"Trần thiếu."
Tô Minh bị cặp cha con ngu ngốc này làm cho sầu não muốn chết.
Anh ấy nghiêm mặt bước sang chào một tiếng, sau đó dẫn Trần Thiên Bắc đến phòng khách.
Bác gái Tô chưa từng gặp qua chàng trai nào vừa đẹp trai lại lễ phép như vậy, ân cần hỏi han Trần Thiên Bắc.
Bác cả Tô còn lén nhỏ giọng nói với Tô Cường: "Thằng nhóc này đẹp trai thật!"
Đẹp trai hơn cả con trai ông ấy.
Bác cả Tô thẳng thắn nói.
Tô Minh:...
Cả nhà họ Tô có thể chú ý hơn chút không?
Nhìn mẹ mình đang cười tươi rói hỏi Trần Thiên Bắc thích ăn gì để nấu cho cậu.
Trần thiếu ngày thường luôn bày ra vẻ mặt bị nợ tám triệu giả vờ lễ phép, bảo rằng không kén ăn món gì, Tô Minh nhìn mà thấy đau cả bụng.
Anh ấy âm u nhìn cô em họ vẫn đang mỉm cười ngốc nghếch, lén bấm đốt ngón tay và nhỏ giọng niệm chú "Bánh trôi mè đen mãi mãi kì diệu", không hé răng, chủ động đặt đệm chăn đã cất trong ngăn tủ lên chiếc giường ở phòng cho khách.
Đây là cuộc sống của người bình thường, Trần thiếu lại không cảm thấy có gì bất tiện, nhanh chóng hòa nhập với cách sống này, còn chưa hết một ngày, bác cả Tô đã hào hứng dẫn Trần Thiên Bắc đi thăm hỏi ông bà nội Tô.
Cả nhà họ Tô đều có cuộc sống giản dị.
Rất lương thiện, cũng rất đơn thuần, rất chân thành chấp nhận sự hòa nhập của Trần Thiên Bắc.
Lại chưa hết một ngày, toàn bộ tiểu khu đều biết có một cậu bé đẹp trai lễ phép đến nhà họ Tô.
Tô Minh đã không còn muốn nói gì nữa.
Cũng may, tuy Trần Thiên Bắc là một nhân vật cỡ trùm trường, cũng không quá mức nhiệt tình nhưng rất khách sáo với người khác, cũng đối xử rất tốt với bọn con nít, bình thường ra ngoài đều sẽ mang theo chút chocolate gì đó và nhét cho đám nhóc chơi dưới lầu.
Nhưng chỉ có một điểm khiến Trần Thiên Bắc cảm thấy hơi kỳ lạ... Ngày thứ hai khi đến nhà họ Tô, cậu muốn chuẩn bị chút lương thực dự trữ cho Tô Trầm Hương nên đã đi cùng Tô Trầm Hương đến khu rừng nhỏ không người ở phía sau tiểu khu.
Bọn họ nghĩ đến việc tìm chút lệ quỷ để ăn, thuận tiện giúp tiểu khu này dọn dẹp một đợt lệ quỷ trên thị trấn, giúp thị trấn nhỏ mà nhà họ Tô ở an toàn hơn một chút.
âm khí trên người Trần Thiên Bắc là một sự hấp dẫn mà lệ quỷ không thể nào kháng cự được.
Nhưng thả ra nửa ngày cũng chỉ có ba con quỷ cực kỳ yếu ớt chạy tới, thoạt nhìn còn giống như lệ quỷ chạy từ nơi rất xa tới.
"Sạch sẽ vậy sao?" Thị trấn nhỏ này sạch sẽ đến thế á?
Trần Thiên Bắc cũng cảm thấy hơi khó tin.
Tuy rằng thị trấn này quả thật không lớn, một con đường cái là có thể đi từ đầu đến cuối nhưng thị trấn sạch sẽ như vậy thật sự khiến cậu kinh ngạc không thôi.
"Lúc trước tôi đã phát hiện ra rồi, rất sạch sẽ." Muỗi dù nhỏ cũng là miếng thịt. Tô Trầm Hương rút ba con lệ quỷ không có thịt này thành ba cái bánh quy soda trước, vừa nhìn thấy kích thước, cô liền thở dài rồi nhét bánh quy màu đỏ như máu vào trong túi, bảo Trần Thiên Bắc đừng thả âm khí ra để hấp dẫn lệ quỷ nữa.
Thấy Trần Thiên Bắc rơi vào trầm tư, cô không bận tâm nói: "Chắc là có cao nhân nào đó rồi."
Thị trấn này sạch sẽ đến lạ kì, Tô Trầm Hương nhạy bén cảm nhận được.
Nhưng mà cô cũng không cảm thấy tò mò gì cho cam.
Trên đời này, người tài kẻ lạ nhiều lắm.
Có thể dọn dẹp thị trấn nhỏ này sạch sẽ như vậy, rõ ràng là có người đang làm.
Dù thế nào đi nữa, đây cũng là chuyện tốt.
Mặc dù sẽ làm Tô Trầm Hương đói bụng nhưng có thể giúp người bình thường an toàn hơn, Tô Trầm Hương cảm thấy khá tốt.
"Cậu nói phải." Trần Thiên Bắc gật đầu, không suy nghĩ nhiều về vấn đề này nữa.
Vì thế vài ngày sau, cậu và Tô Trầm Hương không còn muốn tìm cơm ăn ở gần đây nữa.
Ngược lại đã sắp đến mười lăm tháng giêng. Một ngày nọ, Tô Cường bảo Tô Trầm Hương đến phòng khách.
Tô Trầm Hương vừa nói chuyện điện thoại với Trần Thiên Bắc ở nhà bác cả Tô xong, nghe thấy Tô Cường gọi mình, thắc mắc bước ra thì nhìn thấy trên chiếc bàn cũ kỹ trong phòng khách đang bày mấy thứ trông rất quen mắt.
Cô theo bản năng quay đầu nhìn những thứ đặt trên bàn học trong phòng ngủ.
Hộp nhạc, quả cầu thủy tinh, đồ trang sức nhỏ,...
"Cha?" Đây không phải là những thứ mà lúc trước cô thấy trong tủ quần áo của Tô Cường sao?
Tô Trầm Hương nghi hoặc nhìn ông.
"Đây là... lúc trước tổ chức sinh nhật cho con rồi mua thêm một phần." Trong ánh mắt hoài nghi của con gái, Tô Cường gãi đầu, vụng về giải thích: "Bởi vì, bởi vì không đắt, cho nên lúc trước cha đều mua hai phần. Tiểu Hương, cha cũng tặng những thứ này cho con, được không? Sinh nhật, làm quà sinh nhật nhé." -
Ông lắp ba lắp bắp, lại có chút ngượng ngùng nhìn cô, hiển nhiên là bởi vì những món quà sinh nhật này không chỉ không thời thượng mà còn trông khá buồn cười.
Ai lại đi tặng quà sinh nhật cho con mình thêm lần nữa chứ?
Nhưng đôi mắt Tô Trầm Hương lập tức sáng lên.
"Đây là quà sinh nhật cho con sao?"
Cô vội vàng lại dè dặt ngồi xuống hỏi.
Cô tuyệt đối không ngờ rằng, lần đầu tiên trong đời quỷ lại có thể nhận được nhiều quà sinh nhật đến vậy.
Tuy không phải là vào sinh nhật cô, cũng đã qua lâu rồi nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui.
Đây là quà sinh nhật thuộc về lệ quỷ.
"Nếu, nếu con không thích..."
"Con cực kỳ thích luôn!" Tô Trầm Hương nói chắc như đinh đóng cột, tiện thể kéo quà sinh nhật của mình vào trong lòng, giữ chắc, quay đầu, đôi mắt cong lên, lớn tiếng nói: "Cám ơn cha ạ!"
Không phải những món quà sinh nhật đặt trên bàn học tặng cho Tô Trầm Hương trước đây, mà là... cô cũng có một phần quà sinh nhật hoàn toàn thuộc về mình, hoàn toàn thuộc về riêng cô.
Những thứ trên bàn học, là của Tô Trầm Hương trước đây.
Còn những thứ trong lòng, là của Tô Trầm Hương hiện tại.
"Vậy, vậy thì chúc con sinh nhật vui vẻ nhé, Tiểu Hương." Tô Cường nhìn cô bé mặt mày hớn hở ôm quà sinh nhật hoàn toàn thuộc về mình, hốc mắt đỏ lên, rồi lại mỉm cười nói với cô: "Sau này cha sẽ mua thêm cho con."
Những thứ ông mua đều không đáng bao nhiêu tiền, ánh mắt của đàn ông lớn tuổi chắc chắn cũng khác với thẩm mỹ của con gái, thế nhưng Tô Trầm Hương vẫn cảm thấy đây là món quà tuyệt nhất thế giới.
Cô vui sướng đồng ý, ôm quà về phòng, nghĩ ngợi rồi quyết định khoe với Trần Thiên Bắc.
Trần Thiên Bắc nhìn thấy những món quà sinh nhật này, khóe miệng hơi giật giật.
Không ngờ lại mua tận hai phần quà sinh nhật...
Nhanh như chớp, cậu nhận ra sự bất thường nào đó.
Nhưng giọng nói vui vẻ của Tô Trầm Hương lập tức hấp dẫn mọi suy nghĩ của cậu đến nơi khác.
Cậu và Tô Trầm Hương sắp vểnh đuôi lên tận trời nói chuyện điện thoại rất lâu, mệt bở hơi tai, không dễ gì mới buông điện thoại xuống rồi tự ngủ thiếp đi.
Đợi đến ngày hôm sau, Tô Cường quyết định dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài dạo quanh thị trấn nhỏ.
Bọn họ ra ngoài và đến quán ăn sáng dùng bữa trước, Tô Cường gặp được người quen nên đã ngồi trò chuyện với bạn, Trần Thiên Bắc bèn cùng Tô Trầm Hương tự ra ngoài đi dạo.
Sáng sớm ở thị trấn vẫn rất yên tĩnh, vào dịp Tết không có nhiều người trên đường.
Bọn họ cứ đi mãi, đang tùy tiện nói về kế hoạch học tập ở học kỳ sau thì nhìn thấy phía trước một tấm áp phích phim đang được trưng bày trong rạp chiếu phim khá nhỏ có một bóng người lom khom đang khó khăn kéo một cái giỏ to.
Đó có vẻ là một ông lão rất thấp bé, bởi vì tuổi tác đã cao, khom lưng đi lại rất vất vả, dáng vẻ trông còn khổ hơn cả giỏ rau lớn mà ông ta đang kéo.
Ông ta đi trong tuyết, trời rất lạnh, trên mặt đất còn có tuyết, chậm rãi kéo giỏ rau đi từng chút một. Trần Thiên Bắc từ xa thấy vậy, mím môi bước nhanh tới.
Tô Trầm Hương cũng nhìn thấy, ngoan ngoãn đi theo.
Lấy việc giúp người khác làm niềm vui, là chuyện cần ghi nhớ trong lòng.
Tuy rằng... trên internet có rất nhiều vụ giúp đỡ người khác rồi bị ăn vạ ngược lại, thế nhưng cô vẫn cảm thấy... không thể bởi vì những trường hợp đặc biệt này mà thờ ơ với người gặp khó khăn... Bây giờ khoa học kỹ thuật đã phát triển như vậy, nếu trong lòng có khúc mắc, lúc giúp đỡ người khác có thể mở điện thoại di động ra quay để lưu lại bằng chứng.
Lệ quỷ thông minh đã bắt kịp xu hướng tại xã hội người sống, thuần thục lấy điện thoại di động ra, treo nó lên túi ba lô để quay phim, vừa nhìn Trần Thiên Bắc bước nhanh tới, thấp giọng nói gì đó với ông lão đang vùi đầu bước đi đầy khó khăn, đến giúp ông ta nhấc giỏ đồ ăn nặng nề lên.
Trong giỏ có rất nhiều đồ ăn, đối với một người trẻ tuổi như Trần Thiên Bắc thì chẳng là gì cả.
Nhưng đối với người già lớn tuổi mà nói thì vô cùng khó khăn.
Tô Trầm Hương đặt vững điện thoại trong túi rồi bước tới, thấy trên tay kia của ông lão còn xách một cái túi nilon đựng một vài chai gia vị, cô bèn tiện tay cầm giúp ông ta.
"Nhà ông ở đâu thế ạ?" Cô nhẹ nhàng hỏi.
Đây là nơi cô sống, cô rất quen thuộc, chỉ chờ ông lão chỉ đường thôi.
Giọng nói trong trẻo hoạt bát của cô gái nhỏ vang lên, tràn đầy sức sống, ông lão đó khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô.
Trước mắt Tô Trầm Hương là một gương mặt kinh khủng đến cùng cực.
Đó là gương mặt của một ông lão cọm rọm dúm dó đầy nếp nhăn.
Gương mặt già nua không tính là đáng sợ nhưng lại làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, là vì con mắt phải trắng dã không còn đồng tử và mất đi ánh sáng, cùng nửa khuôn mặt như bị cắt mất lớp da thịt của ông ta.
Đây là một gương mặt khiếm khuyết đến tả tơi, chỗ bị thương đã lành lại, thoạt nhìn là vết thương cũ từ lâu, thế nhưng nó vẫn làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Ông lão này dùng con mắt còn lại tuy không mù hoàn toàn nhưng rất vẩn đục nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp đáng yêu bên cạnh, một tay nhấc túi nilon mà cô đang xách.
Tô Trầm Hương lập tức nhìn thấy, bàn tay ông ta đã mất đi hai ngón tay.
Một người sẽ khiến ngay cả người lớn cũng cảm thấy sợ hãi.
Tô Trầm Hương không để tâm mà thu lại tầm mắt, sắc mặt không hề thay đổi.
Lệ quỷ đáng sợ hơn thế này đối với cô cũng chỉ là một đĩa thức ăn, huống chi là ông lão người sống.
Lệ quỷ hoàn toàn không sợ.
Cô mặt không đổi sắc, lại hỏi thêm lần nữa dưới ánh nhìn chăm chú của ông lão.
"Ông sống ở đâu ạ?" Cứ như... người mà cô nhìn thấy cũng chỉ là một người bình thường.
Trần Thiên Bắc liếc nhìn gương mặt ông lão đang rùng mình run rẩy, lại nhìn dáng vẻ vô cảm của Tô Trầm Hương thì khóe miệng giần giật.
"Tụi cháu đưa đồ tới tận cửa cho ông." Tô Trầm Hương, lương thiện!
Ông lão không hé răng nửa lời, tiếp tục nhìn cô.
Trong một khoảnh khắc, rõ ràng ông chỉ còn lại một con mắt, nhưng không hiểu sao trong lòng Tô Trầm Hương lại cảm thấy giống như cô bị nhìn thấu hoàn toàn.
Lúc này, cô mới nghiêm túc nhìn ông lão này.
Ông lão ăn mặc rách rưới, trông có vẻ rất khốn khó.
Không có gì đặc biệt.
Nhưng mà...
"Tiểu Hương!" Đúng lúc này, Tô Cường nói chuyện với người quen xong đã ra ngoài, nhìn thấy xa xa trên đường cái, hai đứa nhỏ đang giúp đỡ người khác, ông liền mỉm cười hài lòng bước tới.
Nhưng khi nhìn thấy ông lão ấy, sắc mặt của Tô Cường đột nhiên thay đổi, sải bước đi tới, nhanh chóng kéo Tô Trầm Hương ra sau mình, mấp máy môi nói chuyện với ông lão đã lặng lẽ thu lại ánh mắt ấy: "Sao ông, ông ra ngoài mà không gọi điện thoại cho cháu vậy?"
Tô Trầm Hương tò mò nhìn Tô Cường có vẻ rất thân với ông lão.
Trong ký ức, cô không nhớ rằng Tô Cường có quan hệ gì với ông lão có thể khiến người ta khắc sâu vào tâm trí nhớ này.
Ông lão không nói gì.
Tô Cường đã cầm lấy giỏ thức ăn trong tay Trần Thiên Bắc cùng túi nilon trong tay con gái, vừa đỡ ông lão rời đi bằng một tay, vừa nói với hai đứa nhỏ: "Cha đưa ông Phương về. Các con, các con đi chơi đi."
Dường như ông không cho họ có thời gian phản ứng mà đã vội vàng đỡ ông lão nãy giờ vẫn không nói gì rời đi, còn nhẹ giọng nói: "Chẳng phải cháu đã bảo với ông rồi sao, tuyết rơi nên đường trơn lắm, ông muốn mua thức ăn thì gọi điện thoại cho cháu, cháu đưa qua cho ông."