Trần tổng:…
Trần tổng muốn mắng người.
Có ý tốt, có tinh thần trách nhiệm cũng không phải là sai.
Anh ấy không thể mắng được.
Nhìn thấy tài xế loạng choạng trèo qua lan can, đi vào lòng đường mà không quay đầu lại, Trần tổng cũng không biết phải làm sao.
Dáng vẻ ngơ ngác giống như con rối đang bị điều khiển khiến Trần tổng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Anh ta bị làm sao vậy?”
“Bị, bị quỷ dụ dỗ rồi.” Răng của Trần tổng va lập cập vào nhau.
Nhìn con đường càng ngày càng tối, phía trước xe yên tĩnh đến mức không nhìn thấy ai, anh ấy run rẩy liếc nhìn về hướng tài xế, muốn gọi cho Tô Trầm Hương, nhưng lại tắt điện thoại đi. Tô Trầm Hương vẫn đang đi trên đường, dù có gọi cho em ấy thì cũng không giúp được gì.
Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là nếu tài xế đi quá xa thì có thể sẽ không tìm thấy được.
Đây là nhân viên trong công ty của anh ấy, là một ông chủ lòng dạ độc ác, mỗi nhân viên đều là nguồn tài nguyên để anh ấy lợi dụng, kể cả là quỷ thì cũng không được phép cướp đi!
So với ma quỷ, đánh mất nhân viên càng khiến một ông chủ lòng dạ độc ác ngủ không yên hơn!
Anh ấy quay lại nhìn các thành viên của đoàn làm phim ngồi trong xe đang hoảng sợ nhìn mình, lại liếc mắt nhìn Tôn Tịnh đang lo lắng bước tới.
“Đó đã là cái gì, Tôn Tịnh, đây là số điện thoại của Tiểu Hương.” Trần Tổng chia sẻ số điện thoại của Tô Trầm Hương cho Tôn Tịnh, anh nghiến răng nghiến lợi nói với đôi chân hơi run rẩy: “Tiểu Hương nói rằng trong xe có bùa bình an che chở, lát nữa chỉ cần đóng cửa xe thì sẽ không có chuyện gì. Sau đó em gửi định vị cho Tiểu Hương, em ấy sẽ đến đón em.”
“Còn anh thì sao?” Tôn Tịnh quan tâm hỏi.
“Anh phải đi tìm anh ta về. Anh ta theo anh ra ngoài, đó là trách nhiệm của anh. Anh không thể trơ mắt nhìn anh ta biến mất được, anh phải đưa anh ta trở lại.”
Nhắc đến việc biến mất, Trần tổng chợt rùng mình một cái và không khỏi nghĩ đến dự án Trung Hoàn trước đây.
Những người biến mất trong không gian của lệ quỷ vô danh...
Anh ấy càng sợ hãi hơn, trong lòng lạnh đi, nhưng vẫn khẽ với nói Tôn Tịnh: “Ừ, không có gì đặc biệt đáng sợ cả, bùa bình an của Tiểu Hương rất lợi hại, tốt nhất là em nên ở trong xe và đừng xuống xe nhé.”
Nhưng anh ấy không thể tiếp tục chờ Tô Trầm Hương được nữa.
Nếu đợi nữa thì sẽ không thấy bóng dáng tài xế đâu.
Vừa nói, anh ấy vừa yêu cầu đạo diễn của đoàn phim chịu trách nhiệm duy trì trật tự trên xe, dù sao thì trong đoàn làm phim, quyền hạn của đạo diễn là trên hết, mọi người đều phải nghe theo. -
Khi nghe tin Trần tổng muốn đi tìm người, vị đạo diễn hơn sáu mươi tuổi im lặng một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Ông ấy hứa sẽ duy trì trật tự trong lúc Trần tổng rời đi.
Tuy nhiên, ông ấy sẽ không liều lĩnh tham gia vào mối nguy hiểm không thể lường trước được, cùng anh ấy đi ra bên ngoài để tìm người.
Họ đều là những người đã quen với thăng trầm của cuộc sống, lúc này đoàn phim thực sự trở nên im lặng, không có quá nhiều tiếng động.
Điều này có lẽ là do Trần tổng đã liên tục đảm bảo rằng Thiên sư đang trên đường đến đây.
Vì có hy vọng được cứu nên không ai quá hoảng sợ.
“Để tôi đi tìm người cùng anh.” Tôn Tịnh đột nhiên nói.
“Như vậy không được.” Trần tổng từ chối theo bản năng.
Anh ấy chỉ mong có thể để Tôn Tịnh ở nơi an toàn nhất.
Nhìn bộ dáng lo lắng của anh, Tôn Tịnh không khỏi bật cười.
Nữ minh tinh nổi tiếng của giới giải trí ăn mặc rất thời thượng này cho anh ấy xem đôi giày mà cô ấy đang đi, một đôi giày có thể đi trên tuyết, nhanh nhẹn nói: “Nếu đi giày cao gót thì tôi sẽ không đi cùng anh, giày đế bằng, đi sẽ không mệt. Với lại…” Đôi mắt đẹp của cô ấy sáng ngời, cầm lấy tay Trần tổng và nói: “Tôi rất sợ, chỉ khi ở bên cạnh anh thì tôi mới cảm thấy an tâm”.
Trần tổng sao có thể kháng cự lại câu nói này.
Chờ đến lúc tỉnh táo lại thì anh ấy đã vô thức gật đầu mất rồi.
Trần tổng khóc không ra nước mắt.
Sắc đẹp lừa người.
“Quá nguy hiểm.” Anh ấy nhìn vào đôi mắt biết cười của Tôn Tịnh, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.
“Hơn nữa, tôi cũng muốn ở bên cạnh anh. Chúng ta cùng đi nhé. Đừng quên là tôi vẫn còn có bùa hộ thân đấy.” Tôn Tịnh dừng lại một chút, nhẹ nhàng nói với Trần tổng: “Anh không tin vào bùa hộ thân của Tiểu Hương sao?”
Cô ấy mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, lời nói này, làm sao Trần tổng dám lắc đầu?
Nếu để tiểu tổ tông Tô Trầm Hương biết được anh ấy không tin vào bùa hộ thân của cô, chắc chắn sẽ rút anh thành nhân bánh và ăn sống anh ấy?
Nhưng Trần tổng nhìn ánh mắt không chút sợ hãi hay oán trách của Tôn Tịnh, muốn lắc đầu nhưng lại không còn sức.
“Anh nhất định sẽ bảo vệ em.” Anh nói khẽ với Tôn Tịnh.
Tôn Tịnh gật đầu.
“Tôi cũng đi.” Hứa Phi đứng dậy nói.
“Cậu không cần đi theo đâu. Cậu vẫn còn là một đứa trẻ.”
“Tôi có học Taekwondo đó. Nếu có nguy hiểm xảy ra, ít nhất thì tôi sẽ không gây cản trở.’’ Trần tổng là một doanh nhân ưu tú, thể chất rất tốt. Tôn Tịnh là nữ minh tinh, không có sức lực gì, gặp phải kẻ xấu thì sẽ không tốt.
Hứa Phi còn trẻ, có đai đen Taekwondo, sức lực cũng không hề yếu, xuất thân là một vận động viên, thân hình cao lớn, ít nhất có thể bảo vệ người khác.
Hơn nữa, cậu ấy không khỏi sờ vào món quà sinh nhật trên cổ mà Tô Trầm Hương đã tặng cho mình.
Cậu ấy tình nguyện tin tưởng vào Tô Trầm Hương.
“Vậy được rồi. Nhưng mà không ai được phép đi theo chúng tôi nữa. Những người còn lại sẽ chờ ở trong xe nhé.” Trần tổng liền bảo Tôn Tịnh gửi định vị của mình cho Tô Trầm Hương.
Tôn Tịnh giữ chặt tấm bùa hộ thân mà Trần tổng đã đưa cho cô ấy, trước đó cô ấy luôn mang theo bên mình, đồng thời gửi cho Tô Trầm Hương vị trí của chiếc xe.
Sau đó, ba người cùng xuống xe.
Cánh cửa của chiếc xe buýt sang trọng đóng lại, dừng lại bên đường.
Trên con đường tối tăm, chiếc xe buýt này vẫn khá bắt mắt.
Trần tổng liếc nhìn nhân viên của đoàn làm phim đang trên xe vẫy tay chào anh ấy, rồi nhìn vào tấm bùa bình an lớn treo trước cửa sổ phía trước, chắc chắn, vững vàng, ổn định khiến mọi người cảm thấy yên tâm, hít một hơi thật sâu, anh ấy thì thầm với Hứa Phi: “Đỡ tôi xuống.”
“Trần tổng?”
“Chân run, đừng để Tôn Tịnh nghe thấy.” Trần tiên sinh nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.
Hứa Phi:...
Cậu ấy im lặng đỡ Trần tổng.
Thông minh như vậy, Trần tổng hài lòng nghĩ rằng, khi anh ấy trở về có thể tặng cho Hứa Phi một số tài nguyên về điện ảnh và truyền hình.
Giới giải trí đang thiếu nghệ sĩ tài năng.
Tôn Tịnh rõ ràng đã nghe thấy hết, nhưng cô ấy chỉ cười, giả vờ như không nghe thấy gì, nhìn thấy Trần tổng và Hứa Phi “hỗ trợ lẫn nhau” đi tới, Trần tổng còn quan tâm hỏi: “Có cần tôi đỡ không? Đừng sợ, có tôi ở đây rồi."
Anh ấy cố gắng tỏ ra đáng tin cậy, Tôn Tịnh đồng ý, quấn khăn quanh mặt để tránh bị tổn thương do giá rét, bước tới nắm lấy tay còn lại của Trần tổng.
Trần tổng cảm thấy chân mình càng mềm hơn.
Mùi nước hoa thoang thoảng từ nữ minh tinh khiến anh ấy phải đỏ mặt.
Không một con quỷ nào có thể phá hỏng tâm trạng ngay lúc này.
“Đi thôi.” Họ nắm tay nhau không để bị tách ra, bước vào con đường nhỏ.
Có lẽ là do ảo giác của Trần tổng, đi vào con đường nhỏ này, đường đi tuy bằng phẳng nhưng lại có cảm giác méo mó vặn vẹo, im lặng và lạnh lẽo đến lạ thường.
Anh ấy lại quay đầu nhìn chiếc xe buýt sang trọng một lần nữa, mặc dù nhìn thấy chiếc xe buýt đậu cách lối vào không xa nhưng tầm nhìn của anh ấy đã trở nên mờ mịt. Tuy nhiên, xung quanh chiếc xe không có gì kỳ lạ, anh ấy yên tâm và đi theo con đường mòn để tìm người.
Họ đã đi một chặng đường dài.
Cho đến khi... một ngôi làng nhộn nhịp, ánh đèn rực rỡ dần dần hiện ra trước mắt.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi có những người sống ở cuối con đường.
Nhưng ở cuối con đường này còn có một ngôi làng vô cùng yên bình khiến Trần tổng không khỏi kinh ngạc.
Còn người tài xế đâu rồi?
Đã vào trong làng rồi sao?
Nhưng tài xế rõ ràng đã bị quỷ che mắt, vậy mà lại tiến vào trong làng rồi à?
“Các người là ai?” Ba người nghi ngờ nhìn về phía ngôi làng vẫn rất náo nhiệt dù đã chạng vạng tối, một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp đi tới, cảnh giác hỏi.
Nhìn người phụ nữ mặc một bộ áo bông dày màu sắc sặc sỡ với đôi môi đỏ rực, khóe miệng Trần tổng co giật, cảm thấy có chút bất an.
Tuy nhiên, trong làng này có nhiều người như vậy, lại vô cùng náo nhiệt, ánh lửa bập bùng... Anh ấy cảm thấy nhẹ nhõm.
Lệ quỷ dù có mạnh đến đâu cũng không thể làm giả một ngôi làng náo nhiệt như vậy.
Anh ấy khách sáo hỏi người phụ nữ: “Một người bạn của chúng tôi bị lạc. Anh ta là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, dáng người trung bình, mặc áo khoác ngoài màu đen.”
Anh ấy miêu tả dáng vẻ của tài xế, mặt người phụ nữ đầy vẻ nghi ngờ nghe một lát, sau đó cẩn thận nhìn anh ấy, giống như cảm thấy anh ấy không phải là người xấu nên mỉm cười một cái.
Đôi môi đỏ tươi đặc biệt bắt mắt dưới ánh đuốc trong làng.
“Tôi không nhìn thấy người mà anh đang nói đến. Nhưng có thể người khác đã nhìn thấy anh ta. Mấy người đi theo tôi, tôi sẽ hỏi giúp cho.” Cô ta chỉ vào những người trong làng đang trò chuyện cùng nhau, hoặc đang chơi mạt chược, hoặc đang rót nước mời người dân trong thôn.
Cô ta đồng ý giúp đỡ, Trần tổng rất vui mừng, đang định nói cảm ơn cô ta và muốn đi cùng thì đột nhiên bị Tôn Tịnh nắm chặt tay.
“Sao anh nói chuyện với cô ta nhiều thế? Là do cô ta xinh đẹp à?”
Nữ minh tinh có vẻ thiếu kiên nhẫn đi tới, mệt mỏi, đột nhiên nổi cáu.
Điều này có vẻ giống như cố tình gây sự.
Trần tổng rất ngạc nhiên khi thấy nữ minh tinh tức giận, nhưng ngay cả khi nổi giận, cô ấy trông vẫn rất xinh đẹp.
Hứa Phi cúi đầu, nắm lấy tay còn lại của anh ấy.
“Anh à, chị Tôn không thích anh tán tỉnh người phụ nữ khác. Tại sao anh lại làm vậy? Anh mau xin lỗi chị Tôn đi và đừng nói chuyện với chị gái này nữa.”
Trên khuôn mặt đẹp trai của Hứa Phi cố nở một nụ cười và lo lắng nhìn Trần tổng, rồi nhìn Tôn Tịnh, như thể rất lo rằng họ sẽ cãi nhau.
Cậu ta lo lắng nhìn Trần tổng, Trần tổng đã nghiêm túc nói: “Tất cả là lỗi của tôi, không nên làm những việc dễ gây hiểu lầm như vậy. Lần sau nhất định tôi sẽ chú ý.”
Người phụ nữ môi đỏ:...
Cô ta liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ của Tôn Tịnh, khiêu khích nói: “Cô ấy cố tình gây chuyện vô cớ như vậy, sao anh lại còn nghe theo lời cô ấy? Anh phải có uy phong của một người đàn ông chứ?”
“Tôn Tịnh không phải là người như vậy, cô ấy chưa bao giờ gây chuyện vô cớ. Tôi quen cô ấy lâu rồi, tôi biết cô ấy là người như thế nào.” Trần tổng phản bác, nói với người phụ nữ mặc áo khoác bông dày này bằng giọng điệu hơi bực bội: “Chị gái, đừng có nói chuyện không có căn cứ như thế.”
Cho dù Tôn Tịnh có tức giận thì chắc chắn cũng là do anh không lo lắng về một số chuyện đáng ra anh phải lo lắng.
Hơn nữa, từ trước đến nay, Tôn Tịnh đối xử với anh luôn rất chu đáo, cẩn thận về mọi việc, Trần tổng vẫn cảm thấy tính khí lúc nóng giận của Tôn Tịnh càng đáng yêu hơn, càng giống như đối xử đặc biệt với anh ấy hơn.
Anh ấy đã nhiều lần thấy Tôn Tịnh chu đáo về mọi mặt với tất cả mọi người, không đắc tội với ai.
Anh ấy không muốn trở thành “tất cả mọi người”.
Giống như hiện tại cũng rất tốt.
“Chỗ này không tìm được người thì đi tìm chỗ khác, tại sao lại nói chuyện với người phụ nữ khác? Chúng ta ra chỗ khác tìm đi!” Tôn Tịnh không muốn để Trần tổng cùng người phụ nữ này trò chuyện tán tỉnh nhau nữa.
Người phụ nữ cũng đã nói không nhìn thấy tài xế rồi, Trần tổng vội vàng gật đầu nói: “Vậy có lẽ anh ta đã đi đến chỗ khác từ con đường nhỏ kia rồi. Chúng ta đi nơi khác tìm nhé.”
Anh ấy đang định quay người đi hướng khác tìm kiếm, nhưng đúng lúc này, anh ấy nghe thấy một giọng nói quen thuộc đến mức khiến anh ấy bật khóc, nghe xong, eo và chân không còn cảm giác đau nhức nữa, phảng phất như thanh âm của thiên sứ giáng trần.
“Đi chỗ khác làm gì? Chúng ta vào trong làng tìm, nhất định sẽ tìm thấy.” Trên đường đi, một cô bé thở hổn hển vội vã chạy đến với đôi má đỏ bừng vì lạnh.
Không ngờ Tô Trầm Hương lại đến nhanh như vậy.
Đôi mắt của Trần tổng sáng lên, bày ra vẻ mặt vui mừng nghênh đón, nhưng khi nhìn thấy cô bé, anh ấy đột nhiên cảm thấy rùng mình.
Tiểu Hương của anh ấy... đôi mắt tham lam và đói khát ẩn chứa sự phấn khích, tại sao chúng lại trông có vẻ đáng sợ như vậy chứ?