Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 119




Tiếng rống của Trần Đường vang lên từ điện thoại di động nghe mà đinh tai nhức óc.

Tô Trầm Hương cười muốn ná thở.

Cha con nhà giàu trở mặt với nhau còn thú vị hơn xem Xuân Vãn* nhiều.

(*) Xuân Vãn: Gala năm mới CCTV, còn được gọi là Đêm hội mùa xuân, là một hoạt động năm mới đặc biệt của Trung Quốc được sản xuất bởi Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV), là một trong những sự kiện truyền hình hàng đầu Trung Quốc.

Cuối cùng cô cũng biết tại sao Trần tổng lại gọi điện cho Tô Minh.

Đây là muốn cùng thư ký của mình xem một màn kịch trở mặt thành thù của hai cha con nhà họ Tô mà.

Có thể thấy rằng, hai cha con Trần tổng cũng không mấy được lòng nhà họ Trần.

Bằng không tại sao những người đứng một bên xem đều tỏ vẻ chế giễu nín cười mà chẳng có một ai chịu đứng ra lên tiếng khuyên can bọn họ.

“Tên ngốc này!” Tô Trầm Hương cười ná thở, ông cụ Trần bị chọc giận tức muốn chết rồi.

Ông ấy nhìn đứa con trai của mình với đôi mắt đỏ rực, như thể nhìn kẻ thù.

Ông ấy chỉ có một đứa con trai này, Tập đoàn Trần Thị sau này cũng phải giao lại cho nó.

Nhưng đứa ngốc này, quả thực là khiến cho người ta cười nhạo nhà họ Trần mà.

Hơn nữa còn liên lụy đến cả Trần Thiên Bắc.

Chẳng lẽ nó không biết Trần Thiên Bắc rốt cuộc đang mong muốn gì sao?

“Con, con không hiểu cho nỗi khổ tâm của cha…”

“Cha, rốt cuộc cha có tìm người giúp cha sinh thêm một đứa nữa hay không?!” Trần Đường làm thái tử đã nửa đời người, nhìn người cha đã ngồi vững ở vị trí đứng đầu Tập đoàn Trần Thị nửa đời người, trong lòng chỉ có một câu thực sự có thể nói lên được lòng mình… Trên đời này làm gì có người làm thái tử hai mươi lăm năm chứ?

Ông ta cũng đã bước vào hàng ngũ trung niên nhưng lại chẳng thể vươn lên nắm quyền. Trước đây, Trần Đường tự nhủ bản thân rằng không cần phải lo lắng, vì dù sao thì Trần Thị cũng chỉ thuộc về mỗi mình ông ta.

Nhưng bây giờ, Trần Đường lại không thể chắc chắn nữa.

Chỉ cần chưa trở thành người cầm lái của Trần Thị trong một ngày thì Trần Đường hiện tại chẳng thể nào ngủ yên giấc, cảm giác như chỉ vừa nhắm mắt là lại trông thấy ông cụ nhà họ Trần đang ôm một đứa con riêng không lớn cũng chẳng nhỏ, cướp đi hết tất thảy mọi thứ từ ông ta.

Giờ phút này, Trần Thiên Bắc không là gì cả, Minh Phong cũng không tính là gì nữa, mấy lời nguyền rủa cũng chẳng đáng là gì... Chỉ có đứa con riêng kia mới là tai họa lớn nhất trong lòng Trần Đường.

Nghe được những lời lẽ đáng xấu hổ như vậy, ông cụ nhà họ Trần gần như muốn ngất đi.

Ông ấy cũng đã ở cái tuổi này rồi, chẳng lẽ còn phải hét lên rằng “Cha không có” ở trước mặt những người khác trong dòng họ và các tiểu bối hay sao?

Ông ấy sẽ biến thành cái gì đây?

Chẳng phải sẽ biến thành trò cười à?

Ông ấy làm sao còn có thể điều khiển người trong dòng họ được nữa?

“Hôm nay con hồ đồ quá rồi, cha không muốn nói mấy chuyện này cùng con nữa.” Những hạng mục mà ông ấy lấy đi từ tay con trai mình đều là những hạng mục có vấn đề mà ông đã từng hợp tác với Quỷ Môn trước đây.

Bây giờ, mỗi khi ông cụ Trần nghĩ đến ánh mắt đăm chiêu mà quan chủ của Bạch Vân Quan nhìn mình thì lại cảm thấy lòng lạnh buốt.

Năm đó, Bạch Vân Quan vẫn luôn nghi ngờ Tập đoàn Trần Thị, chỉ là không có nhiều bằng chứng. Bây giờ nghĩ lại, cha con bọn họ vẫn không rõ ràng với Quỷ Môn, trước đây Quỷ Môn cũng đã từng gây ra vài sự cố lớn cho Bạch Vân Quan, ông cụ nhà họ Trần bắt đầu hoài nghi liệu Quỷ Môn có thể làm được hay không rồi.

Lúc nào cũng mạnh miệng cả.

Đã có mấy người vào cục cảnh sát rồi?

Hơn nữa, đại trưởng lão của Bạch Vân Quan cũng đã tỉnh lại.

Đó mới chính là điều khiến ông cụ nhà họ Trần sợ hãi.

Nếu như Quỷ Môn không thành công, ông ấy chắc chắn cũng sẽ gặp rắc rối lớn nếu dính líu quá nhiều đến Quỷ Môn.

Hiện tại lấy đi mấy hạng mục trong tay Trần Đường chính là vì muốn bảo vệ tên ngốc này.

Nhưng cái tên ngu xuẩn này không biết là bị ai khiêu khích, gần bước sang năm mới, vậy mà lại dám nổi điên với ông ấy trước mặt người trong họ.

“Không nói không được! Cha, cha cũng đã không còn trẻ nữa. Cha đã nói con là người thừa kế của nhà họ Trần, hơn nữa cha cũng không có ý định giao tập đoàn vào tay người khác, lại không có con riêng, vậy hà cớ gì lại không giao tập đoàn lại cho con ngay bây giờ?!”

Hôm nay, Trần Đường chỉ muốn mình được yên tâm, hận không thể từng bước lấn tới… Ông ta đã không có cách nào sinh thêm một đứa con, nếu lại mất đi tập đoàn Trần Thị, cuộc đời của ông ta sẽ chẳng khác gì không còn chút ánh sáng nào. -

Nhưng việc nóng lòng muốn đoạt lấy Trần Thị khiến cho ông cụ nhà họ Trần cả người phát run.

Màn hình điện thoại rung lắc.

Trần tổng thực sự không thể nhịn được nữa, chậm rãi lui ra ngoài, núp ở một bên rồi mới cười thành tiếng.

Tô Trầm Hương nghe được tiếng cười hả hê của Trần tổng phát ra từ trong điện thoại.

Trần tổng rõ ràng là đang rất vui vẻ.

“Thú vị không?” Trần tổng cảm thấy chuyện thú vị như vậy không chia sẻ với người khác thì thật là đáng tiếc. Anh ấy còn cầm một chiếc điện thoại di động bên tay kia, cả hai tay hai chiếc điện thoại đều đang phát trực tiếp.

Một cái gửi cho Trần Thiên Bắc, một cái gửi cho thư ký Tô Minh của mình, dĩ nhiên, khi Tô Trầm Hương nhìn thấy, anh ấy cũng rất vui.

Nói chung là người gặp việc vui, tinh thần liền thoải mái, tinh thần của Trần tổng cũng hăng hái hơn, trông thấy vẻ hài lòng trên khuôn mặt nhỏ của Tô Trầm Hương, Trần tổng mỉm cười nói:

“Tết đừng có không nghe máy của anh đấy nhé. Nếu còn có mấy chuyện thú vị như vậy nữa thì anh sẽ gọi cho em.”

Anh ấy mặc kệ nhà họ Trần có bị mất mặt hay không.

Là thành viên của một nhánh phụ trong gia tộc nhà họ Trần, anh ấy lại tỏ ra vui vẻ và chế giễu khi gia đình ông cụ họ Trần xảy ra chuyện xấu hổ như thế.

“Anh đón năm mới ở nhà họ Trần à?” Tô Trầm Hương cười hỏi.

“Nhà họ Trần là một gia tộc lớn, tất cả mọi người đều sẽ quây quần đón năm mới cùng nhau.” Trần tổng giải thích một chút, thuận tiện nói lời cảm ơn với Tô Trầm Hương.

Anh ấy tặng Tô Trầm Hương và Tô Minh nhiều quà tết như vậy, đó là tấm lòng của anh ấy.

Tô Trầm Hương liền tặng lại cho anh ấy hai tấm bùa hộ thân làm quà cho cha mẹ anh, đó cũng chính là tấm lòng của Tô Trầm Hương.

Nó được vẽ trên giấy màu vàng, không phải giấy bồi.

Đây là đặc ân dành cho trưởng bối sao?

Trần tổng cảm thấy Tô Trầm Hương dường như chu đáo hơn trước.

“Sau Tết, cha của em nói sẽ mời Trần tổng đi ăn tối.” Tô Trầm Hương truyền đạt tâm ý của Tô Cường, thấy Trần tổng mỉm cười đồng ý thì định cúp máy, đột nhiên, một bóng hình chợt lóe lên trên màn hình điện thoại.

Những ngón tay trắng nõn của cô đang lơ lửng phía trên nút tắt máy, cô hơi cau mày, cẩn thận nhìn vào màn hình điện thoại giờ đã rõ ràng hơn, nhìn qua bả vai của Trần tổng trong camera, hướng tầm mắt ra phía sau lưng anh ấy.

Ánh mắt của cô cực kỳ chăm chú, Trần tổng ngơ ngác, sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cảm thấy sống lưng ớn lạnh, không cười được nữa, vội vàng quay đầu lại.

Không có gì đằng sau anh ấy cả.

Nhưng ánh mắt của Tô Trầm Hương khiến cho giọng nói của Trần tổng có chút biến đổi.

“Tiểu, Tiểu Hương, em nhìn thấy gì vậy?’

“Biệt thự này có chút tà ma.”

Trần tổng nhẹ nhàng ngồi trên ghế sofa ở góc hành lang.

Lúc này, anh ấy cảm thấy hơi ngột ngạt.

“Tà ma.” Đây chẳng phải là một câu nói gì tốt lành gì trong miệng của Trần Thiên Bắc và Tô Trầm Hương.

“... Có vẻ là một quỷ phó, nhưng dường như cũng khá thành thật, có lẽ là đang bảo vệ biệt thự của các anh. Chuyện này khá mới mẻ đấy.” Một gia tộc lớn sẽ luôn có thứ gì đó để tự bảo vệ mình, chẳng hạn như tấm bia đá ngọc thạch trong biệt thự của Lâm tổng, vào thời điểm cấp bách có thể cứu được mạng người.

Thứ mà Tô Trầm Hương vừa nhìn thấy kia hình như là một con lệ quỷ đang treo lơ lửng trên trần nhà của căn biệt thự.

Tuy nhiên, thứ nhìn xuyên qua chính là màn hình điện thoại di động, cô có thể ăn được lệ quỷ này hay không thì không biết, trong lòng Tô Trầm Hương cảm thấy có chút tiếc nuối, cô nhìn bóng dáng lệ quỷ thon dài đang treo trên trần nhà của căn biệt thự, miễn cưỡng thu hồi ánh mắt..

Cô chưa bao giờ ngửi thấy mùi của lệ quỷ trên người nhà họ Trần, hoặc là chính con lệ quỷ này đã che giấu âm khí của nó.

Nếu như đã che giấu âm khí thì có thể thực sự là quỷ phó đang muốn bảo vệ căn biệt thự.

Nếu không thì sao nó lại cố gắng hết sức cất giấu âm khí của mình để tránh làm tổn hại đến người sống chứ?

Tuy nhiên, Tô Trầm Hương vẫn không dám bảo đảm, liền đề nghị Trần tổng tìm cách đừng đón tết ở nhà họ Trần cùng mọi người nữa mà quay trở về được không.

Trần tổng liên tục gật đầu.

Theo ánh mắt của Tô Trầm Hương, anh ấy cẩn thận từng li từng tí nhìn lên trần nhà trong phòng khách của biệt thự nhà họ Trần nhưng lại chẳng thấy gì cả.

Dẫu không nhìn thấy gì nhưng lời nhắc nhở của Tô Trầm Hương cũng đủ để khiến cho anh ấy cảm thấy vô cùng bất an.

Nhà họ Trần... cho dù là bảo vệ biệt thự, lại có thể dùng đến cả lệ quỷ để bảo vệ, chỉ nghe đến thôi cũng đủ khiến cho người ta lo lắng không thôi.

Anh ấy không phải là thành viên cấp cao của nhà họ Trần, vì vậy anh ấy không thể biết được rốt cuộc thì người nhà họ Trần có dính dáng đến những ai, nhưng nỗi bất an không rõ ràng này vẫn khiến Trần tổng để trong lòng.

“Nếu không được, hôm nay ăn tối xong anh sẽ rời đi.” Tuy rằng không nhìn thấy được lệ quỷ nhưng anh ấy lại có thể cảm giác được như có một đôi chân cứng đơ lạnh lẽo treo lơ lửng trên đầu mình một cách đáng sợ.

Loại suy nghĩ này làm người ta sợ muốn chết, ai còn có thể đón năm mới ở đây được nữa.

Trần tổng lại cảm ơn Tô Trầm Hương, buồn bã nói, nếu thực sự không được thì sẽ lấy cớ phải quay phim rồi đưa mấy người trong gia đình cùng quay trở về nhà.

Cúp điện thoại xong, Tô Minh cũng vừa lúc tiễn tài xế về, thấy Tô Trầm Hương nói chuyện xong liền bước tới hỏi: “Trần tổng có chuyện gì sao?"

“Chỉ là nhìn hai người nhà họ Trần cãi nhau mà thôi.” Tô Trầm Hương tùy ý đưa điện thoại lại cho anh ấy.

Tiện thể cũng có chút tiếc nuối vì lệ quỷ ở nhà họ Trần cách xa quá, không ăn được.

“Thật quá đáng.” Tô Minh mắng hai cha con nhà họ Trần vì đã làm ầm ĩ khi ngày Tết đang đến gần, sau đó giúp Tô Cường thu dọn hành lý, mang theo những món quà Tết lớn nhỏ đi đến nhà trưởng bối.

Ông bà nội Tô Trầm Hương cũng ở gần khu này, cách không xa lắm, Tô Minh lái xe mang quà Tết sang, nhà ông bà cụ bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt.

Tô Trầm Hương: “Thật ấm cúng!”

Cô lấy bảng điểm, chiếc áo len Cashmere* và những món đồ mà mình đã mua cho ông bà cụ ở trung tâm thương mại rồi ngồi cạnh ông bà, mỉm cười như một bông hoa.

(*) Len Cashmere được tạo ra từ lông của dê. Đây là loại vải đã xuất hiện từ lâu và được xem là loại vải sang chảnh, mềm mại nhất trong giới thượng lưu. Loại vải này có đặc tính siêu nhẹ, mềm mại, có khả năng giữ ấm gấp 6 lần các loại vải len thông thường.

Tô Minh đứng sang một bên nhìn Tô Trầm Hương giả vờ ngoan ngoãn.

“Thành tích này thật sự rất tốt, sau này có thể sẽ trúng tuyển vào một trong những trường đại học tốt nhất cả nước đúng không?” Bà nội Tô ngạc nhiên hỏi.

“Cũng không có gì, không có gì ạ.” Tô Trầm Hương khiêm tốn nói.

Tô Cường mỉm cười nhìn Tô Trầm Hương dỗ dành hai ông bà cụ.

Tô Minh không nói gì, nhìn quanh nhà thấy mọi người trong nhà đều tới đông đủ, một lúc sau, Tôn Miêu, chị họ con nhà bác của Tô Trầm Hương cũng tới.

Tôn Miêu mới học năm hai, đang trong kỳ nghỉ đông nên ở nhà, đúng lúc sang dẫn Tô Trầm Hương đi chơi.

Hai chị em họ trước đây có quan hệ khá bình thường, tình cảm cũng chỉ ở mức trung bình nhưng qua nửa năm, mặc dù gọi điện không nhiều nhưng Tôn Miêu cảm thấy mình là chị gái, không thể cứ nhỏ mọn giận dỗi với em gái như vậy mãi được.

Cô ấy chủ động giúp Tô Trầm Hương giải mấy bài toán qua điện thoại, vì thế mà quan hệ giữa hai chị em cũng dần trở nên tốt đẹp hơn.

Chỉ có điều, trường đại học mà cô ấy đang theo học nằm ở thành phố bên cạnh, cũng không gần Tô Trầm Hương mấy.

“Đây là vòng tay sao?” Tôn Miêu nhìn Tô Trầm Hương đưa cho mình một chiếc vòng tay được bện bằng dây thừng.

Chiếc vòng tay được làm từ những sợi dây thừng nhiều màu sắc khác nhau, hoa văn lại còn rất đẹp mắt, Tôn Miêu không hề cho rằng chiếc vòng tay bằng dây thừng này không đáng giá, cô ấy rất thích nên trực tiếp đeo vào cổ tay mình.

“Là em tự làm đấy!” Cô bé đột nhiên cất giọng lớn hơn.

Khoe khoang!

Tôn Miêu cười nhẹ, quay đầu nhìn vẻ mặt vô cùng đắc ý của Tô Trầm Hương đang chờ người ta khen ngợi mình.

“Đẹp quá, chị thích lắm. Cảm ơn Tiểu Hương nhé.” Cô ấy cũng rất xinh đẹp, trẻ trung, đôi mắt sáng ngời, cô quay người lấy ra... mấy tờ giấy ghi chú bài học từ trong ba lô.

“Đây là những ghi chú của chị về mấy môn học ở cấp ba. Chất lượng giảng dạy ở Tín Đức khá tốt, cái này cho em tham khảo đó.” Thành tích của những đứa trẻ nhà họ Tô đều rất tốt, Tôn Miêu cũng không phải ngoại lệ.

Cô ấy cũng học tại một trường đại học trọng điểm, vậy nên những ghi chú thời trung học của cô ấy đương nhiên vẫn rất có giá trị.

Tô Trầm Hương vui vẻ nhận lấy, cảm ơn Tôn Miêu, trông thấy Tôn Miêu liếc nhìn đồng hồ điện thoại, sau đó hỏi Tô Trầm Hương: “Em có mệt không?”

“Sao vậy ạ?”

“Nếu không mệt thì chúng ta cùng đi dạo phố đi.” Tôn Miểu thấp giọng nói với cô: “Kể cho chị nghe vài chuyện về đối tượng của anh trai chị đi.”

“Em không phải người nhiều chuyện đâu.” Tô Trầm Hương nghiêm túc nói: “Em không thể bán đứng anh mình được.”

Dừng lại một chút, cô chậm rãi nói: “Phải mời em ăn hai… ba bữa cơm đấy.”

Cô là một lệ quỷ có chừng mực.

Anh trai luôn đối xử với cô tốt như vậy, cô không thể tùy tiện phản bội anh ấy được.

… Phải thêm cơm.

Tô Minh đang đứng một bên vui vẻ nhìn cô lại một lần nữa có thể hòa nhập vào nhà họ Tô: …