"Đại trưởng lão sẽ tỉnh lại sao?"
Sắc mặt Trần Thiên Bắc tái xanh, nhìn thấy Tô Trầm Hương không hề để bụng làm cậu tức chết.
Hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp.
Cậu nhịn không được nắm lấy cổ tay cô, vội vàng hỏi: “Chính miệng Quan chủ nói như vậy à?”
Khi biết Đại trưởng lão tỉnh lại, cậu rất vui mừng, trên mặt không khỏi nở nụ cười.
Nhưng nhìn thấy Tô Trầm Hương, Trần Thiên Bắc lại cảm thấy vô cùng lo lắng.
"Quan chủ nói như vậy, có điều đến bây giờ vẫn chưa tỉnh, Tưởng sư huynh tới chăm sóc ông ấy, phát hiện tuy ông ấy vẫn đang ngủ nhưng ngón tay lại liên tục co giật."
Tô Trầm Hương cảm thấy rất tốt… Dù sao thì đại trưởng lão cũng là một vị anh hùng, đương nhiên cô hy vọng người tốt như vậy có thể tỉnh lại, sống thật vui vẻ.
Hơn nữa, cô gãi cái đầu nhỏ của mình, cảm thấy Trần Thiên Bắc không cần lo lắng nhiều như vậy, cô ghé vào tai cậu, nhỏ giọng an ủi: "Cậu quên rồi sao? Khi chúng ta ở thị trấn nhỏ, ông Phương trông rất tài giỏi mà cũng không nhìn ra tôi là cái gì, trong khi đại trưởng lão vừa mới tỉnh dậy, choáng váng, mắt mờ, chắc cũng không thể biết tôi là cái gì đâu. "
Cô duỗi đôi tay nhỏ bây giờ đã có chút thịt ra và chạm vào mu bàn tay của Trần Thiên Bắc.
Cũng không phải là lợi dụng gì cả.
Nhưng nếu không an ủi anh Bắc của cô một chút, anh Bắc sẽ tức giận đến khó thở mất.
"Cậu nói đúng." Trần Thiên Bắc từ chối cho ý kiến, giống như bị cô thuyết phục.
Nhưng trong giờ học buổi chiều, cho dù Trần Thiên Bắc cố gắng tập trung, Tô Trầm Hương vẫn cảm thấy cậu đang bị phân tâm.
Ví dụ, trong giờ địa lý lại lôi sách ngữ văn ra làm cái gì?
Cô muốn an ủi Trần Thiên Bắc nhiều hơn nhưng cảm thấy mình không tìm được lời nào để an ủi cậu. -
Nhưng nhìn thấy Trần Thiên Bắc quan tâm mình nhiều như vậy, lệ quỷ cảm thấy rất đắc ý... Chỉ có luôn nhớ đến khách hàng mới là căng tin tốt, mới có thể làm ra những món ăn ngon khiến khách hàng ưa thích, chứ không phải là tùy tiện lừa gạt khách hàng.
Không thể không nói, các món ăn ở làng quỷ đã trở thành bóng ma tâm lý ám ảnh trong lòng Tô Trầm Hương.
Anh Bắc là người luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô, điều đó thật sự rất đáng quý, vậy nên đáng được trân trọng, an ủi.
Nghĩ tới lời hứa với Tô Cường, Tô Trầm Hương gửi tin nhắn cho cha cô, bảo Tô Cường đến Bạch Vân Quan đợi cô.
Lúc trước cha con họ đã hứa với nhau, nếu cô muốn đi gặp đại trưởng lão thì Tô Cường sẽ đi theo.
Tin nhắn đã được gửi đi nhưng Tô Cường chưa trả lời.
Lúc này chắc đang là thời gian làm việc, rất bận rộn, Tô Trầm Hương không để ý, gửi tin nhắn xong thì nghiêm túc học bài.
Rõ ràng đó là việc của cô.
Nhưng so với Trần Thiên Bắc đang bồn chồn lo lắng, bản thân cô lại bình tĩnh hơn rất nhiều, cô đến lớp một cách nghiêm túc và tham gia lớp tự học, vì biết tối nay có thể mình sẽ rất bận nên cô cũng nhanh chóng hoàn thành bài tập về nhà.
Trần Thiên Bắc như ngồi trên đống lửa, tố chất tâm lý không tốt như cô.
Cậu trơ mắt nhìn Tô Trầm Hương làm xong bài tập một cách nhanh chóng, nhịn đến lúc tan học, cùng Tô Trầm Hương đi ra cổng trường, cậu nhìn thấy người quen đến đón bọn họ.
Là Tưởng sư huynh.
"Anh không ở cạnh vị khách hàng sợ hãi đến run rẩy của mình sao?" Tô Trầm Hương nhanh nhẹn lên xe rồi nói.
Khóe miệng Tưởng sư huynh giật giật một chút.
Nhưng anh ấy là người tốt tính nên chỉ mỉm cười trước sự trêu chọc của sư muội, xoa đầu cô nói: “Anh đã nói với cô ấy, anh là một đệ tử giỏi trong Quan. được gửi gắm rất nhiều kỳ vọng nên có quá nhiều việc quan trọng cần phải làm, không thể đi theo bảo vệ cô ấy hàng ngày. Nếu cô ấy vẫn còn sợ hãi, sao không cùng cha mẹ ra ngoài đi dạo, thư giãn và tắm nắng."
Quá không hiểu chuyện tình cảm, Tô Trầm Hương làm lệ quỷ cũng cảm thấy Quỷ Môn thật đáng thương. Cô gật đầu, quan tâm hỏi: “Đại trưởng lão đã tỉnh chưa?”
"Ông ấy vừa mới tỉnh lại, tinh thần không được tốt lắm nhưng khí sắc thì có vẻ ổn, suy nghĩ rõ ràng mạch lạc."
"Thế mà không gọi điện sớm cho em."
"Cũng không cần gấp đến thế. Việc học của em cũng rất quan trọng." Tưởng sư huynh mỉm cười nhìn Tô Trầm Hương, nói.
"Đại trưởng lão có nói gì về Quỷ Môn không?"
“Ông ấy vẫn chưa thể nói chuyện lâu được.” Cổ họng đã hơn mười năm không nói lời nào, bây giờ đại trưởng lão rất khó nói chuyện, Quỷ Môn liên quan đến quá nhiều phương diện, cổ họng của ông ấy không chịu nổi.
Vấn đề của Quỷ Môn cũng không vội ngay được, Quan chủ cũng không muốn ép buộc đại trưởng lão vừa mới tỉnh lại đã phải viết tay hay gì cả.
Tuy nhiên, Tưởng sư huynh nghĩ đến mấy hôm nay Quan chủ rất căng thẳng, hồi hộp đến đứng ngồi không yên, cảm thấy kỳ quái, kiên nhẫn nói với Tô Trầm Hương: “Quan chủ nói, nếu em đến Quan thì nhất định phải ở bên cạnh anh, không được đi gặp đại trưởng lão một mình. Đúng là quá quan tâm em rồi đó.’’
Nhưng sự quan tâm này cũng quá nặng nề, Tô Trầm Hương cảm thấy có gì đó không ổn, trong chớp mắt, xe đã tiến vào Bạch Vân Quan.
Quan chủ đang đứng ở bãi đỗ xe đợi cô.
Dù đã là tháng ba nhưng bây giờ trời vẫn hơi lạnh.
Tô Trầm Hương ghé sát vào cửa sổ xe, nhìn thấy Quan chủ mặc quần áo mỏng manh đứng trong bãi đỗ xe trống trải, khi nhìn thấy xe của họ, đôi mắt ông hơi sáng lên, không biết tại sao nhưng cô cảm thấy có chút cảm động.
Cô mở cửa xe, bước nhanh về phía Quan chủ, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn ông ấy.
Sắc mặt của Quan chủ vốn đang căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của cô bé, ông cố tỏ ra nhẹ nhàng, vẻ mặt ôn hòa nói: "Đi theo ta...Theo sau lưng ta."
"Vâng ạ." Tô Trầm Hương theo sát phía sau Quan chủ.
Trần Thiên Bắc đi bên cạnh cô, lần đầu tiên cậu cảm thấy căng thẳng đến buồn nôn như thế này.
Cậu đi sát vào phía trước, bên trái của Tô Trầm Hương, luôn sẵn sàng tóm lấy cô và bỏ chạy.
Mặc dù trời rất lạnh nhưng trên trán cậu lại đổ mồ hôi liên tục.
Tưởng sư huynh không biết tại sao.
Đi gặp đại trưởng lão có cần phải căng thẳng đến vậy không?
Nhưng anh ấy không nói gì, cũng muốn đi theo.
Tuy nhiên, Quan chủ đã quay về phía anh ấy và nhẹ nhàng nói: "Cháu không cần phải đi theo. Nhiều người vào như vậy, đại trưởng lão sẽ cảm thấy chóng mặt, hoảng sợ." Ánh mắt của Quan chủ dừng lại ở Trần Thiên Bắc, người đang có vẻ mặt hết sức căng thẳng.
Ông ấy do dự một chút, cũng không để cậu rời đi, mà dẫn hai đứa trẻ đi đến một tòa nhà nhỏ hai tầng, cổ kính, ở sâu bên trong Bạch Vân Quan.
Tòa nhà nhỏ này nằm ở sân trong cùng của Bạch Vân Quan.
Quan chủ dẫn Tô Trầm Hương bước vào và nói: "Đây là nơi được bảo vệ tốt nhất trong Bạch Vân Quan. Trong ngoài có vô số trận pháp phòng hộ, người thường hay lệ quỷ đều không thể đột nhập vào nơi này."
Tô Trầm Hương gật cái đầu nhỏ, nhìn xung quanh.
Cô không cảm thấy có bất kỳ sự cản trở hay kiềm chế nào từ trận pháp phòng hộ.
Chắc là do trận pháp phòng hộ chưa được khởi động.
“Khi gặp đại trưởng lão, Tiểu Hương, cháu nhớ để ý ánh mắt của ta mà nói chuyện nhé.” Cô nhẹ nhàng bước vào, khóe mắt của Quan chủ chợt co giật một chút.
Cố gắng kìm nén cơn co giật ở khóe mắt, ông ấy dẫn họ đi vào sâu bên trong tòa nhà nhỏ, qua từng lớp từng lớp cửa, cho đến khi đi đến cuối một hành lang yên tĩnh, đặt tay lên tay nắm cửa của cánh cửa cuối cùng, trước khi đẩy cửa ra, ông ấy lại dặn dò Tô Trầm Hương một lần nữa: "Đại trưởng lão có tính tình nóng nảy, nhưng làm trưởng bối, mắng mỏ, giáo dục vài câu thật ra cũng không có gì, cháu nói có đúng không?"
"Đúng vậy ạ." Nghe nói lúc trước đại trưởng lão mắng mấy anh em Tưởng sư huynh rất thảm.
Tô Trầm Hương đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với ông lão cực kỳ táo bạo trong truyền thuyết này.
“Ta biết Tiểu Hương là một đứa trẻ ngoan.” Quan chủ nhanh chóng lau mồ hôi lạnh trên đầu, nhắm mắt lại, mở cửa ra.
Cánh cửa mở ra, bên trong là một căn phòng sạch sẽ và ngăn nắp.
Căn phòng rất rộng, bây giờ trời đã khuya, trong phòng đã được thắp sáng bằng ánh đèn dịu nhẹ, không chói mắt.
Dưới ánh đèn, một chiếc giường bệnh lớn được kê trong phòng.
Trên giường bệnh, một ông lão đang cúi đầu run rẩy cầm lá bùa đào hoa trong tay, không nhìn rõ sắc mặt, nghe thấy âm thanh, ông lão với mái tóc đã hoa râm, hơi run nhè nhẹ, đột nhiên ngẩng đầu lên, mất kiên nhẫn nói: "Có để ta yên hay không? Ông đây cũng không phải là gấu trúc khổng lồ, sao mấy người cứ đến xem hoài vậy..."
Giọng ông ấy khàn khàn, giống như tiếng vịt kêu, hung ác ngẩng đầu lên, dù cổ họng đau rát khó chịu nhưng vẫn gầm lên từ chối bị vây xem, liền thấy ba người đang đứng đối diện ở cửa căn phòng.
Lúc này, Tô Trầm Hương nhất thời sửng sốt khi đối mặt với ông lão, đầu óc mờ mịt.
Ông lão này... nhìn quen quen.
Đột nhiên, đôi mắt cô mở to, bất giác giơ tay lên, chỉ mạnh vào ông lão đang sững sờ khi nhìn cô.
Đây không phải là……
“Ông!’’
Cùng lúc đó, ông lão cũng trợn to hai mắt, run rẩy cầm lá bùa yêu chỉ vào Tô Trầm Hương.
“Cháu là…” Giọng nói của ông ấy đột nhiên cao lên.
Ánh mắt ngạc nhiên.
Nhìn thấy ngay từ đầu đại trưởng lão đã chỉ vào thẳng Tô Trầm Hương, hai chân Quan chủ mềm nhũn, đẩy Tô Trầm Hương ra phía sau lưng, đột nhiên quỳ xuống trước mặt ông lão đang nghẹn ngào không nói nên lời với đôi tay run rẩy.
"Đại trưởng lão, xin hãy nghe đệ tử Dung Bỉnh nói! Đều nói chúng sinh bình đẳng, đệ tử tin rằng chỉ cần trong lòng có thiện niệm, thiện ác rõ ràng thì bất kể bản thân là gì đều nên được đối xử bình đẳng. Trưởng lão, từ khi Tiểu Hương gia nhập vào trong Quan của chúng ta, nó luôn yêu quý đồng môn, hiếu thuận với thầy cô, giản dị, tốt bụng, đã nhiều lần giải quyết nguy cơ từ Quỷ Môn, các đệ tử đều coi con bé..."
Quan chủ quỳ sấp trên mặt đất, nhanh chóng nói với vị trưởng lão đang vỗ ngực muốn nói gì đó: “Là đệ tử chủ động dẫn Tiểu Hương gia nhập môn phái. Đệ tử, đệ tử thừa nhận con bé là đệ tử của môn phái, con xin trưởng lão hãy trừng phạt đệ tử, mọi chuyện không liên quan gì đến Tiểu Hương!”
Ông ấy nói năng lung tung lộn xộn, Tô Trầm Hương không hiểu gì, nhưng bây giờ, Tô Trầm Hương không hề quan tâm những lời này của Quan chủ nghĩa là gì.
Cô chỉ vào ông lão đang ngồi trên giường, vỗ mạnh vào ngực, đầu óc hỗn loạn.
Đây không phải là ông lão đã biến mất trong ngôi nhà cổ hay sao?
Làm sao lại biến thành đại trưởng lão rồi?
Mặc dù tính cách của vị đại trưởng lão trong truyền thuyết hoàn toàn khác với ông lão luôn mỉm cười thân thiện và ôn hòa trong nhà cô.
Nhưng rõ ràng, họ có khuôn mặt giống nhau như đúc.
Trên người ông lão còn có khí tức của cô.
Không thể sai.
Chính là ông ấy!
Nhưng điều khiến trong lòng lệ quỷ càng thêm bối rối chính là rõ ràng ông lão đã biến mất hoàn toàn khỏi nhà cổ, chẳng lẽ không phải ông ấy đã bị lệ quỷ trong nhà cô ăn mất rồi sao?
… Bọn lệ quỷ trong nhà cổ bị oan à!
Còn có, còn có chuyện này nữa...
Người ở Bạch Vân Quan đều nói sinh hồn của đại trưởng lão vẫn luôn bị mắc kẹt trong tòa thành Quỷ mà Quỷ Môn vẫn luôn mơ ước.
Nhưng rõ ràng ông lão đã ở bên cạnh hầu hạ cô mười mấy năm qua, ông ấy vẫn ở trong phòng gác cổng của ngôi nhà cổ, không ra ngoài nửa bước.
Có nhiều điểm khác biệt như vậy, Tô Trầm Hương có chút choáng váng khi bất ngờ nhìn thấy một ông lão có khuôn mặt giống hệt như vậy.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Mất một lúc lâu, Tô Trầm Hương mới tìm lại được đầu lưỡi của mình, nghĩ nghĩ, quyết định trực tiếp hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô không để ý đến Trần Thiên Bắc đang thở gấp gáp muốn kéo mình đi, trong tiếng khóc lóc xin lỗi thỉnh tội của Quan chủ, cô chỉ vào ông lão đang ôm lấy cổ họng nói không ra lời, ngập ngừng hỏi: "Ông lão?"
Tuy miệng không nói được lời nào nhưng khi nghe thấy xưng hô quen thuộc như vậy, ông lão trên giường bệnh liền trở nên kích động, gật mạnh đầu, phát ra hai tiếng rắc rắc lớn, rồi cố nặn ra một...
Một nụ cười ôn hòa hiền lành.