Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 163




Tô Trầm Hương không biết những tấm ảnh này được tìm ra như thế nào.

Trên ảnh, vẻ tự mãn của An Gia Gia khi bắt nạt người khác xuất hiện trên gương mặt còn rất trẻ của cô ta rõ ràng như thế.

Mà dáng vẻ khoa chân múa tay vô cùng tự hào về bản thân của cô ta giống như không hề cảm thấy rằng việc bắt nạt người khác, ăn hiếp một người bạn học cùng tuổi với mình là chuyện vô cùng xấu hổ, ngược lại còn dương dương tự đắc... bộ ảnh như vậy ngay lập tức gây chấn động trên mạng.

Internet có bộ nhớ.

Mặc dù đã qua lâu rồi, những tin tức khi An Gia Gia trách mắng Tô Trầm Hương bắt nạt bản thân đã trở thành quá khứ nhưng lúc này lại xuất hiện việc bạo lực học đường một lần nữa, đối tượng liên quan còn là đương sự cũ như An Gia Gia, vậy nên tất cả những chuyện xưa kia lập tức được đào lại.

Dưới những bức ảnh này, có rất nhiều câu hỏi, còn có người tức giận yêu cầu nghiêm khắc trừng phạt An Gia Gia.

Rất nhiều rất nhiều, liên quan đến người nhà của An Gia Gia, còn có... hoá ra cô ta lại là kẻ tái phạm nhiều lần.

Vậy cô ta dựa vào cái gì?

Dựa vào gia đình đơn giản của bản thân cô ta sao.

Hay là người dì tốt bụng từng là vợ của người có tiền?

Bất kể như thế nào, dưới hotsearch về chuyện mà An Gia Gia đã làm này, có rất nhiều người đã từng tiếp xúc với An Gia Gia nói ra những chuyện quá đáng của cô ta.

Nào là bạo lực học đường hay là âm thầm bắt nạt người khác lúc cô ta còn làm thực tập sinh, còn có chuyện đẩy đồng đội xuống lầu.

Lúc Tô Trầm Hương nhìn thấy hotsearch, An Gia Gia và người nhà của cô ta bị bóc phốt toàn bộ, hơn nữa còn nhận được rất nhiều lời mắng chửi.

Trực tiếp biến thành cái chết xã hội*.

*Cái chết xã hội: là từ ngữ mạng, nó đề cập đến khi ai đó được đối xử như thể họ đã chết hoặc không tồn tại.

Tô Trầm Hương nhìn một lúc liền cảm thấy hơi đồng tình cho Lâm tổng.

Quá mệt mỏi khi lấy Từ Lệ về làm vợ.

Dưới hotsearch nói về những việc An Gia Gia bắt nạt người khác ở công ty giải trí, đại đa số đều nói cô ta ỷ vào người dì là vợ của Lâm tổng cho nên mọi người đều giận mà không dám nói gì.

An Gia Gia cướp đoạt tài nguyên, chỗ đứng, quần áo tốt nhất trong cùng nhóm thực tập sinh, còn có rất nhiều những thứ tốt khác, thậm chí còn chèn ép thực tập sinh ưu tú hơn cô ta.

Đây không phải đều vì nguyên nhân là Lâm tổng sao?

Vả lại, lẽ nào Lâm tổng thực sự không biết chút gì ư?

Hay là vì lấy lòng vợ mình mà làm như không nhìn thấy những oan ức của người khác?

Tô Trầm Hương cảm thấy những lời chất vấn này khá hợp lý.

Cô thổn thức thay cho Lâm tổng.

Người đang ở trong bệnh viện mà vẫn phải xử lý những chuyện vặt vãnh cho An Gia Gia.

Cô không thông cảm cho An Gia Gia hiện đang chịu những lời mắng nhiếc và chỉ trích trên mạng.

Bởi vì hành vi bạo lực học đường của mình bị bóc phốt mà cô ta phải hứng chịu lời chửi bới của người khác, đáng đời.

Thậm chí, bóc phốt những chuyện này cũng là do những cô gái đã từng bị cô ta bắt nạt nên đòi lại công bằng mà thôi.

“Quỷ Môn này chơi liều nhỉ, cũng không biết bây giờ An Gia Gia có hối hận khi ký hợp đồng với công ty giải trí Hoàn Vũ không ta?”

Tô Trầm Hương nhìn An Gia Gia bị mắng chửi trên mạng, cô không phải kẻ ngốc nên biết đây chắc chắn là do Quỷ Môn ra tay.

Biết được mối quan hệ giữa Tô Trầm Hương và An Gia Gia cực kỳ tồi tệ, biết Tô Trầm Hương ghét An Gia Gia, vì vậy liền phơi bày tất cả chuyện xấu của An Gia Gia ra ánh sáng, không giúp cô ta lấp liếm nữa.

Khiến cô ta thân bại danh liệt, không thể trở mình được nữa, sau đó lấy kết quả của chuyện này đến nịnh nọt Tô Trầm Hương.

Cô không thể không thừa nhận thủ đoạn của Quỷ Môn quả thực rất nhiều.

Nếu Tô Trầm Hương là một người sống, thấy Quỷ Môn bỏ ra nhiều công sức như thế để trút giận thay cho cô, có lẽ sẽ cảm thấy Quỷ Môn... cũng tốt.

Nhưng mà việc làm dựa trên sinh mạng của bao nhiêu người dân bình thường như thế lại khiến Tô Trầm Hương càng chán ghét hơn.

Quỷ Môn nịnh nọt cô, bóc phốt An Gia Gia nhưng cô cũng không thấy vui.

Bởi vì ở trong bóng tối, Quỷ Môn còn làm những chuyện độc ác hơn nữa.

Chẳng hạn như làm hại vô số người dân vô tội.

Vài ngày sau, cô luôn theo dõi những tin tức tiêu cực của An Gia Gia.

Nhìn cô ta trở thành loại người đáng xấu hổ nhất ở trên mạng, bị người khác phỉ nhổ hằng ngày, qua một thời gian vẫn không biến mất trên hotsearch, cũng không người nào loại bỏ hotsearch này đi.

Cô cũng chỉ tế nhị nói với Trần Thiên Bắc: “Quỷ Môn thật biết cách nịnh nọt nhưng tiếc quá... tôi vẫn thích ăn hơn.”

Có lẽ người sống sẽ thấy Quỷ Môn xả giận cho cô nhưng trong mắt Tô Trầm Hương còn không bằng Quỷ Môn hào phóng mở một căng tin chuyên phục vụ bữa ăn cho cô! -

Nghĩ đến sự keo kiệt của Quỷ Môn, Tô Trầm Hương liền khịt mũi.

Cô không việc gì phải quan tâm đến kết cục của An Gia Gia.

Đâu có liên quan gì đến cô đâu?

Bản thân cô ta làm ra nhiều việc xấu xa như vậy thì phải trả giá cho những việc đó.

Mà Quỷ Môn... cũng phải vì tội ác của bọn họ làm ra mà trả giá.

Chỉ cần lên lớp, nhìn cô giáo Văn dốc sức giảng bài, với từng học sinh có thắc mắc về bài tập hay là kiến thức đều nghiêm túc kiên nhẫn giảng giải, Tô Trầm Hương liền nghĩ đến việc bản thân không tận mắt nhìn thấy nhưng trong đầu lại hiện ra cảnh tượng... cô ấy rơi từ tầng mười tám xuống.

Nếu như không có nữ quỷ váy đỏ ở đó thì hiện tại cô giáo Văn sẽ ra sao?

Người tốt như vậy, tại sao lại gặp phải chuyện như thế?

Mà tất cả chuyện này đều là lỗi của Quỷ Môn.

“... An Gia Gia xong đời rồi.”

“Cô ta đã xong đời từ lâu rồi. Dám cấu kết với Quỷ Môn làm bậy, còn cho rằng bản thân có thể có kết cục tốt hay sao.” Tô Trầm Hương hừ một tiếng, thì thầm vào tai Trần Thiên Bắc: “Chẳng qua vụ ồn ào trên hotsearch lần này lớn quá, An Gia Gia không thể sống ở quê được nữa. Không biết bây giờ cô ta đang ở đâu nhỉ?”

Bản thân Từ Lệ quay lại rồi nhưng trước sau cô vẫn không thấy bóng dáng An Gia Gia đâu cả.

Nhìn dáng vẻ căm hận An Gia Gia của Từ Lệ thì hiển nhiên trong khoảng thời gian trước đó, bà ấy đã phát sinh mâu thuẫn với An Gia Gia, hơn nữa... có lẽ cuộc sống của An Gia Gia còn tốt hơn Từ Lệ rất nhiều.

Nếu không đột nhiên lòi ra Tô Trầm Hương thì biết đâu An Gia Gia có thể lật ngược ván cờ.

Nhưng bây giờ, chuyện của cô cũng chỉ là đọc tin tức, xem kịch hay, Tô Trầm Hương thấy như vậy cũng khá ổn rồi. Hiện tại cô còn phải chuyên tâm học hành hơn, tâm trạng không tệ, tiếp tục học tập nào.

Vả lại, cô cũng khá mong đợi vụ ông Vương ở trong cái gọi là nhà xưởng bỏ hoang đó.

“Cậu thực sự muốn đi ăn à?”

“Nhân lúc tôi đã ăn gần hết thai quỷ, Quỷ Môn còn chưa chế tạo nhóm thứ hai, nhanh chóng bắt ông Vương lại, tránh để ông ta tạo ra nhóm kế tiếp, đó không phải là hại người sao?” Tô Trầm Hương ậm ờ nói: “Không phải tôi tham ăn mà là tôi suy nghĩ cho nhân dân.”

Cô đã báo cáo với Bạch Vân Quan chuyện của nhà xưởng bỏ hoang rồi, Quan chủ lại coi trọng như thế thì chắc chắn sẽ nhanh chóng có kết quả.

Tóm lại thì cứ chờ đợi là được.

Còn về cơn giận dữ của Quỷ Môn... Tô Trầm Hương cũng muốn nhìn xem Quỷ Môn sẽ tức giận đến mức nào.

Lẽ nào sẽ hành hạ con tin Từ Lệ đang nằm trong tay của Quỷ Môn sao?

Vậy thì Tô Trầm Hương càng phải cảm ơn Quỷ Môn rồi.

Cô bật cười gian xảo hai tiếng, mong chờ lô hàng thứ hai sắp tới.

Ban đầu, trong lòng của Trần Thiên Bắc không vui khi phải tiếp xúc với ông cụ nhà họ Trần nhưng nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ ngốc nghếch hạnh phúc bên cạnh mình thì cậu hơi cong khoé miệng, đáy mắt lộ ra ý cười.

Biết cậu muốn đi gặp ông cụ nhà họ Trần, Tô Trầm Hương còn xấu xa đưa ra lời khuyên, thì thầm nói: “Cậu đưa Trần Đường đi theo đi.”

“... Trần Đường?”

“Bị nhốt rất lâu rồi, trong bóng tối, không thấy mặt trời, rất đáng thương. Cậu đưa Trần Đường quay trở về nhà họ Trần đi tắm nắng đi.” Trần Đường giờ còn đang bị nhốt một mình, né tránh tất cả mọi người.

Không vì thứ gì khác mà là do lời nguyền của Quỷ Môn quá thâm độc.

Hằng ngày, mấy con quỷ luôn bám trên người của người đàn ông này, ai dám để ông ta đi đến nơi đông đúc hại người khác chứ?

Tuy nhiên, nơi đông người thì không thể đến, còn nhà họ Trần thì vẫn đi được.

Dù sao thì người muốn gây hoạ cũng là ông cụ nhà họ Trần.

Hai cha con tình cảm sâu đậm, ông cụ nhà họ Trần chắc chắn sẽ tha thứ cho con mình ha?

Tô Trầm hương cười xấu xa.

Dùng bộ óc thông minh của một đứa trẻ lớp mười trường cấp ba trọng điểm để giở trò xấu.

Khóe miệng của Trần Thiên Bắc co giật.

Cậu thấy đứa nhỏ xấu xa này cực kỳ đáng yêu.

Nhưng mà chuyện này cần bàn bạc với Bạch Vân Quan, suy cho cùng cũng phải để Bạch Vân Quan đánh giá thử xem có thể đưa Trần Đường đến nhà họ Trần hay không.

Điều này thì có gì không thể chứ?

Vừa gọi điện đến bàn bạc, Quan chủ còn chưa nói gì, đại trưởng lão ở bên cạnh đang vểnh tai nghe lén đã cảm thấy ý kiến này không tồi, dùng thanh giọng khàn khàn quang quác nói ở đầu dây bên kia điện thoại: “Được! Đưa ông ta quay về nhà họ Trần đi! Thần tiên chúng ta... làm người văn minh! Để người nhà họ Trần nếm thử mùi vị bị lệ quỷ đến thăm, không thể chỉ để một mình Tiểu Bắc chịu hành hạ! Đây là ý của Tiểu Hương phải không? Ông biết rồi! Tiểu Hương của chúng ta thông minh nhất!”

Giọng nói đắc ý của ông lão thu hút sự đồng tình của Tô Trầm Hương, cô nôn nóng nhoài người về phía điện thoại của Trần Thiên Bắc, lớn tiếng nói: “Ông nói thật không ạ? Thật vậy ư? Con nói con thông minh nhất mà! Vì dân phục vụ! Thúc đẩy hạnh phúc gia đình, phát triển tình cảm cha con là ý tưởng của con đó!”

Trần Thiên Bắc: …

Khóe miệng của cậu lại co giật, nhìn cô gái nhỏ nhắn mặt mày hớn hở giống như tìm được người bạn tâm giao.

Từ nhỏ đã được giảng dạy ngũ giảng tứ mỹ* kiểu này hả?

*Ngũ giảng tử mỹ: đề cập đến thói quen sống của con người trong thời đại mới, ngũ giảng bao gồm văn minh, lịch sự, hợp vệ sinh, tuân thủ trật tự, đạo đức. Tứ mỹ bao gồm: đẹp trong ngôn từ, tâm hồn, hành vi và hoàn cảnh sống.

Vậy mà Tô Trầm Hương không có suy nghĩ lệch lạc khi trưởng thành quả thực là do bản tính lương thiện của Tô Trầm Hương.

Cậu nhìn cô gái nhỏ vì muốn nói chuyện với ông lão mà nhoài người về phía điện thoại của mình, gương mặt nhỏ tiến gần đến lòng bàn tay của bản thân.

Hơi thở ấm áp phả vào lòng bàn tay của cậu, mềm mại tựa như làn da bị một dòng điện cực nhỏ lướt qua.

Trong lòng không hiểu sao cảm thấy rất thích thú, ngay cả ánh mặt trời cũng trở nên ấm áp hơn.

Nhìn cô gái như chú chó nhỏ lao vào trong lòng của bản thân, Trần Thiên Bắc không lên tiếng phá vỡ thời khắc yên bình ấm áp này, nhưng lại đưa điện thoại lại gần Tô Trầm Hương hơn để cô có thể thoải mái nói chuyện với đại trưởng lão.

Không gian nhỏ yên tĩnh trong lớp học giống như chỉ thuộc về hai người bọn họ.

Cho dù Tô Trầm Hương đã nhanh chóng nói chuyện xong với đại trưởng lão, quay lại học tập nhưng Trần Thiên Bắc để điện thoại xuống, nhìn bài tập trong tay lại vô thức xoa khoé miệng.

Cậu không nhìn vào gương.

Nhưng cậu tin chắc rằng mình đang nở nụ cười.

Tâm trạng vui vẻ như thế là nỗi lòng và sự dịu dàng chỉ thuộc về một người của thiếu niên.

Cậu không muốn chia sẻ với người khác nhưng lại cảm thấy...

Đợi khi phân ban tự nhiên và xã hội, cậu vẫn phải làm bạn cùng bàn với Tô Trầm Hương.

Dù cho Hứa Phi lén lút săn thức ăn hoang dã cho Tô Trầm Hương thì cũng không thể để Tô Trầm Hương bị bắt cóc đi được.

Trần thiếu ghim thằng nhóc Hứa Phi vẫn còn lảng vảng quanh Tô Trầm Hương, luôn miệng nói bánh nướng Tân Cương ăn rất ngon, trong lòng sinh ra cảm giác nguy cấp, cực kỳ lo lắng.

Để tránh việc Tô Trầm Hương dám chân trong chân ngoài thì phải làm sao đây?

Tăng gấp đôi bài vở!

Cậu không có cách nào với Tô Trầm Hương.

Nhưng lại có biện pháp đối với Trần Đường.

Một câu “đưa ông về nhà họ Trần”, người đàn ông vừa hèn nhát vừa xấu xa này liền lên xe cùng cậu, Trần Đường vẫn còn khao khát về nhà, sau đó bắt đầu lại cuộc sống tươi đẹp như trước.

Nhưng vừa xuống xe thì Trần Đường đã bị ông cụ nhà họ Trần ngăn ở ngoài cửa.

“Trần Đường, mày làm nhiều việc ác như vậy, tao không có đứa con như mày! Mày đi đi, sau này tao không muốn gặp lại mày nữa!”

Khi biết Trần Đường quay về còn mang theo ba con lệ quỷ, ông cụ nhà họ Trần lớn tiếng từ chối.

Để Trần Đường mang theo lệ quỷ vào nhà không phải là muốn lấy mạng già của ông ấy sao?

Sinh mạng rất đáng giá nên không cần cân nhắc đến tình cha con.

Vẻ mặt lạnh lùng của ông ấy làm cho Trần Đường đang phấn khích vì thoát khỏi sự tù túng như bị dội một thau nước lạnh.

Lạnh thấu tâm can.