"Bởi vì..."
"Cậu véo má tôi làm mặt tôi đau." Tô Trầm Hương lên án.
Ánh mắt của Trần thiếu đột nhiên chết lặng.
Dường như cậu đã biết lời nói tiếp theo của đứa nhỏ xấu xa này.
"Mặt tôi bị đau rồi, phải bồi bổ đấy."
Quả nhiên, vĩnh viễn không thể đánh giá cao Tô Trầm Hương.
"Cậu ăn hết đồ ăn cậu đem về trước đi." Tích trữ nhiều đồ ăn như vậy mà vẫn muốn ăn cơm căng tin, làm quỷ cũng không thể tham làm như vậy được, phải không?
Nhưng Tô Trầm Hương lại dùng ánh mắt cảnh giác nhìn cậu, vội vàng chạy đi đếm lại đồ ăn dự trữ ở phía trước. Sau khi phát hiện không thiếu gì, lúc này cô mới nghiêm túc nói với Trần Thiên Bắc: "Nếu đã là đồ ăn dự trữ thì chỉ dùng để dự trữ thôi, sao có thể ăn luôn được? Tôi cũng phải ăn cơm mới chứ."
Cô dùng ánh mắt mong đợi nhìn Trần Thiên Bắc, hi vọng cậu sẽ hiểu.
Trần Thiên Bắc hiểu.
Ý là ăn gì cũng không đủ.
"Ngày mai lại nấu cơm cho cậu ăn." Hôm nay cậu quá mệt mỏi rồi.
Cho dù là căng tin hiền lành đến mấy thì cũng phải để người ta thở chứ.
Bực bội suốt hai mươi bốn giờ… anh Bắc cũng không phải làm bằng sắt bằng thép! -
Tô Trầm Hương hiểu ý gật đầu, cúi đầu xem điện thoại.
Cô không vội.
"Cậu đang xem cái gì thế?"
"Lâm Nhã gửi tin nhắn cho tôi, hỏi tôi đã lên thành phố chưa. Nói nếu đã lên đây thì mời tôi và cha tôi tới nhà cậu ấy ăn cơm. Tôi cảm thấy mình nên từ chối, tại vì tôi thấy hơi ngại."
Lý Yên đi nghỉ đông cùng dì Lý ở ngoài đảo, hiện giờ chỉ có Lâm Nhã ở thành phố này.
Vì biết hôm nay Tô Trầm Hương trở về nên cô ta liền chuẩn bị mời người nhà họ Tô tới làm khách.
Thật ra, hiện giờ quan hệ của Tô Trầm Hương và Lâm Nhã không tồi nhưng dù thế nào thì cô cũng không muốn tới nhà họ Lâm.
Càng không thể để cho Tô Cường và Lâm tổng gần gũi nhiều được.
Bởi vì hai người đều là chồng trước của Từ Lệ, thân phận này rất xấu hổ.
Cho dù Tô Cường không nói ra thì Tô Trầm Hương cũng có thể hiểu được, Tô Cường từng bị Từ Lệ lấy ra sỉ nhục, hạ thấp và so sánh ông với Lâm tổng biết bao lần thì sao có thể thân thiết với người ta được.
Cô khéo léo từ chối lời mời của Lâm Nhã, sau đó vươn vai một cái, đi dọn dẹp phòng mình trước.
Hiện giờ đã qua mười lăm tháng giêng, Tô Cường phải đi làm, hơn nữa trong thành phố, dòng người đã dần dần khôi phục như trước.
Sau khi dọn dẹp trong nhà xong, ngày hôm sau,Tô Cường đã phải đi làm, Tô Trầm Hương cũng đã làm sắp xong bài tập của kỳ nghỉ đông, còn chuẩn bị trước bài của chương trình học kỳ sau. Hiện giờ, mỗi ngày cô đều cầm một quyển sách tiếng Anh, cố gắng tra từ điển để mở rộng kiến thức tiếng Anh của mình.
Bởi vì Minh Phong đi nghỉ phép vẫn chưa trở về nên Trần Thiên Bắc về nhà cũng không làm gì, mỗi ngày đều tới học bài cùng Tô Trầm Hương... cùng nhau tiến bộ.
Chưa tới hai ngày sau, Quan chủ Bạch Vân Quan gọi điện thoại cho Tô Trầm Hương, bảo cô tới quan xem.
"Nghỉ ngơi tốt không?" Quan chủ mỉm cười hỏi cô gái nhỏ đi cùng Trần Thiên Bắc.
Trước đó, ông ấy đã muốn gọi Tô Trầm Hương tới đây.
Nhưng ngẫm lại, cả năm qua, đứa nhỏ này đã rất vất vả rồi, đợi thêm hai ngày nữa cũng được.
"Nghỉ ngơi tốt rồi ạ. Đây là móng giò kho của quê hương cháu, ăn rất ngon."
Tô Trầm Hương đưa quà lưu niệm mang theo cho mọi người. Thấy mọi người cười ha hả nhận lấy, lúc này cô mới quan tâm hỏi: "Trần Đường đã chịu khai chưa ạ?"
Cô thật sự không có hứng thú với chuyện sống chết của Trần Đường.
Nhưng nếu Trần Đường có thể khai ra một vài chuyện của Quỷ Môn và tòa thành Quỷ thì Tô Trầm Hương cũng rất vừa lòng.
Sau tết, dường như cô trở nên tròn trịa hơn chút. Quan chủ cảm thấy cô gái nhỏ có chút thịt vẫn đáng yêu hơn, trìu mến nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Nhờ phúc của ông ta mà gần đây trong quan có rất nhiều lệ quỷ, chút nữa cho cháu mang về hết đi, ăn nhiều một chút."
"Dạ?"
"Con gái không cần phải giảm béo." Quan chủ tiếp tục mỉm cười nói.
Vậy mà Quan chủ vẫn nhớ rõ Tiểu Bạch nhà cô là nữ quỷ.
Khi Tô Trầm Hương đổ oan cho Tiểu Bạch, cô không hề chột dạ tí nào, nói: "Trở về cháu sẽ truyền lời lại cho cô ấy ạ."
"Được."
Quan chủ liền mỉm cười.
"Sao lại nhờ phúc của ông ta?"
Tô Trầm Hương cũng rất khó hiểu nói.
"Trần Đường trúng quỷ chú, hiện giờ mỗi ngày đều bị lệ quỷ trêu chọc."
Quan chủ thấy cô hỏi cũng không giấu diếm, kể cho cô nghe về chuyện xảy ra trong quan, khẽ nhíu mày, hiển nhiên cảm thấy có chút phiền phức: "Mỗi ngày đều có lệ quỷ bị thu hút tới bên cạnh ông ta, gần đây chúng ta đều bận rộn trừ quỷ."
Ông ấy thở dài một hơi, cảm thấy Trần Đường đang tìm việc cho mình.
Tô Trầm Hương hơi gấp một chút, vội vàng nói: "Không phải cháu làm đâu ạ!”
Cô còn chưa kịp hạ chú ông ta mà!
"Cháu?"
Quan chủ nghi hoặc liếc nhìn Tô Trầm Hương, không hiểu ý của cô nhưng vẫn tiếp tục nói: "Quỷ Môn đã hạ chú ông ta, muốn giết người diệt khẩu, chỉ tiếc là ông ta mạng lớn. Đúng rồi, kiểu nguyền rủa ấy hẳn là cháu cũng biết, chính là cùng loại với lời nguyền mà lúc trước cháu dính phải."
Ông ấy kể lại chuyện Trần Đường gặp phải trước đó cho hai người nghe, Tô Trầm Hương không khỏi trợn tròn mắt.
Tuyệt đối không thể ngờ được!
Cô còn chưa kịp ra tay, vậy mà đã có người đi trước một bước rồi!
"Nhân duyên của ông ta tồi tệ đến mức nào mà ai cũng muốn khiến ông ta phải chết nhỉ? Nhưng mà ông ta xứng đáng." Tô Trầm Hương che miệng, ghé vào tai Trần Thiên Bắc, nhỏ giọng nói.
Quan chủ giả vờ như không nghe thấy.
Trong mắt Trần Thiên Bắc lộ ra ý cười.
"Vậy ông ta nói sao?"
"Mạng của ông ta đã được bảo vệ nhưng sợ hãi tới mức tinh thần trở nên bất thường." Quan chủ suy nghĩ một chút rồi bảo Tưởng sư huynh lái xe đưa bọn họ tới chỗ giam giữ Trần Đường.
Hiện giờ, ngoại trừ giam giữ Trần Đường thì nơi này không giam giữ người khác, bởi vì mỗi ngày đều có lệ quỷ quấy nhiễu nên rất nguy hiểm.
Tô Trầm Hương vừa tiến vào tòa nhà hai tầng không cao này liền cảm nhận được một loại âm khí u ám quen thuộc... đây là dấu vết lệ quỷ để lại, tràn ngập cả tòa nhà, hiển nhiên xung quanh đây quả thật có không ít lệ quỷ lui tới.
Đèn trên hành lang dường như cũng đã bị âm khí ảnh hưởng, rõ ràng không ngừng nhấp nháy, trên vách tường cũng dấu vết loang lổ, mốc meo vì bị ảnh hưởng bởi lệ quỷ.
Trương sư huynh đang ngồi canh giữ ở cửa một căn phòng trong nhà, nghe tiếng gào khóc thảm thiết từ bên trong truyền đến của Trần Đường.
Âm thanh sợ hãi, cuồng loạn này nghe rất nhức tai, Trương sư huynh bình tĩnh đứng ở cửa, cũng không nhìn xem trong phòng có cái gì, thấy Tô Trầm Hương đi theo quan chủ đến đây liền nhanh chóng đi tới, dùng đôi mắt thâm quầng nhẹ giọng nói với Quan chủ: "Lại có lệ quỷ đến đây."
Tô Trầm Hương đắc ý nhìn vào trong thông qua cửa sổ thủy tinh.
Trong phòng không lớn, rất nhỏ hẹp, trên một chiếc giường đơn là một người đàn ông, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà đã mất đi vẻ anh tuấn, trông như đã già đi mười tuổi đang co người lại gào thét.
Bên cạnh giường ông ta có một bóng dáng mờ nhạt đang đứng đó, bởi vì trên người ông ta có bùa hộ thân nên nó không thể tiếp cận ông ta, nhưng nó vẫn đứng ở cạnh giường như trước, cúi người nhìn chằm chằm người đàn ông này, lộ ra bộ mặt méo mó rất kinh khủng.
Giọng của người đàn ông vô cùng thảm thiết.
Ánh mắt Tô Trầm Hương lại sáng lên.
"Cậu cũng lại đây xem đi, vui lắm."
Mới nhìn thấy mấy con quỷ đã bị dọa thành như vậy rồi.
Lúc trước, khi Trần Thiên Bắc đang gặp phải một đống quỷ thì thứ rác rưởi này vẫn đang tìm thú vui, chơi đùa với phụ nữ!
Nhưng hiện giờ ông ta gặp quỷ, dựa vào đâu mà không thể trở thành trò tiêu khiển cho bọn họ?
Tô Trầm Hương liền kéo Trần Thiên Bắc đến bên cạnh mình.
Bởi vì cửa sổ thủy tinh không lớn nên mặt hai người kề sát vào nhau, cùng nhau nhìn vào trong phòng.
Chăm chú nhìn cảnh này, vô cùng thích thú đến mức ngay cả việc hỏi chuyện về Quỷ Môn cũng quên mất.
Nhưng chỉ có lệ quỷ lòng dạ hẹp hòi xem cảnh này mới thấy vui, Trần Thiên Bắc chỉ nhìn dáng vẻ sợ hãi của Trần Đường, bên tai truyền đến tiếng cười vui vẻ khi thấy người khác gặp họa của Tô Trầm Hương, cảm nhận má cô ở bên cạnh, mùi hương sữa tắm dâu ngọt ngào thoang thoảng thuộc về cô gái cùng nhiệt độ cơ thể ấm áp.
Mặt cô nhẹ nhàng kề sát mặt cậu.
Mịn màng, mềm mại, mang theo độ ấm khiến người ta ấm áp.
Mặt Trần Thiên Bắc nóng bừng lên.
"Con lệ quỷ kia trông có vẻ ngon." Tô Trầm Hương lại bất chấp, ánh mắt nhìn chằm chằm lệ quỷ trong phòng.
Căn tin ở ngay bên cạnh.
Nhưng khi bên ngoài có một căn tin đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán hàng rong, cô… cô cũng muốn ăn.
Cùng lắm thì mua đồ ăn ở ngoài xong thì trở lại ăn căn tin là được rồi.
"Chỉ có điều, so với ăn cơm, tôi lại thích nhìn dáng vẻ ông ta bị lệ quỷ nhìn chằm chằm hơn." Tuy lệ quỷ ăn ngon nhưng Tô Trầm Hương quyết định tạm thời không ăn.
Cô mặt mày hớn hở nhìn dáng vẻ người sống sợ hãi, rất vui vẻ như nhân vật phản diện một hồi, lúc này mới cảm thấy hài lòng rời khỏi cửa sổ, quay đầu cười với Trương sư huynh.
"Một ngày ông ta có thể gặp mấy con lệ quỷ?"
Hai má ấm áp rời khỏi mặt cậu, trong mắt Trần Thiên Bắc lộ ra vài phần ảm đạm.
Cậu mím chặt môi, cũng quay đầu nhìn Trương sư huynh.
"Hiện giờ, tình hình giống như là sau khi diệt trừ con cũ sẽ lập tức xuất hiện con mới." Trương sư huynh nói.
Có lẽ lời nguyền rủa này vừa mới kích hoạt nên vừa khéo là thời điểm lợi hại nhất. Bên cạnh Trần Đường chỉ cần có một con lệ quỷ bị xử lý thì sẽ lại có lệ quỷ mới xuất hiện.
Trương sư huynh ngẫm lại mấy ngày nay Trần Đường gào thét kêu cha gọi mẹ, đau nhức cả lỗ tai, xoa xoa lỗ tai theo bản năng, nói với Tô Trầm Hương: "Ông ta rất sợ hãi, tuy nhiên đã khai ra một ít tình hình của Quỷ Môn. Quỷ Môn... nghe nói đã tạo ra được hơn nửa con đường dẫn đến thế giới của lệ quỷ."
"Nhanh vậy sao?"
"Mấy năm nay, bọn họ chưa từng từ bỏ. Nhưng Trần Đường nói ông ta cũng không rõ vì sao lúc này Quỷ Môn lại hiên ngang như vậy."
Hơn nữa, bọn họ trực tiếp phơi bày ngôi làng.
Không tính đến chuyện sẽ tổn thất bao nhiêu lệ quỷ.
Còn sẽ bại lộ mối quan hệ với tập đoàn Trần thị.
Đây không phải rất kỳ lạ sao?
Trần Đường không nhớ rõ.
Vậy nên, Bạch Vân Quan càng không thể được vì sao lúc này Quỷ Môn lại làm ra chuyện kỳ lạ như vậy.
Đây là hại người không lợi mình.
Tô Trầm Hương lén bĩu môi, không đặt Quỷ Môn ở trong lòng, chỉ vào trong phòng Trần Đường nói: "Cho dù như thế nào, nếu ông ta đã thừa nhận trước đó làm chuyện xấu xa, vậy thì không thể tùy tiện thả ông ta ra, đúng không?"
Cô cảm thấy loại rác rưởi Trần Đường này nên bị xét xử chứ không phải để cho ông ta trốn thoát, còn thăng quan tiến chức thuận lợi, chơi đùa ở bên ngoài.
Trương sư huynh gật đầu theo bản năng, lại bất đắc dĩ nói: "Hiện giờ, với tình huống này của ông ta thì cũng không thích hợp để ra ngoài lần nữa."
Mỗi ngày đều thu hút lệ quỷ, nếu ảnh hưởng đến người khác thì phải làm sao?
Vẫn nên giam giữ lại.
"Thật ra em cảm thấy tình hình hiện giờ của ông ta rất tốt."
Tô Trầm Hương chớp chớp đôi mắt to tròn, gian xảo nói: "Không phải sư huynh nói sau khi trừ quỷ cho ông ta thì sẽ có lệ quỷ mới sao? Dù sao cũng không trừ hết được, chi bằng cứ mặc kệ ông ta đi. Có bùa hộ thân ở đây, ông ta cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, vậy cần gì phải cố gắng thường xuyên trừ quỷ cho ông ta chứ?"
Tô Trầm Hương tích cực trừ quỷ nhất, vậy mà lại nói như vậy khiến Trương sư huynh hơi kinh ngạc.
Anh ấy nói với Tô Trầm Hương: “Nhưng bắt được lệ quỷ thì có thể đưa cho em."
"Em không ăn... Ý em là, Tiểu Bạch nhà em kén ăn, lệ quỷ mà ông ta thu hút tới chắc chắn không ngon."
Quan chủ Bạch Vân Quan mỉm cười khi nghe Tô Trầm Hương nói lung tung.
"Trên người ông ta có lời nguyền, không phải em có cách để xử lý sao?" Trương sư huynh ngây thơ nhỏ giọng hỏi Tô Trầm Hương.
Lệ quỷ ngẩng đầu nhìn trời.
Qủy chú trên người Trần Đường cũng chỉ là vấn đề nhỏ với cô.
Nhưng cô sẽ không hóa giải quỷ chú cho Trần Đường.
Qủy chú này do người Quỷ Môn làm ra, là bạn bè tốt mười mấy năm cùng nhau thông đồng làm chuyện xấu của Trần Đường làm.
Đây là tượng trưng cho tình bạn với quỷ.
Là phúc được báo đáp.