Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 132




Nghe giọng của Trần Thiên Bắc thì có vẻ cậu đang rất vui vẻ và thỏa mãn.

Thật đúng là tình cảm cha con sâu đậm.

Tô Trầm Hương lập tức bắt đầu ăn.

Tuy không biết cụ thể vì sao Trần Đường lại phải vào cục cảnh sát nhanh như vậy nhưng lấy cớ này để chúc mừng, cô cầm con gà nướng lên gặm hết.

Ăn xong miệng còn dính đầy mỡ, cô vừa mới lau sạch cái miệng nhỏ nhắn thì Trần Thiên Bắc tới.

Cho dù Tô Trầm Hương bộc lộ vẻ từ chối nhưng Trần Thiên Bắc vẫn ngồi ở bên cạnh cô, kể lại tỉ mỉ chuyện Trần Đường bị Bạch Vân Quan trực tiếp áp giải tới Trung tâm giam giữ đặc biệt như thế nào, dáng vẻ kêu cha gọi mẹ kêu oan ra sao.

Tuy làm việc ác sẽ gặp quả báo, cảm thấy ông ta bị như vậy là đáng nhưng loại yêu hận tình thù này của người sống khiến Tô Trầm Hương thấy rất đau khổ.

Cô đau đầu nghe Trần Thiên Bắc nói Trần Đường bị thẩm vấn, bây giờ vẫn đang bị giam giữ liền nghĩ đến một chuyện, quan tâm hỏi: "Vậy Trần thị vẫn chưa loạn sao?"

Trần Đường chính là con trai độc nhất của ông cụ Trần, sau này sẽ phải kế thừa khối tài sản cực lớn.

Người này đột nhiên vào cục cảnh sát, hơn nữa nhân mạch của nhà họ Trần cũng không được tốt, nếu không cứu được người ra sẽ lập tức khiến cho mọi người nhận ra một số tin tức nhỏ. -

"Loạn thì cũng có loạn, nhưng không thể loạn được bao lâu. Ông ta cũng không phải người điều hành tập đoàn mà."

Trần Thiên Bắc chậm rãi lắc đầu.

Ông cụ nhà họ Trần là một người có rất nhiều thủ đoạn.

Cho dù Trần Đường đột ngột gặp chuyện không may khiến ông ấy trở tay không kịp nhưng ông ấy đã ngăn chặn những người có dã tâm với Trần thị từ trước nên tạm thời không có vấn đề gì.

Chuyện này phải xem rốt cuộc Trần Đường sẽ bị Bạch Vân Quan thẩm vấn ra cái gì.

Trần Thiên Bắc híp mắt, Tô Trầm Hương xuất thân từ lệ quỷ, xấu xa đến mức trắng trợn liền cười ác ý nói với cậu: "Trần Đường sợ hãi như vậy, theo tôi mỗi ngày đều nhốt ông ta ở cùng với lệ quỷ thì ông ta sẽ khai hết."

Trần Đường độc ác.

Nhưng vẫn biết sợ.

Làm một số chuyện xấu nhưng vẫn nhát như chuột.

Ví dụ như trước đó Bạch Vân Quan tịch thu biệt thự ở vùng ngoại ô của ông ta, Trần Đường sợ hãi đến mức hơn nửa đêm còn tự mình chạy tới.

Loại người này chỉ có thể gắn mác vừa xấu xa vừa hèn hạ khiến người ta ghê tởm.

Nếu như vậy, không bằng nhốt chung với lệ quỷ, không cần phải thẩm vấn, e rằng bản thân ông ta sẽ bị dọa đến vỡ mật, cái gì cũng khai.

Trần Thiên Bắc rất đồng ý.

"Huống chi, còn có thể để cho ông ta nếm thử cảm giác mỗi ngày đều phải đối mặt với lệ quỷ là như thế nào. Mấy năm nay cậu phải chịu khổ rồi, ông ta lại cảm thấy không hề liên quan đến mình. Nếu đã như vậy, vì sao không cho ông ta cảm nhận những ngày tháng cậu từng phải trải qua."

Chẳng phải Trần Thiên Bắc đã từng mỗi ngày đều bị lệ quỷ quấy rầy, ngày đêm sống trong cảm giác sợ bị lệ quỷ hại chết sao?

Khi đó Trần Đường đang làm gì?

Ông ta đang chơi bời trăng hoa, ăn chơi đàng điếm với người yêu, còn bàn bạc với người yêu nếu sau này có cơ hội sẽ sinh thêm mấy đứa con với bọn họ.

Dường như ông ta không hề liên quan gì tới việc làm hại Trần Thiên Bắc.

Nếu đã như vậy, Tô Trầm Hương chỉ hi vọng Trần Đường có thể tự cảm nhận một chút.

"Như vậy được không?"

Quan chủ là một người đoan chính.

Cho dù là thẩm vấn nhưng cũng sẽ không dùng tới cách xử phạt về thể xác.

Hiện giờ đều là thực thi theo pháp luật văn minh.

"Pháp luật phải được thực thi một cách văn minh. Nhưng chúng ta cũng không phải cảnh sát, vậy tùy tiện để một con lệ quỷ không cẩn thận bay vào nhà tù thì có liên quan gì tới chúng ta. Coi như là ông ta xui xẻo thôi."

Lệ quỷ xảo quyệt ghé vào bên tai Trần Thiên Bắc, nhỏ giọng giật dây nói: "Chúng ta phải tuân thủ pháp luật, vậy nên cũng không thể tự mình ra trận được đúng không? Chuyện xấu đều là do lệ quỷ làm!"

Nếu cô tự mình ra trận, chỉ sợ dưới móng vuốt của cô, Trần Đường sống không quá ba giây.

Vậy nên cô mới giơ cao đánh khẽ.

Hương Hương là một lệ quỷ hiền lành, chu đáo.

Ngay lúc ánh mắt của Trần Thiên Bắc hơi run rẩy, Tô Trầm Hương tiếp tục nhỏ giọng nói: "Không cẩn thận có một con lệ quỷ vô chủ bay vào. Ông ta làm nhiều chuyện xấu như vậy, nửa đêm quỷ tìm tới cửa không phải rất bình thường sao?"

Đối phó với kẻ ác đương nhiên không thể dùng cách tầm thường được.

"Cậu nói cũng có lý." Trần Thiên Bắc liền bị lay động.

Quả thật là phải để cho Trần Đường nếm thử cảm giác bị lệ quỷ quấn lấy thân.

"Chờ qua mười lăm tháng giêng, chúng ta trở về thu thập ông ta."

Hôm nay Tô Cường đi ra ngoài, hình như là đi làm việc giúp ông Phương đã từng gặp trước đó.

Hiện giờ, ông đến nhà giúp đỡ ông Phương cũng không giấu diếm Tô Trầm Hương nữa, trước khi đi đã báo cho con gái biết nên Tô Trầm Hương cảm thấy cha cô dường như đã thoải mái hơn nhiều.

Trong nhà không còn ai khác, cô và Trần Thiên Bắc thương lượng với nhau một hồi, đợi chốc nữa tìm lệ quỷ ở cạnh nhà cô hỏi thăm xem ở đâu có lệ quỷ thích dọa người nhưng không thể ăn, cô sẽ bảo vệ lệ quỷ này, sau đó nhét vào bên cạnh Trần Đường.

Thương lượng xong, quyết định hết Tết sẽ tìm một con lệ quỷ trong nhà vệ sinh cho Trần Đường, lúc này mới cùng nhau học bài.

Bởi vì Trần tổng gặp quỷ nên đồ ăn của Tô Trầm Hương cũng nhiều lên không ít, cô tạm thời yên tâm rồi.

Lúc Tô Cường trở về, ông mang cho Tô Trầm Hương một quyển sách hơi rách nát.

Tô Trầm Hương mở ra nhìn thì thấy là một quyển sách chế tạo pháp khí.

Cô cũng đã xem qua rất nhiều sách về pháp khí ở Bạch Vân Quan nhưng trọng tâm và nguyên lý cốt lõi trong quyển sách này lại hoàn toàn khác với Bạch Vân Quan, hơi giống như là hai phe phái.

"Cha lấy cái này ở đâu vậy?" Đối với đám thiên sư, loại sách quý này đều là chổi cùn tự lấy làm quý*, sẽ không cho người ngoài xem.

*Chổi cùn tự lấy làm quý: ý chỉ đồ vật tuy không tốt nhưng là của mình thì vẫn quý (câu gốc: tệ trửu tự trân)

Tô Trầm Hương kinh ngạc hỏi.

"Trước đó ông Phương nhặt đồng nát, vừa khéo nhặt được quyển sách này. Chẳng phải con là thiên sư sao, ông ta nói coi như cho con." Tô Cường không hiểu mấy thứ pháp khí gì đó nhưng cảm thấy cái này chắc có ích với Tô Trầm Hương nên cảm ơn rồi cầm về nhà.

Tô Trầm Hương không nói gì, lật từng trang, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Tô Cường, thấy cha cô không biết gì cười với mình, hiển nhiên không cảm thấy có vấn đề gì liền ngoan ngoãn nhận lấy.

Nhưng chờ Tô Cường đi ra ngoài, Tô Trầm Hương liền thấp giọng nói: "Cậu nói xem ông Phương kia có phải là thiên sư không?"

Trần Thiên Bắc cầm quyển sách bài tập toán học lên, suy nghĩ.

"Thị trấn này rất sạch sẽ, sạch sẽ đến mức giống như được người ta dọn dẹp. Nếu không có quyển sách pháp khí của thiên sư này, tôi cũng sẽ không nghĩ tới có thể là ông Phương. Nhưng cậu nhớ lại xem, vết sẹo trên người ông ta… không giống như ngũ tệ tam khuyết* nhỉ?"

*Ngũ tệ tam khuyết: ý chỉ một loại số mệnh, ngũ tệ chỉ góa vợ, quả, cô, độc, tàn; tam khuyết chỉ mệnh, tiền, quyền.

Tô Trầm Hương lại lật xem quyển pháp khí này, chậm rãi nói: "Nhưng ông Phương cho tôi quyển sách này, có vẻ là không có thứ gì sẽ gây ra ngũ tệ tam khuyết cho tôi đâu. Hẳn là ông ta đã lựa chọn cẩn thận, khẳng định sẽ không gây ra phiền phức cho tôi."

"Sống ẩn mình trong thị trấn. Rất nhiều người tài giỏi đều trông như người bình thường."

"Dường như cha tôi rất thân thiết với ông ta. Nhưng cậu nói xem, ông ta có nhìn ra cái gì ở tôi không?" Tô Trầm Hương vuốt chiếc cằm trắng nõn, nói.

"Thị trấn sạch sẽ như vậy, nếu thật sự là ông Phương thì ông ta ra tay cũng rất gọn gàng. Nếu nhìn ra cậu… thì đã sớm tới đánh chết cậu rồi."

"Vậy thì không được!"

"?"

"Tôi không đánh người già. Nếu ông ta đánh tôi, tôi cũng chỉ có thể chạy thôi." Tô Trầm Hương cố chấp tuân theo truyền thống đạo đức tốt, kiên quyết sẽ không ra tay với người già.

Cô còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Trần Thiên Bắc nhìn lệ quỷ này khoe khoang không chống lại người sống mà xoay người bỏ chạy.

Khi ở tình cảnh này, lệ quỷ rất tự hào sao?

Nhưng đáy mắt cậu lại hiện lên sự dịu dàng.

"Cho nên, hẳn là không nhìn thấu cậu đâu. Cậu cũng quá cẩn thận rồi. Bạch Vân Quan nhiều thiên sư như vậy cũng đều không nhìn ra cậu, huống chi chỉ là một ông cụ lớn tuổi."

Trần Thiên Bắc thu hồi ánh mắt đang dừng ở chiếc cằm hơi nâng lên của Tô Trầm Hương, mỉm cười tiếp tục cúi đầu lật sách, vô tình nói: "Cứ ăn đồ ăn ngon của cậu đi. Có lẽ chỉ vì thấy cậu là thiên sư nên tặng cậu làm quà gặp mặt mà thôi. Với cả, chúng ta sắp trở về thành phố rồi, cậu cũng sẽ không thường xuyên nhìn thấy ông cụ này nữa."

Nghe lời này của cậu, Tô Trầm Hương lập tức cảm thấy rất đúng.

Sau khi trả lời tin nhắn báo bình an của mấy người Trần tổng xong, cô cất quyển sách này vào trong cặp, không nói gì nữa.

Tới mười lăm tháng giêng, Tô Cường làm bánh trôi nước cho bọn họ.

Tô Trầm Hương thuận tiện bổ quả dưa hấu ướp lạnh ra, trong phòng vô cùng ấm áp, bên ngoài lại có tuyết rơi, ăn dưa hấu ướp lạnh ngon ngọt, khỏi phải nói cảm giác này hạnh phúc biết bao.

Trong lòng cô vui vẻ, ăn hết một nồi bánh trôi nước nhân lệ quỷ phong phú mà Tô Cường nấu cho mình. Ăn xong, cô lau miệng, chuẩn bị cùng Tô Cường trở về căn nhà ở thành phố, nghỉ ngơi vài ngày rồi đi tìm một lệ quỷ chơi đùa với Trần Đường.

Tết Nguyên tiêu mà cô vẫn nhớ tới Trần Đường, tấm lòng này thật khiến người ta cảm động.

Cùng lúc đó, hiện giờ Trần Đường đang khóc lóc thảm thiết ở trong trại tạm giam đặc biệt mà Bạch Vân Quan làm ra cho ông ta.

Ông ta vô cùng sợ hãi, cả người đều run rẩy, đối mặt với Trương sư huynh sắp mất kiên nhẫn vì mười lăm tháng giêng còn phải tăng ca, ngồi trên ghế hối hận lau nước mắt nước mũi nói: "Trương sư phụ, tôi bị oan, tôi thật sự không biết gì cả! Thật sự không phải do tôi làm!"

Tết Nguyên Đán phải vào cục cảnh sát, còn là có liên quan tới Quỷ Môn, trong lòng Trần Đường cảm thấy rất lạnh lẽo.

Sau khi biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Trần Đường càng thêm sợ hãi.

"Ông Trần, ông đừng kêu oan nữa. Lần này lệ quỷ tập trung ở ngôi làng mới xây dựng trong hạng mục của ông. Ông cũng đừng bảo ông đã bỏ ra hàng trăm triệu mà lại không biết trên con đường đó có gì."

Trương sư huynh lấy ra mấy tấm ảnh, trên đó rõ ràng có thể nhìn ra là Tụ Âm trận, khinh thường nói với Trần Đường: "Vẽ những thứ lớn như vậy lên vách tường, cho dù ông không biết, lẽ nào cũng không hỏi xem thứ không thuộc về vùng quê đó là cái gì à?"

Tụ Âm trận nhìn trông rất dọa người.

Về hạng mục này, Trần Đường nói là muốn quay một bộ phim làng quê, những thứ rải rác trên tường này, cho dù mắt ông ta có bị mù thì cũng không thể không hỏi một câu.

Trần Đường nhìn tấm ảnh này, hơi run rẩy, mặt mũi trắng bệch.

"Tôi, tôi nói thật với Trương thiên sư!"

Ông ta quả thật sợ hãi đến hèn hạ, thấy Trương sư huynh lạnh lùng nhìn mình, nhất thời che mặt khóc lóc nói: "Trước khi xây dựng hạng mục này, quả thật, quả thật tôi có một số ý nghĩ khác. Trương sư phụ cũng không thể oán trách tôi được! Cậu có biết tôi bị trúng quỷ chú, lệ quỷ đã nguyền rủa đời sau của tôi, tôi, tôi..."

Ông ta khóc sướt mướt, hoàn toàn không còn hình tượng của người thừa kế gia tộc lớn, than khóc nói: "Tôi chỉ muốn dẫn dụ lệ quỷ tới xem có thể phá giải quỷ chú của tôi được không. Nhưng trước đó, Tiểu Bắc tố cáo tôi nên tôi đã thu dọn mấy thứ này, không còn chú ý tới ngôi làng này nữa. Tôi thề!"

Ông ta đột nhiên nhào tới muốn cầm tay Trương sư huynh, trên mặt nhiều nếp nhăn chằng chịt.

"Tôi thề, sau khi Tiểu Bắc tố cáo tôi, tôi không còn tiếp xúc với ngôi làng này nữa!"

Trương sư huynh sao có thể tin tưởng ông ta.

Tuy trông Trần Đường thẳng thắn, thành khẩn nhưng ông ta lại trốn tránh gánh vác chuyện này.

Trương sư huynh đã làm ở cục cảnh sát nhiều năm, sao có thể không nhìn ra ông ta đang che giấu điều gì.

"Ông đã thừa nhận Tụ Âm trận là do trước đó ông làm, là ai vẽ Tụ Âm trận cho ông? Là ai dạy ông nuôi quỷ? Ai bảo ông bỏ “Mắt” vào thế cục này để trêu chọc lệ quỷ?"

Thấy Trần Đường ấp úng, ánh mắt do dự không dám nói, Trương sư huynh lười tra hỏi ông ta liền đứng lên lạnh lùng nói: "Ngài Trần, tôi hy vọng ông sẽ suy nghĩ thật kỹ. Huống chi, trúng quỷ chú không phải là lý do khiến ông hại người khác. Chắc ông cũng không quên tại vì sao mà mình mới trúng quỷ chú này đúng không?"

Trúng quỷ chú có đáng thương không?

Nếu là người khác thì cũng coi như đáng thương.

Nhưng tuyệt đối không thể thương xót Trần Đường.

Bởi ông ta vì hại con trai ruột của mình nên mới trúng quỷ trú kinh khủng như vậy, nguyền rủa liên quan tới đời sau.