cô gái nhỏ này mang đến cảm giác cực kỳ an toàn.
Vì muốn lấy lòng Tô Trầm Hương - hàng xóm cách vách nhằm cho mình một giấc ngủ ngon, sau khi Trần tổng ăn cơm xong thì lập tức mở hết quà tặng đưa cho Tô Trầm Hương, anh ấy vui vẻ nói: “Quần áo này đều do Tôn Tịnh chọn cho em đấy, cô ấy nói em mặc vào chắc chắn rất đẹp! Anh cảm thấy cô ấy là diễn viên nổi tiếng, chắc ánh mắt không tệ đâu.”
Người nổi tiếng đều rất có gu thời trang, thẩm mỹ tốt.
Cho nên, Trần tổng luôn cảm thấy quần áo mà Tôn Tịnh chọn cho Tô Trầm Hương nhất định phù hợp và đẹp hơn anh ấy chọn.
Tô Trầm Hương ôm quần áo trong tay cũng cảm thấy vậy.
Cô không cảm thấy đây là quần áo xa hoa hay có thương hiệu gì, giá cũng không cao lắm.
Ánh mắt của Tôn Tịnh đúng là rất tốt, rõ ràng không phải quần áo đắt tiền nên đứa trẻ sẽ không cảm thấy áp lực, khi mặc vào lại cực kỳ đẹp, hơn nữa còn rất có gu thẩm mỹ.
Cảm nhận được lòng tốt của Tôn Tịnh, Tô Trầm Hương không nói gì mà chỉ đưa cho Trần tổng mấy lá bùa mạnh nhất mình có, để anh ấy đưa cho Tôn Tịnh: “Anh đưa cho chị ấy giúp em.”
Cô dừng một chút, lại đưa thêm một lá bùa cho Trần tổng: “Cái này cho Giang Giang.”
Trước đó, bởi vì Trần tổng muốn nuôi dưỡng tiểu quỷ nên Tô Trầm Hương có đưa cho nó một lá bùa giúp che đi âm khí của mình và tránh gây tổn thương cho người sống.
Vậy thì càng nhiều bùa càng tốt, cô tiện tay đưa lá bùa cho tiểu quỷ đã có tên, chứng tỏ sức mạnh của tiểu quỷ bên cạnh Trần tổng đã mạnh hơn lá bùa trước đó.
Lệ quỷ vốn dĩ có thể tự che đi âm khí trên người, thêm lá bùa nữa thì sẽ càng không gây ra tổn thương cho người sống.
Nhìn cô ân cần và quan tâm đến vợ con mình như vậy, Trần tổn còn vui vẻ hơn cả việc cô quan tâm đến mình.
Ánh mắt của anh ấy sáng rực lên, nhận lấy một chồng lá bùa, rồi nói cảm ơn Tô Trầm Hương.
“Tiểu Hương thật có phong thái của người làm chị.”
Lần này, Tô Trầm Hương đang ngồi bên cạnh Trần Thiên Bắc cũng im lặng.
À.
Cuối cùng cô cũng có một đứa em trai là lệ quỷ.
Nhưng mà… có cách hơi xa không?
Trần tổng muốn cô làm chị gái của con trai anh ấy.
Có phải muốn chiếm hời từ cô không?
“Cho anh trai em nghỉ phép hai ngày.” Cô nghi ngờ thì nghi ngờ nhưng vẫn phải nhớ đến người anh họ cực khổ bị ép làm bí thư của mình nên đưa ra yêu cầu như vậy.
“Không thành vấn đề.” Lần này, Trần tổng vui vẻ đồng ý.
Anh ấy đồng ý một cách nhanh chóng như vậy khiến Tô Minh ngồi một bên cũng phải cảnh giác một chút, nhìn ông chủ đang cười hì hì thế kia nhưng thật ra chính là ông chủ xấu xa luôn kéo nhân viên làm thêm giờ.
Trần tổng lấy lòng nhìn thư ký Tô.
Thư ký Tô lạnh lùng nhìn Trần tổng.
Đối với tranh chấp giữa ông chủ và nhân viên, Tô Trầm Hương không có hứng thú. Cô kéo Trần Thiên Bắc vào trong phòng học bài.
Nhìn thấy vẻ mặt thả lỏng Trần Thiên Bắc khi Trần tổng trở lại, Tô Trầm Hương nháy mắt với cậu: “Cậu thật sự không có hứng thú với nhà họ Trần sao?”
Cô cảm thấy Trần Thiên Bắc đúng là người coi tiền như vật ngoài thân, dù sao thì khối gia sản kếch xù của tập đoàn Trần thị cũng rất quý giá, vậy mà Trần Thiên Bắc hoàn toàn không mong muốn.
Trần Thiên Bắc lạnh lùng nhếch môi.
“Cậu cảm thấy ông cụ Trần hy vọng được nhìn thấy điều gì nhất?”
“Cái gì?” Tô Trầm Hương không phải là người giỏi đoán tâm tư người khác.
“Chính là hy vọng ông ấy mãi mãi nắm giữ được gia tộc.”
“Sau đó thì sao?” Tô Trầm Hương không hiểu.
“Ông ấy và Trần Đường đều không thể kiểm soát nhà họ Trần được nữa. Cho dù vẫn ghét bỏ tôi nhưng vẫn hy vọng huyết mạch của nhánh chính nhà họ Trần có thể chiếm lấy vị trí đó, để cho huyết mạch của ông ấy vĩnh viễn có thể kiểm soát nhà họ Trần. Tại sao tôi phải làm theo mong muốn của ông ấy? Tôi chỉ muốn khi ông ấy còn sống có thể nhìn thấy nhà họ Trần không còn nằm trong tay ông ấy nữa, để cho nhánh thứ lên làm chủ dòng họ, để cho tâm huyết cả đời của ông ấy thuộc về người khác.”
Đến cả những tài sản trong tập đoàn Trần thị kia, Trần Thiên Bắc cũng không để vào mắt.
Cậu còn trẻ.
Cậu tình nguyện dùng đôi tay của chính bản thân mình gây dựng lên sự nghiệp tương lai của mình.
Còn hơn đâm đầu vào cái gọi là quyền thừa kế.
Có lẽ, ý chí của người trẻ tuổi sẽ bị người lớn tuổi hay những người trong xã hội cười nhạo.
Nhưng trong mắt Tô Trầm Hương, nhiệt huyết và lòng yêu hận rõ ràng của người sống lại càng khiến cô thích thú hơn.
“Tôi thật sự rất vui khi thấy cậu như vậy.” To Trầm Hương nghiêng đầu cười híp mắt với Trần Thiên Bắc.
Dưới ánh đèn, cô gái nhỏ xinh đẹp nghiêng đầu nhìn thiếu niên anh tuấn bằng đôi mắt biết cười.
Trần Thiên Bắc đột nhiên không thốt lên lời.
Lỗ tai của cậu cũng đỏ lên.
Nữ quỷ váy đỏ vừa quấn cái khăn quàng đỏ tươi từ trên cửa sổ leo lên, nhìn thấy cảnh tượng này lại lặng lẽ bay ra ngoài cửa sổ.
Chỉ là… Tô Trầm Hương không phải người.
Không lập gia đình thì trêu ghẹo người ta làm gì?
Nữ quỷ váy đỏ thở dài một tiếng, người sống thật đáng thương, bị quỷ lừa gạt cũng không biết. Cô ta nên đi nhanh thôi, hôm nay còn phải phơi nắng trong cái ổ mà cô giáo Văn đã làm cho cô ta trên cửa sổ nữa.
Mặc dù nữ quỷ váy đỏ chưa vào phòng nhưng Trần Thiên Bắc đã nhìn thấy một bóng mờ màu đỏ lóe lên.
Cậu nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lại nhìn Tô Trầm Hương đang cười một lúc, sau đó nhanh chóng lấy đồ ăn vặt ở trong ngăn kéo ra, dáng vẻ giống như ăn chưa no… Nhất thời, lòng Trần Thiên Bắc chợt lạnh lẽo.
Cậu vô thức chạm vào chân của mình.
Dù đang ngồi nhưng cậu vẫn cảm thấy chân mình mềm nhũn rồi.
“Thịt bò khô ăn ngon không?” Từ nhà xưởng bỏ hoang, Tô Trầm Hương đã trúng một vụ mùa bội thu. Không chỉ có thịt bò khô mà còn có rất nhiều thịt bò bít tết… Trần Thiên Bắc nhìn chằm chằm vào người ăn được ngủ được, dạo này tinh thần cực kỳ tốt - Tô Trầm Hương.
Nhớ đến cô gái này những ngày qua sức lực dư thừa, trong giờ học được làm đại biểu lớp mà vui vẻ như thế nào. Chính là biểu hiện rõ ràng của việc ăn no tâm tình tốt, cậu không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay cho Quỷ Môn.
Ông Đổng kia không cảm thấy đây là chuyện gì lớn nên cứ thế bỏ qua chuyện quỷ thai.
Ông ta cho rằng Tô Trầm Hương chỉ muốn ăn quỷ thai.
Thật ra Tô Trầm Hương muốn ăn cả nhà ông ta.
Nhưng vì chuyện nhà xưởng bỏ hoang mà ông Vương bị bắt nên Quỷ môn bắt đầu rụt cổ, không dám vênh váo, đắc ý nữa.
Gần đây cũng không có chuyện kinh khủng gì phát sinh.
Nghiệp vụ của Bạch Vân Quan bây giờ đã biến thành xem phong thủy cho khách hàng và bán một vài lá bùa rất dễ dàng.
Mặc dù Tô Trầm Hương mơ hồ cảm thấy gần đây thức ăn ở nhà ít đi nhưng không sao cả, cô đã có Bạch Vân Quan là nơi cung cấp đồ ăn không giới hạn rồi.
Thứ cô quan tâm nhất chính là Trần Thiên Bắc đang ở bên cạnh.
Có đồ ăn, không cần phải sợ.
Đại khái là vì gần đây Bạch Vân Quan không có thu hoạch gì nên sự chú ý của cô với Bạch Vân Quan đã ít đi một chút.
Trừ việc luôn luôn hỏi thăm sức khỏe của Đại trưởng lão, còn các vị sư huynh thì… vô dụng. Không biết làm cơm thì quan tâm làm gì.
Tưởng sư huynh và Trương sư huynh cực kỳ sốc vì đứa trẻ trở mặt không nhận người này.
Trần Thiên Bắc đã sớm biết Tô Trầm Hương chính là đứa trẻ ăn xong chùi mép rồi không nhận người nhưng các sư huynh cứ một mực không tin. Cậu cực kỳ phiền muộn, chỉ có thể cười nhạt.
Thật sự nghĩ rằng cho cô ăn mấy bữa cơm là có thể giữ Tô Trầm Hương lại sao?
Nếu không kiên trì thì việc cưng chiều cũng chỉ được mấy ngày thôi.
Thậm chí, ngay cả Hứa Phi cũng vậy.
Mới chỉ mời ăn một lần mà đã nghĩ mình có chỗ đứng rồi.
Tại đây, Trần Thiên Bắc - người đầy âm khí lạnh như băng xin nói với mọi người một sự thật tàn khốc.
Tất cả là do mọi người suy nghĩ nhiều thôi.
Địa vị của cậu bị lung lay cũng không phải lần một lần hai.
Muốn cướp Tô Trầm Hương từ tay cậu á?
Đừng có mơ…