Nhưng so với Lâm tổng, Tô Trầm Hương rõ ràng là quan tâm đến cha mình hơn.
“Cha không sao chứ?” Cô vội hỏi.
“Không sao, không sao.” Tô Cường nghe được tiếng hỏi han xốt ruột của con gái, liền an ủi cô: "Cha mang theo tấm bùa con đưa cho cha mà, làm sao có chuyện gì được chứ. Chỉ là Lâm tổng đang bị thương, cha lại quen biết ông ấy, cho nên mới ở lại giúp.”
Ông an ủi Tô Trầm Hương, việc đại trưởng lão tỉnh lại rồi gặp mặt Tô Trầm Hương cũng rất ổn, coi như là yên tâm.
Lại dặn dò Tô Trầm Hương về nhà ăn cơm đàng hoàng, ông mới cúp điện thoại, dĩ nhiên là soạn đồ để đến bệnh viện.
Đối với chuyện này, Tô Trầm Hương suy nghĩ một chút, cảm thấy không ổn lắm.
Lâm tổng là nhân vật lớn, ông ấy sẽ được mọi người quan tâm chăm sóc ở trong bệnh viện, chắc chắn là không có vấn đề gì. Nhưng Tô Cường... là một người thật thà. Còn là một người thật thà tốt bụng.
Trong bệnh viện, ông và Lâm tổng ở cùng nhau, sẽ không được quan tâm đến nhiều, cũng không biết có cơm ăn hay không nữa!
Tô Trầm Hương nhìn Trần Thiên Bắc.
Trần Thiên Bắc theo thói quen đi cùng cô đến bệnh viện.
Tuy việc đại trưởng lão tỉnh lại vẫn còn làm cho Trần Thiên Bắc sợ hãi đến cả người nhũn ra, có điều sau khi nói hết mọi chuyện, tuy Trần Thiên Bắc vẫn nghi ngờ đại trưởng lão còn che giấu điều gì đó nhưng Tô Trầm Hương không bị đánh đến hồn vía lên mây, khiến cho trong lòng cậu phút chốc nhẹ nhõm hơn nhiều. -
Trần Thiên Bắc nghĩ mình làm xong hết bài tập rồi nên qua bệnh viện thăm Lâm tổng cũng chưa muộn.
Họ đến bệnh viện trung tâm thành phố.
Vừa vào bệnh viện, Tô Trầm Hương lập tức gọi điện thoại cho Tô Cường, Tô Cường đang đứng chờ trước cửa phòng phẫu thuật.
Trên người người đàn ông cao lớn còn dính một ít vết máu loang lổ, phòng giải phẫu vẫn sáng đèn, ông yên lặng ngồi ở một bên đợi, ngoài cửa phòng giải phẫu có một vài người đang đứng thành một hàng, hình như là bạn bè giới thượng lưu của Lâm tổng.
Còn có Lâm Nhã, ngồi ở cửa với khuôn mặt đầy nước mắt, chân tay luống cuống.
Đối với con cái thì cha chính là người họ tin tưởng nhất, là người có thể chống đỡ được nếu trời có sập xuống.
Những đứa trẻ lớn lên dưới đôi cánh của cha chúng.
Nhưng khi một mình chống đỡ thì bầu trời an toàn đột nhiên vỡ nát, đương nhiên hiểu được tình cảnh không biết phải làm thế nào của Lâm Nhã.
Cô ta nghe những lời an ủi thân thiết và khuyên bảo của các lãnh đạo cấp cao trong tổng công ty Lâm tổng, lại cảm thấy mình chẳng nghe được nổi cái gì.
Cho đến khi nhìn thấy Tô Trầm Hương từ trong thang máy đi ra, tuy rằng trong nháy mắt nghĩ mãi mà không rõ tại sao Tô Trầm Hương lại xuất hiện ở chỗ này, nhưng ánh mắt cô ta vẫn sáng lên, liền đứng dậy lao vào trong lòng Tô Trầm Hương.
“Tiểu Hương!” Hiện tại, đại tiểu thư kiêu ngạo cũng trở nên yếu đuối.
Khi cơ thể mềm mại của cô gái ôm lấy mình, Tô Trầm Hương chỉ im lặng không nói gì.
Có điều… ôm hơi chặt.
Tuy nhiên, là một lệ quỷ hiền lành, không bao giờ bỏ đá xuống giếng lại còn rất giỏi giúp đỡ người khác, nghĩ đến chuyện người sống đang hoàn toàn sụp đổ, Tô Trầm Hương tự nhủ trong lòng mình rằng phải làm một người bạn tốt bụng.
Mặt cô không có cảm xúc gì, kiễng chân lên ôm lấy bả vai Lâm Nhã... Điều khiến lệ quỷ rơi lệ chính là, ngay cả chiều cao cũng thua thiên kim đại tiểu thư.
Ăn nhiều lệ quỷ như vậy nhưng Tô Trầm Hương hoàn toàn không cao lên được phân nào.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve bả vai Lâm Nhã, nói: “Lâm tổng sẽ không có việc gì đâu.”
Rõ ràng lời nói của cô chỉ là an ủi.
Nhưng lại làm cho Lâm Nhã cảm giác như có chỗ dựa.
“Cha tôi thật sự sẽ không sao chứ?” Cô ta giống như đang xác nhận với ai đó.
Tô Trầm Hương gật đầu.
Trước đây Lâm tổng từng mua bùa hộ thân của cô.
Nếu lúc lái xe cũng đeo trên người, chắc là không nguy hiểm đến tính mạng.
Tô Cường vừa rồi cũng nói ở trong điện thoại rằng Lâm tổng không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Cô an ủi Lâm Nhã một chút, hình như bởi vì có cô ở đây nên Lâm Nhã phút chốc đã không còn sợ hãi nữa.
Hai cô gái cùng nhau ngồi xuống một chỗ, im lặng chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, Trần Thiên Bắc nhìn qua, liền đi tới bên cạnh Tô Cường, nhỏ giọng nói: “Chú, cháu và chú đi ăn cơm thôi.”
“Vậy còn Tiểu Hương…” Tô Cường liếc nhìn con gái.
“Không sao đâu. Để cậu ấy ở lại cùng Lâm Nhã đi. Hai người họ là bạn học, ở cùng nhau còn có thể giúp đỡ được.”
Trần Thiên Bắc khuyên Tô Cường cùng mình đi ăn cơm trước, tránh để cho Tô Trầm Hương lại lo lắng cha cô đói bụng.
Lúc này, Tô Cường mới hiểu vì sao Tô Trầm Hương lại đến bệnh viện... Thì ra, khi tất cả mọi người đều chú ý đến Lâm tổng, chỉ có con của ông mới nghĩ đến một chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Ông có ăn cơm hay không.
Có mệt hay không.
“Vậy được rồi.” Vì không muốn để cho đứa nhỏ lo lắng, Tô Cường nghe lời đứng lên, thấy Tô Trầm Hương và Lâm Nhã ôm nhau, có lãnh đạo cao cấp của công ty Lâm tổng đứng xung quanh, chắc chắn là được bảo vệ tốt.
Ông thở phào nhẹ nhõm, vừa đi theo Trần Thiên Bắc ra ngoài bệnh viện, vừa nhỏ giọng nói: "Tiểu Bắc, chú hỏi cháu chút chuyện.”
Sau khi ở cùng nhau một năm, quan hệ giữa Tô Cường và Trần Thiên Bắc càng thêm thân thiết, cũng ít xa lạ hơn.
Ông có điều gì cần hỏi thì cứ hỏi, nhưng một chút bất an khiến ông ấy dè dặt nói: "Đại trưởng lão… ông ấy thật sự… thật sự rất thích Tiểu Hương sao?"
“Thích ạ.” Trần Thiên Bắc nói như đinh đóng cột.
Chỉ là khi nói xong câu đó, cậu đột nhiên nghĩ tới một câu hỏi mà cậu chưa từng nghĩ tới ở Bạch Vân Quan vì quá kích động.
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới… Dù cho nghĩ tới cũng sẽ giả vờ như không nghĩ ra, đều giả ngốc.
Đó là… năng lực của Tô Trầm Hương đều được học từ đại trưởng lão.
Cô xem như đã là đệ tử của đại trưởng lão.
Đại trưởng lão… có thân phận gì ở trong quan?
Quan chủ, quan chủ phải gọi đại trưởng lão như nào chứ?
Nghĩ như vậy, sắc mặt Trần Thiên Bắc tối sầm, khóe miệng không ngừng giật giật.
Sắc mặt cậu không ổn định, mơ hồ xanh lên, Tô Cường vừa mới yên tâm, nhìn thấy sắc mặt cậu như vậy thì lập tức lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ là…” Hiện tại, ông lo lắng đến mức không chịu nổi, Trần Thiên Bắc yên tĩnh nhìn Tô Cường một lát.
Cậu nhớ lại hai tấm ảnh đặt ở vị trí ngay cửa ra vào của nhà họ Tô, nghĩ đến quà sinh nhật của Tô Trầm Hương, lại nghĩ đến Tô Cường ngây ngô xử lý nguyên liệu nấu ăn của Tô Trầm Hương, nghĩ tới rất nhiều rất nhiều, trong lòng thở dài một hơi.
Giống như Tô Trầm Hương đã từng nói.
Nếu như hòa bình có thể làm cho người ta hạnh phúc, tại sao còn muốn đâm thủng giấy dán lên cửa sổ?
“Không có gì. Chỉ là Tiểu Hương quá xuất sắc, đại trưởng lão còn muốn gặp chú nữa ạ.”
“Gặp chú?” Tô Cường là một người rất bình thường, không khỏi hoảng sợ.
“Đơn giản chỉ là quan tâm cuộc sống thường ngày của Tiểu Hương, không có ý gì khác đâu ạ.” Tuy rằng không biết tại sao đại trưởng lão lại có hứng thú đối với Tô Cường như vậy, hơn nữa còn hứng thú quá mức nhưng Trần Thiên Bắc vẫn an ủi Tô Cường.
Bọn họ đi ăn cơm, chờ đến khi ăn cơm xong, Tô Cường còn mua đồ ăn khuya từ bên ngoài về đưa cho hai cô gái.
Vết thương của Lâm tổng đúng là không nghiêm trọng lắm, tuy rằng hiện trường tai nạn xe vô cùng dọa người, cả chiếc xe ông ấy lái đều bị va chạm đến mức hỏng hóc nghiêm trọng, nhưng bản thân chỉ bị một vài vết thương ngoài da và gãy xương sườn, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Loại tình huống này làm cho bác sĩ phẫu thuật đều thấy kỳ lạ.
Bởi vì nghe nói lúc đó ở xảy ra nơi tai nạn, xe bị đụng đến biến dạng, Lâm tổng lại hết lần này tới lần khác tránh được vết thương nguy hiểm đến tính mạng.
Cũng may là Lâm tổng không sao, lúc này, Lâm Nhã mới hoàn toàn bật khóc.
Tô Trầm Hương, Tô Trầm Hương càng không đi được.
Cô ở lại cùng Lâm Nhã, chờ Lâm tổng đang hôn mê tỉnh lại.
Tô Cường đi theo.
“Tiểu Hương, cảm ơn cậu nhé.” Lúc quan trọng như vậy, Lâm Nhã không thể một mình về nhà chờ Lâm tổng tỉnh lại.
Trong lòng cô ta vừa hoảng hốt vừa sợ hãi.
Lúc này, Tô Trầm Hương tình nguyện ở lại bệnh viện cùng cô ta, trong lòng cô ta xem như yên tâm, nghẹn ngào nói với Tô Trầm Hương: “Thật may còn có cậu.” Nếu như chỉ có một mình cô ta, cô ta nhất định không biết phải làm gì vào lúc này.
Tô Trầm Hương tựa vào giường bệnh ngáp một cái, không tình nguyện lắm.
“Không sao, cậu yên tâm là tốt rồi.”
Cô không nói lời ngon tiếng ngọt nào.
Nhưng Lâm Nhã lại cảm thấy đây là lời nói tốt nhất.
Cô ta không cảm ơn cô nữa, mệt mỏi tựa vào Tô Trầm Hương, cùng nhau chờ Lâm tổng tỉnh lại, có điều, trong lòng cô ta có rất nhiều nghi ngờ.
Như là chuyện vì sao hôm nay Lâm tổng lại tự mình lái xe mà không phải tài xế trong nhà.
Còn nữa, cô ta nhìn ảnh chụp hiện trường vụ tai nạn xe cộ xong mà sợ hết hồn hết vía, chiếc xe thê thảm kia toàn bộ đều không còn nguyên vẹn, rõ ràng Lâm tổng lao tới nơi bảo dưỡng xe kia mà không phanh lại… Vì sao Lâm tổng không đạp phanh?
Trong lòng cô ta có rất nhiều thắc mắc cần câu trả lời, vì vậy, buổi sáng, Lâm Nhã và Tô Trầm Hương đang ăn bữa sáng Tô Cường mang về, lúc Lâm tổng yếu ớt tỉnh lại, Lâm Nhã lập tức đứng bật dậy.
Nếu không phải Lâm tổng còn bị thương thì cô ta đã lao tới trên người cha khóc lóc rồi.
Sắc mặt Lâm tổng vẫn còn có chút hoảng hốt.
Nhưng khi thấy toàn bộ khung cảnh đập vào mắt, ông ấy yếu ớt hừ một tiếng.
“Lâm tổng, ông không sao chứ?” Tô Trầm Hương giả dối hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sát lại gần, ánh mắt dò xét.
Lâm Nhã không biết Lâm tổng xảy ra chuyện gì, nhưng cô đoán được trên người Lâm tổng, hình như là ở chân, có chút âm khí vây quanh.
Đúng là gặp phải quỷ.
Còn việc tại sao lại bị quỷ tìm tới cửa, Tô Trầm Hương không hỏi nhiều, chỉ thuận tay đuổi âm khí trên người Lâm tổng đi, lại tiện tay ném cho người đàn ông trưởng thành anh tuấn này một lá bùa Tụ Dương.
Cô không hỏi, Lâm tổng vẫn còn yếu, thấy cô muốn nói lại thôi, xem ra là muốn nói gì đó, nhưng cảm thấy hiện tại không phải là lúc để nói chuyện.
Ông ấy cử động khóe miệng, nhìn về phía Lâm Nhã yêu dấu, ánh mắt yêu thương, lại có vài phần năn nỉ.
“Ngài đắc tội với ai à?” Tô Trầm Hương nhỏ giọng hỏi.
Lâm tổng cố gắng nặn ra một biểu cảm rất mờ nhạt, lại nhìn Lâm Nhã một cái.
“Đi học đi.” Ông ấy nhẹ giọng nói.
Đương nhiên, ông ấy không muốn Lâm Nhã ở lại bệnh viện.
Tuy rằng Lâm Nhã không chịu rời đi, muốn ở bên cạnh ông ấy, nhưng khi Lâm tổng bảo mấy lãnh đạo cấp cao của Lâm thị đều đi tới phòng bệnh, xem ra là muốn bàn chuyện buôn bán cơ mật, Lâm Nhã không thể không đi theo Tô Trầm Hương đến trường học.
Tô Cường đi làm, Trần Thiên Bắc cùng các cô đến trường học, Lâm Nhã đi học như mất hồn mất vía, Tô Trầm Hương lại giống như người không có chuyện gì... Chuyện này vốn dĩ không liên quan nhiều đến cô.
Cô để lại trên người Lâm Nhã mấy lá bùa hộ thân coi như yên tâm, ngày hôm nay, cô đột nhiên phát hiện cô Văn không đến lớp. Đến trưa, cô nhận được lời mời kết bạn.
Nhìn thoáng qua, hóa ra là đại trưởng lão.
Cô vô tình gác lời mời kết bạn của ông lão sang một bên.
Ông cụ đâu thể nấu cơm cho cô.
Nhưng đến buổi chiều, cô bắt đầu xem lại kiến thức của những môn mà hai ngày qua cô không đến lớp, cũng thuận tiện hỏi xem khi nào cô Văn đi dạy.
Tiện tay, Tô Trầm Hương gửi cho cô Văn một tin nhắn quan tâm hỏi han.
Đợi đến khi tan học, Lâm Nhã lập tức đứng lên, vội vàng rời đi, muốn đến bệnh viện tiếp tục chăm sóc cho Lâm tổng.
Tô Trầm Hương nghĩ lại, nếu Lâm tổng thật sự đắc tội người khác, lại còn gặp phải quỷ, nếu không giải quyết tốt, dù không ảnh hưởng đến Lâm Nhã thì cũng sẽ ảnh hưởng đến Tiểu Bạch… Tiểu Bạch sắp kết hôn, Tô Trầm Hương không muốn để Tiểu Bạch lo lắng không yên về chuyện gặp quỷ như thế này.
Tốt xấu gì thì Tiểu Bạch cũng là người của cô.
Cô ôm ngực, cảm thán tấm lòng lương thiện của mình, dứt khoát đến bệnh viện với Lâm Nhã. Còn chưa kịp giả vờ ân cần hỏi han Lâm tổng thì đột nhiên chuông điện thoại của cô reo vang.
Là Hứa Phi gọi đến.
Đột ngột bất thường.
Cô không để ý mà bấm nhận cuộc gọi, bên tai lập tức truyền đến giọng nói đè nén và sợ hãi, kinh hoàng và sự quan tâm thân thuộc không hiểu nổi của Hứa Phi.
“Hương Hương, tôi đang ăn sáng ở Minh Hoa Uyển. Mau tới đây đi, Tôi mời cậu ăn cơm!”