“Chuyện gì vậy? Không thể nào!”
Các đệ tử của Bạch Vân Quan vẫn còn thẫn thờ sau quá trình vượt qua nguy hiểm kia. Còn ông Vương vừa rồi còn đang điên cuồng tự mãn, giờ đã quay đầu lại, nhìn thấy quỷ thai mình dồn hết tâm huyết, vất vả nuôi lớn đang nằm lăn lộn dưới đất, ông ta đau đớn phát ra tiếng kêu chói tai.
Sao lại biến thành như vậy!
Quỷ thai của ông ta dùng lệ quỷ để nuôi lớn, ăn mòn cả máu thịt của người sống mới có thể chui ra khỏi bụng, khi sinh ra mới có thể có sức mạnh cường đại.
Làm sao có thể! Sao một con quỷ nhỏ chết oan lại có thể trấn áp toàn bộ ma quỷ trong nhà xưởng, thậm chí nó gần như có thể cướp lấy sức mạnh của bọn chúng, áp chế bọn chúng.
Nhìn thấy quỷ thai tưởng thành giống như cây nến tàn rồi biến mất trước mặt mình, trên mặt đất… một miếng bít tết màu đỏ như máu rơi xuống trước mặt ông ta. Trong nháy mắt, ông Vương không dám tin đây là sự thật, lúc này, ông ta chợt nghe thấy âm thanh máy móc truyền ra từ trong xưởng, sau đó, ngày càng nhiều những quỷ ảnh màu đen nhỏ bé sợ hãi bò ra từ đó. -
Những quỷ ảnh này đang cố gắng thoát ra khỏi quỷ khí của nữ quỷ váy đỏ nhưng chỉ vừa tiếp xúc với quỷ khí, chúng đã lập tức lần lượt rơi xuống đất, khiến cho mặt đất phủ đầy thịt bò khô.
Trong khi những thứ kia đang cố gắng thoát ra thì quỷ khí âm u tham lam nuốt hết âm khí trong xưởng, máy móc không còn hoạt động, cửa của nhà xưởng một lần nữa mở ra.
Chiếc váy đỏ của nữ quỷ váy đỏ tung bay, sau lưng là Tô Trầm Hương đang chậm rãi đi ra.
Trương sư huynh lập tức chạy tới, một quyền đánh thẳng vào ông Vương khiến ông ta ngã nhào xuống nền xi măng, rồi nhanh chóng còng tay ông ta lại.
“Không thể nào, tại sao có một con quỷ chết oan mạnh mẽ như vậy. Không thể có chuyện này!” Chiếc còng tay lạnh như băng ở cổ tay nhưng dường như ông Vương không cảm thấy gì, ông ta không cam tâm nhìn chằm chằm tà váy đỏ như máu và rực rỡ kia.
Sao lại có con quỷ chết oan hung tàn như vậy được?
Chuyện này là phản khoa học!
Lúc này, Tô Trầm Hương đã vui vẻ chạy ra ngoài.
Cái gì mà phong kiến, cái gì mà khoa học.
Cứ có đồ ăn là được!
Khuôn mặt trắng nõn của cô đỏ bừng lên vì hưng phấn, cô nói: “Hôm nay lại thu hoạch lớn rồi.” Nói rồi, cô vừa vui vẻ nhét thịt bò khô vào túi, vừa đưa mắt về phía ông Vương đang nhìn nữ quỷ váy đỏ với ánh mắt chết chóc, cô nói: “Dĩ nhiên là không tha cho ông rồi! Ông tự tin như vậy, hơn nữa còn biết làm ra thức ăn. Nhưng cũng chỉ có công dụng như vậy thôi.”
Ông Vương muốn mượn tin tức của Quỷ Môn để dẫn đệ tử của Bạch Vân Quan tới đây, ngôn cuồng như thể mình là thần thánh không làm điều ác vậy.
Cái đuôi cụp xuống nhiều năm như vậy, trong lòng Quỷ Môn cũng rất bất đắc dĩ.
Thò đầu nhìn miếng bít tết cực kỳ ngon kia, Tô Trầm Hương cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cô thích nhất là khi Quỷ Môn không qua loa, phách lối.
“Tiểu Hương, em chắc chắn trong nhà xưởng không còn nguy hiểm nào nữa chứ?” Trương sư huynh vừa giữ ông Vương vừa nghiêm túc hỏi Tô Trầm Hương.
“Chắc chắn. Một chút nguy hiểm cũng không còn.” Tô Trầm Hương khôn khéo đáp.
“Vậy được. Anh sẽ gọi đồng nghiệp tới.” Trương sư huynh liếc nhìn máy móc dính đầy máu, trong lòng lại càng căm ghét Quỷ Môn hơn.
Anh ấy vừa gọi điện cho đồng nghiệp trong đồn Cảnh sát để bọn họ tới kiểm tra, vừa cùng Tưởng sư huynh nhìn Chu sư thúc - người đã hoàn thành công việc vốn dĩ sẽ đứng một bên không làm gì, giờ đang cùng Tô Trầm Hương nhặt thịt bò bít tết.
Đến khi Tô Trầm Hương ôm thịt bò bít tết và thịt bò khô về nhà cho cha mình làm món thịt bò hầm rượu vang thì cô nhanh chóng nhận được điện thoại của ông Đổng đang rất tức giận.
“Tô Trầm Hương, cô phản bội Quỷ Môn?”
Vừa nhận được tin tức nhà xưởng bỏ hoang của ông Vương bị đột kích, người đàn ông trung niên suýt thì tức chết.
Trước đây, ông ta đã nói chuyện nuôi quỷ thai này cho Tô Trầm Hương với mục đích thăm dò tâm tư của cô, cũng đã thông báo cho ông Vương mau rút khỏi nhà xưởng bỏ hoang kia, chỉ cần thi thoảng đến theo dõi hoạt động ở những nơi gần nhà xưởng, chính là muốn xem Tô Trầm Hương có thông báo cho Bạch Vân Quan đến quét sạch nơi đó không.
Ông ta vốn tưởng rằng dù Tô Trầm Hương có đạo đức giả đến mấy thì cô cũng phải giấu thông tin đó đi, làm bộ trung thành với Quỷ Môn nhưng ngàn vạn lần ông ta không nghĩ tới, đứa trẻ này lại thành thật đến vậy…
Trực tiếp vây bắt ông Vương.
Không biết do phát cáu vì việc ông Vương không chịu trốn đi theo lời mình hay tức giận vì Tô Trầm Hương mà cuộc điện thoại của ông Đổng đã tràn ngập sát khí nồng đậm.
Không dễ dàng gì, Quỷ Môn mới có thể tích trữ của cải.
“Là nhà họ Trần bán đứng ông, không liên quan gì đến tôi.” Khi ông cụ nhà họ Trần mới tỉnh lại, Tô Trầm Hương đã trực tiếp mời quan chủ đến hỏi ông ấy một câu, đó chính là ông ấy có biết trong nhà xưởng bỏ hoang kia có nuôi quỷ thai hay không?
Lúc đó, ông cụ nhà họ Trần thiếu chút nữa bị người của Quỷ Môn giết người diệt khẩu nên chắc chắn sẽ biết gì nói đó. Vậy nên, ông ấy đã lập tức thừa nhận… Ông ấy biết trong nhà xưởng bỏ hoang đó đã tồn tại bao nhiêu tội ác từ lâu rồi nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở, đứng bên cạnh xem. Điều này khiến Tô Trầm Hương cực kỳ chán ghét.
Bởi vì điều này nên cô cũng không “keo kiệt” mà chụp cái mũ này lên đầu ông cụ nhà họ Trần.
Chó cắn chó không phải rất tốt sao?
“Cô nói ai?”
“Ông cụ nhà họ Trần đó. Ông ấy gặp phải quỷ treo cổ, đã được hai sư huynh của tôi đến cứu kịp thời nên đã khai hết mọi chuyện rồi.” Tô Trầm Hương không thèm để ý xem ông Đổng có tin mình hay không, cô vừa ăn thịt bò khô vừa chém gió: “Hơn nữa, tôi thấy vốn dĩ là do ông Vương kia không muốn trốn đi nha, chính ông ta tự tìm chỗ chết, lấy trứng chọi đá thì liên quan gì đến tôi. Sao ông lại đến chất vấn tôi chứ?”
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng cực kỳ tự tin của cô gái nhỏ khiến ông Đổng im bặt.
Rất rất lâu sau, ông ta lầm bầm: “Nếu như là ông cụ nhà họ Trần, đúng là ông ta biết chuyện này.”
Tô Trầm Hương đang ăn thịt bò khô, lập tức cười mỉm.
Quỷ Môn biết rõ cô khả nghi và không đáng tin như vậy mà vẫn có thể nhịn xuống.
Quỷ Môn sắp phát rồ lên mà có thể nhẫn nhịn như vậy, còn bày tỏ sự nhượng bộ và thân thiết với mình. Có vẻ như Quỷ Môn đang có âm mưu không nhỏ đối với cô.
Chẳng lẽ muốn đút cô cho Quỷ Vương ăn thật à?
Tô Trầm Hương vốn dĩ muốn thông qua vụ việc lần này để dò xét xem ranh giới cuối cùng của Quỷ Môn đối với mình là đâu. Giờ thì ranh giới cuối cùng đã bị bại lộ nên cô càng phải cảnh giác hơn, nhưng vẫn ung dung nói: “Sau này gọi điện thoại cho tôi thì khách khí một chút, đừng tưởng rằng mẹ tôi nằm trong tay các người thì các người có thể khoa tay múa chân với tôi.”
Giọng nói của cô cực kỳ không vui, ông Đổng dừng lại một chút, cười gượng: “Lần này là do tôi quá gấp gấp. Nhưng cũng không sao.” Ông ta thăm dò hỏi Tô Trầm Hương: “Cô cảm thấy kết cục của An Gia Gia…”
“Cô ta làm chuyện sai trái thì nên chịu sự trừng phạt thích ứng thôi.” Tô Trầm Hương dứt khoát nói: “Đáng lẽ cô ta nên xin lỗi trước mặt mọi người, sau đó bồi thường tiền. À đúng rồi…” Cô chậm rãi nói: “Cô ta đã làm gì với người bị bắt nạt nhỉ, đã tát người ta phải không? Cô ta tát người ta bao nhiêu cái thì tự tát mình bấy nhiêu cái mới hợp lý.”
An Gia Gia đã từng xin lỗi người bị bắt nạt.
Nhưng xin lỗi thì có ích gì?
Đối với những đứa trẻ bị tổn thương về tâm hồn và thể xác thì một lời xin lỗi không thể nào chữa lành được.
Ông Đổng nghe cô bất bình thay người bị bắt nạt, ông ta cười nói: “Cô còn rất có tinh thần trượng nghĩa nhỉ.”
“Người bình thường đều vậy.” Tô Trầm Hương cười ha ha.
Nhưng ông Đổng đột nhiên vui mừng.
Giống như ông ta cực kỳ hài lòng về tính tình của Tô Trầm Hương bây giờ.
“Tiểu Hương, chuyện này đến đây là chấm dứt. Sức mạnh của Quỷ Môn không chỉ như cô thấy đâu, chờ một thời gian nữa, tôi đưa cô đi dạo một vòng, đến lúc đó thì cô sẽ biết. Dĩ nhiên, tôi chỉ muốn dẫn cô và Từ Lệ cùng đi du lịch mà thôi.”
Lời này của ông ta vừa nghe là biết không phải ý tốt, Tô Trầm Hương dứt khoát từ chối: “Tôi không có thời gian đi du lịch. Tôi còn phải đi học.”
Cô từ chối một cách dứt khoát và thiếu tôn trọng như vậy mà ông Đổng cũng không nổi giận, hơn nữa còn nói với cô mấy câu nữa rồi mới cúp máy.
Tô Trầm Hương ném điện thoại sang một bên rồi bắt đầu đi đọc sách.
Những chuyện mưu mô thâm độc như thế này không thích hợp với đứa trẻ còn đang đi học đâu.
Mặt khác, Trần tổng vội vã chạy về, nguời đầy mồ hôi, mang không ít quà cho Tô Trầm Hương.
“Đây là quà cảm ơn của nhân viên đoàn phim tặng cho em đó.” Trần tổng xách túi lớn túi bé bước vào nhà họ Tô, anh ấy cực kỳ mệt mỏi, trên trán đầy mồ hôi.
Sau khi đưa cho cô đủ thứ quà mà con gái thích và chỉnh trang lại quần áo như cái giẻ lau của mình thì anh ấy lập tức chạy tới bàn cơm của nhà họ Tô, bắt đầu ăn cơm. Sau khi ăn cơm xong, Trần tổng mới bắt đầu nói chuyện với Tô Trầm Hương: “Anh vội đi về, chỉ kịp ăn hai cái bánh mì.”
Nghe nói ông cụ nhà họ Trần hôn mê bất tỉnh, có thể nguy hiểm đến tính mạng. Bây giờ ông ấy đang được bảo vệ gắt gao, ai cũng không được gặp, Trần tổng biết chuyện này thì nhanh chóng chạy về.
Anh ấy thở dài nói với Tô Trầm Hương: “Tình thế bây giờ thật là hỗn loạn mà.”
Hiện tại, tập đoàn Trần thị như rắn mất đầu.
Mấy anh, em, cô, bác, chú, dì, họ hàng nhà anh ấy đang sắp đánh nhau ở trụ sở đến nơi rồi.
Dĩ nhiên, Trần tổng cũng cảm thấy tập đoàn Trần thị lúc này là thời điểm tốt nhất để đục nước kéo cò.
Nhưng mà anh ấy trở về không phải là vì muốn tranh quyền đoạt lợi.
“Anh lo rằng bọn họ sẽ gây bất lợi cho Tiểu Bắc.” Trước đó đã đưa ra thông tin Trần Thiên Bắc là người thừa kế của tập đoàn Trần thị, nên lúc này, cậu ấy chính là người chịu trách nhiệm về cục diện của tập đoàn.
Nhưng mà những người thuộc nhà họ Trần kia có đồng ý không?
Sợ rằng bọn sẽ sẽ đánh chủ ý xấu lên người Trần Thiên Bắc, cũng muốn biết thái độ của Trần Thiên Bắc với tập đoàn Trần thị là gì. Trần tổng không định giấu giếm Tô Trầm Hương, vừa lùa cơm vào miệng vừa thành thật nói: “Nếu Tiểu Bắc muốn tập đoàn Trần thị thì anh sẽ giúp em ấy tranh giành. Nếu em ấy không muốn thì anh sẽ bảo vệ em ấy, cùng nhau xem kịch vui là được rồi.”
Thật ra, anh ấy khá cởi mở.
“Anh không nghĩ đến việc giành lợi ích về cho mình sao?” Tô Trầm Hương tò mò hỏi.
Ban đầu. Trần tổng dù có trọc đầu cũng muốn cống hiến hết mình cho tập đoàn.
“Bọn họ bây giờ đang đỏ mắt nhìn chằm chằm vị trí đó, nhìn ai cũng như kẻ thù. Hơn nữa, giờ anh vừa có tiền vừa có Tôn Tịnh nên không muốn dính vào mấy chuyện này.”
Đối với những người không phải lãnh đạo cấp cao của tập đoàn, chỉ cần không dính vào chuyện kia thì cũng không ai chủ động đến kiếm chuyện với anh ấy, tự tìm cho mình thêm một kẻ địch.
Nhưng ai ngồi vào vị trí đó cũng được, dù sao cũng tốt hơn việc Trần Đường muốn tranh chấp với anh ấy. Bây giờ cuộc sống của Trần tổng đang rất hạnh phúc, công ty quản lý cũng phát triển rất tốt. Anh ấy chỉ muốn một cuộc sống ổn định mà thôi.
Thật ra nói như vậy cũng không sai, Tô Trầm Hương nhìn anh ấy tỉnh táo như vậy thì nhìn qua hỏi: “Tiểu quỷ kia không trở lại cùng anh sao?”
“Là Giang Nam.” Trần tổng sửa lại cách xưng hô.
“Hả?”
“Trần Giang Nam. Em thấy cái tên này thế nào? Em có thể gọi nó là Giang Giang, anh và Tôn Tịnh cũng gọi nó là Giang Giang. Nó ở lại đoàn phim với Tôn Tịnh rồi.” Trần tổng mỉm cười hạnh phúc.
Khóe miệng Tô Trầm Hương giật giật.
“Anh còn đặt tên cho nó á?”
“Sau này Giang Giang sẽ sống cùng bọn anh, dĩ nhiên phải đặt tên cho nó rồi. Bọn anh cũng đã bàn bạc xong xuôi, dù sau này Tôn Tịnh sinh con thì Giang Giang cũng sẽ là anh trai của bọn nhỏ.”
Trần tổng mơ ước một chút đến cuộc sống gia đình hạnh phúc của mình trong tương lai, anh ấy nghiêm túc nói với Tô Trầm Hương: “Ban đầu là anh muốn nó đi cùng, vậy thì không thể tùy tiện bỏ rơi nó. Không quan trọng là người hay quỷ, một khi đã dắt nó về thì phải có trách nhiệm, không thể buông tay.”
Tô Cường chỉ ngồi bên cạnh mỉm cười.
Nghe đến đây, ông ra sức gật đầu nhất trí.
Ông cảm thấy Trần tổng bây giờ đáng yêu hơn Trần tổng trước kia nhiều.
Mặc dù anh ấy vẫn là gian thương, coi cháu trai mình như con lừa mà sai bảo nhưng đã đáng yêu hơn nhiều.
… Nếu như có thể tăng lương cho cháu trai mình thì còn đáng yêu gấp bội.