Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 111




Tô Trầm Hương hoàn toàn không hiểu được sự cảm khái của Trần Thiên Bắc.

Sao lệ quỷ và con người có thể tâm linh tương thông được.

Cô còn cảm thấy cuộc sống hiện tại khá tốt.

Học tập chăm chỉ, phấn đấu cho kỳ thi cuối kỳ, ngoài ra còn phải ăn uống đầy đủ.

Thần tiên cũng không đổi được đâu.

Cái gì mà làm thiên sư tiền đồ rộng mở, đối với cô... ngoại trừ có thể tìm kiếm thức ăn, tiện thể bảo vệ người sống, giữ gìn trật tự xã hội thì không còn hứng thú gì hơn.

Nếu không phải đại hội cuối năm của Bạch Vân Quan thật sự rất quan trọng, Quan chủ tự mình gọi điện cho Tô Trầm Hương bảo cô đến, Tô Trầm Hương đang bận làm bài tập suýt nữa đã quên rằng mình còn là một thiên sư.

Nhưng khi Quan chủ nhìn thấy Tô Trầm Hương cũng cảm thấy cô đã béo lên... Bộ đạo bào nhỏ đặc biệt được Bạch Vân Quan đặt may riêng cho Tô Trầm Hương trước đây, vậy mà lại hơi chật. -

Tuy nhiên, đây không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là, khi cô bé xinh đẹp, ngoan hiền mặc một bộ đạo bào nhỏ tinh xảo mới tinh nhẹ nhàng đứng trước mặt mọi người, nghiêng cái đầu nhỏ, Quan chủ có cảm giác rằng sau này Tô Trầm Hương lên đại học sẽ để cô làm gương mặt đại diện cho Bạch Vân Quan.

Hiện tại, nhóm thiên sư cũng bắt kịp xu hướng, mọi thứ đều trở nên phổ biến.

Weibo cũng có, có thêm người đại diện cũng không thành vấn đề.

Cô gái đáng yêu và xinh xắn như vậy đứng ở đó, hương khói của Bạch Vân Quan nhất định sẽ ngày càng thịnh vượng!

Quan chủ Bạch Vân Quan mỉm cười hiền lành, dẫn Tô Trầm Hương đến chỗ khách hàng.

Ông ấy còn giới thiệu những người phụ trách ở từng nơi của Bạch Vân Quan với Tô Trầm Hương.

Có thể làm người phụ trách ở các nơi phần lớn đều là tiền bối thế hệ trước, hoặc là các sư huynh lớn tuổi như Phí sư huynh.

Tiền bối thế hệ trước vẫn có hai sư cô nhưng đến thế hệ này của Tô Trầm Hương thì chỉ có một tiểu sư muội là Tô Trầm Hương.

Bởi vì hình tượng của Tô Trầm Hương rất tốt, hơn nữa vừa mới vào Bạch Vân Quan được nửa năm, cô đã có cống hiến to lớn cho việc duy trì sự ổn định và bình yên trong xã hội, không chỉ đạt được danh hiệu công dân gương mẫu, mà còn đạt được danh hiệu tân binh xuất sắc.

Cô đứng bên cạnh quan chủ Bạch Vân Quan, ở trên bục nhận lấy hai tấm bằng khen rất lớn với vẻ mặt ngoan ngoãn và khiêm tốn, chụp ảnh chung với quan chủ, nhân tiện bày tỏ rằng bản thân nhất định sẽ nỗ lực không ngừng, cố gắng bảo vệ người thường nhiều hơn nữa… vì miếng ăn.

Tinh thần một lòng bảo vệ xã hội này nhận được một tràng vỗ tay thật lớn.

Các trưởng bối đều cười tươi, cảm thấy tương lai Bạch Vân Quan tràn đầy hứa hẹn.

Đệ tử thế hệ mới đều có tâm hồn tốt đẹp.

Hơn nữa, còn rất có năng lực.

Suy cho cùng, đệ tử thế hệ trẻ đã dần tự mình gánh vác và giải quyết nhanh chóng đủ loại sự việc như minh hôn, quỷ ảnh, còn có linh hồn người đã khuất quay về... Sao có thể không làm cho người ta vui mừng chứ?

Trong đám đệ tử thế hệ trẻ, Tô Trầm Hương nhỏ tuổi nhất nhưng lại được công nhận là có năng lực mạnh mẽ nhất, các trưởng bối đều gửi gắm kỳ vọng lên Tô Trầm Hương, đều trò chuyện cùng cô, khích lệ cô, cổ vũ cô.

Ngay cả khi chào đón khách hàng lớn cùng quan chủ Bạch Vân Quan, Tô Trầm Hương cũng có thể đứng ở vị trí đầu tiên ở bên trái quan chủ Bạch Vân Quan.

Đối mặt với một cô gái nhỏ tuổi, ngoan ngoãn và xinh đẹp như vậy, khó tránh khỏi việc khách hàng lớn hay đồng nghiệp đặt câu hỏi.

Khi biết cô gái xinh xắn này là một trong những đệ tử tinh anh có năng lực mạnh nhất Bạch Vân Quan, Tô Trầm Hương càng nhận được nhiều lời khen hơn.

Ánh mắt mọi người nhìn cô cũng tín nhiệm hơn.

Có thể nổi bật giữa nhiều đệ tử tinh anh của Bạch Vân Quan, nhận được sự công nhận của quan chủ và đồng môn thì nhất định là người rất tài giỏi.

Hơn nữa, nhân cách chắc chắn cũng được đảm bảo.

Đặc biệt là nghe quan chủ kiêu ngạo khoe rằng đứa nhỏ này còn là học sinh giỏi của trường trung học Tín Đức... Người trước đó cảm thấy cô gái này vô cùng quen mắt chợt nhớ ra, đây không phải là Tô Trầm Hương của vụ bắt nạt gây xôn xao trên mạng xã hội dạo trước sao!

Vừa là học sinh giỏi chăm chỉ cố gắng, vừa là đệ tử tinh anh của Bạch Vân Quan, người này phải gọi là quá hoàn mỹ!

Dưới những ánh mắt ngày càng kinh ngạc ấy, Tô Trầm Hương lén lút vểnh đuôi nhỏ lên.

Lệ quỷ thích chí.

Người sống đều rất thích cô.

Hơn nữa còn khen cô đã tai đến thế.

Chỉ là sắc mặt anh Bắc của cô có hơi kỳ lạ, khiến cho Tô Trầm Hương không nhịn được mà trộm trừng mắt với Trần Thiên Bắc đang đứng ở xa xa.

Lúc cô huy hoàng như vậy, sao anh Bắc không biết đường chụp thêm cho cô mấy tấm ảnh chứ!

Do tâm trạng của Trần Thiên Bắc có chút phức tạp nên nhất thời quên mất việc này. Hôm nay, Tô Cường cũng tới đây, vui vẻ giơ điện thoại di động lên, chụp ngang chụp dọc, không bỏ qua một giây phút huy hoàng nào của Hương Hương nhà ông!

Cô gái mặc đạo bào nhỏ nhìn thấy cha mình thì nghiêng người, núp sau lưng quan chủ lén mỉm cười.

Cô không khỏi uốn éo cơ thể nhỏ bé của mình.

"Đại sư Tô còn rất khiêm tốn nữa!" Bỗng có một vị khách hàng bất ngờ nói.

Được khen mấy tiếng liền khiêm tốn tránh đi, nghe thấy thì ngại ngùng, quả là một cô bé ngây thơ!

"Đúng vậy. Tiểu Hương khiêm tốn thế đấy, hơn nữa chưa bao giờ kể công. Khi làm nhiệm vụ với các sư huynh, trước giờ chỉ biết làm việc, nhưng luôn miệng nói thương sư huynh lúc nào cũng vất vả." Trong ánh mắt ghen tị của các đồng nghiệp môn phái khác, tiếng cười của quan chủ bất ngờ vang lên, ông ấy cười nói: "Vừa siêng năng lại còn thông minh, thiên phú vượt trội. Bạch Vân Quan chúng tôi có rất ít đệ tử vẽ bùa hoàn hảo được như Tiểu Hương."

Ông ấy cảm thấy Tô Trầm Hương đã giúp đỡ đồng môn rất nhiều trong nửa năm qua, lại còn chăm chỉ làm việc, đương nhiên xứng đáng với phần vinh quang mà bản thân được nhận. Huống chi, tuổi tác của Tô Trầm Hương vẫn luôn là một khuyết điểm.

Nghề thiên sư này phải xem tuổi tác.

Tuổi càng lớn càng làm cho người ta có cảm giác tín nhiệm.

Tô Trầm Hương còn nhỏ, thoạt nhìn không thể nào làm cho người ta tin tưởng.

Bởi vậy, hôm nay quan chủ nỗ lực đề cử Tô Trầm Hương, tô vẽ cho Tô Trầm Hương một hình tượng rực rỡ, cốt là muốn những người thường trông mặt mà bắt hình dong này tin Tô Trầm Hương là thiên sư chân chính có thực lực.

Cô đã bảo vệ rất nhiều người, phải để cho người ta biết.

Ông ấy không hy vọng Tô Trầm Hương trở thành anh hùng vô danh.

Ông ấy lao tâm khổ tứ, Tô Trầm Hương đương nhiên hiểu rõ, ngược lại có vài người cảm thấy quan chủ Bạch Vân Quan chỉ hận không thể cõng đệ tử nhỏ này trên lưng, sự yêu thích và xem trọng như vậy khiến họ dấy lên một chút suy đoán trong lòng.

Thiên sư trẻ tuổi lại có thực lực như thế, tương lai ở Bạch Vân Quan có vẻ là tiền đồ vô hạn nha!

Còn phải nghi ngờ chuyện này sao?

Suy cho cùng, Tô Trầm Hương tinh thông bùa Cửu Trọng An Thái, đây là điều mà quan chủ coi trọng nhất.

Bởi vì các đồng môn đều biết Tô Trầm Hương thông thạo việc vẽ bùa Cửu Trọng An Thái - bảo vật trấn quan, bởi vậy hoàn toàn không có ý kiến gì với việc quan chủ coi trọng Tô Trầm Hương.

Tưng bừng rộn rã.

Trong mắt Trần Thiên Bắc, cảnh tượng này...

Bạch Vân Quan muốn tự diệt thì thôi đi.

Bây giờ còn đề cử Tô Trầm Hương với khách hàng lớn và một số thiên sư của môn phái khác... Đây không chỉ là muốn rước họa cho Bạch Vân Quan, mà còn muốn một mẻ hốt gọn toàn bộ thiên sư chính đạo!

Cậu chết lặng nhìn đứa nhóc hư hỏng giả vờ ngoan ngoãn, mỉm cười khiêm tốn dịu dàng, đi theo bên cạnh quan chủ cười tươi rói, kiên nhẫn chào hỏi từng vị thiên sư xa lạ. Bất luận là có môn phái hay đi một mình, trong mắt cô đều bình đẳng như nhau.

Còn có một số khách hàng, có những vị giàu có hơn hẳn nhưng trong mắt Tô Trầm Hương, họ đều giống nhau.

Hoàn toàn không có gì khác biệt.

Trong mắt người khác, thái độ như vậy càng làm nổi bật tâm hồn và nền tảng giáo dục đẹp đẽ của cô.

Chỉ có Trần Thiên Bắc đau đớn hiểu rõ, sở dĩ được đối xử bình đẳng là vì bất kể người đó là ai, trong mắt Tô Trầm Hương cũng giống như nhau.

Không thể cho cô ăn cơm, mặc kệ họ có quyền có thế hay ra sao đi nữa thì cũng chẳng có gì khác biệt.

Cảm giác là người duy nhất biết được sự thật quả thực đau gan ứ phổi.

Trần Thiên Bắc im lặng đứng bên cạnh Minh Phong đi cùng cậu hôm nay, lặng lẽ nhìn Tô Trầm Hương thuần thục lừa gạt người sống hết người đến người khác, nhận được lời khen và sự coi trọng hết lần này đến lần khác, thậm chí cô còn kết giao được với một vài vị "bằng hữu"...

Ồ, phái Mao Sơn... Trần Thiên Bắc mơ hồ cảm giác được Tô Trầm Hương kết bạn với thiên sư phái Mao Sơn là vì có ý đồ xấu gì đó. Đứa nhóc hư hỏng này thi thoảng lại lén lút đánh giá mấy con cương thi đứng sau thiên sư người ta là sao hả?

Sao đây, lệ quỷ không thỏa mãn được cô nên muốn phát triển công thức nấu ăn mới sao?

Không sợ cương thi nhổ răng cửa của cô à?

Nhưng hiển nhiên, Tô Trầm Hương nhìn cương thi của thiên sư Mao Sơn vài lần rồi chẳng có hứng thú.

Cương thi xuất thân từ xác chết, còn cô chỉ ăn linh hồn.

Vì vậy, nó không nằm trong công thức nấu ăn của bản thân.

Đương nhiên, nếu có thể ăn cương thi, nói không chừng Tô Trầm Hương đã nghĩ cách để trà trộn vào phái Mao Sơn làm đệ tử tinh anh ngay lúc đó rồi.

Nếu có thể trà trộn thành đệ tử trông coi động cương thi, vậy thì càng hạnh phúc hơn!

Cũng may lệ quỷ không ăn cương thi, thiên sư Mao Sơn hiển nhiên không biết động cương thi nhà mình đã tránh được một kiếp, đang nói chuyện thân thiết với cô gái tươi cười này.

Tuy kết duyên với cương thi nhưng thiên sư Mao Sơn không phải ai cũng có tính tình lạnh lùng như băng, đa số đều thích nói thích cười, hơn nữa cũng có hai ba người đang học đại học, không khác gì người bình thường.

Chỉ là khi Tô Trầm Hương lén hỏi bọn họ gần đây Mao Sơn có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không, bởi vì chuyện này cũng không tính là bí mật, vì thế lập tức có một cậu nhóc hoạt bát, dáng người không cao lắm, có khuôn mặt bụ bẫm nói với Tô Trầm Hương: "Có một tên ở Quỷ Môn mò đến động cương thi, muốn trộm cương thi của chúng tôi. Cũng may chúng tôi nhận được điện thoại của các vị, có chuẩn bị trước nên ngăn được hắn ta."

"Bắt được chưa?"

"Tên này đã chạy mất nhưng cũng để các sư bá diệt trừ mấy con lệ quỷ trên người hắn rồi. Hắn chịu thiệt hại không nhỏ đâu."

Nam sinh có khuôn mặt bụ bẫm nhanh nhảu nói.

"Cương thi quan trọng nhất. Không bị tổn thất là tốt rồi." Ánh mắt của Tô Trầm Hương đặt vào thứ ở sau lưng nam sinh có khuôn mặt bụ bẫm, cười lên sẽ lộ hai má lúm đồng tiền.

Phía sau cậu ta là một con cương thi cao lớn, trông có vẻ giống với người bình thường nhưng sắc mặt nhợt nhạt hơn, trên miệng còn nhe ra hai chiếc răng nanh dữ tợn.

Khí thế rất hung hãn.

"Còn phải nói!" Nam sinh mặt em bé cảm thấy những gì Tô Trầm Hương nói giống hệt suy nghĩ của mình, gật đầu lia lịa, ngấm ngầm muốn lấy một ly sâm panh được chuẩn bị trong đại hội để uống.

Bàn tay tái nhợt lạnh lẽo đặt lên vai cậu ta.

Nam sinh cúi đầu, đặt ly sâm panh xuống, thành thật cầm nước trái cây lên uống.

Cương thi lại trở về như cũ.

Tô Trầm Hương:...

Thì ra không phải phụ huynh nào trên thế giới này cũng cưng chiều con cái như cha cô.

Là đứa trẻ nghịch ngợm, hiển nhiên sẽ sợ phụ huynh nghiêm khắc, Tô Trầm Hương liếc nhìn cương thi kia đầy kính sợ, tuy cương thi này không nhìn ngang ngó dọc nhưng Tô Trầm Hương vẫn thấy cha mình tốt hơn.

Cô chuồn lẹ, bỏ lại thiên sư Mao Sơn mặt em bé đang mặt ủ mày chau phía sau, tranh luận với sư thúc cương thi ở sau lưng rằng bản thân đã trưởng thành, có thể uống rượu, còn mình thì chạy tới tìm Trần Thiên Bắc.

Hiện tại, cô đã nhận ra điểm tốt của Trần Thiên Bắc rồi.

Trước giờ, cậu chưa bao giờ ngăn cản cô ăn uống linh tinh.

Tô Trầm Hương cực kì đội ơn!

Trần Thiên Bắc mỉm cười lạnh lùng nhìn cô.

Đây là lừa người sống thành công rồi lập tức rút quân hả!

"Ôi chao Tiểu Hương, hôm nay trông con xinh quá." Tô Trầm Hương mặc đạo bào nhỏ, mang vẻ ngọt ngào mũm mĩm của trẻ con, là ngôi sao sáng tại đại hội, Minh Phong nhìn đến mức cảm thấy râm ran trong lòng.

Mắt bà sáng ngời, giơ điện thoại lên chụp ảnh cho Tô Trầm Hương.

Tô Trầm Hương:...

Vị phụ huynh này cũng rất đáng sợ.

Có thể thấy cha cô hiếm có đến cỡ nào... Đúng rồi, cha cô đâu?

Sao không tiếp tục chụp ảnh cho cô vậy?