Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 136




"Hả?" Tô Cường sợ ngây người.

Hóa ra còn có thể làm như vậy.

Cánh cửa mới mở ra cho người trung thực.

"Cho nên..."

"Lấy thêm mấy món ăn nữa cho ông cụ. Ông ấy không cần thì cứ để thối ở trước cửa nhà, dù sao thì đồ ăn thối hoắc cũng là của ông ấy." Không muốn trước cửa biến thành một bãi rác thì đem hết đồ Tết vào trong nhà, ăn hết đồ ăn ngon đi!

Vậy mà lại có người không thích ăn cơm.

Thật sự là không thể hiểu được người sống phức tạp này.

Tô Trầm Hương lẩm bẩm vài câu, sau đó đem đùi gà, cánh gà, thịt bò sốt gì đó cất vào một cái cặp lồng trong phòng bếp.

Sau khi dồn hết thịt xong, cô mới nhìn người cha ngốc nghếch nhà mình, trong mắt không hề có chút ý xấu nào, hoàn toàn không phải đối thủ của ông Phương, thành thật lắng nghe, cô nói với cha: "Cầm thêm cho ông ấy hai hộp sữa! Nếu không uống luôn sẽ bị thiu!"

Lệ quỷ cười xấu xa nói.

Trần Thiên Bắc:...

Trần Thiên Bắc không biết, rơi vào tay Tô Trầm Hương thì ông Phương lớn tuổi có bị ngã hộc máu không.

Cứ… nhồi cho ông ta ăn cơm như vịt thế sao?

"Để cha mang sữa cho ông ấy." Tô Cường nhìn đống đồ Tết, ngốc nghếch nói.

"Ai lại chê ăn nhiều chứ." Tô Trầm Hương sẽ không chê.

Cô chỉ sợ không đủ ăn.

"Mang cho hết đi, coi như hàng tích trữ trong khoảng thời gian này. Sau một thời gian nữa, cha về một chuyến lại mang thêm chút đồ ăn cho ông cụ." Trước kia Tô Cường không muốn để Tô Trầm Hương quen biết ông Phương, từ sau khi theo cô lên thành phố, khoảng cách khá xa nên cũng không tiện chăm sóc cho ông ta. -

Nhưng hiện giờ, Tô Trầm Hương cũng đã biết rồi, cô cảm thấy lúc rảnh rỗi hoàn toàn có thể để cho Tô Cường quan tâm đến cuộc sống của ông Phương hơn.

Nhìn dáng vẻ thân thuộc của Tô Cường đối với ông Phương, hẳn là trước kia ông thường xuyên tới chăm sóc ông ta.

Nếu đã như vậy thì Tô Trầm Hương cảm thấy như thế cũng được.

Cô liền khí thế hiên ngang bảo Tô Cường dẫn theo mình và Trần Thiên Bắc tới nhà ông Phương.

Trần Thiên Bắc xách túi lớn túi nhỏ đi theo phía sau hai cha con.

Trong bóng đêm, hai bóng dáng lờ mờ lén lút đi lảo đảo ở phía trước.

"Tiểu Hương, đi như vậy có được không?" Lần đầu tiên Tô Cường tham gia vào việc nài mua bán ép này nên rất không an tâm, ông nói.

"Sao lại không được. Đối phó với ông cụ ngang ngược như vậy, cha phải ngang ngược hơn ông ta."

Lệ quỷ hạ thấp giọng, hoàn toàn không quan tâm tới việc bắt nạt người sống, ân cần chỉ bảo cha mình: "Chúng ta người đông thế mạnh thì còn sợ cái gì! Ông cụ này phải được dạy bảo tử tế! Sao có thể không ăn đồ bổ dưỡng mà chỉ ăn mì được chứ!"

Cô mới biết ông Phương này không ăn cơm đàng hoàng.

Ăn uống rất tiết kiệm.

Tuy là vì không có tiền, điều kiện không tốt nhưng bây giờ chẳng phải ông ta này đã có Tô Trầm Hương rồi sao.

Ông ta đưa cho Tô Trầm Hương quyển sách có giá trị như vậy, Tô Trầm Hương cảm thấy tốt xấu gì cũng coi như là bề trên đã từng chỉ bảo cô.

Có lẽ ông Phương đã bị ảnh hưởng bởi cái gọi là ngũ tệ tam khuyết nên không thể tích góp tiền của được.

Nhưng ông trời cũng không nói là ông ta không thể hưởng thụ đồ ăn từ trên trời giáng xuống mà lệ quỷ tặng cho mình, đúng không?

Lệ quỷ lợi dụng kẽ hở của quy tắc một cách hợp lý.

Cô lẩm bẩm hai tiếng.

Cô kiếm tiền là để cho người nhà tiêu.

Hy vọng ông Phương tự thu xếp ổn thỏa, không cần rườm rà, cho gì ăn đó.

"Con nói đúng." Bóng dáng cao lớn của Tô Cường vừa rồi còn co rúm lại liền cẩn thận thẳng người, bước chân cũng trở nên tung tăng.

Nhưng cho dù Tô Trầm Hương mạnh mẽ cỡ nào thì khi tới trước cửa nhà ông Phương, hai cha con này vẫn rón rén, lấm la lấm lét nhỏ giọng làm việc trước cửa nhà ông ta.

Chờ sau khi chất đầy đủ loại đồ Tết trước cửa nhà ông ta, thuận tiện đặt một chiếc hộp giữ nhiệt thật lớn chứa bánh trôi nước nóng hổi ở phía trên, Tô Trầm Hương gõ cửa thật mạnh, sau đó hai cha con nhanh chân bỏ chạy.

Trần Thiên Bắc nhìn hai bóng dáng một lớn một nhỏ ba chân bốn cẳng chạy đi thật xa, còn không dám ngoảnh đầu lại trong bóng đêm.

Mà…

Tô Cường thì không nói.

Nhưng Tô Trầm Hương…

Đâu còn tôn nghiêm của lệ quỷ nữa?

Sợ cái gì ở người sống chứ!

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn chật vật chạy trốn, sợ bị ông Phương phát hiện, Trần Thiên Bắc không hiểu sao cũng bỏ chạy theo cô.

Vừa chạy vừa không nhịn được mà quay đầu lại nhìn về phía ngôi nhà của ông Phương dần dần biến mất trong bóng đêm tối tăm… Trên cửa sổ mờ mịt của tầng một, hình như trong phòng có ánh sáng lờ mờ.

Một bóng người đứng trước cửa sổ, cho dù không nhìn thấy rõ nhưng Trần Thiên Bắc có thể cảm nhận được ông ta đang lẳng lặng nhìn mấy người hốt hoảng bỏ chạy.

Ông ta không mở cửa sổ ra gọi bọn họ lại, cũng không lớn tiếng quở mắng, thậm chí còn không có bất cứ động thái nào.

Nhưng Trần Thiên Bắc vẫn cảm nhận được khuôn mặt kinh khủng và quái gở kia của ông ta đang giãn ra, ngay cả một câu cũng không muốn nói với bọn họ, hẳn là đang mỉm cười.

Cậu nhanh chóng thu hồi ánh mắt, chạy về nhà cùng Tô Trầm Hương.

Cô gái nhỏ không hay tập thể dục nên chuyến đi này hoàn toàn là liều mạng, về đến nhà liền nằm bò ra bàn, lè lưỡi thở hồng hộc.

"Không được, phải, phải ăn chút gì đó để bồi bổ mới được." Cô vất vả bôn ba, hơn nữa còn chạy một đoạn đường dài như vậy, phải bồi bổ thật nhiều!

Tô Trầm Hương đúng lý hợp tình đi vào phòng bếp, bưng một bát chân giò hun khói lệ quỷ đã hấp ra, vừa cầm nửa cái bánh mì vừa ăn chân giò hun khói hấp, bổ sung dinh dưỡng cho mình.

Cô bận rộn cả đêm, đồ ăn cũng đã tiêu hóa gần hết rồi tạm biệt Trần Thiên Bắc. Nhìn thấy Trần Thiên Bắc trở về nhà Tô Minh nghỉ ngơi, lúc này cô mới đi vào phòng ngủ.

Đêm nay, Tô Trầm Hương ngủ rất ngon.

Buổi sáng thức dậy ăn sáng xong, nhìn Tô Cường chột dạ tới nhà ông Phương xem xét tình hình, thuận tiện giặt giúp ông Phương vài bộ quần áo gì đó. Cô không đi theo mà ở nhà thu dọn đồ để lên thành phố.

Cái khác không nói.

Nhưng quà sinh nhật mà Tô Cường tặng cho cô, cô đều thu dọn tất cả để mang lên.

Còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn lệ quỷ cô thu hoạch được ở trong thôn, cô cũng chuẩn bị mang lên đó hết để ăn dần.

Trần Thiên Bắc tới giúp cô, hai người nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc, bọn họ chuẩn bị mang đi, sau đó lại cùng nhau làm bài tập về nhà.

Đến khi Tô Cường trở về, cười ngây ngô nói ông Phương không vứt đồ Tết đêm qua lên đầu ông, dáng vẻ rất cam chịu, Tô Trầm Hương liền an tâm.

Cuối cùng, bọn họ ăn cơm cùng các trưởng bối nhà họ Tô xong rồi lập tức rời khỏi thị trấn nhỏ.

Trần Thiên Bắc đi cùng bọn họ, bốn người cộng thêm Tô Trầm Hương vui chơi giải trí, chen chúc chật chội trên xe ô tô của Tô Minh. Đến khi bọn họ trở về ngôi nhà đã rời xa hơn mười ngày, bầu không khí ấm áp quen thuộc bao trùm xung quanh bọn họ một lần nữa. Tô Minh đi gọi điện thoại cho bạn gái Tần Mỹ trước, Tô Cường vội vàng dọn dẹp lại nhà cửa, còn Tô Trầm Hương thì nhận được điện thoại của Phí sư huynh.

Phí sư huynh là người phụ trách thành phố khác, vì vừa khéo là thành phố mà đoàn làm phim của Trần tổng đang quay nên đã hộ tống bọn họ bình yên vô sự tới nơi. Sau khi quan sát thêm vài ngày, xác nhận không có vấn đề gì, lúc này mới gọi điện thoại cho Tô Trầm Hương.

"Tài xế kia đã tỉnh rồi, em yên tâm nhé, tinh thần và cơ thể đều không bị ảnh hưởng." Trong điện thoại, Phí sư huynh cười nói với Tô Trầm Hương.

"Vậy là tốt rồi." Tô Trầm Hương thuận miệng nói.

"Còn con tiểu quỷ kia..."

"Tiểu quỷ làm sao?" Tô Trầm Hương nghi hoặc hỏi.

Phí sư huynh im lặng một hồi.

"Hơi hung dữ."

Cũng không phải là hơi hung dữ.

Mà là quá hung dữ.

Tuy khí tức trên người rất hung dữ nhưng Phí sư huynh cũng không thể không thừa nhận, ngoại trừ việc chỉ bằng một cái liếc mắt là có thể làm cho người ta nhìn ra được nó là một lệ quỷ rất hung dữ thì tiểu quỷ này lại khá ngoan ngoãn, hiền lành, hàng ngày chỉ ôm đầu người trong lòng chơi đùa…

Chuyện này nghe hơi kinh khủng nhưng nó cũng chỉ ngoan ngoãn đuổi theo đầu người, tung tăng chạy khắp nơi, ít nhất còn tốt hơn đi hại người nhiều.

Hơn nữa, nhờ phúc của tiểu quỷ này mà phạm vi mấy dặm xung quanh đoàn làm phim đều không có quỷ hại người.

Đều bị tiểu quỷ này xé thành năm bảy đoạn.

Nhớ lại cảnh tượng tiểu quỷ xé lệ quỷ khác, chân Phí sư huynh mềm nhũn. Sau đó liền thay đổi chủ đề, nghiêm túc nói với Tô Trầm Hương: "Lần này Quỷ Môn làm việc có vẻ đường hoàng. Sao anh lại cảm thấy điều này không giống với tác phong bì ổi của Quỷ Môn nhỉ?"

Lúc trước, Quỷ Môn vô cùng bỉ ổi, luôn làm chuyện xấu sau lưng.

Nhưng kiểu để cho dư luận, công chúng dễ dàng nắm chuôi thì có vẻ không giống với tác phong của Quỷ Môn.

"Binh đến tướng chặn. Chỉ cần giấu đầu hở đuôi thì sẽ có ngày bại lộ."

Tô Trầm Hương kẹp lấy cái đuôi lệ quỷ của mình, nghiêm túc nói với Phí sư huynh: "Thật sự không được, phải thẩm vấn Trần Đường thật kĩ nhé. Chắc chắn ông ta biết gì đó."

Cô nói đến đây, lập tức nhớ tới Trần Đường đã bị Bạch Vân Quan đưa đi.

Trùng hợp là Trần Thiên Bắc cũng đang ở đây, sắc mặt u ám nhìn số điện thoại vẫn luôn bám riết không tha trên điện thoại di động.

"Lại là ông ta à?" Tô Trầm Hương liền hỏi Trần Thiên Bắc.

Từ sau khi Trần Đường bị Bạch Vân Quan dẫn đi, mỗi ngày ông cụ Trần đều gọi điện thoại cho Trần Thiên Bắc.

Mục đích cũng chỉ là vì muốn thông qua sức ảnh hưởng của Trần Thiên Bắc với Bạch Vân Quan, hi vọng Trần Thiên Bắc nhờ Bạch Vân Quan thả Trần Đường ra ngoài.

Nhưng dựa vào cái gì chứ?

Chỉ vì "Nó chính là cha của cháu!" thôi sao?

Trần Thiên Bắc không muốn nghe mấy lời thoại ghê tởm này, bởi vậy ngay từ cuộc gọi đầu tiên mà nhà họ Trần gọi tới, cậu đã cho số điện thoại của ông cụ Trần vào danh sách đen.

Nhưng ông cụ này có tiền, lại thay đổi một số điện thoại khác, tiếp tục gọi, không từ bỏ ý định này và đã gọi vài ngày rồi.

Nhìn thấy ông cụ Trần muốn Trần Thiên Bắc nhất định phải nói chuyện, Tô Trầm Hương mỉm cười tắt điện thoại giúp cậu, nhân tiện cho số điện thoại mới vào danh sách đen rồi nói: "Nếu tôi là cậu thì tôi sẽ rất vui vẻ."

"Vui vẻ?"

"Ông ta đã gọi điện thoại cho cậu mấy ngày rồi, chứng tỏ Trần Đường vẫn chưa được thả ra. Ông ta là chủ tịch của một tập đoàn lớn, vậy mà ngoại trừ cậu ra thì không có biện pháp nào khác. Nhà họ Trần bó tay không còn cách nào, Trần Đường vẫn đang ngồi ở cục cảnh sát. Cậu không vui, chẳng lẽ còn muốn khóc à?"

Tô Trầm Hương thoải mái quăng mình lên sô pha, nhàn nhã cắn hạt dưa lệ quỷ, miệng nở nụ cười, nói với Trần Thiên Bắc đang ngẩn người: "Dù sao thì hiện giờ người lo lắng cũng không phải là cậu. Cậu chỉ cần xem náo nhiệt là được, tâm trạng không tốt không phải rất ngớ ngẩn sao."

Đúng rồi, nhân dịp Trần Đường vẫn đang bị giam giữ, cô sẽ nhanh chóng đi tìm cho ông ta một con lệ quỷ trong nhà vệ sinh.

Tô Trầm Hương... luôn luôn tìm ra điểm khiến người ta vui vẻ từ góc độ khác.

Cô có thể nhìn thấy bóng tối.

Nhưng lại luôn luôn có khả năng nghĩ ra chuyện vui vẻ hơn bóng tối đó.

Rõ ràng bị nhà họ Trần quấy rầy là chuyện khiến người ta bực bội trong lòng.

Nhưng từ miệng Tô Trầm Hương thì đây lại là chuyện thú vị cỡ nào.

Trần Thiên Bắc lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ mặt mày hớn hở, nói: "Vừa đúng lúc chúng ta tặng cho Trần Đường một bất ngờ lớn!".

Qua Tết, dường như cô tròn trịa hơn rất nhiều. Tuy vẫn nhỏ nhắn, mềm mại như trước nhưng làn da thuộc về cô gái trẻ tuổi lại mềm mại mịn màng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, non nớt, đẫy đà như quả đào.

Qua Tết, nó càng căng bóng, mọng nước hơn.

Cậu không nhịn được mà thò tay ra, khẽ bóp khuôn mặt trong veo như nước của cô.

Cô gái nhỏ đang cắn hạt dưa đột nhiên dừng lại.

Cô ngước ánh mắt khó hiểu lên, ngơ ngác nhìn Trần Thiên Bắc.

"Trần Thiên Bắc, sao cậu lại véo má tôi?" Cô ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, nghiêng đầu, vẻ mặt ngây ngô hỏi.

Dám động vào mặt lệ quỷ á?

Trần Thiên Bắc mím chặt môi, đáy mắt hiện lên sự dịu dàng.