Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 154




“Muốn ăn thì ăn nhanh đi, nhân dịp còn tươi.” Trần Thiên Bắc xụ mặt nói.

Còn không phải Tô Trầm Hương đang rất thèm ư?

Còn phải làm bộ làm tịch tìm lý do ăn quỷ cho mình.

Cũng ví như hiện giờ, rõ ràng dưới chân cô đang giẫm lên ba quỷ ảnh rất nhỏ nhưng còn lấy cớ là người ta không để ý tới cô.

Đây là thú vui xấu xa gì thế?

Chẳng lẽ muốn hợp tình hợp lý ăn cơm không trả tiền à?

“Tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi. Ma nữ váy đỏ kia trông rất quen mắt.” Khi cô vừa vào cửa đã nhìn thấy nữ quỷ váy đỏ phiêu đãng ngoài cửa sổ tầng 18.

Quả thực là người quen.

Tuy nhiên, khi cúi người nặn ba quỷ ảnh giống như ba con rắn nhỏ ở dưới chân thành bò khô, cô nhịn không được mà nhìn thoáng qua làn váy đỏ ngoài cửa sổ… Đối diện với ánh mắt đói khát kia của cô trong nháy mắt, nữ quỷ váy đỏ lập tức lui về phía sau ba mét.

Động tác đột ngột này dường như khiến cô ta ở thế yếu.

Con quỷ kia quay lưng về phía Tô Trầm Hương, chỉ sẵn lòng dùng vài tiểu quỷ yếu đuối để bắt nạt các bạn học sinh trẻ tuổi non nớt, mặc dù anh ta cảm thấy hơi kỳ lạ khi sau lưng không vang lên tiếng thét chói tai sợ hãi từ sinh mệnh trẻ tuổi, nhưng mà anh ta lại giống như bất chấp, đôi mắt đen kịt gắt gao nhìn chằm chằm làn váy đỏ đang đối đầu với mình, lạnh lùng nói: “Biết sợ rồi? Giao người phụ nữ đó cho tôi!”

Giọng nói của anh ta rất kì dị và lạnh lùng, nữ quỷ váy đỏ không hé răng.

Lúc này, sau lưng vang lên tiếng nhai nuốt rất nhỏ.

Bẹp bẹp.

Xì xì xì…

Bằng loại âm thanh kỳ quái không thể giải thích được này, quỷ ảnh giống như nhận ra được điều gì đó trong sự trầm mặc của nữ quỷ váy đỏ, đột ngột quay đầu lại.

Hứa Phi hít vào một hơi thật sâu.

Nói thật.

Lúc trước ở ngôi làng kia, thứ cậu ta nhìn thấy nhiều nhất chính là người phụ nữ mặc áo bông, tốt xấu gì cũng còn ở hình dạng con người.

Bởi vì sắc trời đã tối nên những thứ không giống hình người kia, cậu ta còn chưa kịp nhìn thấy thì bọn chúng đã biến thành cơm của Tô Trầm Hương.

Hiện tại, đây là lần đầu tiên cậu ta được nhìn thấy lệ quỷ chân chính, không biết nên hình dung thứ đó như thế nào.

Nếu phải miêu tả bằng lời thì đó là một khuôn mặt trắng bệch sưng phù, tròng mắt màu đen… Đôi mắt này không hề xinh đẹp như tiểu quỷ nhà Trần tổng.

Lúc Hứa Phi thuận đường xoi mói một hồi, cậu ta đã thấy Tô Trầm Hương đang vùi đầu gặm thịt bò khô, cô bé ăn thịt với khuôn mặt hớn hở, không thể cưỡng lại mùi thơm đến mức phải chép miệng bước nhanh một bước, trực tiếp lao đến trước mặt quỷ ảnh không tôn trọng mình một chút nào ở trong phòng khách. -

Cô nhảy lên tát một cái.

Ma nữ váy đỏ ngoài cửa sổ bay xa hơn.

Quỷ ảnh biến mất, một tảng thịt bò khô lớn rơi trên mặt đất.

“Phát tài rồi.” Thịt bò khô này ăn rất ngon, dai, càng ăn càng thơm, hương vị cũng ngon.

Thịt bò khô rơi đầy đất, có loại ngũ vị hương, vị cay, vị nguyên bản… Tô Trầm Hương nhặt một miếng nhét vào trong miệng trước, rồi nhanh chóng đi dạo khắp nơi ở trong phòng.

Quỷ ảnh nhỏ ẩn núp ở trong phòng rất nhiều, hoảng sợ chạy trốn, bị cô lôi ra rồi đánh thành thịt bò khô, cho đến khi trong phòng hoàn toàn sạch sẽ, cô đứng ở trước một cánh cửa đang đóng, cảm nhận một chút.

Cô ngẩn người, thuận tay rút ra một vệt âm khí rất nhỏ trên tay nắm cửa, không đẩy cánh cửa này ra, trở về phòng khách theo đường cũ.

Trong phòng khách, Hứa Phi đã rất thuần thục mà nhặt thịt bò khô rơi đầy đất lên.

Cậu ta còn rất quen thuộc mà điểm số: “Ngũ vị hương 22 miếng, vị cay 28, vị nguyên bản không nhiều lắm, chỉ có 9 miếng.”

Vừa nói, cậu ta vừa nhét từng miếng thịt bò khô to bằng bàn tay vào trong cái túi đã căng ra của Trần Thiên Bắc.

Trần Thiên Bắc nhìn vẻ mặt Hứa Phi tươi cười như ánh mặt trời, cảm thấy một người căng túi ra, một người nhặt thịt bò khô, hợp tác đến mức ăn ý như vậy…

Giống như hai người hầu nam của Tô Trầm Hương.

Khóe miệng Trần thiếu co giật liên hồi.

Trong vô thức, Tô Trầm Hương sướng như vua chúa!

Tô Trầm Hương lại cảm thấy như vậy thật sự tốt quá.

Đỡ tốn sức hơn, làm việc hay ăn cơm đều trở nên nhẹ nhàng vui vẻ.

Cô vui mừng cho hai chàng trai… nở một nụ cười thật tươi, thuận tay cất cái túi căng phồng mà Trần Thiên Bắc đang mặt mày khó chịu đưa cho cô vào cặp sách, rồi đặt cặp sách và tấm thiệp lên trên bàn bày hoa tươi ở phòng khách một cách ngay ngắn, xong xuôi mới ngoắc ngón tay với nữ quỷ váy đỏ đang cách xa mình bên ngoài cửa sổ.

Thái độ của cô với nữ quỷ váy đỏ khiến Hứa Phi sửng sốt, có điều, Tô Trầm Hương đang ở đây, cậu ta không có gì phải sợ, chỉ lo lắng hỏi: "Tại sao cậu không đi xem những phòng khác một chút?”

“Sau cánh cửa này có bùa bình an của tôi.” Tô Trầm Hương đơn giản nói.

Hứa Phi nghĩ ngay đến bùa bình an khổng lồ treo trên chiếc xe buýt lúc trước.

Cậu ta hiểu rõ nên gật đầu, đúng lúc này, cậu ta nhìn thấy ma nữ váy đỏ tiến lên một bước, mất một lúc lâu mới từ từ bay vào phòng.

Khi tiến vào phòng, mái tóc đen che kín toàn bộ khuôn mặt, ma nữ váy đỏ không muốn để lộ khuôn mặt quỷ dữ tợn, giơ tay thả một cô gái trưởng thành yếu ớt xuống.

“Cô Văn.” Thấy đây là cô giáo Văn của bọn họ, Hứa Phi vội vàng đứng lên đi đỡ lấy cô ấy.

Làn da của cô Văn vẫn còn rất lạnh, tuy rằng mặc áo lông nhưng sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt, người cũng cực kỳ yếu ớt, trong mắt cô ấy còn mang theo sự hoảng sợ tột độ.

Nhất là khi nhìn thấy mấy học sinh ở đó, cô ấy dùng sức mà lắc đầu, muốn nói gì đó nhưng cổ họng giống như bị chặn lại, nói không nên lời.

Nhìn thấy cô ấy hoảng sợ như vậy, ngẫm lại vừa nãy cô ấy mới nhảy xuống từ tầng 18, Hứa Phi không biết có cảm giác gì, nhỏ giọng an ủi cô giáo: "Đã không sao rồi ạ. Tiểu Hương đã ăn… tiêu diệt con quỷ kia. Hiện giờ cô rất an toàn, chúng em cũng không có chuyện gì.”

Cậu ta mơ hồ cảm thấy, nếu như nói Tô Trầm Hương ăn quỷ thì có vẻ không hợp lý lắm.

Mặc kệ cô Văn là người tốt cỡ nào.

Nhưng việc ăn quỷ luôn khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Tô Trầm Hương còn phải học tập sinh hoạt ở trường học, làm cho giáo viên sợ cô, hoặc cảm thấy cô có vấn đề gì, vậy thì không tốt lắm.

“An toàn rồi ư?” Cô Văn không nghĩ nhiều như Hứa Phi, hơn nửa ngày mới nơm nớp lo sợ hỏi lại.

Cô ấy vừa mới nhảy lầu.

Tuy chưa hoàn toàn nhảy xuống nhưng mà cũng sợ tới mức khiến cô ấy tạm thời không thể nói chuyện logic.

“Không sao cả, em bảo đảm với cô.” Khi nhìn thấy cô Văn được đỡ đến sô pha rồi ngồi xuống, Tô Trầm Hương vừa mới gặm thịt bò khô làm từ quỷ ảnh đã biết rõ ngọn nguồn, mơ hồ mà nói: “Đây là ngẫu nhiên gây án, do cô tan làm muộn, đi đứng lặng lẽ quá nên vừa hay đụng phải nó. Gã này…”

Cô ấy nheo mắt lại, chậm rãi nói: "Chẳng trách em cứ cảm thấy mùi vị rất quen, hóa ra là đồng bọn với tên thai quỷ kia.”

Lúc trước, cô và Tưởng sư huynh đi diệt trừ quỷ ở gia đình có vấn đề kia, miếng thịt rút ra từ lệ quỷ chính là mùi vị này.

Cùng loại thịt bò khô.

Tô Trầm Hương tiếp tục nói: “Lệ quỷ này vốn dĩ chỉ muốn cấy một loại quỷ thai ở trên người cô, chẳng qua nó biết cô là giáo viên… Sau đó nó muốn lừa thêm mấy học sinh tới đây, một lần tạo ra nhiều quỷ thai hơn nên nhà cô mới có nhiều thứ dơ bẩn như vậy.”

Khóe miệng cô ấy lập tức run rẩy một chút.

Vốn dĩ cô Văn đã bị quỷ làm mờ mắt, đối với quỷ ảnh mà nói thì rất dễ xử lý cô.

Không ngờ sau khi trở về nhà, cô ấy đột nhiên tỉnh lại trong phạm vi của bùa bình an, trốn ở phòng ngủ và không dám đi ra ngoài.

Thật lòng mà nói.

Nếu như cô ấy thật sự bị cấy loại quỷ thai kia, vậy chỉ cần cô ấy lên lớp dạy học, Tô Trầm Hương liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.

Duyên số cả, Tô Trầm Hương chống mặt mình, thở dài một hơi.

“Vận may của cô thật tốt, vừa hay gặp được nữ quỷ váy đỏ.” Cô chỉ vào nữ quỷ váy đỏ yên tĩnh lơ lửng ở trong góc, nghĩ đến cô giáo Văn quyết định nhảy lầu, đột nhiên cảm thấy trong lòng mềm mại một chút.

Cô ấy sợ hãi như vậy... Bởi vì sợ hãi, cho nên cũng không dám đi ra ngoài từ trong phòng ngủ, đối mặt với con lệ quỷ kia.

Nhưng người nhát gan như vậy, vì bảo vệ học sinh, để ngăn cản học sinh bị quỷ ảnh lừa gạt đến căn phòng này, cô ấy đã lựa chọn nhảy lầu.

Rốt cuộc can đảm cỡ nào, lực lượng nào đã thúc đẩy cô ấy đẩy cánh cửa sổ kia ra, Tô Trầm Hương nghĩ mãi mà không hiểu nổi.

Nhưng cô biết, đây chính là người sống.

Có lẽ bọn họ có rất nhiều nhược điểm và khuyết điểm.

Nhưng sẽ vì những người hoặc những chuyện quan trọng trong lòng mà đưa ra lựa chọn khiến người ta khiếp sợ.

“Cho dù sau này gặp phải chuyện như vậy, cô cũng đừng nhảy lầu nữa nhé.” Giọng nói Tô Trầm Hương càng thêm dịu dàng, cũng không biết là do ăn thịt bò xong nên cảm thấy thỏa mãn hay là thế nào, cô tiếp tục nói với cô giáo Văn vẫn chưa hết hoảng hồn: “Sau này gặp phải chuyện như vậy, cô phải lập tức cầm bùa bình an. Chỉ cần có bùa bình an, lệ quỷ bình thường không thể tới gần cô được. Cô sẽ không sao cả.”

Thật ra nếu cô Văn muốn chạy trốn, chỉ cần lấy bùa bình an từ trên cửa xuống cầm trên tay, lệ quỷ kia sẽ không thể tới gần.

Nhưng mà cô giáo Văn không phải là người trong nghề, làm sao có thể biết nhiều như vậy được.

Cô ấy lựa chọn trốn ở trong phòng cũng không sai.

“Bây giờ vẫn có thể cầm được chứ?” Cô giáo Văn yếu ớt hỏi.

Chẳng lẽ bùa bình an không chỉ dùng để trấn trạch thôi sao?

“Có thể ạ.” Tô Trầm Hương cười ngọt ngào, suy nghĩ một chút, sau đó cô lấy ra một tấm bùa hộ thân đưa cho cô giáo Văn.

Cô giáo Văn nói lời cảm ơn, ngơ ngẩn nhìn trong chốc lát, nhịn không được hỏi: “Thứ này bán thế nào…”

Sau khi trải qua vài ngày kinh khủng như vậy, cô ấy đã biết thứ Tô Trầm Hương đưa cho cô thực sự chính là thứ có thể bảo vệ tính mạng.

Cho dù cô là giáo viên của đứa nhỏ này thì cũng không thể yên tâm thoải mái nhận lấy như vậy.

Cô muốn trả cho Tô Trầm Hương tiền mua bùa chú.

Tô Trầm Hương sờ thịt bò khô trong cặp sách, cười tủm tỉm mà lắc đầu.

“Cô đã trả cho em thứ em thích nhất rồi.” Nhiều thịt bò khô như vậy, thật lợi hại… Tô Trầm Hương vừa thỏa mãn cười, vừa nghiêm túc dặn dò cô giáo: “Sau này đừng làm chuyện tổn thương mình nữa cô nhé.”

Cô lẳng lặng nhìn cô giáo Văn, nhẹ nhàng nói: “Nếu như vừa rồi cô thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy thì mấy bạn học sinh kia nhìn thấy cũng sẽ rất đau lòng.” Tận mắt nhìn thấy cô giáo thân thuộc nhảy xuống lầu, đây không phải là bóng ma tâm lý cả đời sao.

Đương nhiên, lúc ấy cô giáo Văn cũng không còn cách nào khác.

Nếu cô ấy không làm như vậy, không kịp thời ngăn cản học sinh ở dưới lầu, vậy thì khi bọn họ lên lầu rồi, chỉ sợ không chỉ là vấn đề bóng ma tâm lý.

Mà sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng của học sinh.

Khi điện quang hỏa thạch*, đối mặt với nguy hiểm đang gấp gáp tới gần, không được nhiều người sẽ suy nghĩ chu toàn đến như vậy, tích thủy bất lậu*.

*Điện quang hỏa thạch: vốn là lời nói của Phật để chỉ sự vật lướt qua trong chớp mắt; sát na; vụt lướt qua hành động cấp tốc

*Tích thủy bất lậu: một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào; hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài

Vậy nên. Tô Trầm Hương cũng chỉ nhắc nhở một chút.

Cô giáo Văn đột nhiên tỏ ra hoảng sợ và bất an.

Khi đó. cô ấy chỉ muốn ngăn bọn họ đừng đi lên lầu, để cho bọn nhỏ biết rằng không cần phải lên lầu nữa, cũng không nghĩ tới sẽ có nhiều hậu quả như vậy.

“Cô thật xin lỗi, thật sự thực xin lỗi.” Cô ấy vừa khóc vừa nói.

Nếu để bọn nhỏ nhìn thấy cảnh tượng kia, bây giờ cô ấy mới ngẫm lại, quả thật sẽ áy náy đến mức không có cách nào nhắm mắt.

Tô Trầm Hương không hiểu vì sao cô ấy phải xin lỗi.

Người có can đảm như vậy, cô ấy đã cố gắng hết sức rồi.

“Cô đã cố gắng hết sức rồi. Em rất khâm phục cô ạ.” Cô gãi gãi cái đầu nhỏ, chợt thấy cô giáo Văn nhanh chóng xoay người lại, không để ý đến nỗi sợ hãi của bản thân, thật lòng đối mặt với nữ quỷ váy đỏ lơ lửng ở góc phòng, liên tục nói lời cảm ơn với nữ quỷ váy đỏ: “Cảm ơn ngài. Ngài đã cứu tôi, cũng đã cứu học sinh của tôi!”

Cô ấy sợ hãi những thứ quỷ dị như vậy, nhưng ở trước mặt nữ quỷ váy đỏ cũng chỉ cảm thấy biết ơn, thật lòng nói: “Ơn cứu mạng, cả đời tôi đều sẽ không quên! Cảm ơn, thật sự cảm ơn ngài!”

Cô ấy cúi đầu trước nữ quỷ, sau đó, khi trái tim hoảng sợ rốt cục đã tạm ổn định lại, cô giáo lập tức yếu ớt vô lực mà xụi lơ ở dưới chân nữ quỷ váy đỏ, dựa vào bên người cô ta, bật khóc nức nở.

Nữ quỷ váy đỏ: …

Tô Trầm Hương: …

Đáng thương bất lực như vậy, đã qua một lúc lâu rồi mà vẫn chưa hoàn hồn, có phải nên ôm một cái ôm ấm áp đáng tin cậy hay không?