"Hương Hương nói đúng."
Ông lão dùng chất giọng ù ù cạc cạc như vịt kêu cười nói.
Ông ấy còn đưa tay ra, trực tiếp tát cho ông cụ Trần đang hôn mê, trông có vẻ đáng thương, bất lực lại suy yếu kia hai bạt tai.
"Tiên sư... Sớm đã muốn đánh ông ta rồi!"
Ông lão nóng nảy tái xuất giang hồ nhưng vẫn đang cố gắng kiềm chế cơn nóng giận của mình.
Lệ quỷ lại khuyến khích ông ấy nóng nảy hơn một chút.
"Đánh cho ông đi gặp tổ tiên luôn!"
Ông lão xắn tay áo lên, lập tức tặng cho ông cụ Trần thêm hai bạt tai.
Nghe Tô Trầm Hương nói, lão già này lại muốn hiến tế Trần Thiên Bắc lần nữa, ông lão cực kỳ muốn đánh ông ấy.
Nhìn lão già đạo đức giả mất trí này lại không bị mình đánh đến tỉnh lại, đại trưởng lão hừ một tiếng rồi đi tới chỗ Tô Trầm Hương, bàn bạc sau này nên làm gì.
Về việc nên làm gì, Tô Trầm Hương không có ý kiến nào, chỉ hào hứng nhìn cha cô cần mẫn chỉ dẫn các sư huynh cho hết những trái nho căng mọng vào giỏ và chuẩn bị mang về... Nho bây giờ có thể coi là trái cây trái mùa nhỉ? -
Cực kì đắt.
Lời to rồi.
Quả nho to tròn màu đỏ tươi, ăn vào thơm ngọt vừa miệng, vị ngon mọng nước, Tô Trầm Hương sẵn sàng quảng cáo miễn phí, quảng bá một chút mỹ vị của quỷ treo cổ ở quỷ giới.
Nhưng thôi bỏ đi.
Nếu tất cả đều biết quỷ treo cổ thơm ngon thế nào, sau đó tranh nhau ăn, thế chẳng phải là tranh giành thức ăn với cô sao?
Quảng cáo là chuyện không thể nào.
Còn phải che giấu, không cho lệ quỷ khác biết quỷ treo cổ tốt ra sao.
Cô vừa rút âm khí trong bùa tụ âm, rút ra được rất nhiều kẹo trái cây vị nho và cất chúng đi, vừa tiếp tục nói với ánh mắt sáng rực: "Nếu ông ta còn sống, vậy thì càng tốt."
Lúc trước không phải lão Đổng đã nói rằng căn cứ của thai quỷ nằm ở nhà máy bỏ hoang sao?
Tô Trầm Hương muốn ngang ngược đánh tới nhưng giờ nghĩ lại, vừa hay có thể lấy ông cụ Trần ra làm bia đỡ đạn. Cô nói thẳng: "Mau chóng tiêu diệt ông Vương thôi."
Cô còn đang đợi ăn thịt bò khô đấy.
Không thể không nói, bò khô thai quỷ do lão Vương làm ra thật sự rất ngon, Tô Trầm Hương ăn luôn mồm, một lòng muốn vét sạch.
Đại trưởng lão cùng chung một giuộc với cô, cả hai cùng nhau suy nghĩ xem ở đó có gì ngon, mặt mày tràn đầy hớn hở. Nhắc đến việc dẫn Tô Trầm Hương đi ăn cơm, ông lão sẽ không thấy đói nữa.
Tô Trầm Hương vui vẻ giao hẹn, chờ đến cuối tuần này sẽ tự tay giải quyết ông Vương, sau đó hạnh phúc ôm giỏ nho lớn về nhà.
Về đến nhà, cô đứng ở cửa nhìn Tô Cường hồi lâu.
Tô Cường đang bận đặt giỏ nho lớn lên ban công, rồi thuận tay sờ vội vào ngực mình, chân dung của con gái vẫn còn, ông yên tâm, cười ha hả nói với Tô Trầm Hương: "Tiểu Hương, đại trưởng lão đối xử với con rất tốt, sau này con nhớ thường xuyên đi thăm đại trưởng lão nhé."
Ông cảm thấy tình thương của đại trưởng lão với con gái cũng giống như tình yêu của mình với cô, điều đó có nghĩa là đứa trẻ cũng đặc biệt quan trọng trong lòng đại trưởng lão.
Trong lòng ông chỉ có cảm giác vui mừng.
Bởi vì cảm thấy có rất nhiều người yêu thương Tô Trầm Hương đến vậy.
Tô Trầm Hương gật đầu, hai mắt nhìn cha cô.
"Gần đây anh con cũng không tới ăn cơm à?" Gần đây Tô Minh không thường xuyên lên lầu ăn cơm, anh ấy bận rộn cực kỳ, cho dù là gọi điện thoại thì cũng luôn nói mình bận việc.
Tô Trầm Hương vừa nói chuyện về Tô Minh, vừa cầm kẹo trái cây đi vào phòng.
Tô Cường gật đầu đi sau cô, vừa treo áo khoác cô mặc lên giá, vừa rầu rĩ nói: "Tiểu Minh bận rộn như vậy, đến cả hẹn hò cũng không có thời gian, cha hơi lo."
Ông rất lo lắng Tô Minh cứ tiếp tục bận việc và không dành thời gian cho bản thân thì sớm muộn gì cũng bị đá, Tô Trầm Hương nhớ tới người đẹp Tần Mỹ nhà người ta cũng là kiểu người vì sự nghiệp, thầm cười trộm, che miệng nói: "Không sao đâu, chị Mỹ Mỹ thích dáng vẻ làm việc chăm chỉ, có chí tiến thủ của anh ấy mà."
Cô chỉ sợ thiên hạ không loạn, Tô Minh nghe được thể nào cũng tức chết.
Nhưng hiển nhiên, hiện tại Tô Minh không có thời gian để ý tới Tô Trầm Hương.
Bởi vì tập đoàn Trần thị xuất hiện biến động cực lớn.
Ông cụ Trần đột nhiên hôn mê bất tỉnh, nghe nói đang được con trai duy nhất là Trần Đường chăm sóc ở một nơi an toàn.
Mặc dù có rất nhiều người nghi ngờ liệu tên ăn chơi trác táng vô dụng Trần Đường đó có thể chăm sóc cha không, tuy nhiên hiện tại, ông cụ Trần ra sao không phải là vấn đề chính. Mà là ông ấy hôn mê bất tỉnh, tập đoàn Trần thị như con rắn mất đầu, tương lai sẽ do ai nắm quyền tập đoàn.
Dù trước đó ông cụ Trần mới tuyên bố Trần Thiên Bắc là người thừa kế tập đoàn nhưng Trần Thiên Bắc cũng chỉ là một học sinh trung học, tuổi tác còn nhỏ, lại không có kinh nghiệm làm việc.
Để cậu bước vào tập đoàn, lãnh đạo một xí nghiệp lớn như vậy, há chẳng phải là nói đùa sao?
Vì vậy, Trần thị rơi vào cảnh hỗn loạn.
Chỉ cần là kẻ có chút dã tâm thì đều nhảy ra tranh quyền đoạt vị.
Nội bộ Trần thị cũng bắt đầu nổi lên những tranh chấp lớn nhỏ.
Bởi vì đa số cổ phần của tập đoàn đều bị nhánh chính nắm giữ, ông cụ Trần trước đó không để lại giấy ủy quyền cổ phần gì cả, thế nên khi xảy ra chuyện ông ấy hôn mê và không thể quản lý tập đoàn, ngoại trừ Trần Thiên Bắc thì không còn người nào có tư cách để sử dụng quyền lực của phần cổ phần ấy.
Chính vì thế, nội bộ tập đoàn Trần thị đặc biệt cảnh giác với Trần Thiên Bắc, thậm chí còn mơ hồ quên mất những chờ mong trước đó và bài xích cậu, tuy nhiên Trần Thiên Bắc căn bản không hề để tâm tới những điều này.
Trần thị thích loạn thì cứ loạn.
Loạn thành nồi cháo lòng cũng đâu liên quan gì tới cậu.
Cậu lên lớp tan học như bình thường, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Trường trung học Tín Đức là trường trung học trọng điểm nổi tiếng, mức độ bảo vệ học sinh vô cùng cao, sẽ từ chối chặn cửa các phương tiện truyền thông chạy đến trường với mong muốn phỏng vấn người thừa kế Trần thị, còn nghiêm cấm bọn họ tới gần trường học, thậm chí trường học còn báo cảnh sát, mời cảnh sát trên đồn đến ngăn chặn ống kính truyền thông, bảo vệ sự an toàn cho học sinh của mình.
Dưới hoàn cảnh học tập như vậy, Trần Thiên Bắc không muốn ảnh hưởng đến người khác, vì vậy đã xin nghỉ hai ngày.
Cậu xin nghỉ nên chỉ còn lại một mình Tô Trầm Hương ngồi ở hàng sau.
Khi Trần Thiên Bắc không có ở đây, cô gái nhỏ vẫn hàng ngày đi học chăm chỉ, chuyên tâm nghe giảng, nỗ lực học tập nhưng cô lại cảm thấy bên cạnh như thiếu đi chút gì đó.
Thiếu gì nhỉ?
Có lẽ là thiếu căng tin.
Cô lại lần nữa cảm giác được tầm quan trọng của Trần Thiên Bắc đối với mình.
Bởi vì như vậy, cô hiếm hoi nhắn tin cho Trần Thiên Bắc với sự nồng nhiệt của người sống, ngày nào cũng hỏi cậu ở nhà có ổn không, tiện thể hỏi thăm Minh Phong... Nếu như cô là Minh Phong, vậy giờ cũng chỉ tạm coi là đã trút được một nửa cơn giận.
Ông cụ Trần bị nhốt vào phòng đơn của Trần Đường, thực chất là để "bảo vệ".
Lão già này bị đưa vào sổ đen của Quỷ Môn, Quỷ Môn muốn giết chết ông ấy như vậy chứng minh rằng ông ấy chắc chắn nắm được rất nhiều bí mật của Quỷ Môn, nếu không trông coi cẩn thận, dù không còn quỷ treo cổ thì sau này cũng sẽ có những lệ quỷ khác đến xử lý ông ấy.
Đương nhiên, không đề cập tới cảnh tượng hai cha con nhà họ Trần gặp nhau ấm áp đến nhường nào.
Cha con đoàn tụ, chẳng phải là chuyện rất hạnh phúc sao?
Cô không để tâm chuyện ông cụ Trần đang hấp hối và Trần Đường ngày nào cũng gặp quỷ ở chung một chỗ, ngược lại rất nghiêm túc chờ tới thời gian đã hẹn để cùng Bạch Vân Quan đi giải quyết ông Vương nuôi thai quỷ.
Lần này, nữ quỷ váy đỏ được Tô Trầm Hương nuôi dưỡng cũng đi theo cô.
Chiếc váy màu đỏ máu của cô ta phất phơ sau lưng Tô Trầm Hương, Tưởng sư huynh nhìn lướt qua, không nói gì, còn cười nói với Trương sư huynh: "Nuôi lâu như vậy, miễn cưỡng coi là Tiểu Hương nuôi. Nhưng vẫn phải ăn nhiều một chút, ăn nhiều mới hung dữ."
"Đúng vậy." Trương sư huynh mặc cảnh phục thẳng tắp, cũng mỉm cười vui vẻ nói: "Có thể thấy, ăn nhiều lệ quỷ là cách tốt nhất để nuôi quỷ." Bọn họ thảo luận sôi nổi về lệ quỷ sau lưng Tô Trầm Hương.
Chu sư thúc hôm nay thực chất chỉ là một người ngoài cuộc đi hóng hớt, nhìn nữ quỷ váy đỏ cũng cảm thấy cô ta khá hung dữ, tuy nhiên vẫn cẩn thận quan sát, nhỏ giọng nói với hai sư điệt: "Huyết sát này rất ghê gớm nhưng ít lệ khí. Ta nhớ cô ta là quỷ chết oan mà nhỉ? Tiểu Hương có thể hóa giải lệ khí của cô ta cũng thật hiếm thấy."
Quỷ chết oan như vậy, một thân oán hận và lệ khí ngút trời, vô cùng khủng khiếp.
Nhưng những lệ quỷ giống như nữ quỷ váy đỏ sau lưng Tô Trầm Hương lại rất hiếm thấy.
Tưởng sư huynh còn kể cho ông ấy nghe nữ quỷ váy đỏ đã cứu giáo viên của Tô Trầm Hương như thế nào.
Chu sư thúc liền cảm khái nói: "Có thể thấy cho dù là quỷ thì cũng có loại mang tâm niệm thiện lành."
Tưởng sư huynh đẩy gọng kính, vẫy tay gọi Tô Trầm Hương bừng bừng khí thế tới.
Vì nhà máy bỏ hoang này nằm ở ngoại ô, cũng bị bỏ hoang, không có người bình thường nên mấy người bọn họ không cần vòng vo, trực tiếp tới tận cửa.
Có lẽ ông Vương cũng không ngờ rằng thật sự có người của Bạch Vân Quan đánh tới cửa mà không hề giấu diếm.
Thoạt nhìn, ông ta giống như một người đàn ông trung niên đen gầy tong teo, để râu dê, ánh mắt hung ác âm trầm, nhìn mấy người trẻ tuổi của Bạch Vân Quan, nhất thời cười lớn.
"Chỉ có mấy tên nhóc tới thôi sao?" Ông ta phấn khích nhìn đám thanh niên sức sống căng tràn, điên cuồng cười hỏi: "Bạch Vân Quan thật sự quá coi trọng bản thân rồi, nghĩ rằng vài tên nhãi ranh đã có thể đối phó tao sao? Nếu đã như vậy, bất kì ai trong số bọn mày cũng đừng hòng trốn thoát, các bảo bối nhỏ của tao ơi, còn không đến ăn thiên sư chân chính đi!"
Hiển nhiên, ông ta có chỗ dựa.
Vừa dứt lời, bên trong nhà máy khổng lồ đầy rẫy máy móc hoang phế này, máy móc đột nhiên chạy điên cuồng, trong nhà máy phát ra những tiếng ầm ầm, sâu phía trong những cái máy này, vài bóng dáng lạnh lẽo màu đen giống như bóng tối ngưng tụ chậm rãi đi tới phía sau ông Vương.
Trên máy móc đang gầm rú bắt đầu nhỏ máu tươi, trên băng chuyền cũng toàn là máu tươi và một số mảnh máu thịt vụn nát lộn xộn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt Trương sư huynh đỏ lên, nhìn về phía những bóng người lạnh lẽo màu đen đó.
"Đây là thai quỷ đã phát triển." Tưởng sư huynh căng thẳng nói: "Nhìn âm khí này, sợ là mấy thai quỷ này đã thành hình từ rất sớm."
Nói cách khác, sự kiện thai quỷ thực chất không phải bây giờ mới bắt đầu.
Nhìn những quỷ ảnh đó, hẳn là từ rất nhiều năm về trước, bọn họ đã bắt đầu bí mật nuôi thai quỷ rồi.
Lúc này, Tưởng sư huynh chợt hiểu ra những lời quan chủ và đại trưởng lão từng nói.
"Quỷ môn mới là ngọn nguồn của tội ác."
Chỉ có một mẻ hốt gọn Quỷ Môn mới có thể làm tất cả những bi kịch và đau thương của người bình thường biến mất.
"... Đều ở đây à?" Tô Trầm Hương trốn sau lưng bọn họ, nhỏ giọng hỏi.
"Chắc là vậy." Trương sư huynh nói với vẻ nghiêm trọng.
"Tô Trầm Hương, ông Đổng đã nói với tôi về cô rồi, còn nhắc nhở tôi rằng có thể cô sẽ phản bội Quỷ Môn. Không ngờ là cô thật sự phản bội Quỷ Môn. Cô không cần mạng của mẹ mình nữa sao?"
Ông Vương thấy cái đầu nhỏ thò ra phía sau người thanh niên, sắc mặt âm trầm nói với cô: "Đừng tưởng rằng cô quan trọng với tòa thành Quỷ là có thể thích làm gì thì làm. Nếu cô thật sự không nghe lời, tôi cũng không thèm khách sáo với cô nữa."
"Ông biết tôi à?" Tô Trầm Hương chớp mắt hỏi: "Biết tôi có thể phản bội mà trước đó ông cũng không chạy trốn á?"
"Tại sao tôi phải chạy trốn? Cô phản bội Quỷ Môn, đưa mấy tên thiên sư tới cửa, đúng lúc cho các bảo bối nhỏ của tôi bồi bổ một chút." Ông Vương lộ ra nét mặt càn rỡ.
Vô cùng tin tưởng lũ nhóc do thai quỷ của ông ta nuôi lớn.
"Ông nói đúng. Chúng ta đều cần bồi bổ." Trong giọng nói đắc chí tự mãn của ông ta, từng đợt gió lạnh lẽo tràn vào, bên trong nhà máy, máy móc đột nhiên đình trệ, sau đó đột nhiên rung chuyển dữ dội hơn.
Cửa nhà máy đóng sầm lại.
Cô gái nhỏ trốn sau lưng các sư huynh cúi đầu xuống, đôi mắt đen láy nổi sương đen, cô nhỏ giọng nói: "Đừng đánh tan bọn nó, nhớ là lệ quỷ đều thuộc về tôi đó."
Giống như phối hợp với cô.
Một chiếc váy đỏ tung bay giữa nhà máy, máu loãng nhỏ xuống, quỷ khí quay cuồng, kinh hoàng ập đến.
"Hung dữ thật."
Nhìn nữ quỷ váy đỏ oai phong lẫm liệt, quỷ khí chấn động tràn ngập nhà máy, một số quỷ ảnh phía sau ông Vương hét lên rồi tan biến, Tưởng sư huynh che chở tiểu sư muội trốn sau lưng mình, nghiêm mặt nói.