Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 147




Sau khi nói chuyện với Tô Cường, Tô Trầm Hương lập tức ném chuyện của Từ Lệ ra sau đầu.

Quỷ Môn muốn dựa vào Từ Lệ để kéo mình xuống nước.

Lệ quỷ lại muốn chui vào Quỷ Môn để được ăn ngon.

Đều là lợi dụng lẫn nhau thôi.

Cô cũng không vội.

Dù sao thì trên người Trần Thiên Bắc cũng có cơm cho cô ăn.

Nên nếu lo lắng thì Quỷ Môn mới là bên phải lo lắng mới đúng.

Vì vậy, đối với chuyện Từ Lệ bị nhốt mấy ngày, bị mang đi đâu thẩm vấn, có đến tìm Lâm tổng để trả thù hay không, Tô Trầm Hương đều không quan tâm, cô đang quan tâm đến ngày quay lại trường học hơn.

Đến ngày trở lại trường, giờ học chính thức bắt đầu, lệ quỷ lập tức đi thăm dò một chút thì biết rằng: các bạn học thân mến, các bạn học sinh giỏi thật sự không hề đi chơi trong kỳ nghỉ đâu, bọn họ đã chuẩn bị xong chương trình học của kỳ này rồi.

Sự cạnh tranh của các bạn học sinh giỏi thật là đáng sợ, ai còn nhớ đến Quỷ Môn chứ!

Cả ngày Tô Trầm Hương đều bận rộn học tập cho giỏi, tạm thời buông bỏ sự nghiệp đuổi bắt quỷ của mình. Ỷ vào thức ăn dự trữ có được từ ngôi làng, còn có căng tin di động - Trần Thiên Bắc nên cô bắt đầu chuyên tâm học hành. -

Khi vừa trở lại trường, tất cả học sinh vốn rất lười biếng, dù sao cũng vừa trải qua một kỳ nghỉ xong nên mọi người vẫn chưa điều chỉnh được trạng thái. Nhưng ai biết được, vừa chính thức vào học, mỗi môn đều có một bài kiểm tra nhỏ.

Về phần Tô Trầm Hương, cô làm bài khá ổn.

Hơn nữa, sau khi kiểm tra xong, mọi sự lười biếng trong kỳ nghỉ đông đã được quét đi sạch sẽ.

Cô làm bài khá tốt, trở lại trường học với tinh thần học tập cao độ. Cô đã cảm nhận được không khí học tập hừng hực quen thuộc nên tinh thần cực kỳ tốt.

Vương Lập Hằng sắp bị các bài kiểm tra nhỏ bức tử rồi.

Trong ngày nghỉ, cậu ta cũng rất cố gắng ôn tập.

Nhưng có lẽ cậu ta không cố gắng bằng những bạn học khác.

Vì vậy, cậu ta cầm bài thi, ánh mắt đáng thương nhìn Tô Trầm Hương làm cô không biết nên nói gì bây giờ.

Đại khái là thiếu niên trung học phổ thông không thể tiếp tục tự chiến đấu với bài vở được nữa rồi.

“Cô Hứa muốn cậu làm đại biểu môn toán của lớp à?” Có một hôm, Tô Trầm Hương bị cô Hứa gọi vào phòng làm việc, sau khi cô trở lại thì Trần Thiên Bắc cũng hiểu được, bởi vì thành tích môn toán của Tô Trầm Hương rất tốt, cô Hứa có lòng muốn cô làm đại biểu môn toán của lớp cũng rất hợp lý.

Mặc dù chỉ là một đại biểu nhỏ trong lớp nhưng cũng đủ để lệ quỷ cảm thấy tự hào… Cô còn chưa được làm cán bộ lớp bao giờ đâu!

Nhưng bây giờ, cô đã là một cán bộ lớp rồi.

Cái đuôi của cô gái nhỏ đã có thể vểnh cao đến tận trời rồi, cực kỳ đắc ý, cực kỳ hạnh phúc.

Trần Thiên Bắc cạn lời nhìn đứa trẻ trong giờ học vì được làm đại biểu lớp mà vui muốn bay lên, khóe miệng giật giật, cậu hỏi: “Được làm đại biểu lớp mà vui vẻ như vậy sao?”

“Cậu không hiểu đâu. Đây là sự tín nhiệm của giáo viên đối với tôi. Hơn nữa, cô Hứa đã nói, cô ấy cảm thấy tôi là một học sinh giỏi có trách nhiệm với việc học tập!” Không được giáo viên tin tưởng thì làm sao có thể làm đại biểu lớp chứ?

Tô Trầm Hương tự hào, chống eo… Rồi cô nhỏ giọng hớn hở nói với cậu: “Đây là sự khẳng định của giáo viên với tôi nên tôi cực kỳ cực kỳ vui vẻ.”

Đại biểu lớp có lẽ chỉ là một chức vụ nhỏ.

Nhưng đây chính là sự tín nhiệm của giáo viên.

Tô Trầm Hương muốn làm một học sinh giỏi, dĩ nhiên cô cảm thấy vui vẻ khi có thể làm cán bộ lớp và được giáo viên công nhận.

“Cũng chỉ là mấy việc bình thường như giúp giáo viên thu bài tập, chấm bài hộ và truyền lại lời của giáo viên thôi mà.” Suy nghĩ của Trần Thiên Bắc khác hoàn toàn suy nghĩ của Tô Trầm Hương.

Tô Trầm Hương vô cùng tích cực muốn hòa nhập vào thế giới này.

Nhưng Trần Thiên Bắc không phải là người thích giao lưu với bạn bè như thế.

Dù cậu không lo lắng mình sẽ gây ra tổn thương cho người khác nữa nhưng cậu rất quen với cuộc sống hiện tại.

“Vậy thì sao chứ? Đó cũng là chuyện có thể giúp giáo viên giảm bớt gánh nặng trong công việc.” Tô Trầm Hương nhận định chắc chắn rằng anh Bắc đang ghen tị với cô, hừ hừ.

Không biết cô có thật sự vui vẻ đến vậy không nhưng đôi mắt đã cong đến mức như muốn hát tặng bản thân một bài. Cô cúi đầu nhìn điện thoại rồi lại quay qua nhìn Trần Thiên Bắc, cười cười: “Thật ra làm cán bộ lớp cực kỳ tốt, cha tôi mà biết chắc chắn cũng rất vui vẻ. Haha!”

Cô đột nhiên nhìn thấy tin nhắn của Tưởng sư huynh, cô kéo ống tay áo của Trần Thiên Bắc, nói: “Trước đó, tôi đã nói về vấn đề quỷ thai với mọi người rồi đó. Gần đây, mỗi ngày cô gái kia đều gọi cho sư huynh nói cô ấy sợ, buổi tối không ngủ được, luôn cảm thấy bên cạnh có ma quỷ.”

Phải làm thế nào khi một cô gái xinh đẹp vừa vượt qua thời kỳ khủng hoảng nói cô ấy đang sợ hãi, còn cực kỳ sợ hãi vào ban đêm?

Tưởng sư huynh trả lời: “Sợ hãi sao? Vậy thì cô tới Bạch Vân Quan mua thêm mấy lá bùa treo trong nhà đi.”

Trần Thiên Bắc: …

Có thể nói, dù có bùa đào hoa của Tô Trầm Hương thì cũng không thể giúp Tương sư huynh có thể tìm được bạn gái.

Trên mặt cậu lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết.

“Sau đó thì sao?” Cậu không nghĩ rằng Tô Trầm Hương và Tưởng sư huynh lại trao đổi nhiều như vậy, khóe miệng Trần Thiên Bắc giật giật. Đột nhiên, cậu nghe thấy Tô Trầm Hương cười ranh mãnh: “Tôi nói anh ấy trả lời rất hay. Anh ấy trả lời như vậy không phải đã thiết lập ra hình tượng thiên sư trẻ tuổi nghiêm túc làm việc, không tìm được đối tượng hay sao? Một thiên sư thuần khiết, chưa trải việc đời như vậy thì phải lừa gạt chứ.”

Không biết có phải câu nói của cô đang cười nhạo Tưởng sư huynh không.

Tuy nhiên, sau đó Tưởng sư huynh đã nhắn lại, anh ấy nói, bởi vì anh ấy không đi qua bảo vệ cô ấy nên cô nương kia quá sợ hãi đã tới thẳng Bạch Vân Quan chỉ đích danh anh ấy.

Đại khái là vì được Tưởng sư huynh cứu nên cô ấy khá ỷ lại vào Tưởng sư huynh, cảm thấy chỉ khi ở cạnh anh ấy mới có cảm giác an toàn. Sau khi nhìn thấy Tưởng sư huynh thì lập tức đi theo anh ấy, nói gì cũng không chịu rời đi.

Tưởng sư huynh không muốn lôi lôi kéo kéo cùng cô ấy ở trong Bạch Vân Quan và cũng biết cô gái này bị nghi ngờ là cấu kết với Quỷ Môn nên đã tự mình đưa cô ấy về nhà.

Tô Trầm Hương vừa xem sách vở của tiết học tiếp theo vừa nói chuyện với Trần Thiên Bắc.

Cô nhỏ giọng than phiền: “Hay là do Tưởng sư huynh có phúc. Rõ ràng là tôi mới là người cứu cô ấy nhưng sao cô ấy chỉ đi tìm Tưởng sư huynh mới được chứ?”

Dù là dùng mỹ nhân kế thì cũng không nên ném cô ra rìa như thế chứ?

Lúc ấy, Tưởng sư huynh chỉ đứng ngoài chống nạnh xem kịch thôi mà, có bao nhiêu cảm giác an toàn chứ!

Nhưng dù nói thế nào thì Tô Trầm Hương mới là người đã lấy quỷ thai từ trong bụng cô ấy ra.

Tô Trầm Hương hừ lạnh.

Ánh mắt Trần Thiên Bắc ngây ra, cậu hỏi đứa trẻ cực kỳ dối trá, nói một đằng nghĩ một nẻo: “Cậu lại muốn hưởng cái phúc này à?”

Tô Trầm Hương từ chối trả lời vấn đề này.

“Vào học rồi, đừng nói nữa.” Cô nhỏ giọng nói.

Nhìn mà bực hết cả mình.

“Mấy ngày nữa tôi sẽ đi gặp ông cụ nhà họ Trần.” Cuối cùng Trần Thiên Bắc cũng nói.

Không phải ông cụ Trần muốn lôi kéo cậu sao?

Cậu đã bàn bạc xong với quan chủ, chuẩn bị xem rốt cuộc nhà họ Trần đang xảy ra chuyện gì.

“Trong biệt thự của ông ấy có một con quỷ treo cổ, cậu cẩn thận một chút.” Tô Trầm Hương thấy đã vào học được năm phút mà giáo viên chưa lên lớp, cô nhíu mày, nhân lúc giáo viên không có ở đây, vội vàng nói nhỏ với Trần Thiên Bắc: “Trước khi ăn Tết, Trần tổng đã cho chúng tôi chứng kiến cảnh cha con bọn họ gây gổ với nhau, chính mắt tôi nhìn thấy trên trần nhà có con quỷ treo cổ. Con quỷ treo cổ kia… không phải loại hiền hành gì.”

Quỷ ảnh vặn vẹo, lắc lư lảo đảo đó, dù chỉ nhìn qua điện thoại cũng đủ để khiến người ta cảm nhận được cảm giác quỷ dị đáng sợ.

Tô Trầm Hương vốn đang cực kỳ thèm ăn nhưng đối với con quỷ treo cổ ở nhà họ Trần kia, cô lại không có lý do gì để chạy đến đó ăn cơm. Thấy không ăn được cơm, trong lòng cô cũng rất oán hận.

Trần Thiên Bắc mím môi, khẽ gật đầu.

“Tôi sẽ cẩn thận.” Nhà họ Trần càng ngày càng không ra thể thống gì.

Coi như bọn họ muốn bảo vệ gia trạch thì cũng có thể sử dụng biện pháp bình thường mà.

Dù sợ người xấu tìm đến nhà thì có thể gia tăng giám sát, sử dụng máy chống trộm hồng ngoại, chẳng phải đỡ phiền phức hơn là mời một con lệ quỷ đến nhà sao?

Phải tin tưởng vào khoa học - kỹ thuật chứ?

“Ai mà biết được.” Tô Trầm Hương bĩu môi nói: “Nuôi lệ quỷ ở trong nhà rất dễ bị cắn ngược lại.” Cô còn không biết xấu hổ mà nói lệ quỷ khác phản phệ, Trần Thiên Bắc chép miệng, nửa ngày cũng không nói một lời.

Tiết học này vốn dĩ là tiết hóa, nhưng do giáo viên không tới nên bọn họ phải tự học.

Đến buổi trưa, Tô Trầm Hương lập tức chạy đến phòng ăn lấy cơm, chờ mọi người đến căng tin đầy đủ thì bắt đầu ăn. Hứa Phi cầm điện thoại đi tới, tự nhiên ngồi bên cạnh bọn họ.

Từ khi bọn họ cùng nhau trải qua một số chuyện từ ngôi làng quỷ, Hứa Phi cảm thấy cậu ta đã thân thiết hơn với Trần Thiên Bắc… Không phải bọn họ đã hoạn nạn có nhau sao?

Thân thiết.

Cậu ta vừa đặt khay thức ăn xuống đã nhìn thấy đống đồ ăn ngon trên khay của Tô Trầm Hương, cậu ta trầm mặc một lúc. Cậu ta không khỏi nghĩ tới chuyện đã từng có một đống thức ăn ngon nặng nề treo trên người cậu ta khiến cậu ta đau nhức suốt đêm.

Nhưng mà Hứa Phi cũng không để ý chuyện này, cậu ta nói với Tô Trầm Hương: “Cô Văn bị bệnh đấy, các cậu biết chưa?”

“Không biết.” Tô Trầm Hương lắc đầu.

Cô văn chính là giáo viên dạy hóa cho bọn họ.

Cô ấy phụ trách môn hóa học của ba lớp 10.2, 10.4, 10.6 ở khối bọn họ.

Mặc dù tuổi còn trẻ nhưng lại rất có trách nhiệm, hơn nữa trình độ chuyên môn của cô ấy cũng vô cùng tốt.

Ví dụ như kỳ thi cuối kỳ trước, điểm trung bình của các lớp mà cô ấy phụ trách đều đứng top.

Vì cô Văn là một giáo viên trẻ, cũng không bao giờ bày ra dáng vẻ quá nghiêm túc của giáo viên nên Tô Trầm Hương rất thích cô ấy.

Nghe tin cô Văn bị bệnh, cô không khỏi quan tâm: “Cô ấy bị cảm sao? Có nghiêm trọng không?” Cô vô cùng lo lắng hỏi, Hứa Phi đưa cho cô xem tin nhắn trong nhóm của lớp 10.6: “Hình như bị sốt cao, hôm nay cô ấy gửi tin nhắn xin nghỉ cho lớp trưởng nên cả lớp tôi đều biết.” Cậu ta do sự một chút rồi nói với Tô Trầm Hương: “Lớp chúng tôi muốn đi thăm cô Văn.”

“Sốt cao đã rất khó chịu rồi, còn phải tiếp đón các bạn. Mọi người đi thăm cô ấy hay đi dày vò cô ấy vậy?” Tô Trầm Hương cảm thấy như vậy không tốt lắm, cô lắc đầu khuyên: “Gọi điện thoại hỏi thăm một chút là được rồi, đợi cô ấy khỏe hơn chút thì tính sau. Bình thường khi người ta bị bệnh thì điều quan trọng nhất là đừng gây phiền phức cho họ.”

Cô cảm thấy, việc quan tâm thầy cô rất quan trọng nhưng đừng đi vào lúc này cho thêm loạn, đột nhiên điện thoại trong tay cô reo lên.

Rõ ràng chỉ là tiếng chuông điện thoại bình thường nhưng trong lòng Tô Trầm Hương bỗng dấy lên một dự cảm xấu không giải thích được, tiếng chuông này có chút gấp gáp và lo lắng.

Cô cúi đầu nhìn thì thấy quan chủ nhà cô gọi tới.

“Quan chủ?” Tô Trầm Hương nhấc máy, cô quan tâm hỏi: “Có việc gì sao ạ?”

“Có việc… Không phải, Tiểu Hương, cháu đang ở trường học hả?” Giọng điệu của quan chủ Bạch Vân Quan giống như đang cố gắng giữ bình tĩnh nhưng mơ hồ cảm nhận được sự lo lắng và bất an, còn có một cảm giác rất căng thẳng.

Giống như đang lo lắng sẽ dọa sợ Tô Trầm Hương, ông ấy cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nói với Tô Trầm Hương: “Sau khi tan học cháu có thời gian không?” Hiển nhiên là có chuyện quan trọng, Tô Trầm Hương nói: “Cháu có ạ.”

“Khi tan học, cháu đừng về nhà vội, ta bảo sư huynh cháu đến đón.” Quan chủ dừng lại một chút, giọng điệu phá lệ hoang mang: “Chỗ đại trưởng lão có động tĩnh, có thể tối nay sẽ tỉnh lại… Tiểu Hương, cháu đừng căng thẳng. Ta đưa cháu đi gặp đại trưởng lão.”

Giọng nói của ông ấy rất căng thẳng nhưng cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nói chuyện với đầu dây bên kia, truyền đến lỗ tai của Tô Trầm Hương.

“Đại trưởng lão sắp tỉnh lại ạ?” Cô không căng thẳng.

Cô cảm thấy quan chủ còn căng thẳng hơn mình nhiều.

Cô vừa dứt lời, lạch cạch! Khay thức ăn trong tay Trần Thiên Bắc rơi xuống bàn cơm.