Mà những điều khủng khiếp khó bề tưởng tượng đó lại trở thành điều khiến cho Tô Cường lúc này quyết tâm vạch trần sự căm thù đằng sau vẻ yên bình dối trá bên ngoài.
“Ông ăn nói vớ vẩn gì thế?”
Giọng nói của Từ Lệ run run.
Bà ấy thà rằng giả vờ ngu ngốc cũng chỉ muốn giống như ngày xưa, thật sự xem như mình chỉ sinh ra một đứa con.
Cho dù đứa con này, bà ấy...
“Bà sinh ra hai đứa con, tôi chắc chắn rằng cả đời này bà đều không thể quên được.” Tô Cường nói thẳng ra tất cả nhưng rồi bình tĩnh lại.
Ông thờ ơ với dáng vẻ khiếp sợ đến ngạt thở của Từ Lệ, chậm rãi nói: “Đây không phải là nguyên nhân bà vứt bỏ bọn nhỏ sao? Bởi vì bà phát hiện bọn nhỏ là hai người.”
Nói đến đây, trên gương mặt hiền lành của người đàn ông hiện ra nỗi căm giận và bi thương sâu sắc, ông chán ghét nhìn chằm chằm người phụ nữ xinh đẹp nhưng nhẫn tâm này, nhẹ nhàng nói: “Các con là cuộc sống của tôi, còn quan trọng hơn mạng sống của tôi nữa. Vì để cho Tiểu Hương có thể sống sót, cái gì tôi cũng nghe theo con bé, đồng ý với con bé, hy vọng con bé có thể sống lâu hơn một chút. Nhưng con bé mới sống cùng bà chưa được bao lâu... con bé đã đi rồi, Tiểu Hương quay về rồi.”
Trong lời nói của ông đều là “Tiểu Hương”, rõ ràng lộn xộn đến mức khiến người khác nghe không hiểu nhưng Từ Lệ cảm thấy bản thân hiểu hết tất cả.
Nhưng chính vì hiểu rõ nên hàm răng của Từ Lệ đang run cầm cập.
Bà ấy run rẩy nhìn Tô Cường, giọng nói nghẹn ngào, thậm chí hoàn toàn không dám tin trên thế gian này còn có một người như Tô Cường.
Hiển nhiên, năm đó ông cũng phát hiện toàn bộ cảnh tượng kinh khủng mà bà nhìn thấy.
Nhưng ông lại có vẻ thờ ơ, thậm chí hoàn toàn không để ý tới, vẫn nuôi dạy quái vật Tô Trầm Hương như cũ.
Tô Trầm Hương chắc chắn là quái vật.
Nếu không thì năm đó tại sao vừa mới sinh nó ra lại xuất hiện cảnh tượng kinh khủng như vậy.
“Ông, không ngờ ông còn dám nuôi nó!” Từ Lệ mãi mới thốt ra được một câu.
Tại sao Tô Cường không sợ hãi?
Tô Trầm Hương quái dị như vậy, bà ấy nhìn một cái thôi cũng không dám lại gần, thậm chí bỏ chạy ra xa, không dám tiếp xúc dù chỉ một chút với Tô Trầm Hương. -
Tại sao Tô Cường lại có thể chăm sóc Tô Trầm Hương lớn lên?
Một đứa trẻ sơ sinh đáng sợ như thế, để nó chết đi, không để nó lớn lên chẳng phải tốt hơn sao?
“Đó là con của tôi. Bất kể là đứa trẻ như thế nào thì tôi cũng chỉ biết rằng tôi là cha của con bé, tôi không thể bỏ rơi con bé được.” Tô Cường cố gắng kiềm chế, không đánh vào gương mặt không biết xấu hổ của Từ Lệ.
Bởi vì dáng vẻ của đứa nhỏ không giống với những đứa trẻ khác liền sợ hãi ruồng bỏ, muốn ném con bé đi, để đứa trẻ chết đi.
Tại sao lại làm như thế?
Trong lòng ông cực kỳ tức giận, lại nhìn về phía Từ Lệ, chỉ muốn để bà ấy nếm thử nỗi hoảng sợ hơn nữa, cảm nhận mùi vị không dám đi vào giấc ngủ, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Hương vào ban ngày và ban đêm không giống nhau nhưng đều là con gái của tôi. Không có bất cứ sự khác biệt nào cả.”
“Nó là quái vật!” Từ Lệ gần như điên cuồng nói: “Tô Trầm Hương mà ông nói tới đêm đó là một con quái vật!... Là một con quỷ!”
Bà ấy không khỏi nhớ về mười mấy năm trước, vừa sinh Tô Trầm Hương xong, bà ấy nằm trong nhà của Tô Cường, vừa hưởng thụ sự chăm sóc của Tô Cường trong những ngày ở cữ, vừa suy nghĩ đến việc nhanh chóng ly hôn để bắt đầu một cuộc sống tươi đẹp, tốt hơn là nên trốn ở một thị trấn nhỏ...
Bà ấy suy nghĩ đến tận đêm khuya, sau đó nhìn thấy việc khủng khiếp nhất.
Vào ban ngày, do đứa trẻ vô cùng yếu ớt mà luôn ngủ mê man, ngay cả sữa bột cũng không uống, không biết lúc nào đã bò dậy từ trong nôi.
Cô là một đứa bé sơ sinh xinh xắn, trong màn đêm chỉ có ánh trăng sáng, lại bám chặt vào lan can rồi tự đứng lên, dưới ánh trăng, con ngươi đen như mực không có bất kỳ cảm xúc nào nhìn bà ấy một cách chăm chú.
Từ Lệ trước giờ chưa từng nhìn thấy chuyện đáng sợ như thế.
Đứa trẻ sơ sinh nhỏ xíu bò dậy, không có tròng trắng, dùng đôi mắt đen kịt trên gương mặt không có biểu cảm nhìn bà ấy.
Nhìn chằm chằm bà ấy.
Lần đầu nhìn thấy đứa trẻ này, Từ Lệ thét lên thảm thiết.
Bà ấy không quan tâm lúc đó bản thân còn hoảng hốt lo sợ rằng Quỷ Môn sẽ tìm đến cửa, cật lực trốn chạy khỏi đứa trẻ, sau đó cơ thể khỏe hơn một chút liền nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà kinh khủng này, rời khỏi đứa trẻ đáng sợ đó.
Đứa trẻ vào ban ngày và ban đêm không giống nhau ấy khiến bà ấy nghĩ tới vô số những chuyện khủng khiếp bản thân đã từng nhìn thấy trong Quỷ Môn.
Nhưng trái ngược với việc bà ấy đã vứt bỏ đứa trẻ quỷ quái này, Tô Cường lại nghiêm túc nuôi dạy nó lớn lên.
Bà ấy cho rằng sau khi bản thân rời đi thì đứa trẻ đó cũng không có hoá thành dáng vẻ kinh khủng như thế nên Tô Cường mới không phát hiện, không ném nó đi.
Chính vì cảm thấy Tô Trầm Hương giống như đã trở thành một người bình thường, do đó, lúc trước, khi đứa trẻ này sống chết muốn sống cùng với mình, bà ấy mới miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng mà bà ấy không ngờ rằng Tô Cường đã biết hết từ lâu.
Hơn nữa, ông ấy còn chấp nhận nó.
“Hai Tiểu Hương sao...” Từ Lệ bỗng chốc nghĩ đến một chuyện, gương mặt méo mó, giọng nói run rẩy khiến người khác cảm thấy giây tiếp theo bà ấy sẽ tắt thở ngay lập tức, nhìn chằm chằm vào Tô Cường, sợ hãi nói: “Ông nói Tiểu Hương nào mất rồi?”
Chẳng trách Tô Cường đã vài lần nói với bà, bà đã hại chết một Tiểu Hương rồi.
Nhưng cho dù Tô Cường không đáp lại, Từ Lệ cũng lập tức hiểu ra rốt cuộc đứa trẻ đã chết là Tô Trầm Hương nào.
Yếu ớt, nâng niu trong lòng bàn tay, rất dễ hồn bay phách lạc chỉ có một Tô Trầm Hương.
Đứa trẻ ngày hôm đó.
Nhưng hiện tại...
“Nó... hiện tại là nó sao?” Từ Lệ hoảng sợ đến mức giọng nói trở nên chói tai, nhìn Tô Cường rồi kinh hoàng hỏi: “Là đứa trẻ đêm đó sao?”
Tô Cường bình tĩnh nhìn dáng vẻ hoảng hốt của bà.
“Ông điên rồi sao? Đứa trẻ đêm đó không phải là người! Nó, nó là quỷ, chắc chắn là quỷ!”
Từ Lệ muốn hét lên nhưng Tô Cường lại đột nhiên mỉm cười với bà ấy, nghiêm túc nói: “Con bé là con của tôi, năm đó tôi nuôi nó. Con bé rời xa tôi mười mấy năm, bây giờ lại quay về. Biết được điều này đã đủ rồi.”
Trong ánh mắt điên cuồng không thể tin nổi của Từ Lệ, ông nhìn bà ấy chăm chú rồi nói: “Bà muốn công khai chuyện này sao? Để người ta đến trảm yêu trừ ma bảo vệ chính đạo ư? Tôi khuyên bà không nên đâu. Có lẽ bà không dám báo cho Quỷ Môn chuyện này nhỉ?”
Ông cắn chặt răng rồi từ từ nói: “Khi đó, bà đang mang thai mà lại tự dưng mất tích, trong khoảng thời gian mất tích ngắn ngủi đó, bà đều ở Quỷ Môn kia phải không? Quỷ Môn đã làm ra những gì đối với Tiểu Hương của tôi? Tại sao hồn phách của Tiểu Hương lại yếu ớt đến mức ngay cả ông Phương cũng nói con bé không sống qua mười tám tuổi? Tại sao lại có một Tiểu Hương khác vào ban đêm? Từ Lệ, bà không phải con người. Bà vì muốn có một cuộc sống tốt đẹp mà bán con của chúng ta cho Quỷ Môn có phải không?”
“Tôi không biết ông đang nói gì cả!”
“Lúc bà quay về, tôi đã cảm thấy bà rất kỳ lạ rồi. Bà chắc chắn đã làm ra hành động đáng xấu hổ mà Quỷ Môn không vui, nếu không thì tại sao lại sợ hãi như vậy chứ? Bà còn bằng lòng về quê cùng tôi.”
Tô Cường luôn là người đàn ông thô kệch không tinh tế nhưng những chuyện về con cái thì ông cực kỳ nhạy bén. Ông nhìn trừng trừng vào mắt của Từ Lệ nói: “Tôi đã từng hỏi cao nhân, họ nói rằng lúc Tiểu Hương còn trong bụng mẹ đã bị Quỷ Môn động chân động tay, sẽ thu hút lệ quỷ. Con bé là thân xác mà lệ quỷ muốn có nhất, có thể làm cho lệ quỷ sống lại trong thân thể của con bé, không có ma quỷ nào có thể kháng cự lại loại cám dỗ này. Cao nhân cũng nói, thân thể này cực kỳ quý giá, tuyệt đối khiến cho Quỷ Môn xem như báu vật. Bà lại mang theo báu vật của Quỷ Môn chạy mất... còn để Tiểu Hương nhập vào cơ thể của đứa trẻ.”
Từ Lệ không dám nói, thậm chí không dám động đậy trước mặt của Tô Cường.
Tô Cường lại rất bình tĩnh nói với bà ấy: “Bà đã sớm biết Tiểu Hương vào ban ngày và ban đêm không giống nhau, rất có khả năng Tiểu Hương của ban đêm là do ma quỷ bị thu hút đến... nhưng cho đến bây giờ, Quỷ Môn cũng không biết điều này. Bà không dám nói, bởi vì bà biết, nếu như bọn khốn Quỷ Môn đó biết việc này, người đầu tiên mà bọn chúng không thể tha thứ chính là bà!”
Cơ thể vốn dành cho quỷ vương, bởi vì không biết Từ Lệ đã làm gì mà bị Tiểu Hương của ông với thân phận là lệ quỷ chiếm lấy.
Quỷ Môn đã mất đi kho báu đã từng đặt kỳ vọng cao.
Nhìn ánh mắt nhấp nháy run rẩy của Từ Lệ, Tô Cường mỉm cười, lạnh lùng nói với bà ấy: “Bà không dám để Quỷ Môn biết, tôi cũng sẽ không để cho Quỷ Môn biết. Sau này, bà ít xuất hiện trước mặt cha con chúng tôi đi, nếu như Tiểu Hương xảy ra chuyện gì thì tôi cũng chẳng còn gì cả, chắc chắn sẽ báo cho Quỷ Môn biết mọi việc. Sẽ chết cùng bà.”
“Ông uy hiếp tôi?”
“So với việc để bà đền mạng cho Tiểu Hương của tôi, tôi sẽ khiến cho bà sống trong sợ hãi đến cuối đời. Bà hãy cầu nguyện cho đứa trẻ không có việc gì đi, bằng không thì nếu Quỷ Môn muốn bà chết, chắc chắn sẽ không để cho bà chết ngay lập tức.”
Tô Cường từ từ đến gần, thân người to cao bao phủ trước mặt Từ Lệ đang run cầm cập, khóe mắt gần như muốn nứt toác, lẩm bẩm: “Tôi chỉ còn một Tiểu Hương thôi. Vì đứa con này, điều gì tôi cũng có thể làm.”
Bọn họ không nói dối.
Một người cha mất con quả thực chuyện gì cũng có thể làm ra.
Từ Lệ rùng mình.
Bà ấy còn cho rằng, cho rằng Tô Trầm Hương là đứa trẻ vào ban ngày đó, cho nên mới tiến cử Tô Trầm Hương đến trước mặt Quỷ Môn.
Nhưng nếu như Quỷ Môn biết được Tô Trầm Hương không phải con người, là một con quỷ thì làm sao đây?
Bà ấy vô thức che bụng dưới, nghĩ đến nụ cười không kiềm chế được cùng sự mong đợi của người đàn ông trung niên đó.
Không chỉ là việc Tô Trầm Hương bây giờ đã bị lệ quỷ chiếm giữ thân thể.
Mà còn là sự việc năm đó mà ngay cả Tô Cường cũng không đoán được.
Tô Cường uy hiếp đúng chỗ rồi.
Lúc đó, bà ấy đột nhiên chạy khỏi Quỷ Môn mà vác bụng bầu trở về bên cạnh Tô Cường, gần như là chạy trốn thành phố này, hận không thể trốn ở thị trấn nhỏ này cả đời, không muốn bị Quỷ Môn nhớ đến, chính xác là do bà ấy đã làm ra chuyện khiến Quỷ Môn muốn băm vằm bà ấy thành trăm mảnh.
Không chỉ đơn giản là việc Tô Trầm Hương cướp đoạt thể xác của quỷ vương.
Nghĩ đến thủ đoạn tàn khốc của Quỷ Môn, Từ Lệ hận không thể co lại thành một quả bóng... bà ấy quả thực giống như Tô Cường nói, cái gì cũng không thể nói với Quỷ Môn.
Một khi nói đến vấn đề của Tô Trầm Hương, thế nào cũng sẽ dẫn đến việc truy xét những điều cực kỳ bất lợi mà bà ấy đã gây ra cho Quỷ Môn.
Nếu Quỷ Môn biết được những chuyện bà ấy làm năm đó thì bà ấy xong đời rồi.
Do đó, bà ấy chỉ cần giả vờ như cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nói là được rồi.
Trước tiên bán Tô Trầm Hương cho Quỷ Môn, nhanh chóng cầm tiền cao chạy xa bay, không được thì ra nước ngoài...
Bà ấy hạ quyết tâm, xoay người rời đi.
Lần này, Tô Cường không giữ bà ấy lại.
Nghiến răng nghiến lợi rời đi, tắm mình trong ánh nắng, Từ Lệ lại không nhịn được mà bỗng nhiên ớn lạnh.
Thoáng qua trước mắt bà ấy là nụ cười kỳ quái và u ám của cô gái tóc đen.
“Bà là mẹ của tôi nhỉ.” Lúc đó, ở trước mặt của người đàn ông trung niên trong Quỷ Môn, dáng vẻ lạnh lùng đầy ẩn ý khi Tô Trầm Hương nói ra từ “mẹ của tôi”, còn có lúc bà ấy rời đi, đứa trẻ nhìn theo bóng lưng của bà ấy với nụ cười trên môi đều khiến Từ Lệ đột ngột rùng mình.
Bà ấy chợt nhận ra cái gì đó, vẻ mặt tái mét, nghiêng ngả lảo đảo chạy đi. Mà đồng thời lúc này, Tô Trầm Hương nghiên cứu xong sách tham khảo trong tay, cầm điện thoại lên lướt tin tức, để bản thân thả lỏng đôi chút.
Vừa mở weibo ra thì thấy tin hotsearch đầu tiên.
<Hơn một người bị hại, nghệ sĩ nổi tiếng bạo lực học đường khi còn học trung học.>
Phía dưới tiêu đề là khuôn mặt kiêu ngạo của An Gia Gia, mặc đồng phục trung học cơ sở, túm lấy một nữ sinh không nhìn rõ mặt, gương mặt đối diện với ống kính, ngạo nghễ tạo dáng.