“Tiểu Bắc, cháu đang nhìn gì vậy?"
Trên đầu ông cụ Trần có một quỷ ảnh đang lảng vảng nhưng ông ấy dường như không hề lo lắng, vẫn mỉm cười hiền lành nhìn Trần Thiên Bắc đã đứng rất lâu trong phòng khách mà không hề nhúc nhích.
Chàng thiếu niên tuấn tú, dù khuôn mặt có vẻ u ám nhưng vẫn tràn ngập hơi thở thanh xuân tươi trẻ.
Cậu chỉ đứng yên đó nhưng lại rực rỡ đến chói mắt.
Ông cụ nhà họ Trần không khỏi lộ ra vẻ ghen tị mơ hồ trong đáy mắt đối với chàng thanh niên.
Nếu có điều gì khiến ông ấy ở độ tuổi này rồi mà vẫn phải ghen tị thì chính là những thanh niên tràn đầy sức sống kia.
Ông ấy đã già, dù trong lòng vẫn còn biết bao tham vọng như cũ, dù giàu có nhưng lại chẳng có được sinh lực cùng cơ thể khỏe mạnh.
Vì vậy, nhìn thấy đứa cháu trai đang chảy trong người dòng máu của mình, cho dù có ghét bỏ nó đến mấy, cũng không bao giờ nguyện ý giao tài sản của nhà họ Trần cho nó, ông cụ Trần vẫn không khỏi thở dài: “Tuổi trẻ thật tốt.”
Nếu như ông ấy trẻ ra thêm vài tuổi thì cần gì phải nhún nhường Trần Thiên Bắc?
Cho dù con trai ông ấy có là kẻ vô dụng đi chăng nữa, chỉ cần còn trẻ khỏe thì ông ấy vẫn có thể sinh thêm vài đứa con, luôn có thể lựa chọn được người thừa kế mà mình ưng ý nhất.
Nhưng giờ đây, ông ấy đã già rồi, vẫn cứ dây dưa không rõ với Quỷ Môn vì những hy vọng mong manh, vẫn phải nở nụ cười hiền lành nhất để dỗ dành Trần Thiên Bắc. -
Tuy nhiên, chỉ cần Quỷ Môn giữ lời hứa, một tay giao Trần Thiên Bắc, một tay giao những gì ông ấy mong muốn, đồng thời dùng Trần Thiên Bắc để chiếm lấy lòng tin từ Bạch Vân Quan thì cũng xứng đáng.
Nghĩ đến đây, ông ấy cố gắng điều chỉnh nụ cười trên mặt, vẫy tay với cậu, vui vẻ nói:
“Đến nếm thử trà ông pha xem, đây là Thiết Quan Âm đấy.” Việc để Trần Thiên Bắc quay về với nhà họ Trần có lợi ích rất lớn.
Trần Thiên Bắc không hiểu gì về trà.
Cậu chỉ biết về trà sữa thạch đen, trà sữa trân châu, trà sữa trứng nướng... Tô Trầm Hương ngày nào cũng ghé vào tai cậu mà nhắc rằng cô muốn uống trà sữa trứng nướng từ lệ quỷ.
Nghĩ tới Tô Trầm Hương, sắc mặt Trần Thiên Bắc căng thẳng, sợ hãi liếc nhìn con quỷ treo cổ đang lủng lẳng phía trên đầu của ông cụ Trần.
Cậu dứt khoát không ngồi xuống... Ai có thể to gan như ông cụ nhà họ Trần, ngồi dưới chân của quỷ treo cổ kia chứ?
Cậu đứng thẳng, liếc nhìn biệt thự nhà họ Trần có chút trống trải, cau mày lạnh lùng hỏi: “Người giúp việc đâu?” Cậu không để ý đến ông cụ Trần mà lại chú ý đến đám người hầu.
Ông cụ Trần nghĩ rằng cậu cảm thấy nhà họ Trần đã bỏ mặc ông ấy nên giải thích: “Tất cả người hầu đều bị bệnh cả rồi, chỉ còn lại vài người, ông đã bảo bọn họ tạm thời dọn đến nơi khác ở.”
Việc đám người hầu thay nhau mắc bệnh khiến cho ông cụ Trần rất không vui. Loại bệnh này, ban đầu chỉ có một người mắc phải nhưng sau đó lây lan sang những người khác nữa, có khả năng là bệnh truyền nhiễm.
Hơn nữa, mặc dù một số người hầu có vẻ như đã khỏi bệnh nhưng ông ấy cũng không dám để họ quay lại làm việc ngay.
Ông ấy đã già rồi nên vô cùng quý trọng sức khỏe của mình.
Cũng không muốn để đám người hầu này lây bệnh cho mình.
Có lẽ là vì đám người hầu đều bị bệnh nên gần đây ông ấy cũng cảm thấy rất khó chịu, luôn thấy lạnh người, đầu óc choáng váng, không biết có phải mấy người hầu đó lây bệnh cho mình rồi hay không nữa.
Nghi thần nghi quỷ, cách đây vài ngày, ông ấy đã yêu cầu người hầu quét dọn lại căn biệt thự, yêu cầu tất cả về nhà nghỉ ngơi trước để xem diễn biến tình trạng sức khỏe của họ.
Dù sao thì phần lớn thời gian của ông ấy cũng đều làm việc tại tập đoàn, chẳng mấy khi ở lại trong biệt thự.
Đi làm ở tập đoàn thì có thể phái xe đến đưa đón, ngày ăn ba bữa ở công ty, cho dù không có người hầu thì ngoại trừ có chút quạnh quẽ, cũng không có ảnh hưởng gì nhiều đối với ông ấy.
Nghe được tin ông cụ Trần sống một mình trong biệt thự, Trần Thiên Bắc lúc này mới nhẹ gật đầu.
Việc đó cũng chẳng sao.
Chỉ là, con quỷ treo cổ này lại mang đến cho cậu một loại cảm giác rất khó chịu, cho dù cậu không ngẩng đầu lên nhìn thêm lần nào nữa thì Trần Thiên Bắc vẫn nhạy bén cảm nhận được thân hình dài ngoằng treo lơ lửng trên trần phòng khách, vừa mới lặng lẽ quay tròn một vòng, hướng về phía cậu.
Dù không phát ra một tiếng động nào nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được, dường như có một đôi mắt mang đầy ác ý và mùi vị chết chóc đang chăm chú nhìn vào cơ thể của người sống vừa bước vào cửa.
Trần Thiên Bắc không thể tin được rằng nhà họ Trần lại có thể hiểm ác đến thế.
Cứ như vậy mà treo ngược một lệ quỷ trong căn biệt thự, đây chẳng phải là không coi Bạch Vân Quan ra gì sao!
Phách lối đến vậy ư?
Cậu không đủ kiên nhẫn ở lại căn biệt thự này, nói chuyện cùng ông cụ Trần dưới ánh nhìn chăm chú của lệ quỷ.
Huống chi, hiện tại cậu đã đến trước mặt ông cụ Trần, xem như là đã cho nhà họ Trần chút mặt mũi rồi.
Chẳng lẽ còn hy vọng cậu có thể thay đổi thái độ chỉ sau một đêm, diễn một màn tình cảm gia đình sâu sắc với người nhà họ Trần nữa hay sao?
“Tôi không uống trà.” Cậu đứng thẳng trước mặt ông cụ Trần, nhìn vào mắt ông ấy, lạnh lùng nói:
“Ông muốn gặp tôi, tôi cũng đã tới rồi. Nếu muốn tôi bỏ qua mọi chuyện trước kia với nhà họ Trần, chuyện này tuyệt đối không thể.”
Những tổn thương đã phải chịu đựng không bao giờ có thể xóa nhòa.
Cậu nhếch khóe môi, mỉa mai nói với ông ấy: “Nhưng dù sao thì với kết cục của Trần Đường, tôi vẫn cảm thấy rất hài lòng. Bị ông vứt bỏ, mất hết tất cả. Cả một đời bị lệ quỷ đeo bám, bị cha ruột ghét bỏ, sợ hãi, xa lánh mà đuổi ông ta ra khỏi nhà. Nhìn thấy kết cục như vậy, tôi quả thực rất vui.”
Đối với mối hận thù của cậu, ông cụ Trần chỉ cười khổ hai tiếng, trầm mặc hồi lâu mới ngập ngừng hỏi Trần Thiên Bắc: “Tiểu Bắc, cháu đã tha thứ cho ông chưa?”
“Ông muốn nói đến việc gì?”
“Ông biết là cháu thích cô bé Tô Trầm Hương kia.”
Mặc dù không biết tại sao Quỷ Môn cũng rất coi trọng một tiểu thiên sư có năng lực như Tô Trầm Hương, nhưng nếu đã được Quỷ Môn coi trọng thì Tô Trầm Hương kia chắc hẳn phải có thứ gì đó đáng để kết thân.
Nhưng cho dù không có Quỷ Môn, Tô Trầm Hương vẫn là một thiên sư rất có thiên phú, ông cụ Trần cảm thấy rất hài lòng.
Ông ấy tỏ ra rộng lượng mà nói với cậu: “Nhà họ Trần không quan tâm đến việc phải môn đăng hộ đối, cũng không câu nệ về vấn đề gia cảnh. Tiểu Bắc, chỉ cần cháu thích thích con bé, nhà họ Trần cũng sẽ không ngăn cản chuyện tình cảm của hai đứa.”
“Ngăn cản?” Trần Thiên Bắc mỉa mai hỏi.
…Đó chính là điều không tốt ở đứa cháu trai này.
Câu nào nói ra cũng giống như đang trào phúng.
Ông cụ Trần cảm thấy có chút ngột ngạt.
Ông ấy đành phải nhịn xuống, khẽ run rẩy hỏi: “Sao vậy?”
“Cô ấy là đệ tử tinh anh của nội môn Bạch Vân Quan, là đối tượng huấn luyện trọng điểm của Bạch Vân Quan, tương lai sáng ngời. Chỉ trong vòng nửa năm, ông có biết cô ấy đã tạo dựng được bao nhiêu mối quan hệ không? Những mối quan hệ này cứ như vậy theo thời gian tích lũy mà thành, ông có biết bọn họ giúp đỡ cô ấy nhiều cỡ nào không? Cô ấy có thể kết bạn được với những người mà ngay cả nhà họ Trần cũng không thể với tới. Còn đòi môn đăng hộ đối ư? Nhà họ Trần có tư cách gì mà dám tự cho mình là đúng, còn nghĩ mình với được tới cô ấy? Mấy người nghĩ mình là ai vậy hả?”
Trần Thiên Bắc cảm thấy thái độ trịch thượng của ông cụ Trần thực sự rất buồn cười.
Tô Trầm Hương là một thiên sư.
Tương lai sẽ là trụ cột vững chắc của Bạch Vân Quan.
Với thân phận như vậy mà ông cụ nhà họ Trần này còn có thể ra vẻ ta đây rộng lượng trước mặt cậu sao?
Nếu thật sự có cơ hội kết hôn cùng Tô Trầm Hương, nhà họ Trần sẽ mừng đến rơi nước mắt, hận không thể dâng cả gia nghiệp nhà mình lên để có thể gả cháu trai vào cửa nhà họ Tô mất.
Chứ chẳng phải tỏ ra miễn cưỡng như thể đang bố thí như vậy.
“Cháu!” Ông cụ Trần vô cùng tức giận.
Ông ấy không ngờ Trần Thiên Bắc lại dám nói ra những lời khó nghe đến thế.
Cái gì mà mừng đến rơi nước mắt, cái gì mà gả cháu trai vào nhà họ Tô?
“Tiểu Bắc, nghe ông nói.” Hết nhịn lại nhẫn, cố gắng chịu đựng khiến trái tim như muốn rỉ máu cả rồi, ông cụ Trần che giấu sự đau khổ trong lòng, miễn cưỡng nói với Trần Thiên Bắc:
“Cháu là cháu trai duy nhất của ông, là người thừa kế duy nhất, sau này, tập đoàn Trần Thị sẽ là của cháu.”
Ông ấy dùng toàn bộ nhà họ Trần để làm công cụ thu hút Trần Thiên Bắc, khi nhìn thấy Trần Thiên Bắc nheo mắt nhìn mình, ông ấy nói với vẻ đầy mê hoặc:
“Ông sẽ giao toàn bộ gia sản nhà họ Trần cho cháu, cho nên, Tiểu Bắc à, cháu sẽ quay về giúp ông nội, một lòng với ông nội, phải không?”
Ông ấy vốn là một kẻ xảo quyệt, không thể ngay lập tức tin tưởng rằng Trần Thiên Bắc sẽ đột nhiên quay lại, sống vui vẻ cùng ông ấy được.
Trần Thiên Bắc im lặng một hồi lâu rồi mới nhếch môi hỏi: “Rốt cuộc là ông muốn gì?”
“Ông muốn cháu quay về nhà họ Trần, trở thành người thừa kế của nhà họ Trần.” Ông cụ Trần dịu dàng nói:
“Ông nội đã già rồi, cha cháu thì lại bất hiếu, mấy năm nay nó đã khiến cho ông thất vọng quá nhiều lần rồi. Tiểu Bắc, nhà họ Trần không còn ai có thể giúp ông nội được nữa.”
Khuôn mặt già nua của ông ấy trông thật mệt mỏi, khóe mắt nhăn nheo ươn ướt, trông vô cùng cô đơn và đáng thương... Nhưng khi nhìn một ông lão như thế này, Trần Thiên Bắc chỉ có thể nghĩ đến đại trưởng lão của Bạch Vân Quan đã phải nằm trên giường bệnh suốt mười mấy năm trời, nghĩ đến ông Phương giữa trời tuyết rơi dày đặc đã phải chật vật dùng thân thể không lành lặn của mình kéo lê một giỏ thức ăn trên đường phố trong thị trấn.
Trên thế giới này có những người già như vậy, lặng lẽ mà kiên định bảo vệ những người bình thường.
Lại cũng có những kẻ như ông cụ Trần, bụng dạ đầy rẫy những âm mưu nham hiểm, dây dưa không rõ với Quỷ Môn, chỉ vì những ham muốn ích kỷ của bản thân.
“Tôi không thích biệt thự nhà họ Trần, hơn nữa, tôi còn phải đi học, sau này nếu ông còn muốn ăn cơm cùng tôi thì đi ra ngoài ăn.” Cậu không thích phải dùng bữa dưới cái nhìn chăm chú của con quỷ treo cổ.
Nhưng nếu như có thể khiến ông cụ Trần cho rằng cậu sẽ từ từ thay đổi suy nghĩ thì ít nhất nhà họ Trần sẽ không còn quấy rối mẹ cậu nữa, mà cậu cũng có thể thu được một ít tin tức mà mình muốn.
Dưới ánh mắt dò xét của ông cụ Trần, cậu bình tĩnh nói:
“Lần này tôi tới đây chỉ để xem xét thái độ của ông đối với Trần Đường như thế nào thôi. Rất tốt.”
Cậu quay người, lập tức rời khỏi biệt thự.
Cũng không hề đụng đến tách trà mà ông cụ Trần đã pha cho mình.
Sắc mặt của ông lão nhà họ Trần trở nên u ám nhưng sau đó lại thở phào ra một hơi.
Nếu như Trần Thiên Bắc lập tức tỏ ra thân thiết với ông ấy ngay lúc vừa mới tới đây, ông cụ Trần mới phải thực sự hoài nghi liệu có phải cậu đang muốn làm gì đó hay không.
Hiện tại, mặc dù Trần Thiên Bắc vẫn cứ nói chuyện lạnh nhạt với ông ấy nhưng bởi vì chuyện của Trần Đường mà đã đỡ căng thẳng hơn, như vậy cũng rất tốt rồi.
Ông ấy nghe thấy tiếng cửa biệt thự đóng lại, sau đó từ từ nhấc điện thoại di động lên gọi một cuộc gọi, chậm rãi nói với người ở đầu dây bên kia:
“Mặc dù nó vẫn chưa hoàn toàn tha thứ nhưng chí ít thì vẫn đồng ý thay đổi. À đúng rồi.” Ông ấy đột nhiên nói, “Âm khí trên người Tiểu Bắc… nếu tòa thành Quỷ lại xuất hiện, chúng ta có thể một lần nữa dùng nó để…” Ông ấy hỏi đầy ẩn ý.
“Ông muốn dùng cậu ta để thu hút Quỷ Vương sao?”
Ở đầu bên kia điện thoại, ông Đổng cười hỏi.
“Nếu đã làm đến mức này rồi thì cũng không nên lãng phí.” Ông cụ Trần thở dài nói: “Những năm qua, Tiểu Bắc sống khổ sở quá rồi, tôi cũng không đành lòng. Chi bằng giải quyết dứt khoát, cho nó được giải thoát, không cần phải tiếp tục chịu đựng nữa.”
Nghe thấy tiếng cười khe khẽ của người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia, ông ấy xoa xoa bờ vai hơi lạnh của mình, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa cao hơn, trực tiếp hỏi: “Được không?”
“Đương nhiên, cậu ta mới chính là “Mắt” thật sự, nhưng so với quỷ chú của chúng ta hiện tại thì còn mạnh hơn rất nhiều.”, ông Đổng nói.
Ông cụ nhà họ Trần lại muốn hiến tế Trần Thiên Bắc thêm một lần nữa.
Đó là điều mà Quỷ Môn kia cầu còn không được.
Có Trần Thiên Bắc và Tô Trầm Hương, Quỷ Môn sẽ càng thuận lợi hơn trong việc chiếm lấy tòa thành Quỷ.
Chỉ là không ngờ rằng, ban đầu là Trần Đường lòng dạ độc ác.
Vậy mà ông cụ nhà họ Trần cũng chẳng hề kém cạnh.
Nếu nghĩ như vậy thì việc hiến tế huyết thống này, cha hiền con thảo, thực đúng là truyền thống của nhà họ Trần.
Ông Đổng mỉm cười đặt điện thoại xuống.
Ông cụ nhà họ Trần cũng hài lòng mà cúp máy.
Ở phía trên đỉnh đầu, đôi chân cứng đờ đang lắc lư với những vết bầm tím mỗi lúc lại hạ dần xuống, cách ông ấy ngày một gần hơn.