Ông lão nhà họ Trần đã sắp xếp số phận của người khác mà không hề có chút gánh nặng tâm lý nào.
Ông ta không hề quan tâm đến mạng sống của Trần Thiên Bắc.
Mặc dù Trần Thiên Bắc không đến tận nơi để nghe được âm mưu to lớn của ông ta, cũng không biết rõ nội dung chi tiết, nhưng cậu cũng có thể đoán được 80%.
Hôm sau, khi cậu đến trường, cậu nói với Tô Trầm Hương: “Tôi đoán ông ta niềm nở như thế không phải vì tôi là đệ tử của Bạch Vân Quan.” Mà là vì trong nhà ông ta có một con lệ quỷ có quan hệ cực kỳ mật thiết với Quỷ Môn.
Quỷ Môn... chắc vẫn còn thèm muốn cơ thể của cậu.
"Có cần đưa cậu đến tòa thành Quỷ nữa không?" Tô Trầm Hương vừa ngáp vừa lo lắng hỏi cậu.
Trần Thiên Bắc lạnh lùng gật đầu.
"Ông ta không nỡ lãng phí “tài năng” của tôi đâu."
"Không sao, ông ta có kế hoạch của mình, chúng ta cũng sẽ có kế sách riêng. Kể cả cậu có đi vào tòa thành Quỷ thì tôi cũng sẽ đến đó. Cậu cứ ở bên cạnh tôi, tôi không tin có ai khác có thể cướp cậu đi từ tôi. "
Một cô bé nhỏ nhắn đáng yêu lại nói ra những lời hết sức ngang ngược và trông như một bạo chúa trong thế giới của lệ quỷ.
Dưới ánh nhìn kỳ quái của Trần Thiên Bắc, cô thờ ơ nói: “Mà cậu ở bên cạnh tôi, có khi còn bớt việc hơn nhiều.” Đến lúc đó chỉ cần rút bùa hộ mệnh trên người Trần Thiên Bắc ra, âm khí ngút trời, tất cả lệ quỷ sẽ tự chạy vào miệng cô… Khác gì ôm cây đợi thỏ đâu.
Vậy là Tô Trầm Hương hoàn toàn có thể vừa bảo vệ anh Bắc, vừa chờ lệ quỷ tự dâng đến cửa.
Đúng là nằm yên hưởng lợi.
Nghĩ đến điều đó, mắt cô sáng lên, thấy đôi mắt của cô bé híp lại, khóe miệng Trần Thiên Bắc giật giật.
Chắc chắn Tô Trầm Hương không có ý tốt.
"Nhưng chúng ta cũng không thể để yên cho ông ta lợi dụng." Tô Trầm Hương nghiêm túc nói với Trần Thiên Bắc: "Dựa vào đâu mà để ông ta lợi dụng cậu chứ? Chúng ta không thể bị động chịu đòn được, chúng ta phải bắt ông ta trả giá đắt."
Trần Thiên Bắc không có hứng thú với tập đoàn Trần Thị, nếu là người khác, có lẽ họ sẽ khuyên nhủ cậu một chút, nhưng Tô Trầm Hương thấy chỉ cần lựa chọn của cậu khiến bản thân cậu vui vẻ là được.
Ngược lại, cô còn nghiêng cái đầu nhỏ, truyền đạt ý tưởng xấu xa cho Trần Thiên Bắc: "Trước hết phải tố cáo ông ta cấu kết với Quỷ môn, giấu một lệ quỷ trong nhà thì dù con quỷ đó có tác dụng gì, chúng ta cũng sẽ giúp ông ta công khai chuyện này."
Nhà họ Trần là một gia đình giàu có trong giới kinh doanh.
Một khi có tin đồn giấu lệ quỷ trong nhà, không cần biết lệ quỷ này có dùng để trấn trạch không, điều đó cũng đã khiến người khác phải sợ hãi rồi.
Ai dám tiếp xúc với ông ta, ai dám làm ăn với ông ta nữa.
Việc kinh doanh bị ảnh hưởng, danh tiếng bị hủy hoại, ông lão đó chắc chắn sẽ tức chết.
Để xem đến lúc đó ông ta có còn sức quấy rối Trần Thiên Bắc nữa hay không.
Cô nói ra mưu kế của mình, Trần Thiên Bắc bình tĩnh lắng nghe, cậu cẩn thận nhìn Tô Trầm Hương vừa nói vừa tinh tế ngửi mùi trên người cậu, sau đó nói: "Dù sao thì con quỷ treo cổ trong nhà ông ta đúng là khá hung ác." -
"Khá hung ác.”
Mấy lời này thật quen thuộc.
Tô Trầm Hương mỉm cười, gật đầu nói: "Mùi rất thơm."
Nó có mùi thơm ngọt ngào của trái cây.
"Ông ta đúng là một kẻ độc ác." Người hầu trong biệt thự đều bị bệnh, điều này cho thấy con quỷ treo cổ này không phải là người tốt, tuy ông cụ nhà họ Trần thấy cơ thể của đám người giúp việc ngày càng tồi tệ hơn những vẫn giữ im lặng, vẫn giữ lại con quỷ treo cổ như cũ, Trần Thiên Bắc thấy cực kỳ ghê tởm.
Cậu cau mày nói với Tô Trầm Hương: “Người hầu trong biệt thự đều mắc bệnh hết, chứng tỏ con quỷ treo cổ đang ở ngay khu vực sinh hoạt của người sống.”
Nếu chỉ để trấn trạch thì quỷ treo cổ nên được treo trên cao, cách xa người sống, chứ không phải treo gần đến mức có thể chạm vào người sống.
Tô Trầm Hương kinh ngạc nhìn cậu.
Trong dịp tết nguyên đán lần trước, qua màn hình điện thoại di động của Trần tổng, cô nhìn thấy con quỷ treo cổ vẫn được treo rất cao.
"Nếu đến gần, nó có thể chạm vào người sống không?" Tô Trầm Hương trầm ngâm hỏi.
"Cũng sắp rồi, nó chỉ cách người ngồi trên ghế sofa khoảng một mét thôi." Trần Thiên Bắc lạnh lùng nói.
Đối với người cao một chút thì chỉ cần đứng dậy là có thể chạm vào Quỷ treo cổ.
“Chẳng lẽ ông ta đang nuôi quỷ sao?”
“Nuôi quỷ?” Trần Thiên Bắc kinh ngạc hỏi: “Nuôi lệ quỷ trong nhà mình?”
Không phải trấn trạch mà là đang nuôi quỷ ư?
“Lệ quỷ luôn muốn tiếp xúc với người sống thì không giống một con quỷ lương thiện dùng để trấn trạch. Hơn nữa, không phải cậu nói người hầu đều mắc bệnh rồi nhập viện sao? Hình như chuyện này phải dùng máu của người sống để nuôi quỷ, ông già này điên rồi”.
Tô Trầm Hương mở cuốn sách giáo khoa chính trị trong tay ra, thấy tốt nhất là ông cụ nhà họ Trần nên được đưa vào cục cảnh sát để giáo dục lại tư tưởng, vừa đọc "Phú cường dân chủ", cô vừa nói với Trần Thiên Bắc: "Tốt nhất là nên báo cảnh sát, loại người này nếu không bắt lại nhanh thì còn chờ gì nữa?"
“Ý cậu là đưa ông ta đến cục cảnh sát à?”
"Chứ còn gì nữa? Nếu ông ta dám nuôi quỷ treo cổ, lại có bằng chứng rõ ràng, lập tức bắt ông ta không phải là điều chắc chắn sao? Đưa ông ta đi đoàn tụ với Trần Đường." Tô Trầm Hương đơn giản nói: "Nếu không thì cũng phải giúp mấy người giúp việc kia đòi lại công lý.”
Cô nói thẳng thắn như thế, trong lòng Trần Thiên Bắc lập tức có dự tính.
Nhiều năm vậy rồi vẫn không nắm được nhược điểm gì của ông cụ gian xảo độc ác nhà họ Trần, mặc dù Bạch Vân Quan vẫn luôn để ý đến nhà họ Trần
nhưng trước đây, khi Trần Đường còn hay gây tai họa, ông cụ này vẫn tỏ ra là người tốt.
Ông ta luôn giữ mình trong sạch.
Chỉ là lần này, không biết sao ông cụ đó lại ngu ngốc mang quỷ về nhà, còn để cho Trần Thiên Bắc nhìn thấy.
Nếu chỉ là để trấn trạch thì thôi đi.
Nhưng nó lại từ từ gặm nhấm người sống, điều này rõ ràng là đang nuôi quỷ.
Bằng chứng giao đến tận cửa.
“Nếu tôi đưa ông ta đến cục cảnh sát, liệu Quỷ Môn có nghĩ rằng tôi hận Quỷ Môn rồi quấy rối mẹ của tôi không?”
Quỷ Môn muốn thông qua nhà họ Trần để lôi kéo cậu.
Nhưng cậu lại đưa cả nhà họ Trần vào cục cảnh sát.
Thay vì làm người thừa kế, cậu thà tiếp quản toàn bộ nhà họ Trần còn hơn. Khẳng định việc cậu là một kẻ lòng dạ độc ác. Đến lúc đó, cậu có thể trực tiếp trao đổi với Quỷ môn.
Tô Trầm Hương thấy khả năng lão Đổng là gián điệp không cao.
Cho dù nhà họ Trần có bị Trần Thiên Bắc đưa vào cục cảnh sát, ông ta vẫn có thể khen ngợi Trần Thiên Bắc là “bụng dạ nham hiểm”, giống lúc trước khen Tô Trầm Hương đã cướp đi mấy trăm vạn tệ và một căn hộ từ nhà họ Mã.
Lời nói của cô khiến Trần Thiên Bắc thấy rất có lý nhưng Tô Trầm Hương lại nói với Trần Thiên Bắc: "May là hiện tại trong biệt thự đó chỉ còn lại một mình ông ta."
"Sao vậy?" Trần Thiên Bắc khó hiểu hỏi.
"Quỷ treo cổ càng ngày càng lại gần, điều này có nghĩa là sắp nuôi thành công rồi. Một khi quỷ treo cổ đáp xuống mặt đất..." Tô Trầm Hương hiểu rất rõ lệ quỷ, nhún vai với Trần Thiên Bắc.
Hai người nhìn nhau, Trần Thiên Bắc từng gặp qua rất nhiều lệ quỷ, cũng coi như có hiểu biết về bọn chúng, hít một hơi nói: "Rất nguy hiểm."
“Không chỉ mỗi lệ quỷ nguy hiểm mà sợi dây con quỷ treo cổ sử dụng cũng rất nguy hiểm, khi quỷ treo cổ thoát ra khỏi vòng dây, thì sợi dây này chắc chắn sẽ phải tìm một cái cổ khác để nhét vào, rồi nó sẽ là một con quỷ treo cổ khác."
Tô Trầm Hương nói về đặc điểm của loài quỷ treo cổ này, lắc đầu nói: "Vốn dĩ tôi tưởng nhà họ Trần là người tài cao gan lớn, có năng lực chế ngự quỷ treo cổ, nên mới dám dùng quỷ treo cổ để trấn trạch. Đúng rồi, tôi phải gọi điện báo cho Trần tổng, trước khi tống ông già này vào cục cảnh sát, người nhà anh ấy tuyệt đối không được đến biệt thự nhà họ Trần.”
Cô lo lắng ông cụ nhà họ Trần nuôi quỷ treo cổ sẽ gây hại đến người khác, lập tức gọi điện cho Trần tổng, tiện thể nghe Trần tổng vui vẻ khoe khoang về chuyện yêu đương với ngôi sao lớn rất hạnh phúc.
Cả ngày Trần tổng đều ở trường quay, Tô Trầm Hương nghĩ lại ngày nào liên lạc với Trần tổng bằng video call cũng đều thấy anh họ Tô Minh đang bận rộn với công việc, thở dài một hơi thật sâu.
Cô thấy, có lẽ Trần tổng với Tô Minh trời sinh đã tương khắc nhau.
Một người thì nhàn nhã nói chuyện yêu đương, trong khi người kia thì bận rộn đến mức đi ăn một bữa cơm với bạn gái cũng phải tính toán thời gian.
Đúng như người ta nói, làm thư ký chính là liều mạng làm việc cho sếp.
Cô hỏi thăm tình hình gần đây của tiểu quỷ thì biết được Tôn Tịnh đã mua cho nó mấy bộ quần áo mùa xuân, chưa biết đẹp ra sao, khóe miệng cô đã giật giật.
Cuộc sống của tiểu quỷ có vẻ rất thoải mái.
"Vậy thì tốt." Tô Trầm Hương mơ hồ lẩm bẩm, cuối cùng giữa lúc Trần tổng đang không ngừng luyên thuyên khoe khoang thì cúp máy, cô tiếp tục gọi cho Bạch Vân Quan nói về chuyện ông cụ nhà họ Trần nuôi quỷ.
Tuy nhiên, vì hiện tại mấy đệ tử trong Quan đều đang bận rộn làm nhiệm vụ, còn phải theo dõi động tĩnh của các phân xưởng bỏ hoang ở vùng ngoại ô nên quan chủ tạm thời không tìm được ai đến nhà họ Trần.
Tuy nhiên, chạy được sư không chạy được miếu, quan chủ lập tức nói với Tô Trầm Hương: "Chờ đến tối, các sư huynh của cháu về, ta sẽ cử người qua đó."
"Dạ được." Tô Trầm Hương đồng ý.
Chỉ cần ông cụ nhà họ Trần có thể vào cục cảnh sát thì chờ một hai tiếng cũng không sao.
Bây giờ, cô còn bận đi học nên đương nhiên không có thời gian để ý nhiều đến mấy việc này.
Thật sự có rất nhiều người tài ở Bạch Vân Quan.
Trần Thiên Bắc nghe được câu trả lời từ quan chủ, cũng lập tức không quan tâm đến việc nhà họ Trần nữa và tiếp tục học tập, đồng thời đề phòng nghiêm ngặt Tô Trầm Hương sẽ chạy đến bàn của người khác ăn cơm... Kể từ khi cùng trải qua vụ việc của cô giáo Văn, Hứa Phi thấy cậu ta với Tô Trầm Hương thật sự trở nên thân thiết hơn.
Ở trường, cậu ta luôn im lặng, không bao giờ nói với ai về những gì đã xảy ra ở nhà cô giáo Văn nhưng những sự việc ma quái như này thật thú vị để thảo luận!
Gặp quỷ, gay cấn và hồi hộp, đáng sợ đến mức tim đập thình thịch.
Nhưng vì Tô Trầm Hương mà những sự kiện kinh hoàng đó đã trở thành những câu chuyện thú vị về những cuộc phiêu lưu.
Hoàn toàn không cần lo lắng nguy hiểm, còn có thể cảm nhận được những điều không tưởng của một thế giới khác, những nam sinh như Hứa Phi không thể nào chống lại được sự hấp dẫn này.
Cậu ta thỉnh thoảng sẽ tới trò chuyện với Tô Trầm Hương một chút.
Còn vụng về nói với Tô Trầm Hương rằng “tất cả đều không được giải thích” với vẻ mập mờ.
Tô Trầm Hương không có hứng thú lắm.
Từ trước đến nay, cô không bao giờ quan tâm đến bữa ăn mà cô đã ăn.
Đúng là lệ quỷ, xưa nay không quay đầu nhìn lại.
"Tạm được, cũng bình thường." Giữa trưa, Hứa Phi bê đĩa cơm đến ăn cơm với họ, ngồi cạnh Tô Trầm Hương, nhỏ giọng hỏi xem thịt bò khô có ngon không.
Tô Trầm Hương gật đầu một tiếng "Ừm" rồi cho miếng thịt băm tẩm vị cá nổi tiếng nhất trong căng tin trường trung học vào miệng, cô thấy rất ngon, vội vàng ăn như sắp vùi cái đầu nhỏ của mình vào trong bát mà nói: "Tôi cũng chỉ ăn một chút thôi, chủ yếu đều là Tiểu Hồng nhà tôi ăn.’’
Cô vẫn còn nhớ hình tượng mọi con quỷ mà mình nuôi, bất kể hình tượng gì.
Nhưng nói về nữ quỷ váy đỏ, cô bé lẩm bẩm khịt mũi.
… Sau đó, cô giáo Văn đã làm món bánh hạt dẻ nước thơm ngon của quê nhà cho nữ quỷ váy đỏ.
Nghe nói là dùng cách làm bánh ngọt từ thời xa xưa.
Mặc dù cũng cho Tô Trầm Hương phần lớn nhất nhưng Tô Trầm Hương thấy... không phải cô giáo Văn nói mình sợ quỷ lắm sao?
Cô ấy sợ quỷ đến mức không dám đối đầu với chúng mặc dù có bùa bình an trên người, trốn trong phòng ngủ đến suýt thì chết đói.
Nhưng bây giờ, không hiểu sao ngày nào cũng xun xoe vây quanh nữ quỷ váy đỏ, thậm chí còn ngượng ngùng nhờ Tô Trầm Hương đi hỏi cho cô ấy.
Nếu nữ quỷ không có chỗ ở, cô giáo Văn đồng ý cống hiến riêng nhà mình để sống chung với cô.
Dù sao thì nhà cô ấy cũng có gác mái.
Tô Trầm Hương:...
Một Tiểu Bạch còn đang ở nhà họ Lâm làm công với một Tiểu Hồng cũng đang bị người khác dòm ngó.Sao thích kéo người của cô đi vậy?
“Này, tiểu thư váy đỏ ý.” Hứa Phi hỏi rất lịch sự: “Tiểu thư Hồng vẫn khỏe chứ?”
Cậu ta mỉm cười rạng rỡ, thân thiện lại lịch sự, Tô Trầm Hương đặt bát cơm trống rỗng xuống, lấy tiếp một bát cơm khác, tranh thủ liếc nhìn Hứa Phi.
“Vẫn khỏe.” Cô cảnh giác hỏi, “Có chuyện gì thế?”
Chẳng lẽ yêu Tiểu Hồng từ cái nhìn đầu tiên à?