Nghĩ tới chuyện Bạch Vân Quan lấy việc công trả thù riêng, Trần Đường không khỏi chửi rủa trong lòng.
Ông ta tức giận đến run rẩy cả người, vẻ đáng thương, bối rối trên mặt đều biến mất, đạp ngã cái ghế với nét mặt ầm trầm. Ông ta ngồi lại chiếc giường đơn đơn giản, nghiến răng nghiến lợi, lòng đầy hận thù.
Ông ta hận người Bạch Vân Quan lấy việc công báo tư thù, hận thế trận phía sau ngôi làng kia bại lộ, hận cả ông cụ Trần tới giờ vẫn chưa đưa ông ta ra khỏi đây.
Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh không người, ánh đèn sợi đốt chiếu vào trong phòng, khiến cả căn phòng sáng sủa, trong phòng chỉ có một chiếc giường đơn nhỏ và đồ đạc đơn giản, không còn gì để che giấu.
Trần Đường ngồi ở mép giường, nghiến răng, tức giận đến mức cảm thấy cho dù dùng đuốc đốt cháy căn phòng nhỏ đơn điệu và ngột ngạt này cũng không thể giải tỏa được thù hận trong lòng.
Nhưng không có ai để ý đến nên ông ta không có cách nào lớn tiếng kêu oan với biện hộ. Bỗng nhiên, chiếc đèn sợi đốt sáng như mặt trời nhỏ phát ra tiếng điện giật mơ hồ.
Xoẹt xoẹt.
Xoẹt xoẹt.
Tiếng dòng điện nhỏ xíu khiến ánh đèn sợi đốt lập lòe.
“Đây là chỗ rách nát gì vậy chứ!” Căn phòng của ông ta đơn điệu và nhỏ hẹp còn chưa tính.
Ngay cả đèn cũng sắp hỏng.
Việc cắt xén bớt nguyên vật liệu khiến trong lòng Trần Đường càng tức giận hơn.
Có phải đồn cảnh sát hơi quá đáng rồi không?
Ăn hoa hồng cho nhiều vào!
Trong lòng ông ra thầm chửi rủa đồn cảnh sát là công trình nát, còn nghĩ tới chuyện sau này báo cáo ở buổi họp, tố cáo cách đối xử vô nhân đạo của đồn cảnh sát này với những người bị giam trong đồn, cách làm việc không có tính người.
Ông ta là thái tử gia của Trần thị, sức ảnh hưởng đối với xã hội rất lớn đấy.
Đến lúc đó, Bạch Vân Quan sẽ không gánh vác nổi đâu!
Nhưng ngay lúc ông ta đang tức giận tìm cách trả thù, ánh sáng trắng từ chiếc đèn sợi đốt phía trên đầu ông ta đột nhiên nhấp nháy, dường như không mấy nhạy cảm.
Ngay lúc nó liên tục phát ra tiếng dòng điện nhỏ xíu, Trần Đường gần như không thể kiên nhẫn hơn được nữa, cảm thấy Bạch Vân Quan thật quá đáng, ông ta nhịn không được mà liếc mắt nhìn cửa phòng.
Đây là một cánh cửa bình thường.
Nhìn bề ngoài là một cánh cửa gỗ nhưng bên trong đã lắp đặt thêm một tấm thép.
Trên cửa có một cửa sổ kính chống đạn nhỏ được chặn bởi lan can và cho phép người khác trao đổi.
Từ cửa sổ có thể thấy mọi người ở trong và ngoài, cũng có thể mở cửa sổ ra nói chuyện với bên ngoài qua lan can.
Nhiều lúc Trương sư huynh lười đi vào hỏi thì sẽ nói chuyện với ông ta đôi câu qua cửa sổ này.
Vì vậy nên Trần Đường không xa lạ gì với cánh cửa này.
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn về phía cửa, ông ta chợt kinh ngạc khi thấy một bóng người gầy gò phản chiếu trên tấm kính ngoài cửa.
Bóng người này giống như đang nhìn vào căn phòng qua cửa kính, nhìn chăm chăm Trần Đường rất lâu, không biết từ bao giờ đã bắt đầu quan sát ông ta thông qua cửa sổ.
Nhớ lại Trương sư huynh vừa rời đi với nét mặt nghiêm túc, chắc là giả vờ rời đi rồi trốn ở bên ngoài quan sát lúc mình sơ hở, Trần Đường càng hận người của Bạch Vân Quan thật xảo quyệt.
Trong lòng ông ta chửi rủa ầm ĩ thêm lần nữa.
Nhưng khi phát hiện người của Bạch Vân Quan dường như rất để ý tới ông ta, Trần Đường trợn mắt, vẻ mặt tức giận và oán hận trên mặt ông ta cũng biến mất.
Ông ta bày ra dáng vẻ đáng thương, ngồi bên giường, biểu lộ cảm xúc oan uổng, nghi ngờ, mơ màng và khó chịu ra ngoài cho người đang nhìn chăm chăm kia thấy.
Ông ta giả vờ như không để ý thấy có người đang quan sát mình.
Dẫu sao người của Bạch Vân Quan rời đi thì chắc hẳn điều bọn họ muốn thấy nhất là thời điểm ông ta lộ ra cảm xúc chân thật, xem thử ông ta có vô tội thật hay không.
Trần Đường cố gắng lộ ra vẻ mặt oan uổng, ông ta giữ vẻ mặt như thế thật lâu, lén liếc mắt nhìn cửa sổ một cái thì trông thấy bóng người đó vẫn còn đứng bên trên cửa kính thủy tinh.
Không động đậy.
Vẫn luôn nhìn về phía ông ta, quan sát ông ta.
Kiên trì, bất động lâu như vậy khiến Trần Đường có chút nghi ngờ.
Cho dù là tin hay không tin ông ta thì Bạch Vân Quan phải đưa ra lời giải thích hợp lý chứ?
Cứ đứng nhìn suốt không mệt hả?
Ngày 15 tháng Giêng không phải đã là Tết Nguyên Tiêu rồi à.
Những nghi ngờ không thể giải thích lóe lên trong đầu ông ta.
Trên đầu, ánh sáng từ ngọn đèn sợi đốt dường như mờ hơn nhiều.
Dù ánh đèn lập lòe mờ đi nhưng vẫn chiếu sáng căn phòng, Trần Đường không hiểu sao lại cảm thấy căn phòng này chợt lạnh hơn… Gần sang năm mới cũng không mở thiết bị sưởi ấm nữa, đồn cảnh sát này có được không vậy?
Trần Đường sống an nhàn sung sướng, thái tử gia của tập đoàn Trần thị chưa từng chịu khổ, sao chịu được cảnh bị đối xử như thế này, trong lòng lập tức phẫn nộ.
Ông ta không nhịn được nữa, đột ngột đứng dậy đi đến cửa, hét ầm lên với người của Bạch Vân Quan vẫn luôn mỉm cười, quan sát ông ta, cười trên nỗi đau của người khác: “Các người không thể ngược đãi tôi như thế! Tôi muốn khiếu nại các người!”
Ông ta bước một bước rồi lao tới cánh cửa, hướng ra cửa sổ hét lớn.
Nhưng ngay khi ông ta lao tới cửa phòng, Trần Đường nhìn rõ ràng khuôn mặt bất động nhìn mình trên cửa sổ, mọi âm thanh đột nhiên biến mất.
Trên cửa sổ là một khuôn mặt trắng bệch.
Khuôn mặt trắng bệch và sưng vù, đôi mắt không có tròng đen, cứng đờ, âm u đầy tử khí đang nhìn ông ta.
Vẫn luôn nhìn ông ta một cách chăm chú.
Kia là một…
Trần Đường hoảng sợ nhìn khuôn mặt sưng vù vẫn luôn nhìn mình qua tấm kính chống đạn dày và lan can.
Tóc trên gương mặt đó nhỏ nước tí tách, giống như cả người ngâm nước vừa được vớt ra.
Hiện giờ, Trần Đường vô thức cúi đầu xuống, phát hiện ra những giọt nước nhỏ xuống mặt đất tạo thành một vũng nước đang từ từ chảy qua khe hở của cửa phòng, từ từ thấm vào nền đất trong căn phòng của ông ta.
Ông ta trợn to hai mắt, trong lòng cảm thấy cực kỳ hoảng sợ.
Ông ta đã từng liên lạc với người của Quỷ Môn.
Cũng đã thấy qua việc đời.
Dĩ nhiên rất hoảng hốt khi phát hiện ra thứ đứng ngoài cửa không phải người của Bạch Vân Quan.
Mà là một con quỷ.
Một con quỷ chết đuối.
Nhớ đến việc con quỷ chết đuối này đứng ở cửa sổ nhìn ông ta không biết bao lâu, trái tim Trần Đường như đột nhiên bị một bàn tay to lớn siết chặt.
Đã nhìn thấy nhiều quỷ trong Quỷ Môn nên đương nhiên ông ta biết sau khi nhìn thấy quỷ sẽ xảy ra chuyện gì.
Ông ta chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn ra, trong lòng tràn đầy sợ hãi, dưới ánh mắt trắng dã đang nhìn chằm chằm đó, ông ta đột nhiên hét lên.
Nhưng tiếng kêu của ông ta vang vọng vô ích trong phòng.
Ánh đèn sợi đốt càng ngày càng xuyên vào căn phòng nhỏ, càng ngày càng rung chuyển, nhấp nháy rồi tắt.
Căn phòng ngày càng trở nên ẩm ướt và lạnh lẽo.
Giống như... đang ở trong nước lạnh, thoang thoảng mùi tanh của tảo.
Trần Đường cảm giác như không thể thở được nữa.
Khi nhìn gương mặt kia đang từ từ dán vào bên trên cửa sổ, chậm rãi truyền đến âm thanh lạch cạch như muốn vặn tay nắm cửa phòng ra, mà những người của Bạch Vân Quan lại không thể nhận ra, tới bây giờ vẫn chưa xuất hiện. Ông ta nhìn quỷ chết đuối đang tới gần mình, mùi ẩm ướt và ngột ngạt khiến ông ta kinh hoàng hét lớn.
Sự hoảng loạn và nỗi sợ hãi tột độ khi đối mặt với lệ quỷ khiến ông ta không dám đứng ở cửa phòng nữa, ông ta né tránh vũng nước đục ngầu khiến người ta sợ hãi, quay người chạy tới góc phòng, run rẩy ôm chặt chăn.
Tiếng khóa cửa bị vặn ngày một rõ hơn, ngay lúc Trần Đường đang kinh hãi nhìn cánh cửa bất động thì có tiếng khóa cửa vang lên.
Trần Đường không thể tin nhìn cánh cửa khóa chặt lại có thể mở ra dễ dàng.
Có một âm thanh xoẹt xoẹt nhỏ khi cánh cửa được mở ra.
Đèn sợi đốt vụt tắt.
Căn phòng tối tăm và lạnh lẽo.
Có cái gì đó, nhẹ nhàng mở cửa phòng, chậm rãi bước vào cùng với tiếng bước chân nặng nề và tiếng nước nhỏ giọt.
Đi thẳng về phía ông ta.
"A!" Trần Đường phát ra một tiếng hét kinh hãi khi cảm nhận được khí tức bức bách, tuyệt vọng đang dần đến gần.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa lại truyền đến một tiếng mắng chửi giận dữ, giọng nói của Trương sư huynh đã đi rồi lại vang lên một lần nữa.
Mặc dù trước đây ông ta rất ghét những thiên sư hay xen vào chuyện của người khác ở Bạch Vân Quan, nhưng vào lúc này, khi ông ta gần như cảm thấy một bàn tay ướt đẫm và trơn trượt trên vai mình, Trần Đường rùng mình, như thể đang nghe thấy âm thanh của thiên nhiên.
Ông ta lại hét lớn, ngoài cửa lại có thêm tiếng bước chân và tiếng sấm vang lên.
Tựa như... một tia sáng chói lóa từ cửa phòng lao vào cửa phòng, đánh vào con quỷ chết đuối đang cúi đầu, từ từ áp khuôn mặt lạnh lẽo và ướt át của nó vào mặt Trần Đường.
Tia sét màu lục lam mỏng manh hòa vào cơ thể con quỷ chết đuối.
Cùng lúc đó, Trần Đường cảm giác được hơi thở lạnh lẽo chạm vào mặt mình.
Cơ thể ông ta trở nên lạnh lẽo.
Khoảnh khắc tiếp theo, bóng người trước mặt nhanh chóng biến mất và tan ra trong tia sét.
Tiếng bước chân liên tiếp và khuôn mặt nghiêm nghị của Trương sư huynh hiện lên trong đôi mắt đờ đẫn và sợ hãi của Trần Đường.
“Sao con quỷ này chưa bị đánh nữa!” Trần Đường cảm thấy dưới thân lành lạnh, ông ta tiểu trong quần, vốn tưởng rằng sẽ được hỏi han ân cần nhưng ngờ đâu Trương sư huynh lại chỉ bày ra vẻ tiếc nuối và chán nản.
Đây là bùa sét xanh vô cùng mạnh mà Hương Hương nhà anh ta làm.
Có thể trực tiếp đánh nát linh hồn lệ quỷ.
Không cẩn thận… khiến Hương Hương nhà anh ta không còn cơm ngon rồi.
Tiếc quá!