Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 112




Tô Trầm Hương vội vàng nhìn xung quanh tìm người thì thấy Tô Cường đang nói chuyện với một cô gái xinh đẹp trông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.

Cô gái cười niềm nở.

Tô Cường vẫn là dáng vẻ thô lỗ đó.

Ông là một người đàn ông chất phác, kiệm lời, không biết nói lời gì dễ nghe, cho dù nữ sinh có nhiệt tình nói với ông vài câu thì cũng chỉ có thể thất vọng bỏ đi.

Tô Trầm Hương nhìn lướt qua rồi lại thu hồi ánh mắt.

Cô không phản đối việc cha mình kết bạn.

Ngược lại, Tô Cường vất vả lắm mới có thể thoát thân, lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng trở lại bên cạnh Tô Trầm Hương.

Bởi vì sự kiện cuối năm của Bạch Vân Quan diễn ra vào tháng mười hai nên đêm nay cũng khá lạnh, không thể để cho thiên sư và khách đều chết cóng trong thời tiết lạnh giá này... Làm vậy thì còn muốn thành tích sang năm nữa không?

Do đó, tuy bữa tiệc của bọn họ được tổ chức ngoài trời nhưng không biết Bạch Vân Quan đã dùng cách gì mà không khí lại rất ấm áp, ngay cả đồ ăn và rượu đặt trên chiếc bàn cũng vẫn còn nóng.

Tô Cường vừa đi về phía con gái, vừa nhanh chóng gắp thật nhiều đồ ăn ngon cho cô.

Cả tối không ăn cơm, Tiểu Hương của ông chắc là đói bụng rồi.

"Minh tổng, Tiểu Bắc." Tô Cường chào hỏi, lại trông chừng Tô Trầm Hương ăn cơm.

Minh Phong nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, khẽ mỉm cười.

Lúc Tô Trầm Hương vừa mới vào cửa đã vây quanh Tô Cường kêu vài tiếng "Cha".

Hiện tại cô là đệ tử tinh anh được Quan chủ Bạch Vân Quan coi trọng nhất, coi trọng đến mức dẫn người đi khoe khoang. Có vài người động lòng với Tô Cường cũng không có gì kỳ lạ.

Nếu có thể kết giao với Tô Cường, sau đó có quan hệ tốt với Tô Trầm Hương, đây là một đường đi rất nhanh.

Huống chi, thân là cha của một thiên sư có tương lai đầy hứa hẹn, Tô Cường muốn có được tiền tài và mối quan hệ đều là chuyện rất đơn giản.

Ví dụ như Tô Trầm Hương, trừ quỷ nửa năm nay không biết đã kết giao biết bao nhiêu bạn bè, thậm chí không chỉ thu hoạch được tiền tài mà còn cả sự biết ơn.

Lúc trước, chuyện giữa Tô Trầm Hương và An Gia Gia thật giả lẫn lộn gây xôn xao trên mạng, bao nhiêu người đều biết cha mẹ cô đã ly hôn, hiện tại chỉ cần điều tra một chút là có thể biết rõ ràng.

Cho nên, có một số cô gái muốn kết giao với Tô Cường để làm mẹ kế của Tô Trầm Hương cũng không phải là không thể. Ngược lại Tô Cường... đối diện với mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, hơn nữa xuất thân chắc chắn không tồi mà còn hiền lành như vậy... Người này đúng là đầu gỗ.

Minh Phong không khỏi nghĩ đến Từ Lệ, vợ trước của Lâm tổng, bà từng gặp ở tiệc rượu vài lần.

Cho dù Từ Lệ ngang ngạnh cỡ nào thì bọn họ cũng không thể phủ nhận, Từ Lệ là một người phụ nữ vừa thông minh, vừa xinh đẹp lại còn khôn khéo.

Từ Lệ cũng là vợ trước của Tô Cường.

Lúc trước, Tô Cường có thể theo đuổi được người như Từ Lệ, còn kết hôn sinh con nữa, thật sự là lợi hại.

Trong lòng Minh tổng thổn thức nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, nghĩ lại liền cân nhắc sau này sẽ bảo nhân viên trong công ty thời trang thiết kế một vài bộ đạo bào đẹp cho Tô Trầm Hương mặc.

Nghe Tô Cường nói: "Buổi tối nói nhiều như vậy có khát nước không? Uống thêm chút nước cam đi." Miệng bà hơi giật giật, đứng cùng con trai nhìn chằm chằm cha con họ Tô.

Tô Trầm Hương ăn rất vui vẻ, thấy Tô Cường xoay quanh mình, cô khoe khoang liếc nhìn chàng trai có khuôn mặt non nớt đang bị sư thúc cương thi đè đầu không cho uống rượu nên khóc thút thít ở phía xa, lại lén nhìn thoáng qua Trần Thiên Bắc xụ mặt không nói gì, ưỡn ngực.

So về cha, cô mãi mãi đứng nhất!

"Cha không cần quan tâm đến con đâu ạ, cha đi chào hỏi người khác đi."

Nếu cha cô sẵn lòng phát triển thêm một mối quan hệ nữa, Tô Trầm Hương cảm thấy rất vui mừng.

Không thể… bởi vì chỉ chú ý đến cô, xoay quanh cô mà khiến cuộc đời Tô Cường mất đi một cơ hội hạnh phúc khác.

"Hiện tại con được nhiều người coi trọng như vậy, cha phải khiêm tốn." Tô Cường thành thật nói.

Năm nay, Bạch Vân Quan kéo Tô Trầm Hương tới trước mặt mọi người với tư cách là đệ tử tinh anh của Bạch Vân Quan, nhiều người chú ý đến Tô Trầm Hương như vậy, Tô Cường lại càng không muốn phô trương, có thể sẽ dẫn tới rắc rối và phiền phức cho Tô Trầm Hương.

Ông không hiểu thế giới của thiên sư.

Nhưng chính vì không hiểu nên mới càng không thể làm theo ý mình... Ông cũng mơ hồ cảm nhận được mấy cô gái liên tiếp nói chuyện với mình dường như có ý gì đó với mình.

Ông là người hiền lành nhưng cũng không ngốc.

Ông biết rõ bọn họ vì cái gì và đang hướng tới điều gì.

Vì vậy, ông lại càng không thể tùy tiện chấp nhận ý tốt của bất cứ ai, chỉ vì mấy cô gái xinh đẹp mà nhẹ dạ rồi gây thêm phiền phức cho đứa con gái nhỏ.

Đứa trẻ của ông sẵn lòng đưa ông tới nơi như vậy là bởi vì rất yêu quý người cha này. -

Hiểu được điều này, ông lập tức cảm thấy rất vui vẻ.

Về chuyện yêu đương, tái hôn… Tô Cường cúi đầu, không lên tiếng.

Ông là một người không công bằng.

Cả đời này, ông sẽ dành hết tình yêu thương cho con cái của mình.

Cho dù tái hôn, ông cũng rất sợ mình sẽ thiên vị.

Nếu thật sự vẫn thiên vị Tiểu Hương của ông nhiều hơn, vậy chẳng phải sẽ bất công với đứa con của vợ sau sao?

Nếu không thể trao tình yêu thương tương tự cho gia đình sau này, vậy thì quên đi.

"Cha có Tiểu Hương là đủ rồi." Tô Cường nhỏ giọng nói.

Tô Trầm Hương đang cười với cậu bé có khuôn mặt non nớt nhìn mình ghen tị ở phía xa xa nên không nghe thấy.

Minh Phong nghe thấy, hơi cau mày, nhưng nụ cười càng dịu dàng hơn.

"Gần đây công việc của anh Tô thế nào?"

Minh Phong đưa mắt nhìn cậu bé có khuôn mặt non nớt, dáng vẻ cao lớn, anh tuấn liền thấy không vừa mắt... Thằng nhóc này ỷ mình là sinh viên nên liếc mắt đưa tình với Hương Hương nhà bà, không phải điều này càng chứng tỏ đứa con ngu ngốc nhà bà rất không thú vị sao?

Vừa rồi còn cảm khái người hiền lành như Tô Cường mà có thể lấy được cô vợ xinh đẹp thì đúng là kỳ tích nhưng hiện tại, Minh tổng liền cảm thấy tính cách hay xụ mặt, không chịu lên tiếng này của Trần Thiên Bắc tám phần là sẽ bị người ta đào chân tường.

Bà cười tủm tỉm kéo Tô Cường sang một bên nói chuyện công việc, thuận tiện giới thiệu cho Tô Cường một số người bạn nhân phẩm không tệ, để Trần Thiên Bắc ở lại với Tô Trầm Hương.

Vì con trai, bà thật sự phải trả giá rất nhiều.

Sắc mặt của Trần Thiên Bắc rất khó coi.

"Cậu thật sự không khó chịu khi ở Bạch Vân Quan à?"

Nghe câu hỏi này có gì thú vị không?

Nhưng Tô Trầm Hương lại gật đầu theo thói quen, nói: "Rất tốt, cậu yên tâm đi."

Trong Bạch Vân Quan có nhiều trận pháp bảo vệ như vậy, Trần Thiên Bắc lo cô sẽ bị hiện nguyên hình.

Tô Trầm Hương lại hoàn toàn không cảm thấy có gì đó không thoải mái.

Trần Thiên Bắc không nói gì nữa.

Ngược lại, Tô Trầm Hương lại gần bên tai cậu, nhỏ giọng nói: "Cương thi Mao Sơn thật sự nguy hiểm, vậy Tôn Tịnh..."

Cô lén chỉ cậu bé có khuôn mặt non nớt, chậm rãi nói: "Cương thi kia đã sống hàng trăm năm, khá tàn bạo."

Nhưng đáng tiếc, cô không ăn được... Nghĩ đến tin tức mà cậu bé có khuôn mặt non nớt mới nói ban nãy, cô vừa ăn hải sâm nướng mỡ hành trong đĩa vừa nói: "Theo lời của cậu ta thì có vẻ người của Quỷ Môn đã chịu tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Có khi lại nghĩ ra âm mưu xấu xa khác đó."

"Bọn họ muốn xây dựng lại con đường dẫn đến thế giới của lệ quỷ để mở cửa tòa thành Quỷ một lần nữa."

Cho nên, trước đó bọn họ mới sợ chuyện đại trưởng lão tỉnh lại như vậy.

Bởi vì đại trưởng lão đã từng ra vào tòa thành Quỷ nên sau khi tỉnh lại, rất có thể sẽ từng bước tập hợp lực lượng thiên sư chính đạo để phong ấn hoàn toàn tòa thành Quỷ trước tiên. Cũng sợ rằng mấy năm qua đại trưởng lão đã động tay động chân gì đó ở tòa thành Quỷ.

Nếu không thì không thể giải thích được vì sao sinh hồn thơm phức của đại trưởng lão lại có thể thoát khỏi tòa thành Quỷ.

Bởi vì lo lắng nên càng ngày càng lộ ra nhiều dấu vết.

Trần Thiên Bắc nhanh chóng nắm chặt bàn tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người ở phía xa.

Tô Trầm Hương nhìn theo ánh mắt cậu, rồi lại thu hồi tầm mắt.

Đó là ông cụ Trần và Trần Đường.

Tuy biết hai người này không phải thứ tốt đẹp gì nhưng Trần thị là gia tộc có quyền thế, hai cha con nhà họ Trần tới đây dự tiệc như vậy, Bạch Vân Quan không thể đuổi bọn họ đi.

Chỉ có điều, xung quanh cha con nhà họ Trần là vắng vẻ nhất, ngoại trừ một số đối tác kinh doanh nhiệt tình giao lưu với bọn họ thì không có thiên sư nào... Còn ai không biết chuyện mà cha con nhà họ Trần đã làm, nhẫn tâm hãm hại đứa trẻ còn trong tã lót chứ?

Không đời nào, không đời nào.

Sao có thể còn thiên sư nào không biết chứ?

Thiên sư chính đạo, ai lại nói chuyện với hạng người như thế?

Tuy trước kia cũng từng làm việc cho nhà họ Trần nhưng đó chỉ là mối quan hệ tiền bạc, một tay giao tiền một tay hỗ trợ.

Không có tình cảm gì.

"Bọn họ tới đây làm gì?" Tô Trầm Hương hỏi.

"Hàng năm, bọn họ đều đến bữa tiệc cuối năm của Bạch Vân Quan. Mục đích là để làm quen với các thiên sư có năng lực từ khắp năm châu bốn bể trong bữa tiệc này."

Thấy ánh mắt vừa sợ hãi vừa căm thù của Trần Đường nhìn về phía mình, Trần Thiên Bắc cười nhạo một tiếng, bẻ ngón tay thon dài của mình kêu răng rắc... Từ sau khi đánh Trần Đường một trận, ông ta thật sự rất sợ cậu, bây giờ lúc nào ra ngoài cũng phải mang theo vệ sĩ.

Hơn nữa, Trần Đường cũng không dám... than thở bài ca người cha trước mặt cậu nữa.

"Vẫn là vì lời nguyền kia à?" Tô Trầm Hương cười trộm.

Cô mặc đạo bào bóng loáng, che miệng cười trộm rất giống một kẻ lừa đảo.

Trần Thiên Bắc không nói nên lời, chỉ có thể "Ừ" một tiếng, sau đó cong môi lên.

“Thật ra tôi có..." Tô Trầm Hương đang muốn nói gì đó thì nhìn thấy ông cụ Trần nghiêm khắc trừng mắt với Trần Đường đang lúng ta lúng túng, sau đó nở nụ cười đi tới.

Ông già bạch liên hoa* này vẫn luôn bày ra vẻ mặt nhiệt tình giúp đỡ mọi người, nhưng so với Trần Đường vô tích sự này thì càng khó đối phó hơn.

*Bạch Liên Hoa là những kẻ giả dối, lợi hại, tinh ranh trong cách họ dụ dỗ và lừa dối người khác. Bề ngoài, họ trông trong sáng và yếu đuối, khiến người ta không thể phản đối hay nghi ngờ.

Ví dụ như hiện tại, rõ ràng cảm nhận được Trần Thiên Bắc vô cùng bài xích và có thù hận với bọn họ nhưng ông ấy vẫn có thể dẫn Trần Đường đi đến trước mặt bọn họ một cách thản nhiên.

"Tiểu Bắc, Tô đại sư." Ông cụ Trần mỉm cười, hơi vuốt cằm.

Tô Trầm Hương và Trần Thiên Bắc đều không lên tiếng, chỉ nhìn ông ấy.

"Tiểu Bắc, lúc trước cha cháu làm ra chuyện quá đáng, ông đã răn dạy nó rồi, nó sẽ không bao giờ... vì tình yêu mà làm ra chuyện mất mặt như vậy nữa. Ông nội biết vì sao cháu lại tức giận… Nó sẽ không theo đuổi nữ minh tinh kia, không khiến cháu và mẹ cháu bẽ mặt nữa."

Lời nói này của ông cụ Trần vô cùng ôn hòa và thân thiết, vẻ mặt nghiêm túc căn dặn con trai mình không được gây tai tiếng ở bên ngoài khiến người nhà mất mặt hay đau lòng.

Nếu cậu không biết ông ấy ngầm đồng ý cho Trần Đường nuôi hơn mười người tình ở bên ngoài, Trần Thiên Bắc nhất định sẽ tin lời này.

"Nuôi nhiều phụ nữ như vậy cũng chẳng ích gì." Trần Thiên Bắc lạnh lùng nói.

Ông ta đang nói tiếng người sao?

Sao có thể nói những lời đâm vào trái tim như vậy?

Mười mấy năm, nuôi hơn mười người tình mà vẫn không có đứa con thứ hai, Trần Đường lập tức thay đổi sắc mặt.

Ông ta có nỗi khổ không nói ra được.

Rất nhiều người tình nhưng không ai mang thai, ông ta muốn có người thừa kế cũng không có cách nào.

Nực cười thật?

Ông ta vẫn còn một người con trai là Trần Thiên Bắc.

Nhưng Trần Thiên Bắc và ông ta có mối hận thù sâu đậm, sao ông ta có thể để đứa con này làm người thừa kế được.

Ngẫm lại về lời nguyền rủa trong cơ thể mình, Trần Đường đắn đo suy nghĩ nhiều năm như vậy nhưng cũng không nghĩ ra được.

Rõ ràng ông ta hiến tế đứa con ruột của mình, vậy vì sao lúc đó ông ta lại bị nguyền rủa ngược lại?

Là lệ quỷ đại nhân cảm thấy đứa con này của ông ta không thơm ngon.

Hay là bởi vì Trần Thiên Bắc không chết mà lại được đại trưởng lão cứu ra nên lệ quỷ mới trút giận lên người cha ruột của Trần Thiên Bắc?

Càng suy nghĩ, ánh mắt Trần Đường nhìn về phía Trần Thiên Bắc càng thêm oán hận.

Nếu năm đó Trần Thiên Bắc chết ở tòa thành Quỷ thì hiện tại ông ta chắc chắn đã rất ung dung tự tại chứ không phải buồn phiền vì chuyện con cái như vậy.

Trần thị là một tập đoàn lớn mạnh, chung quy vẫn không thể rơi vào tay họ hàng được.

Đều là lỗi của tên nghịch tử này.