Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 124




“Gì thế?”

Nhân viên công tác cũng đang nghỉ ngơi trong xe, suýt nữa vì xe thắng lại mà đụng vào lưng ghế.

Có người bất mãn quá nên lớn tiếng hỏi.

"Trên đường đi có người." Tài xế vội vàng nói.

Anh ấy thò đầu ra nhìn thì thấy có đứa trẻ đang đứng trước cửa kính xe.

Đứa nhỏ này trông mới hơn bảy tám tuổi, rất gầy, trời tối nên không thấy rõ mặt cậu bé. Cậu bé đang ôm một quả bóng da nhỏ, ngơ ngác đứng trước xe, dường như bị dọa tới ngu người.

"Đụng vào người sao?" Trần tổng nhìn trời ngày càng tối, nhíu mày, sợ xe đụng phải làm người ta bị thương.

Anh ấy là người phụ trách, đứng dậy đi tới từ phía sau, nhìn xuống cửa xe, thấy là con nít thì lập tức lộ vẻ ngạc nhiên. Trước sau nơi này không có thôn làng hay cửa hàng nào cả, tại sao một đứa bé lại ở một mình nơi đường đầy xe thế này.

Vốn dĩ tốc độ xe đi trên đường rất nhanh, hơn nữa trời đã tối, tầm mắt tài xế nhìn đường không tốt lắm, quá nguy hiểm.

Thấy sắc trời đã tối, nhưng đứa nhỏ không có ai trông coi lại chạy khắp nơi, nếu xảy ra chuyện bất trắc thì làm sao.

Trong lòng Trần tổng trách người giám hộ vô tâm của đứa bé, suy nghĩ một lúc, anh ấy đi tới, vẻ mặt dịu dàng hỏi đứa nhỏ đang ngoẹo đầu nhìn mình: "Bạn nhỏ, phụ huynh cháu đâu?"

Đứa nhỏ ôm quả bóng da, ngơ ngác nhìn anh ấy.

Cách rất gần, Trần tổng mới thấy rõ đó là một bé trai cực kỳ đẹp trai.

Có điều, đứa bé này dường như không thích nói chuyện lắm, cứ ngơ ngác nhìn anh ấy, ngây thơ đơn thuần, ngược lại khiến lòng Trần tổng không nhịn được mà thấy cảm thương với cậu bé.

Thấy mùa đông đã đến mà đứa nhỏ chỉ mặc một cái áo sơ mi phong phanh, trên áo sơ mi có nhiều vết bẩn màu đen khá lớn, giống như rất lâu rồi chưa giặt.

Bên dưới, quần của cậu bé ngắn ngủn, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh tinh tế, đôi chân dường như lạnh cóng đến mức tím ngắt, hơn nữa, trên đôi chân nhỏ đều là vết bầm tím.

Trần tổng nhất thời không nói lên lời.

Do dự một lúc, trong lòng anh ấy thở dài, sự mềm lòng chết tiệt này, anh ấy cởi áo bông trên người mình, lấy tiền và điện thoại ra khỏi túi, khoác áo bông lên người đứa nhỏ, cúi người cài áo bông cho cậu bé.

Dù trong lòng anh ấy lờ mờ biết, người giám hộ của đứa nhỏ này rất vô trách nghiệm, nhưng anh ấy không muốn dọa đứa nhỏ, trên mặt vẫn nở nụ cười nói: "Cháu lạc đường hay không tìm được nhà? Chú không phải người xấu đâu, hay là chú cho cháu quá giang một đoạn đường nhé?"

Hiện tại anh ấy không thể bỏ mặc đứa nhỏ không có phụ huynh ở bên cạnh trên con đường đầy xe cộ này, nghĩ tới nghĩ lui, không bằng dẫn cậu bé đến thành phố lân cận, đưa đến đồn cảnh sát giúp đứa nhỏ sớm tìm được người nhà.

Thuận tiện, bất kể là khiển trách hay phê bình giáo dục, dù thế nào anh ấy cũng muốn biết phụ huynh yêu thương bảo vệ đứa nhỏ này ra sao.

Vì để mình không giống một gã lừa đảo, Trần tổng cố hết sức nở nụ cười cực kỳ hiền hậu.

Nhưng đứa trẻ vẫn chỉ ngơ ngác cúi đầu, nhìn áo bông trên người mình.

Cậu bé thò đôi tay tím ngắt ra, rụt rè kéo lấy sự ấm áp, áo bông vẫn còn vương nhiệt độ cơ thể của người đàn ông.

Áo bông nam mặc lên người cậu bé lại quá dài, trùng xuống mặt đất, ngăn giá rét ở bên ngoài lại.

Dường như cậu bé thật sự không biết nói chuyện.

Ánh mắt Trần tổng lướt qua quả bóng da bẩn thỉu cậu bé đang ôm chặt, cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng thương.

Thấy cậu bé cúi thấp đầu không lên tiếng, dường như bị dọa sợ, anh ấy cũng không nóng vội thúc giục, vẫn chờ ở đó.

"Đừng..."

Đột nhiên, đứa trẻ giống như không biết nói chuyện kia lại dùng giọng nói kỳ quái hơi chói tai để hét lên.

Đôi tay nho nhỏ, tím ngắt của cậu bé nắm lấy cổ tay Trần tổng.

Lập tức, một cơn lạnh buốt thấu xương tràn ra khắp cơ thể, lạnh đến độ Trần tổng phải rùng mình.

Anh ấy cúi đầu, thấy đứa nhỏ ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt đen nhánh không có tròng trắng.

“Đừng dừng xe." Trong ánh mắt sợ hãi của Trần tổng, cậu bé buông lỏng tay, bàn tay nhỏ trở nên cháy xém, con ngươi đen nhánh lộ vẻ đau đớn như bị tổn thương bởi cái gì đó.

Cậu bé xoay người, bình bịch chạy xuống đường, đảo mắt đã biến mất trong sắc trời mờ tối.

Trần tổng, Trần tổng đã cứng đờ.

Anh ấy cảm thấy hai hàm răng đang va vào nhau, cả người lạnh như băng.

Khoảnh khắc đó, Trần tổng không nhảy cẫng lên kêu la thảm thiết cũng đã rất thử thách sự mạnh mẽ của anh ấy rồi.

Anh ấy, anh ấy lại gặp quỷ!

Tại sao luôn là anh ấy chứ?

Rõ ràng đôi mắt ấy không thể nào là của người sống, hơn nữa, tay chân tím ngắt... Đó không phải là do trời lạnh, mà là, đó là người chết...

Trần tổng hét lên một tiếng, lập tức cuống quýt nhảy lên xe buýt trong ánh mắt ngạc nhiên của người trong xe, vừa bảo tài xế lái xe, anh ấy vừa móc bùa hộ thân của Tô Trầm Hương từ trong túi ra.

Bùa hộ thân nóng rát, nóng đến mức khiến Trần tổng run cả người.

Hai chân anh ấy mềm nhũn, ngồi cạnh cửa xe, tiếp tục run rẩy.

Trần tổng luôn sĩ diện vừa thấy con nít lại sợ đến vậy cũng khiến người khác cảm thấy rất ngạc nhiên. -

Dù cảm thấy đứa bé kia trực tiếp chạy đi như vậy có hơi ngỗ ngược, nhưng trẻ em sợ người lạ cũng có thể tha thứ, anh ấy có cần thiết phải gào lên sợ hãi vậy không?

Đạo diễn đoàn làm phim dò hỏi: "Trần tổng, anh có khỏe không?"

Sao Trần tổng nhìn giống bị bệnh thế?

“Đứa trẻ này không phải là người sống." Trần tổng căng thẳng nói.

Vừa dứt lời, mọi người lập tức cười ha hả.

"Trần tổng hài hước quá."

Không ai tin anh ấy.

Thấy họ không tin mình, trong lòng Trần tổng tức lắm, nhưng anh ấy không khỏi nghĩ về lời nhắc nhở của đứa trẻ kia.

Nghĩ đến lời nhắc quỷ dị đó, trong lòng Trần tổng lại căng thẳng... Anh ấy gặp quỷ không chỉ một hai lần, cũng coi là người dày dặn kinh nghiệm… Những trải nghiệm thăng trầm chẳng ai dám nhớ lại ấy, Trần tổng không cảm thấy kiêu ngạo chút nào.

Anh ấy suy yếu đứng dậy, nắm chặt bùa hộ thân, sốt ruột nhắc tài xế: "Con đường này hơi tà ma, cậu không được dừng xe lại."

Anh ấy rất nghiêm túc.

Hơn nữa còn là ông chủ.

Tài xế trẻ tuổi vội vàng đồng ý.

Thấy cậu ta đồng ý, Trần tổng vẫn nghiêm túc nói: “Nhất định không được dừng xe. Bằng không tôi lập tức sa thải cậu." Nếu nói gặp quỷ họ không tin, Trần tổng cũng chỉ có thể lấy công việc ra đe dọa.

Dù anh ấy là một ông chủ phúc hậu, đe dọa cũng chỉ nói suông, đuổi việc là không thể nào, tuy nhiên vẫn có tác dụng.

Thấy lần này tài xế rất căng thẳng, anh ấy mới yên tâm, nắm chặt bùa hộ thân, do dự một lúc, anh ấy khẽ lay Tôn Tịnh tỉnh dậy, hỏi: “Bùa hộ thân hồi trước anh đưa cho em còn ở đó không?"

"Ở đây. Sao vậy?" Tôn Tịnh rất trân trọng tấm lòng của Trần tổng.

Mặc dù cảm thấy anh ấy hơi mê tín bảo thủ, tuy nhiên trong vòng giải trí cũng rất coi trọng mấy thứ phong thủy gì đó, bùa hộ thân lại là tấm lòng của Trần tổng, cô ấy vẫn luôn mang theo bên người.

Nghe thấy cô ấy có mang theo, Trần tổng thở phào nhẹ nhõm, anh ấy mím môi, vẫn nhét bùa hộ thân đang nắm chặt trong tay mình vào trong tay cô ấy: "Cầm lấy đi."

"Anh đây là..." Tôn Tịnh dở khóc dở cười.

Cô ấy cảm thấy Trần tổng cứ thần thần bí bí.

Có thể trong lòng Trần tổng có nỗi khổ khó nói.

Thấy Tôn Tịnh quan tâm nhìn mình, nghi ngờ mình lên cơn sốt, nhưng không từ chối ý tốt của mình mà vẫn nhận bùa hộ thân, Trần tổng tìm chai nước lọc mà trợ lý đưa cho mình, trong lòng anh ấy cảm thấy rất hạnh phúc, cúi đầu vội vàng gọi điện cho Tô Trầm Hương.

Khoảnh khắc điện thoại được kết nối, Trần tổng rất muốn khóc.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của Tôn Tịnh, anh ấy ngồi co người lại thành một cục, nước mắt sắp chảy xuống, lập tức mở miệng nói với Tô Trầm Hương: "Tiểu Hương, cứu mạng!"

"Làm sao vậy?" Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng nhai hạt dưa lạch cạch.

Hạt dưa lệ quỷ vị óc chó, ăn rất ngon.

Tô Trầm Hương ăn không ngừng được.

Trong điện thoại, Trần tổng căng thẳng hạ thấp giọng: "Anh, anh lại gặp quỷ rồi!"

Tô Trầm Hương im lặng.

Chốc lát sau, cô lấy lại tinh thần.

"Gặp quỷ thật sao?" Huyện thành rất sạch sẽ, Trần Thiên Bắc không lấy được nguyên liệu, đã rất lâu rồi, lương thực dự trữ của Tô Trầm Hương không được đổi mới.

Cô quen ăn thịt cá, vừa nghĩ tới miếng bánh quy cũng phải gặm từ từ bên ngoài viền và quý trọng từng miếng, Tô Trầm Hương không nhịn được mà rùng mình.

Lúc đang cảm thấy khủng hoảng thì Trần tổng gọi điện tới, cuộc gọi này khiến tinh thần Tô Trầm Hương phấn chấn lên!

Cô vừa cắn hạt dưa miễn cưỡng đỡ thèm, nghe thấy tiếng khóc hức hức của Trần tổng, cảm thấy tiếng khóc này cực kỳ dễ nghe.

“Gặp quỷ thật sao?" Ác quỷ hưng phấn.

"Tuyệt đối là thật! Bùa hộ thân em đưa anh cũng bốc cháy mà."

"... Con quỷ này còn rất hung ác." Nước miếng Tô Trầm Hương tí tách rơi xuống đất.

Trần tổng:...

Tin tức nguy hiểm như vậy, sao Tiểu Hương nhà anh ấy lại hưng phấn thế?

“Tiểu Hương này.”

"Anh đang ở đâu?" Tô Trầm Hương đột nhiên hỏi.

"Anh ở… Sao lại không xem được định vị thế này!”

"Đặt bùa hộ thân lên trên điện thoại, để em xem định vị thử." Tô Trầm Hương thuần thục nói.

Cô rất quen với tình huống không thể xác định vị trí.

Trần tổng nghe lời đặt điện thoại vào trong lòng bàn tay Tôn Tịch một lúc, bất chấp đây là đang chiếm tiện nghi, anh ấy gửi định vị cho Tô Trầm Hương.

"Xe vẫn còn lái ở đó phải không? Em qua ngay." Tô Trầm Hương xem định vị, phát hiện cách huyện thành hơi xa.

Nhưng vì chuyện ăn cơm, sao có thể nói là xa được?

Cô xác định lại vị trí, hỏi mục tiêu của mấy người Trần tổng, dặn dò: "Bây giờ em lập tức lên đường đến đó, nhưng chắc phải mất một giờ. Anh cứ cầm bùa hộ thân trước, không cần lo lắng đâu."

"Trong xe này vẫn còn rất nhiều người." Trần tổng sốt ruột nói.

"Không phải trước kia anh đã mua của em một lá bùa bình an lớn treo lên xe sao? Anh quên rồi à?" Tô Trầm Hương nghĩ đến lá bùa bình an mình treo lên xe, lập tức nói với Trần tổng: "Chỉ cần không xuống xe, mọi người sẽ được bảo vệ, thứ gì cũng không lên được. Đừng xuống xe nha. Chờ em tìm được mọi người. Đúng rồi, anh bảo đứa nhỏ nói gì với anh?"

Cô lo lắng hỏi.

"Bảo anh đừng dừng xe lại."

"Nghe lời cậu bé. Tiểu quỷ này cũng có lòng đấy."

Nghe Trần tổng kể, tiểu quỷ này không có ác ý gì với anh ấy.

Bằng không, dù cho có bùa hộ thân, tiểu quỷ kia cũng sẽ không bỏ đi đơn giản như vậy.

Tô Trầm Hương dặn dò Trần tổng đừng dừng xe lại, nếu có thể thì nhanh chóng lái xe đến mục tiêu của bọn họ, vừa cúp máy, cô lập tức gọi điện cho Tô Minh, kể chuyện cấp trên lòng dạ đen tối của anh ấy lại gặp quỷ cho anh ấy biết.

Tô Minh:... Ăn tết chưa xong đã nghe được chuyện rùng rợn, vẫn có thể nghỉ ngơi, ăn tết thật ngon ư?

Vừa oán thầm có phải bát tự của Trần tổng có vấn đề không, vừa chuẩn bị đuổi theo anh ấy với Tô Trầm Hương.

Tô Trầm Hương để điện thoại xuống, lập tức đi đến Bạch Vân Quan.

Mặc dù không biết Trần tổng gặp phải cái gì, nhưng trên đường gặp quỷ, vậy chắc chắn là có vấn đề rồi, không tìm Bạch Vân Quan thì tìm ai nữa?

Quan chủ không hề do dự, sắp xếp Tưởng sư huynh đi theo cô.

Trương sư huynh đã đến nhà đối tượng ăn cơm rồi, thói đời mà, quý tộc độc thân mãi mãi chỉ xứng đáng đi làm việc thôi.

"Hai đứa hẹn gặp nhau trên đường nhé." Quan chủ hiền hòa nói với Tô Trầm Hương.

Tô Trầm Hương vội vàng đáp ứng.

"Tiểu Hương này." Quan chủ tiếp tục nói: "Cháu cũng phải chú ý an toàn, đừng liều lĩnh, chờ đến khi gặp được sư huynh rồi bàn bạc nhé."

"Vâng ạ!" Tô Trầm Hương nghe thấy những lời quan tâm dịu dàng, mắt cong cong, lớn tiếng trả lời.

Thật là ngoan ngoãn.