Ông ấy muốn gặp Tô Cường nhưng Tô Trầm Hương lại không quan tâm.
Không phải Tô Cường cũng muốn gặp đại trưởng lão sao?
Cái này chính là tâm linh tương thông.
"Đại trưởng lão." Quan chủ khẽ cau mày nói: "Tô Cường chỉ là một người bình thường, quan hệ giữa hai cha con rất tốt, ông ta coi Tiểu Hương như huyết mạch của mình, tốt nhất không nên..."
Tốt nhất là đừng phá vỡ tình phụ tử chất chứa trong trái tim người đàn ông tội nghiệp này.
Quan chủ đã biết Tô Trầm Hương bị lệ quỷ chiếm hữu từ lâu, tuy nhiên, khi nhìn thấy Tô Cường coi con gái mình như báu vật, chỉ sợ ông ấy không chịu nổi đả kích nặng nề này, bởi vậy mấy lần muốn mở miệng nhưng vẫn lựa chọn im lặng là vàng.
Cũng có lẽ… là người đều sẽ bất công.
Ngay cả khi bọn họ là những người luôn đi trên con đường ngay thẳng đúng đắn, vẫn luôn nỗ lực bảo vệ những người chính trực.
Bọn họ chưa bao giờ gặp Tô Trầm Hương của trước đây.
Dù đáng tiếc và thấy xót xa khi đứa trẻ này bị hồn phi phách tán, có điều, nếu so sánh, Quan chủ càng đau lòng cho Tiểu Hương của hiện tại hơn.
Ông ấy tin rằng hồn phách của đứa trẻ đã tan biến trước khi Tô Trầm Hương chiếm hữu cơ thể này.
Bởi vì ông ấy vẫn luôn tin chắc rằng Tiểu Hương của bọn họ sẽ không chiếm đoạt cơ thể của một người sống.
Vì vậy, bị coi là vật thay thế cho Tô Trầm Hương trước đây, được giữ lại bên cạnh người cha chẳng phải cũng rất đau lòng hay sao?
Nhưng dù vậy, Quan chủ vẫn hy vọng Tô Trầm Hương có thể có được một gia đình hạnh phúc. -
Hôm nay, Quan chủ lại tiếp tục suy nghĩ lung tung.
"Vật thay thế gì? Không phải." Đại trưởng lão không để ý đến sự thiên vị của Quan chủ, khuôn mặt già nua hơi nhăn lại, như đang suy nghĩ điều gì đó, cau mày nói: “Không phải ông ta vẫn là cha của Tiểu Hương hay sao? Tên cũng là do ông ta đặt… Nếu không biết sự thật về Tiểu Hương thì làm sao ông ta dám đặt tên cho con bé.’’
Ông ấy lau cằm, nhìn cô bé trước mặt đang nghiêng đầu nhìn ông ấy với vẻ khó hiểu, đột nhiên hỏi: "Cô bé bị cháu chiếm lấy cơ thể cũng tên là Tô Trầm Hương à?"
"Đúng vậy!" Tô Trầm Hương cảm thấy đây chính là một duyên phận lớn lao.
Khi tỉnh dậy trong cơ thể này, cô cảm thấy rất kỳ diệu.
Cô ấy tên là Tô Trầm Hương.
Chủ của thân thể này cũng tên là Tô Trầm Hương.
Loại duyên phận này, đơn giản là không có cách nào để hình dung.
“Nếu vậy thì cha của cháu thật sự rất tiết kiệm trong việc chọn tên.” Đại trưởng lão co giật khóe miệng, nói.
"Ồ!"
“Không có gì. Nói cách khác, sau khi cháu nhập hồn vào thân thể này, cha của cháu cũng không nói gì, vẫn luôn giả vờ như không biết chuyện này à?” Đại trưởng lão mới tỉnh lại, sau khi nói nhiều lời như vậy, giọng nói khàn khàn không lưu loát, ông ấy cảm thấy không thể chịu nổi nữa.
Ông ấy xua tay rồi nằm xuống giường bệnh, ôm đầu nói với Quan chủ: "Ta đau đầu rồi. Con không cần lo rằng sẽ làm tổn thương ông ấy đâu. Không đúng, đáng lẽ ông ấy đã biết chuyện này từ lâu rồi. Được rồi, chờ ta cẩn thận suy nghĩ lại, ta sẽ nói chuyện với ông ta… Con đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Mặc dù nhiều năm qua được Bạch Vân Quan chăm sóc chu đáo nhưng cơ thể này vẫn còn suy yếu.
Hôm nay, Quan chủ bị chuyện đại trưởng lão và Tô Trầm Hương đã quen biết từ lâu làm cho kích động và hốt hoảng không nhẹ, ông ấy cũng cảm thấy tạm thời không thể tiếp nhận thêm bất kỳ thông tin nào nữa.
Tuy nhiên, vì cảnh giác với Quỷ Môn, ông ấy vẫn vội vàng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra với ngài khi ở tòa thành Quỷ? Ngài đã trốn thoát khỏi nơi đó từ khi nào? Còn nữa, hiện tại tòa thành Quỷ..."
Ông ấy vẫn lo lắng về việc tòa thành Quỷ xuất hiện trên thế gian sẽ gây hại cho người thường.
Mặc dù Đại trưởng lão đã hạ quyết tâm giả chết nhưng khi nghe được lời này, ông ấy không thể nhịn được, co quắp hai lần rồi nói: “Trong lúc Quỷ Môn còn đang theo đuổi tòa thành Quỷ, từng người bọn chúng sẽ xuất đầu lộ diện, phải nhanh chóng bắt hết bọn nhãi… những kẻ dị giáo độc ác đó lại.”
"Ý ngài là..."
"Tòa thành Quỷ không có gì đáng lo ngại. Nó rất sạch sẽ... rất an toàn. Đừng lo lắng. Hãy coi nó như một mồi nhử để dụ lũ rắn ra khỏi hang.” Thay vì để người của Quỷ Môn chán nản ẩn núp, tiếp tục gây rắc rối thì hãy dùng tòa thành Quỷ dụ dỗ, khiến bọn họ không thể chịu đựng được, từng người nhảy nhót đi ra, bắt hết bọn chúng trong một mẻ, tóm gọn trong một lần là xong.
Đại trưởng lão cuộn mình vào trong chăn bông, giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Chúng ta không thể để bọn chúng núp trong bóng tối làm hại người khác nữa."
"Nhưng bọn họ sẽ vì tòa thành Quỷ mà hãm hại người khác." Quan chủ khó xử nói.
"Bọn họ đều là những kẻ độc ác, cho dù không lấy cớ là tòa thành Quỷ, bọn họ vẫn sẽ âm thầm hãm hại người khác, bọn họ càng ẩn nấp bí mật thì càng khiến chúng ta khó bắt được."
Giọng nói của đại trưởng lão rất nặng nề, khàn khàn nói: "Bọn chúng cực kỳ tàn ác, thích làm hại người khác. Cái gọi là tòa thành Quỷ thực chất chỉ là cái cớ để bọn chúng đi hãm hại người ta thôi. Nếu không có tòa thành Quỷ thì bọn chúng cũng sẽ có lý do khác để làm hại người thường."
Ông ấy thở dài một hơi và nhẹ nhàng nói: "Từ trước đến nay, tòa thành Quỷ chưa bao giờ là nguồn gốc của tà ác, mà là Quỷ Môn."
Nếu Quỷ Môn chưa được diệt trừ thì vẫn sẽ có người thường liên tục bị hại.
Và cái gọi là tòa thành Quỷ... chỉ là cái cớ để Quỷ Môn làm hại người bình thường mà thôi.
Tòa thành Quỷ có lỗi gì?
Quỷ Vương có lỗi gì?
Người ta đang sống yên bình trong quỷ giới, ăn no uống say, hơn nữa còn rất bình yên, không có ý định dính líu đến người sống, cũng không có ý định xâm chiếm thế giới này.
Những kẻ thực sự độc ác lại là những người sống có ý đồ xấu, muốn mang đến sự hỗn loạn cho thế giới.
"Đệ tử đã hiểu." Không ngờ Đại trưởng lão đã từng căm ghét tà ác như kẻ thù, sau khi sống ở quỷ giới hơn mười năm lại thay đổi quan niệm, có thể nói ra câu "Không phải lỗi của tòa thành Quỷ. "
Tuy nhiên, Quan chủ cũng luôn cảm thấy tòa thành Quỷ bị oan uổng... Người ta đang yên đang lành sinh sống, xuất hiện đột ngột trên thế gian rồi cũng nhanh chóng rời đi, không hề có chút hứng thú nào với thế giới này.
Không phải là do Quỷ Môn kêu gào khóc lóc không cho người ta đi.
Ông ấy chìm vào trong suy tư.
Nghĩ như vậy, tòa thành Quỷ và Quỷ Vương đều bị oan.
Tô Trầm Hương yên lặng chờ bọn họ nói chuyện xong, không xen vào.
Khi thấy mọi chuyện đã nói xong, cô chậm rãi hỏi: "Tòa thành Quỷ đó... ông còn nhớ nó ở đâu không?" Cô nhìn đại trưởng lão với vẻ trách móc sâu sắc.
Nếu đại trưởng lão trốn thoát khỏi tòa thành Quỷ, sau đó lưu lạc đến ngôi nhà cổ của cô, canh cổng cho cô, biết rõ là cô rất đói, ăn không đủ no, thế mà không nói cho cô vị trí của tòa thành Quỷ, thực sự quá đáng lắm rồi!
Chúng ta vẫn còn có thể vui vẻ sống bên nhau nữa sao?
Nhưng bây giờ vẫn chưa quá muộn.
Tô Trầm Hương chỉ muốn biết tọa độ của tòa thành Quỷ, ăn xong sớm, chỉ cần cô có thể ăn cơm, đó sẽ là một tòa thành Quỷ tốt.
Ở bên cạnh Trần Thiên Bắc, cô không hề giấu diếm sự thèm muốn đối với tòa thành Quỷ, luôn nghĩ về nó như nghĩ về tình nhân trong mộng… Trần Thiên Bắc hít hà một hơi.
Sự quan tâm chân thành vừa rồi mà cô dành cho đại trưởng lão, cơ bản là ném cho chó ăn rồi!
“Cháu đã có Tiểu Bắc, lại còn muốn ăn cơm nhà người khác à?” Quan chủ ngạc nhiên hỏi.
Đã có Trần Thiên Bắc, còn có nhà kho của Bạch Vân Quan mà vẫn không thể thỏa mãn được Tô Trầm Hương hay sao?
Thật hiếm khi nói hết mọi điều, Quan chủ vô cùng chấn động, không hề che dấu chút nào.
Làm quỷ cũng không thể tham lam quá mức như thế được.
Đại trưởng lão lăn qua lăn lại trong chăn, khóe miệng co giật một chút, có vẻ khá.
Ông ấy đồng tình liếc nhìn Tô Trầm Hương, nghĩ ngợi một lúc, tựa hồ có chút không nỡ, trước sắc mặt đã tối sầm của Trần Thiên Bắc, hàm hồ nói: “Ông sẽ nói cho cháu biết sau… Đợi cháu thi vào đại học… Không, đợi cháu thi cuối kỳ xong, cháu cứ chịu khó học đi rồi ông sẽ nói cho cháu biết. Haiz! Đừng trì hoãn việc học.”
Hình như ông ấy có điều gì đó khó nói, mặc dù trong lòng Tô Trầm Hương đã thèm ăn đến cồn cào ruột gan, nhưng nghĩ lại, lúc này cũng không cần ép Đại trưởng lão gấp gáp như vậy, vì thế ngoan ngoãn gật đầu.
Sẽ tốt hơn nếu đợi đến kỳ nghỉ hè, có thể đến tòa thành Quỷ ăn uống thoải mái mà không bị phân tâm.
"Vậy ngài hãy nghỉ ngơi thật tốt đi nhé." Nhìn thấy tinh thần của Đại trưởng lão không được tốt, Quan chủ quan tâm kéo chăn cho ông lão.
Đại trưởng lão thực sự rất mệt mỏi.
Ông ấy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tô Trầm Hương đứng bên giường, nhìn ông lão quen thuộc đã ở bên cô hơn mười năm thật lâu, rồi cùng Quan chủ đi ra ngoài.
"Tiểu Hương, chuyện của cháu… tạm thời đừng nói cho các sư huynh biết." Sau khi đi ra khỏi tòa nhà cổ này, vẻ mặt ông ấy ôn hòa nói với Tô Trầm Hương: "Bọn họ còn trẻ, không thể che giấu suy nghĩ của mình. Một khi thông tin bị tiết lộ ra ngoài, ta lo lắng sẽ có người gây rắc rối cho cháu."
Ông ấy muốn bảo vệ danh tính của Tô Trầm Hương và cả cuộc sống yên bình của cô.
Bởi vì tâm tư của người trẻ tuổi rất dễ phát hiện, đôi khi vô thức tiết lộ vài câu, để cho thiên sư đứng đắn khác biết được, có thể sẽ mang đến phiền toái cho Tô Trầm Hương.
… Nếu ai đó mắt mù la hét đòi tiêu diệt quỷ thì sao?
Ông ấy cẩn thận dặn dò, Tô Trầm Hương cảm thấy điều đó không quan trọng.
“Được ạ.” Cô đồng ý.
"Khi nào thích hợp, ông sẽ đích thân nói cho bọn họ biết." Quan chủ sờ sờ cái đầu nhỏ của Tô Trầm Hương, liền nhìn thấy Tưởng sư huynh đang nhanh chóng đi về phía ông, nghĩ đến khuôn mặt mình đang đầy nước mắt, nước mũi, không phù hợp với hình tượng của Quan chủ, vội vàng quay người rời đi.
Quan chủ vừa rời đi, Tưởng sư huynh mỉm cười đi tới trước mặt Tô Trầm Hương, quan tâm hỏi: "Gặp đại trưởng lão chưa? Thế nào rồi?" Kỳ thật anh ấy cũng không hiểu tại sao Quan chủ và Trần Thiên Bắc lại căng thẳng như vậy.
Thiên phú của Tô Trầm Hương rất cao, tính cách tốt, phẩm hạnh cũng tốt, người như vậy đứng trước mặt bất kỳ vị trưởng bối nào, làm sao họ có thể không thích cô ấy được?
Vì vậy, Tưởng sư huynh hoàn toàn không lo lắng cho Tô Trầm Hương.
"Đã gặp được ông lão... Đại trưởng lão rất thích em!"
Tô Trầm Hương, kiêu ngạo!
"Vậy thì tốt rồi. Đi thôi, anh dẫn mọi người đi ăn chút gì đó." Tưởng sư huynh càng thêm yên tâm.
"Không được, em phải về nhà thôi. Mà sao cha vẫn chưa gọi lại cho em nhỉ?" Tô Trầm Hương vừa nói vừa cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Buổi trưa, cô đã gửi tin nhắn cho Tô Cường bảo rằng mình sẽ đến Bạch Vân Quan, có thể cả ngày Tô Cường bận rộn với công việc nên không trả lời, nhưng bây giờ đã muộn như vậy cũng không có tin tức gì, điều này khiến Tô Trầm Hương cảm thấy rất kỳ quái.
Đang tự hỏi thì đột nhiên điện thoại trên tay cô reo lên.
Thấy người gọi đến là Tô Cường, Tô Trầm Hương vội vàng bắt máy, nghe thấy thanh âm của Tô Cường hình như đang ở một nơi ồn ào truyền đến, vội vàng nói: "Tiểu Hương, chờ cha một chút! Cha cùng con đi gặp Đại trưởng lão!"
"Cha đang ở đâu?" Tô Trầm Hương bịt tai lại vì tiếng ồn nhốn nháo khiến tai cô đau nhức.
"Trong xưởng sửa xe xảy ra tai nạn, là xe của Lâm tổng, hiện tại bọn cha đang có mặt tại hiện trường xảy ra tai nạn, Lâm tổng gặp phiền phức rồi." Tô Cường vội vàng nói: "Con đừng lo, cha sẽ lập tức đến ngay!"
Xung quanh ông có người đang nói chuyện ầm ĩ, Tô Trầm Hương miễn cưỡng nghe được chút thanh âm mơ hồ, vội vàng an ủi nói: "Cha cứ bình tĩnh, con đã gặp Đại trưởng lão rồi, ông ấy rất thích con."
Cô biết Tô Cường sợ mình sẽ bị Đại trưởng lão đánh chết.
Nhưng bây giờ không cần phải lo lắng điều này nữa.
"Thích, thích con á?" Tô Cường căng thẳng, ngạc nhiên hỏi lại: "Không phải mọi người đều nói… nói Đại trưởng lão rất lợi hại hay sao?"
"Tại con khiến người ta phải thích chứ sao." Tô Trầm Hương kiêu ngạo nói.
Vào lúc đó, dường như cô nghe thấy thanh âm thở phào nhẹ nhõm của Tô Cường ở đầu bên kia điện thoại trong tiếng ồn ào huyên náo.
Ông lại trở nên ngốc nghếch rồi.
"Vậy thì tốt rồi. Nếu không có chuyện gì, Tiểu Hương, con đợi một lát, cha đưa Lâm tổng đến bệnh viện trước, sau đó quay lại đón con..."
"Lâm tổng?" Ông nhắc đến mấy lần, Tô Trầm Hương mới kịp phản ứng, sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Cha của Lâm Nhã ạ?"
"Đúng rồi. Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, lái xe lao thẳng vào bên trong xưởng sửa xe của bọn cha… chiếc xe bị hỏng hoàn toàn, ông ấy thì đang chảy máu, mới lôi được ông ấy ra khỏi xe."
Tô Trầm Hương im lặng.
Lâm tổng... sao cô lại cảm thấy ông ấy xui xẻo quá mức nhỉ?
Có phải nên đi xem phong thuỷ một chút không?