Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 172




Ông cụ Trần co rúm người lại trong góc thư phòng.

Trong khoảnh khắc này, khi mất đi mọi sự bảo vệ, phản ứng của ông ấy chẳng khác gì một người bình thường, thậm chí lại càng sợ hãi hơn thế nữa.

Phòng khách ở tầng một của biệt thự trở nên mờ mịt, loáng thoáng có bóng người lảo đảo ngã xuống đất.

Hắn ta cúi đầu, đứng im tại chỗ một lúc rồi rời khỏi phòng khách, nhón đầu ngón chân vẫn còn cứng ngắc, chậm rãi đi lên tầng hai. -

Giữa phòng khách, một chiếc vòng dây thừng lơ lửng, đung đưa nhẹ nhàng dù không có gió, tỏa ra một luồng khí lạnh âm u.

Bóng người bước đến trước cửa thư phòng, đặt bàn tay màu xanh chạm vào cánh cửa.

Trong thư phòng, ông cụ Trần kinh hãi nhìn lên phía trên đỉnh đầu của mình.

Phía trên đầu ông ấy, một vòng dây thừng lay động đang từ từ hiện ra, chậm rãi hạ xuống, từ từ tiến gần đến cổ của ông ấy.

Ông ấy muốn chạy trốn, nhưng vào lúc này, ông ấy hoảng sợ nhận ra rằng bản thân không thể cử động được.

Đến nỗi, trong nháy mắt, khi vòng dây thừng lạnh lẽo, toát ra hơi thở chết chóc ấy rơi xuống, dường như ông ấy còn nghe thấy một tiếng cười vặn vẹo u ám phát ra từ cửa phòng.

Rõ ràng có người đang đứng bên ngoài, chỉ cách ông ấy một cánh cửa, nhưng ông ấy không thấy được hình dạng của người đó, chỉ cảm thấy hình ảnh không rõ đó lại càng đáng sợ hơn.

Ngay lúc mắt ông ấy như sắp nổ tung, vòng dây thừng rơi xuống trước mặt ông ấy, tựa như có cái gì đó đang điều khiển ông ấy, vẻ mặt ông cụ Trần méo mó vì sợ hãi, hai tay không tự chủ mà vươn ra, chạm vào vòng dây thừng, tự nhét đầu mình vào trong vòng dây.

Ông ấy hét lên một tiếng thảm thiết.

Vòng dây thừng bất ngờ nâng lên, ông ấy bị treo giữa không trung, cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Lão già xảo quyệt và độc ác này đang giãy dụa quằn quại trong không trung. Dần dần, ông ấy không còn sức phản kháng, cuộc vật lộn cũng dần dà trở nên yên tĩnh.

Khi quỷ ảnh đứng ngoài cửa cảm nhận được hơi thở bên trong trở nên yếu ớt hơn, đang muốn mở cửa thư phòng thì chợt nghe thấy một tiếng “rầm” đến từ cửa.

Hai thanh niên tay cầm bùa sấm sét, sắc mặt nghiêm trọng xông vào biệt thự.

Khi nhìn thấy ghế sô pha và bàn trà bị lật đổ thành một đống lộn xộn khắp nơi trong biệt thự, cả phòng khách âm u lạnh lẽo đến mức nghẹn thở, lại nhìn thấy vòng dây thừng lơ lửng giữa không trung, Tưởng sư huynh hít một hơi thật sâu.

Anh ấy nhìn chằm chằm bên ngoài một căn phòng trên tầng hai, quỷ ảnh đang quay đầu u ám nhìn mình.

Quỷ ảnh có cái cổ dài ngoằn ngoèo, đôi mắt trắng dã chết chóc lồi ra ngoài hốc mắt, trông vô cùng quái dị trong đêm đen.

Nhìn vòng dây thừng trong phòng khách đột nhiên phân thành hai, Tưởng sư huynh thì thầm: “Quỷ treo cổ được nuôi dưỡng từ nó. Nhớ cẩn thận với sợi dây thừng này.”

Loại quỷ treo cổ này hoàn toàn thuần thục việc điều khiển vòng dây thừng, không phải lệ quỷ bình thường. Chẳng hạn như lúc này, khi phát hiện có hai người phiền phức đến đây, vòng dây thừng đã biến thành hai.

Lệ quỷ như vậy thậm chí có thể treo đầy vòng dây thừng khắp cả biệt thự.

Đầu của hai huynh đệ cũng không đủ.

Trương sư huynh không nói một lời, rút bùa sấm sét ra, khi một vòng dây thừng bất ngờ hạ xuống trước mặt anh ấy, anh ấy lập tức đập lá bùa vào nó.

Tia chớp nhỏ tan biến trong vòng dây thừng.

Vòng dây thừng biến mất không dấu vết.

Trên tầng hai đột nhiên vang lên tiếng kêu rên chói tai.

Quỷ ảnh vừa nãy còn nở nụ cười quái dị thì giờ đây lại đang ôm cổ mình quằn quại trên mặt đất.

Rõ ràng, tia chớp đánh trúng vòng dây thừng đã làm tổn thương đến căn nguyên của lệ quỷ.

Nó là quỷ treo cổ, và vòng dây thừng chính là sức mạnh của nó.

Trương sư huynh lặng im.

Miệng anh ấy giật giật, cúi đầu nhìn lá bùa, sau đó liếc nhìn Tưởng sư huynh, người cũng đang đỡ trán, im lặng cả buổi.

Vậy… quỷ treo cổ siêu hung ác trong truyền thuyết đâu?

“... Chúng ta phải cẩn thận, đừng làm nó hồn xiêu phách tán…” Trương sư huynh khó khăn nói.

Tưởng sư huynh thở dài một hơi.

“Hy vọng có thể ăn ngon một chút.” Anh ấy lẩm bẩm.

Trương sư huynh “Ừ” một tiếng, anh ấy biết cách có thể tiêu diệt quỷ treo cổ, vậy nên anh ấy cũng không cần phải dùng bùa sấm sét quý giá mà Tô Trầm Hương đưa cho.

Anh ấy hy vọng có thể rèn luyện năng lực thực sự của mình trong khả năng cho phép, thay vì mãi dựa dẫm vào sư muội, khiến sư muội phải lo lắng cho anh ấy.

Sau khi cất bùa sấm sét, Trương sư huynh chưa kịp làm gì đã thấy Tưởng sư huynh giơ kiếm gỗ đào chém vào vòng dây thừng trước mặt.

Vòng dây thừng mềm mại bất ngờ lùi lại, dưới vô số vòng dây, hai huynh đệ từ từ sử dụng đủ loại thủ đoạn né tránh, đồng thời đánh lui vòng dây thừng, nhanh chóng chạy lên tầng hai.

Trên tầng hai, quỷ treo cổ đã bị thương nặng, ngước đôi mắt đầy oán hận.

Trương sư huynh không nói lời nào, ném các loại bùa do chính mình tự tay vẽ vào người quỷ treo cổ, đồng thời quan sát căn biệt thự và nói: “Chỉ có một con quỷ treo cổ thôi, không còn con nào khác.”

Giọng điệu của anh ta có vẻ rất thất vọng.

Vậy mà lại cảm thấy ít.

Quỷ treo cổ: …

Quỷ treo cổ muốn ngọ ngoậy, muốn lật ngược tình thế, nhưng vừa mới ngẩng đầu lên đã bị một thanh kiếm gỗ đào bổ mạnh vào đầu.

“Đừng lộn xộn.” Tương sư huynh dùng kiếm gỗ đào trấn áp quỷ treo cổ đang vùng vẫy, nhìn những vòng dây thừng lủng lẳng trên không trung đang dần biến mất dưới sự trấn áp của kiếm gỗ đào, anh ấy chìa tay ra, nhanh chóng giam giữ quỷ treo cổ.

Anh ấy vừa dùng dây trói quỷ đặc biệt của Bạch Vân Quan để buộc chặt quỷ treo cổ rồi cầm nó trong tay, vừa nhìn xung quanh, hơi tiếc nuối nói: “Đáng tiếc là Tiểu Hương không có ở đây. Âm khí ở đây nồng nặc thật.”

Sư muội nhà anh ấy luôn đục nước béo cò… chưa từng lãng phí âm khí.

Âm khí dày đặc như vậy, thực sự cũng đáng để vơ vét.

“Em có đem theo một lá bùa tụ âm.” Lúc này, Trương sư huynh mỉm cười, lấy ra một lá bùa đập lên tường, nhìn âm khí trong biệt thự từ từ bị bùa tụ âm thu hút và gom lại ở trong bùa, anh ấy khoe khoang với Tưởng sư huynh: “Tiểu Hương chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”

Bởi vì đã suy nghĩ chu toàn, cảm thấy mình sẽ được sư muội thân thiết cảm ơn, Trương sư huynh quan sát tình hình của bùa tụ âm và nói: “Hy vọng không một giọt âm khí nào bị lãng phí.”

Sư huynh, cơ hội luôn chỉ dành cho những người đã có sự chuẩn bị.

“Anh không ngờ đến điều này. Lần sau anh chắc chắn sẽ chuẩn bị tốt hơn.” Tưởng sư huynh đẩy mắt kính, nhận ra mình đã tụt lại phía sau.

“Sư huynh, đa tạ.” Trương sư huynh cười nói.

… Đây là mớ lung tung, hỗn độn gì vậy.

Chẳng lẽ không thể thể hiện thêm một tý tôn trọng cho con quỷ treo cổ hung ác sao?

Quỷ treo cổ bị trói chặt, khắp người đều run rẩy khi nhìn thấy cảnh hai thiên sư chính đạo vô liêm sỉ này thậm chí còn không buông tha âm khí của nó.

“Tiếng gì thế?” Đúng lúc này, từ cánh cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Trương sư huynh làm việc ở đồn cảnh sát, thân thủ rất tốt, đi tới che chở Tưởng sư huynh ở phía sau, dùng một cú đạp mạnh đá văng cửa phòng.

Khoảnh khắc cánh cửa mở toang ra, trong thư phòng sáng sủa trở lại, ông cụ Trần tựa như bị đánh ngã xuống mặt đất, nằm hôn mê bất tỉnh.

Nhìn vết tích chói mắt do vòng dây thừng để lại trên cổ ông ấy, mắt Trương sư huynh hơi co rúm lại, anh ta bước tới và cẩn thận kiểm tra hơi thở của ông ấy.

“Vẫn còn sống. Nhưng mà tình hình không khả quan lắm.” Không biết ông lão này đã bị treo cổ trong bao lâu, hơi thở đã yếu đến mức gần như không thể cảm nhận được. Điều khiến Trương sư huynh càng chú ý hơn là những mảnh vỡ của tấm bình phong sơn thủy trên sàn nhà sao mà quen mắt quá vậy.

Anh ấy thu hồi ánh mắt, dùng một tay khiêng ông cụ Trần lên và nhanh chóng đi ra ngoài. Nhận thấy bùa tụ âm đã thu thập âm khí tương đối đủ rồi, anh ấy cuộn lá bùa lại và cất nó đi, sau đó cùng với Tưởng sư huynh, một người vác người, một người xách quỷ nhanh chóng rời khỏi nhà họ Trần.

Cũng như nhà họ Trần nuôi quỷ rồi bị lệ quỷ cắn trả, Trương sư huynh cảm thấy ông cụ Trần đang bất tỉnh rất đáng tội, cùng lúc đó, anh ấy gọi điện thoại cho quan chủ.

Quan chủ cũng không ngờ được, đúng là thế phong nhật hạ*, nuôi quỷ mà cũng có thể bị quỷ phản phệ.

*phong tục lề thói của xã hội ngày càng bại hoại, ngày một xấu đi

“Mang về quan để ta xem.”

Nếu thực sự là nhà họ Trần nuôi quỷ rồi bị cắn trả, rõ ràng do ông cụ Trần tự làm tự chịu, quan chủ cũng không quản lý ông ấy, với bằng chứng xác thực như vậy, đưa ông ấy đi bầu bạn với Trần Đường là xong.

Nhưng nghĩ đến việc Quỷ Môn hạ quỷ chú lên người Trần Đường, quan chủ sợ rằng người Quỷ Môn cũng đã hạ chú lên lão khốn này nên trước tiên muốn kiểm tra người của ông cụ Trần để xem có an toàn không.

Tất nhiên, Trương sư huynh sẽ không phản đối lời của quan chủ, chẳng hạn những lời kiến nghị tử tế như là “Vẫn nên đưa đến bệnh viện trước.”

Anh ấy đồng ý, rồi lại vội vàng hỏi: “Tiểu Hương còn ở trong quan không? Kêu con bé đừng đi, con có quỷ treo cổ thơm ngon nhất vừa mới được cởi khỏi vòng dây thừng đây.”

Quỷ treo cổ: …

Quan chủ: …

Quan chủ im lặng một lúc, suy nghĩ về hình ảnh hình tròn đen sì mũm mĩm do Đại trưởng lão vẽ ra, nghe các đệ tử tràn trề nhiệt tình gửi yêu cầu này, qua một hồi lâu, liếc mắt nhìn Tô Trầm Hương đang nhìn qua với vẻ mặt đầy quan tâm, ông ấy khó khăn nói: “Làm tốt lắm. Tiểu Hương đang đợi ở quan, các con mau trở về đi.”

Những người chưa từng tận mắt nhìn thấy hình dáng thực sự của Tô Trầm Hương đều cho rằng trước đây cô ăn uống khổ sở lắm.

Khi nghe thấy Tô Trầm Hương còn đang trong quan, các sư huynh lập tức trở về cùng với tinh thần nhiệt huyết. Việc đầu tiên họ làm khi trở về quan là đưa quỷ treo cổ cho tiểu sư muội của mình.

Trong ánh mắt yêu thương và dịu dàng của mọi người, cô gái vui vẻ đến mức vểnh cái đuôi lên, tát con quỷ treo cổ một cái.

Ít nhất là mười kilogam nho đỏ tươi.

To như một quả bóng bàn.

Tô Trầm Hương ăn một quả, nó to, ngọt và mọng nước.

“Không uổng công vừa mới rời khỏi dây thừng, rất tươi ngon.” Cô giơ ngón tay cái với quả nho.

Tưởng sư huynh nhẹ nhàng lau nước nho dính trên miệng cô.

Trương sư huynh mỉm cười và đưa bùa tụ âm chứa đầy âm khí cho cô.

Trần Thiên Bắc… Trần thiếu bắt đầu cân nhắc đến chuyện mở quầy hoa quả ở căng tin.

Phải nhớ kỹ bổ sung vitamin C mới có thể cung cấp đủ chất dinh dưỡng cho khách hàng.

“Thì ra là lão già này suýt nữa bị chính con trai mình giết chết." Có vẻ Tô Trầm Hương quên mất mình đã ăn hai bữa cơm tối, cầm một nắm nho lớn nói: "Cháu nếm thử một chút.”, mặt khác, cô đi hai vòng xung quanh ông cụ Trần đang bất tỉnh, bị vứt trên một cái ghế dựa.

Cô ăn hai quả nho nên đã biết mọi thứ.

Không chỉ biết rõ, hơn nữa, nghĩ đến cuộc trò chuyện giữa ông cụ Trần và Quỷ Môn dưới mắt nhìn của quỷ treo cổ, cô cảm thấy lão bạch liên này không hề oan uổng chút nào khi gặp phải kết cục này.

“Ông ta còn muốn hiến tế cậu thêm lần nữa, cướp cậu ra khỏi tay tôi.” Tô Trầm Hương nói với Trần Thiên Bắc.

Một lão già độc ác đến thế, còn muốn bán cháu trai của mình lần thứ hai, không chịu dừng lại cho đến khi khiến cháu trai mình chết, lão già này đúng là đáng đời.

Tô Trầm Hương cúi xuống, nhìn lão già đang hấp hối, trên cổ có vết tích kinh khủng của dây thừng, sau đó, cô quay đầu lại mỉm cười với Trần Thiên Bắc.

Trần Thiên Bắc đã sớm biết cha con nhà họ Trần đều không phải là người tốt lành gì, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi.

Nhưng khi Tô Trầm Hương quay lại nhìn mình, cậu vô thức dỗ dành, đảm bảo rằng: “Tôi chỉ là của cậu… riêng mình cậu thôi.”

Ông lão hứng thú chống gậy tới xem náo nhiệt không hề để ý đến câu nói này.

Hương Hương nhà cậu rất ngang ngược khi ăn, cô thích ăn một mình, có thể nói bất cứ điều gì để chiếm lấy căng tin.

Trần Thiên Bắc đã quen rồi, không có gì ngạc nhiên khi cậu lại nói ra những lời này.

Nhưng Tô Trầm Hương lại sửng sốt trong giây lát, ngơ ngác chớp mắt.

Cô cảm thấy câu nói này hơi kỳ lạ, khác biệt so với những câu trả lời trước đó của Trần Thiên Bắc những khi cô lẩm bẩm nói muốn chiếm đoạt cậu.

Tuy nhiên, mọi người đều cảm thấy chuyện này không có gì sai. Cô gái nhanh chóng vứt cảm giác hơi khác lạ này ra phía sau đầu, cô đứng cạnh ông lão với nụ cười xấu xa.

Vây xem lão bạch liên này.

"Đã vậy còn ra vẻ cha hiền con thảo, thật khiến người ta cảm động." Lệ quỷ lau nước mắt cá sấu, đưa ra kiến nghị tốt bụng: "Vậy tốt nhất vẫn nên gửi lão cáo già này đến ở chung với đứa con trai yêu quý của mình đi."

Cha con đoàn tụ, cuộc hội ngộ tuyệt vời biết bao.