Ông lão không nói gì.
Tô Cường dường như đã quen với sự im lặng, không thèm quan tâm đến ông ấy.
Bóng dáng của họ đi xa dần.
Tô Trầm Hương gãi đầu.
Trần Thiên Bắc liền nói với cô: “Cha của cậu thực sự là người có tấm lòng nhân hậu đấy.” Nhìn cách giúp đỡ khéo léo của Tô Cường, cậu biết ông ấy hẳn là thường xuyên giúp đỡ ông lão này.
“Cha tôi là một người hiền lành mà.”
Cô tự tin khẳng định điều này với Trần Thiên Bắc.
Nhưng Tô Cường thực sự là một người tốt.
Trước kia khi ở nhà, ông ấy thường xuyên bận rộn với nhiều việc của hàng xóm xung quanh.
Tô Trầm Hương đã quen rồi.
Vì vậy, khi Tô Cường chấp nhận lời đề nghị giúp đỡ, cô cũng không để tâm nữa.
Chính Tô Cường là người giúp đỡ ông lão chuyển tất cả những đồ đạc nặng nề đến một tòa nhà cũ.
Tòa nhà này đã rất cũ kỹ, bởi vì nó đã cũ, nên nó nằm ở rìa của một thị trấn nhỏ, đối diện với con đường dẫn vào thị trấn chỉ có duy nhất một lối vào, có phần hẻo lánh, cũng không biết có bao nhiêu người còn sống ở đây.
Tô Cường đi theo ông lão vào căn nhà ở tầng một, sau khi đi vào, ông nhanh chóng dọn dẹp toàn bộ căn phòng, rồi nói với ông lão đang ngồi trên chiếc ghế sô pha cũ kỹ: “Không phải trước đó cháu đã mua cho ông rất nhiều đồ mới sao, sao ông không mặc chúng?”
Ông khéo léo lấy trong tủ quần áo ra một chiếc áo bông mới đưa cho ông lão, nhìn ông rồi nhìn mình, khẽ gật đầu nhận lấy, sau đó ông đem các loại thịt, rau phân thành từng loại rồi rửa sạch, và như vậy, tất cả mọi thứ đã được đóng gói trước khi ông chuẩn bị về nhà.
Đi đến cửa, ông dừng một chút, quay đầu lại thì thấy ông lão đang nhìn ông.
“Ông Phương…. Tiểu Hương…. rất tốt.” Ông nhẹ giọng nói.
Căn phòng rơi vào im lặng.
“Không tệ.”
Một lúc lâu sau, ông lão đột nhiên khàn giọng nói.
Những lời này làm cho ánh mắt của Tô Cường đột nhiên sáng ngời lên.
Ông vỗ đầu rồi mỉm cười.
“Vậy cháu đi đây.” Ông nhanh chóng rời đi.
Khi căn phòng trở nên yên tĩnh, ông lão chậm rãi đi đến bên cửa sổ, xuyên qua khung cửa sổ xám xịt, ông lão nhìn bóng lưng của Tô Cường biến mất, ánh mắt lại lướt qua ông, như đang nhìn về phía con đường dài, thấp thoáng bên ngoài thị trấn. -
Dường như có một bóng người mơ hồ đang đứng trên đường, chậm rãi đi đến với một cử chỉ kỳ lạ, tới gần nơi mọi người đang sinh sống trong nháy mắt.
Ông lão mở cửa sổ, khi bóng lưng chuẩn bị băng qua con đường dẫn đến thị trấn, ông ấy vươn tay ra tóm lấy cổ của bóng người đó.
Có một tiếng thét chói tai trong im lặng, bóng người quỷ dị và vặn vẹo đó tan vào trong tay ông lão ngay lập tức.
Ông lão cúi đầu, lộ ra một chút mệt mỏi, chậm rãi đóng cửa sổ lại.
Con đường thấp thoáng như ẩn như hiện kia, trong chớp mắt cũng biến mất ở cuối thị trấn.
Ở phía xa hơn, một người đàn ông mặc thường phục mang khuôn mặt méo mó, phun ra một ngụm máu, nhìn thị trấn này một cái bằng ánh mắt không dám tin, có vẻ vẫn chưa cam lòng nhưng cuối cùng vẫn tỏ ra cảnh giác, đành phải xoay người, nhanh chóng bước lên chiếc xe riêng rồi hốt hoảng rời đi.
Sau khi chiếc xe nhanh chóng rời đi, con đường một lần nữa trở nên yên tĩnh, gió lạnh thổi qua, tất cả các dấu vết đã bị nhấn chìm, giống như một chuyện bình thường trôi qua trong tĩnh lặng.
Chuyện xảy ra không một tiếng động ở thị trấn, Tô Trầm Hương đương nhiên không biết, nếu biết rằng lệ quỷ bị lãng phí, cô sẽ rất đau lòng.
Tuy nhiên, khi cô và Trần Thiên Bắc đi ra ngoài một lúc lâu, khi trở về nhà bác cả Tô, hai người liền nhìn thấy Tô Minh nói chuyện với Trần tổng. Trong cuộc gọi video, Trần tổng rất phấn khích, đến mức suýt cười ra nước mắt.
Phía sau anh ấy còn có một chiếc xe buýt dài vô cùng sang trọng.
Đó là anh ấy đang chuẩn bị xuất phát cùng với đoàn làm phim, đi đến một thành phố khác với bối cảnh gần kịch bản hơn để quay phim.
Tô Trầm Hương nhìn thấy Trần tổng đứng bên ngoài chiếc xe buýt xa hoa này, cách đó không xa là đại minh tinh Tôn Tịnh cùng hai nhân viên đang bận rộn đưa hành lý lên xe buýt… Cô cảm thấy hai người này dường như có vẻ hơi khác so với trước đây.
Bởi vì, một ngôi sao lớn như Tôn Tịnh thì đáng lẽ không cần phải chen chúc cùng những nhân viên bình thường của đoàn làm phim, ngay cả khi chiếc xe buýt đó thực sự sang trọng và cũng rất rộng rãi.
Lẽ ra cô ấy nên tự mình lái xe riêng và mang theo nhiều trợ lý đi cùng.
Nếu muốn hỏi tại sao Tô Trầm Hương hiểu rõ như vậy…. Đọc nhiều tin đồn trong giới giải trí, cô đương nhiên biết người nổi tiếng đi du lịch là như thế nào.
Tôn Tịnh không sử dụng xe riêng của mình mà đi xe buýt cùng mọi người, Tô Trầm Hương liền cảm thấy rằng, tin đồn Tôn Tịnh không phải là một tên tuổi lớn có lẽ là sự thật.
Những ngôi sao lớn gần gũi với mọi người như vậy cũng không thấy nhiều.
Tuy nhiên, cô ấy sẵn sàng đi cùng xe với Trần tổng, hẳn là gần đây Trần tổng biểu hiện không tệ.
Tô Trầm Hương đã bí mật chúc phúc cho Trần tổng.
Nếu việc yêu đương có thể khiến cho Trần tổng hạnh phúc, không sắp xếp cho anh trai cô phải tăng ca, vậy thì thật tốt quá.
“A, Tiểu Hương cũng ở đây à, còn có cả Tiểu Bắc nữa!” Trần tổng có lẽ rất vui vẻ bởi vì trong khoảng thời gian này, anh ấy và Tôn Tịnh đã có tiến triển, mặc dù trời lạnh nhưng trong lòng Trần tổng vẫn cảm thấy ấm áp.
Anh ấy nở nụ cười hớn hở chào hai đứa trẻ qua camera, anh ấy cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy Trần Thiên Bắc xuất hiện ở nhà họ Tô, mỉm cười nói với Tô Minh: “Vậy thì chúng ta hãy xuất phát thôi. Chờ qua năm mới, chúng ta có thể quay lại tham gia cùng nhau rồi!”
Anh ấy nháy mắt ra hiệu với Tô Minh: “Không cần vội.”
Tô Minh:...
Hiếm khi ông chủ lòng dạ hiểm độc nói “không cần vội”.
Trước đây, anh ấy đều “vô cùng gấp gáp”.
“Đó không phải là Hứa Phi sao?” Tô Trầm Hương nhìn anh họ cô cùng Trần tổng tám chuyện qua cuộc gọi video trên điện thoại, thấy một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú đi phía sau Trần tổng.
Cậu ấy lịch sự không đến gần khi Trần tổng đang nghe điện thoại.
Tô Trầm Hương có đôi mắt nhạy bén, cho nên vừa nhìn thấy liền nói với Trần Thiên Bắc một tiếng, Trần Thiên Bắc lạnh nhạt gật gật đầu, hai người liền nhìn thấy Tô Cường đã trở về.
Tô Trầm Hương lập tức ném Trần tổng ra đằng sau, lập tức chạy đi lấy kẹo hồ lô mà cha mang về cho cô.
Kẹo hồ lô chua ngọt, khi mang từ ngoài về vẫn còn lạnh lạnh, cắn một miếng vị chua ngọt sảng khoái, hương vị tuyệt vời.
Tô Trầm Hương cầm kẹo hồ lô và ăn nó.
“Con tưởng cha phải về muộn.”
“Trong nhà ông Phương vẫn ổn, tương đối sạch sẽ, cha cũng không dọn dẹp quá nhiều.” Tô Cường nói.
“Trước đây con chưa từng nghe cha nhắc đến ông ấy.”
“Ông ấy chỉ là một ông lão bình thường, không có người thân, bình thường cha cũng hay giúp đỡ ông ấy.” Tô Cường mơ hồ nói: “Cũng không nhất thiết phải cho con biết, đúng không?”
Ông xoa cái đầu nhỏ của Tô Trầm Hương, cười nói: “Nhưng nếu Tiểu Hương tò mò, sau này cha sẽ nói cho con biết.” Tô Trầm Hương cũng không có gì tò mò đối với người sống.
Nhưng cô muốn quan tâm tới Tô Cường nhiều hơn.
Trước kia cô thờ ơ với Tô Cường, thờ ơ với ông, không biết cuộc đời của ông như nào.
Bây giờ Tô Trầm Hương cũng muốn nghe nhiều hơn về cuộc sống của cha cô, về bạn bè của ông, quan tâm đến ông nhiều hơn.
“Vậy sau này hãy kể cho con thêm về chuyện đó nhé.”
“Ây da!” Tô Cường nhanh chóng nhận lời, nhắc nhở Tô Trầm Hương: “Tính tình ông Phương hơi kỳ lạ, không thích ồn ào, không thích bị người khác quấy rầy. Sau này các con có nhìn thấy ông Phương cũng đừng làm phiền ông ấy. Khi nào về thì kêu cha đi cùng nhé.”
Ông dặn dò xong, thấy Tô Trầm Hương đáp ứng mới đi làm cơm.
Trong lúc ông giúp đỡ bác cả Tô nấu cơm thì cuộc gọi giữa Tô Minh và Trần tổng cũng sắp kết thúc. Trần tổng thấy Tô Trầm Hương rời đi thì tiếc nuối nói: “Đáng tiếc là Tiểu Hương không hứng thú với việc đóng phim, nếu không thì tôi đã dẫn Tiểu Hương đến đoàn làm phim chơi rồi.”
Tô Minh từ chối cho ý kiến.
Thấy anh ấy không đáp lại lời mình, Trần tổng cảm thấy thất vọng một chút, trong lòng lẩm bẩm mấy câu, cảm thấy tình cảm với nhà họ Tô của anh bị khiêu khích.
Khó khăn lắm cúp điện thoại thì lúc quay đầu lại, anh ấy bỗng nhìn thấy Tôn Tịnh, lập tức thấy lòng mình được chữa lành ngay.
Anh ấy và Tôn Tịnh cùng nhau lên xe buýt, ngồi ở vị trí phía sau, nhìn thấy đạo diễn, thợ quay phim và các nhân viên công tác của đoàn làm phim ngồi phía trước không để ý đến mình, anh ấy liền hạ giọng, dịu dàng nói: “Điều kiện không tốt lắm, để em phải chịu khổ rồi.”
Tôn Tịnh cười.
Cô ấy là một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người.
Có thể được người ta gọi là đại mỹ nữ trong dàn tuấn nam mỹ nữ thì hiển nhiên phải là người đẹp nhất trong vô vàn người đẹp rồi. Khoảng cách gần như thế, Trần tổng bị sắc đẹp làm chấn động đến mức hít thở không thông.
Có điều, tính cách của cô ấy rất tốt, dù rất xinh đẹp như không kiêu ngạo, ngược lại còn vừa cười vừa nói: “Xe buýt tốt như này thì cực khổ gì đâu? Em cảm thấy dễ chịu thoải mái hơn xe thương vụ nhiều lắm. Dù sao cũng phải vào núi mà.”
Nếu đi đến một thành phố khác thì bọn họ phải đi bộ một đoạn đường núi ngắn, xe thương vụ chắc chắn không ổn định và thoải mái như xe buýt. Lời nói của cô ấy khiến Trần tổng vô thức chạm vào bùa yêu trong người anh ấy.
Hy vọng rằng sau khi quay phim xong, anh ấy có thể nhìn thấy cầu vồng sau cơn mưa*.
*:守得云开见月明: nghĩa là đạt được gì đó sau sự cố gắng lâu dài.
“Vậy em nghỉ ngơi trước đi.” Anh ấy dịu dàng nói.
Tuy rằng giữa anh ấy và Tôn Tịnh chưa xác nhận mối quan hệ nhưng trước mắt, mối quan hệ của bọn họ rất tốt.
Dù không biết tại sao đến tận bây giờ, Tôn Tịnh vẫn chưa đồng ý lời tỏ tình của anh ấy, dường như đang do dự điều gì đó, nhưng Trần tổng vẫn tin rằng, anh ấy có thể làm cô động lòng bằng sự chân thành của mình.
Một người đẹp trai xuất sắc, đứng đầu của một công ty lớn, trong mắt luôn ẩn chứa tình yêu dành cho cô ấy chắc chắn sẽ khiến người ta cảm động.
Trên mặt Tôn Tịnh mang vẻ dịu dàng, nhưng nhìn Trần tổng chân thành như vậy, cô ấy chỉ mỉm cười đồng ý, không hoàn toàn trả lời.
Thân ở trong làng giải trí đã lâu, cô ấy đã chứng kiến quá nhiều tình yêu thật giả.
Cái gọi là sự chân thành có thể thay đổi chỉ sau một đêm, cô ấy đã nhìn thấy rất nhiều lần.
Cô ấy vẫn rất bất an đối với chuyện tình cảm, không hoàn toàn chắc chắn rằng người này có thật sự yêu cô ấy hay không, thực lòng cô ấy không muốn trải qua một mối tình ngắn ngủi nên không thể hoàn toàn giao phó trái tim của mình.
Cho nên, Tôn Tịnh tựa vào cửa sổ xe buýt ở ghế sau và chợp mắt dưỡng sức.
Trần tổng hiện tại thực sự đã cảm thấy rất hài lòng, anh ấy vui vẻ gửi thêm một tin nhắn nữa cho Tô Minh, khoe khoang tình cảm của mình tiến triển thế nào.
Tô Minh: ….
Nếu không cần nhận tiền lương, anh ấy thật sự muốn tống cổ cấp trên rác rưởi đi!
Yêu đương cũng cần phải nói cho thư ký sao?
Gần sang năm mới cũng không thể để thư ký nghỉ ngơi được sao?
Đó chính xác là sự ô nhiễm tinh thần!
Thư ký Tô để điện thoại trong phòng mà không thèm nhìn.
Anh ấy không trả lời, Trần tổng cũng không quan tâm nữa, tiếp tục khoe khoang, tận hưởng niềm vui của mình.
Chiếc xe buýt bắt đầu di chuyển, mang theo một xe nhân viên của đoàn làm phim đang nói chuyện cười đùa ra khỏi thành phố và lên đường cao tốc. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ lướt qua nhanh chóng, Trần tổng ngắm nhìn một lúc, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ trên ghế.
Đợi đến lúc trời tối, xe đã chạy được một quãng đường dài, trong xe trở nên yên tĩnh, phần lớn người trong xe đều đang ngủ. Trần tổng tỉnh dậy nhìn khung cảnh bên ngoài, trong giây lát cảm thấy mờ mịt.
“Sao vẫn còn đang ở trên đường?”
Mặc dù đi đến một thành phố khác, cũng khá xa, nhưng đáng lẽ giờ này phải đến nơi rồi chứ?
“Có lẽ chúng ta đã đi nhầm đường rồi.” Hứa Phi từ hàng ghế đầu quay lại, cầm điện thoại có bản đồ XX nói với Trần tổng.
Khóe miệng Trần tổng co giật một chút.
Cậu ấy đang sử dụng bản đồ XX để tìm đường.
Nhưng chẳng phải nó là bản đồ XX nổi tiếng có thể dẫn người ta xuống mương sao?
“.... Thay đổi hướng đi đi.” Có nên tiếp tục để cậu ta làm người phụ trách hướng dẫn không?
Nhân viên lần này không tin tưởng được.
Trần tổng bắt đầu nhớ thư ký Tô của mình.
Cũng không quan tâm thư ký Tô hắt xì ở nhà như thế nào, ngay khi Trần tổng vừa dứt lời, chiếc xe buýt đang di chuyển đột nhiên phanh lại.
Một bóng người thấp bé băng qua đường, chạy qua thật nhanh.
Dừng xe lại.