Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 105




Bây giờ, Tô Trầm Hương đã là người có tổ chức.

Vì vậy, khi gặp chuyện gì không thích hợp thì dĩ nhiên cô phải lập tức gọi điện thoại cho đồng đội của mình rồi.

Trong lúc đợi Trương sư huynh tới thì Tô Trầm Hương tiếp tục dặn dò lệ quỷ váy đỏ: “Cô phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng để bị bắt. Đám Quỷ Môn kia vốn không phải loại người biết phải trái gì, cực kỳ điên loạn và xấu xa. Nếu cô rơi vào tay bọn chúng thì gay to đó.”

Tô Trầm Hương thật tốt bụng!

Trần Thiên Bắc nhìn Tô Trầm Hương đầy kinh nghiệm và trải nghiệm dặn dò lệ quỷ váy đỏ.

Giống như bị sự quan tâm này làm cho cảm động, lệ quỷ từ từ tiến lại gần cô.

Cô gái nhỏ nghiêng đầu, lén lút nói nhỏ với Trần Thiên Bắc: “Nếu tôi không ăn được thì người khác cũng đừng hòng!” Cô không ăn được cơm, dù có để cơm bay mất thì cũng tuyệt đối không cho người khác ăn.

Cô lẩm bẩm mấy tiếng.

Trần Thiên Bắc:...

Cậu trơ mắt nhìn nữ quỷ váy đỏ sững sờ bay ra xa.

“Nhưng mà cô ta lại ngăn chúng ta lại ở ngoài bệnh viện, chẳng lẽ đã phát hiện ra cái gì sao?”

Trước đó, bệnh viện Thái Khang đã bị lệ quỷ tấn công một lần, khó có thể nói rằng nữ quỷ váy đỏ có thể tìm thấy dấu vết của các lệ quỷ đó hay không.

Cậu không đáp lại, chỉ im lặng đứng cạnh Tô Trầm Hương, cùng chờ đợi.

Nhân tiện, cậu không nhịn được mà lấy mũ lông nhỏ trên đầu đội lên cho Tô Trầm Hương.-

Hôm nay trời lạnh, khi ra ngoài Tô Trầm Hương không đội mũ.

Nếu hai tai cô bị lạnh thì cô sẽ khóc lóc kể khổ với cậu rồi đòi ăn lệ quỷ.

Trần Thiên Bắc cảm thấy rất mệt mỏi.

Cậu vừa kéo cái mũ qua tai cho đứa nhỏ chỉ biết ăn, vừa nheo mắt nhìn theo lệ quỷ váy đỏ đang di chuyển. Cậu còn nghe thấy Tô Trầm Hương thủ thỉ bên tai: “Cái mũ này ấm thật.”

Bọn họ đợi không bao lâu thì Trương sư huynh đã nhanh chóng chạy tới.

Bởi vì không phải tình huống bình thường nên Trương sư huynh không dẫn theo đồng nghiệp từ đồn cảnh sát theo mà chỉ mời Tưởng sư huynh và một người vốn đang hoạt động ở ngoại thành là Phí sư huynh tới.

Trước đây, Tô Trầm Hương đã từng gặp Phí sư huynh, mặc dù cô không quá thân với hai vị sư huynh này nhưng so với Phí sư huynh mà nói thì đúng là có thân hơn một chút.

Phí sư huynh là người phụ trách khu vực bên cạnh thành phố thuộc Bạch Vân Quan, đã hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ chững chạc. Điểm khó tin nhất là anh ấy đã kết hôn, dáng người tròn trịa, khi cười lên là không nhìn thấy tổ quốc đâu, nhìn qua chính là người có gia đình hạnh phúc.

Bọn họ vừa mới tới, Tô Trầm Hương lập tức cảm thấy tự tin hơn.

Cô nhìn về phía nữ quỷ váy đỏ.

Đang có rất nhiều thiên sư ở đây nên mùi quá nồng. Nữ quỷ lui về phía sau, xoay người rời đi.

Tô Trầm Hương và mấy người sư huynh lập tức đi theo.

Hình như cô ta đã biết Tô Trầm Hương là phế vật trong môn thể dục nên lần này nữ quỷ không đi nhanh mà chậm rãi dẫn đường.

“Đây chính là cô gái trẻ lập công trong vụ minh hôn đó phải không?”

Phí sư huynh là người hay cười và rất hiền lành, đối với lệ quỷ cũng vô cùng thân thiện và ân cần.

Anh ấy không gọi người ta là nữ quỷ, hiển nhiên là anh ấy quan tâm đến tâm trạng của lệ quỷ.

Tô Trầm Hương gật đầu thật mạnh.

Đừng nhìn Phí sư huynh mỉm cười hiền lành, người tròn vo như một ông lão đôn hậu như thế, theo thông tin từ Tưởng sư huynh thì lần này Phí sư huynh trở về Bạch Vân Quân để chuẩn bị tham gia vào nghi thức cuối năm của Bạch Vân Quan, đúng lúc bảo vệ đại trưởng lão trong phòng bệnh khỏi sự tấn công của lệ quỷ, tám mươi phần trăm lệ quỷ là do Phí sư huynh trấn áp.

Trong tay vị Phí sư huynh này có một cây phất trần* được đại trưởng lão tặng vào năm đó để đối với với lệ quỷ, một khi phất trần quét xuống, nửa người lệ quỷ sẽ bay mất, cực kỳ mạnh mẽ, cực kỳ lợi hại.

*Cây phất trần: Các thái giám trong phim cổ đại hay cầm cái cây phất trần này trên tay, ngoài ra còn có tăng nhân, đạo sĩ,... sử dụng

Mặc dù Phí sư huynh rất quyết liệt trong công việc nhưng đối xử với các sư đệ, sư muội lại rất hiền từ. Bởi vì Tô Trầm Hương nhỏ tuổi nhất nên Phí sư huynh cũng yêu mến cô hơn, chưa bao giờ lớn tiếng với cô.

Anh ấy là một người tốt bụng, hơn nữa anh ấy còn thích chăm sóc sư đệ, sư muội nên khi đến Bạch Vân Quan, biết Tô Trầm Hương đang cần giúp đỡ đã chủ động theo tới đây.

Điều này khiến Tô Trầm Hương cực kì biết ơn, cô vội vàng nói cảm ơn, nhân tiện nghe Tưởng sư huynh nói với Phí sư huynh: “Đại trưởng lão đã được Quan chủ sắp xếp ổn thỏa nhưng Quan chủ nói, gần đây không cho phép chúng ta đến làm phiền đại trưởng lão.”

Đại trưởng lão còn chưa tỉnh, Quan chủ Bạch Vân Quan không để cho các đệ tử đến làm phiền cũng dễ hiểu. Phí sư huynh cười ha ha, gật đầu nói: “Như vậy cũng tốt, mọi người có thể yên tâm rồi.”

Yên tâm?

Tưởng sư huynh do dự một chút, anh ấy cảm thấy bản thân không thể hiểu được.

Nhưng anh ấy cũng không hỏi nhiều, sau đó lại cùng Tô Trầm Hương đuổi theo nữ quỷ kia.

“Ý của sư huynh là?”

Trần Thiên Bắc khẽ cau mày.

Bởi vì lo lắng cho đại trưởng lão, cũng như lo lắng cho Tô Trầm Hương nên khó tránh chuyện cậu quan tâm nhiều hơn một chút.

“Việc lệ quỷ tấn công bệnh viện Thái Khang này có vấn đề.” Phí sư huynh vừa cười híp mắt đi theo mọi người vừa nhỏ giọng nói với Trần Thiên Bắc: “Mặc dù chuyện đại trưởng lão tỉnh lại chưa bao giờ giấu giếm mọi người nhưng phòng bệnh của đại trưởng lão ở tầng cao nhất, được bảo vệ nghiêm ngặt. Lần này bị lệ quỷ tấn công, suýt chút nữa tấn công đến giường bệnh của đại trưởng lão. Anh và các vị sư bá, sư thúc nghi ngờ bên trong Bạch Vân Quan có nội gián.”

Có nội gián?

Ánh mắt Trần Thiên Bắc hơi nheo lại.

“Dĩ nhiên, địa vị cũng không cao lắm, bằng không thì làm gì có chuyện đến bây giờ bọn chúng mới biết sinh hồn của Đại trưởng lão đã trở lại vị trí cũ.” Phí sư huynh thản nhiên nói.

Sinh hồn của đại trưởng lão trở về vào mùa hè, khi đó, Quỷ Môn không có bất kỳ động tĩnh gì.

Mãi cho đến khi đại trưởng lão tỉnh lại, kinh động đến toàn bộ Bạch Vân Quan thì lúc này Quỷ Môn mới dòm ngó tới chuyện này.

Mà chuyện lệ quỷ tấn công trực tiếp đến đại trưởng lão đồng nghĩa với việc có người âm mưu phá hỏng một số trận pháp bùa chú bên ngoài phòng bệnh của đại trưởng lão.

Chuyện này cũng không khó, chỉ cần táy máy tay chân một chút là được, không cần đến năng lực cao thâm, vậy nên Phí sư huynh suy đoán rằng, chắc là do một người ở vị trí không cao trong Bạch Vân Quan ra tay.

Chính vì phát hiện chuyện này có vấn đề nên Quan chủ Bạch Vân quan mới vội vàng đưa đại trưởng lão trở về Bạch Vân Quan để tránh liên lụy đến người dân bình thường.

Điều này cũng giúp bảo vệ sự an toàn của đại trưởng lão.

Nhưng nghĩ đến lần nguy hiểm nhất ấy, khuôn mặt tròn trịa đôn hậu quả Phí sư huynh lộ ra biểu cảm rất khó hiểu.

“Có chuyện gì sao?” Trần Thiên Bắc nghe chuyện nội bộ Bạch Vân Quan có vấn đề thì sắc mặt có chút khó coi.

Nhưng cậu có thể hiểu được.

Chỗ nào chẳng có phản đồ chứ?

Điều khiến cậu nghi ngờ chính là sắc mặt Phí sư huynh vô cùng kỳ quái.

“… Hình như đại trưởng lão đã có cuộc gặp gỡ bất ngờ ở tòa thành Quỷ.”

“Cuộc gặp gỡ bất ngờ ư?” Khóe miệng Trần Thiên Bắc giật giật.

Cái này… Ở trong tòa thành Quỷ mà có cuộc gặp gỡ bất ngờ thì chỉ có gặp nạn thôi.

“Em không hiểu đâu. Ban đầu có một con lệ quỷ tấn công đến trước giường bệnh của đại trưởng lão.” Phí sư huynh nhỏ giọng, từ tốn nói với Trần Thiên Bắc: “Vốn dĩ nó định tấn công đại trưởng lão. Nhưng ai ngờ lệ quỷ vừa đến trước giường của đại trưởng lão thì chết đứng.”

Nghĩ đến tình huống lúc đó, Phí sư huynh không có cách nào giải thích được. Anh ấy chỉ có thể nói với Trần Thiên Bắc: “Đây là lần đầu tiên anh thấy nỗi sợ hãi hiện lên trên mặt của lệ quỷ. Chắc hẳn là đại trưởng lão không hề lười biếng khi ở tòa thành Quỷ, cực kỳ chăm chỉ tu luyện, cùng đánh đấu trực diện với lệ quỷ.”

Khoảnh khắc lệ quỷ hung ác, vặn vẹo chạm tới ông lão đang mê man trên giường bệnh thì đột nhiên sợ hãi đến mức đứng bất động. Nỗi sợ hãi đó, thậm chí nó còn tự giác thu lại âm khí linh dị trên người mình.

Lúc ấy, Phí sư huynh không nói nhiều, lập tức đi lên dùng phất trần đánh một cái.

Lệ quỷ bị phất trần đánh trúng lập tức bị giam giữ.

Đến giây phút đó, mọi chuyện xảy ra vẫn còn bình thường.

Nhưng khi Phí sư huynh đến gần đại trưởng lão thì anh ấy cũng lập tức cảm nhận được cái lạnh thấu xương.

Giống như giây phút lệ quỷ chạm vào lúc nãy, trên người đại trưởng lão giống như tỏa ra sự u ám khiến cho người ta sợ hãi đến mức không khống chế được hơi thở của mình.

Cảm giác đó khiến cho anh ấy – một thiên sư có kinh nghiệm cảm thấy rợn tóc gáy nhưng khí tức u ám đó nhanh chóng biến mất, hòa vào cơ thể của đại trưởng lão, giống như nó chưa từng tồn tại.

Nhưng Phí sư huynh lại biết, loại khí tức khó hiểu khiến người ta sợ hãi đến mức không thốt lên lời này thật sự tồn tại.

Những lời này, anh ấy không nói với bất kỳ ai ngoại trừ Quan chủ.

Trên người đại trưởng lão của Bạch Vân Quan lại xuất hiện khí tức của lệ quỷ.

Hơn nữa, khí tức kia vô cùng lạnh lẽo, trong nháy mắt làm không gian trở nên vặn vẹo, khống chế cả lệ quỷ.

Cái này làm sao có thể để cho người khác biết.

Nếu mọi người biết chuyện này thì không biết sẽ gây ra làn sóng chỉ trích như thế nào nữa.

Anh ấy không đề cập đến thông tin này, chỉ nói hình như lệ quỷ bị khí tức của đại trưởng lão uy hiếp, làm cho sợ hãi.

Trần Thiên Bắc không ngờ rằng đại trưởng lão thật sự là gừng càng già càng cay, sinh hồn đã rời khỏi cơ thể nhiều năm lại có thể khiến lệ quỷ sợ hãi khi đang ngủ say.

Thật lợi hại.

Vậy thì Tô Trầm Hương… cũng chỉ là hạt cát nhỏ.

Nếu đại trưởng lão tỉnh lại thì việc tiêu diệt Tô Trầm Hương cũng chỉ là một cái phất tay!

Trong lòng cậu đang rất lo lắng.

Trên mặt Phí sư huynh vẫn nở nụ cười hiền từ nhưng trong lòng cũng rất lo lắng.

Hai người ăn ý không đề cập đến chuyện của đại trưởng lão nữa, tiếp tục đi theo mấy người vô lo vô nghĩ kia, dừng lại ở một chỗ cùng lệ quỷ váy đỏ.

Cách đó không xa có một cái hẻm nhỏ.

Hai bên đều có những tòa nhà đã bị phá bỏ, cũng có tòa nhà chỉ còn một nửa, một khu nhà bừa bộn, đổ nát xuất hiện trước mặt mọi người. Đối diện với đường phố còn có một số tòa nhà cũ chưa bị phá bỏ hoàn toàn, ở đó có hai ba cửa hàng nhỏ vẫn hoạt động.

Tuy nhiên, nơi này là công trường bừa bộn, không có công nhân ở đây, thời tiết cũng bắt đầu lạnh nên dù đang là ban ngày cũng không có ai muốn đi qua con đường này, mấy cửa hàng nhỏ kia cũng không làm ăn được gì.

Nhìn thấy cảnh này trong hẻm nhỏ, nữ quỷ váy đỏ dừng lại cách đó khá xa, cô ta lùi về trốn vào trong một góc, lẳng lặng nhìn Tô Trầm Hương.

Tô Trầm Hương cũng thuần thục trốn vào góc tường, cẩn thận ngó ra nhìn cảnh vật trên con đường nhỏ, rồi lại quay người nhìn cô ta.

“Đến rồi sao?” Cô nghiêng đầu hỏi.

Nữ quỷ váy đỏ khẽ gật đầu.

“Vậy cô đi trước đi.” Tô Trầm Hương xua tay nói: “Người của Bạch Vân Quan tự đến nơi đây nên chuyện này không liên quan gì đến cô.” Hiển nhiên là cô rất quan tâm đến lệ quỷ này, tránh cho Quỷ Môn chú ý đến cô ta.

Phí sư huynh cũng cười híp mắt nói: “Nếu gặp phải nguy hiểm, cô có thể đến Bạch Vân Quan nhờ giúp đỡ.”

Anh ấy không có ý định muốn đánh chết lệ quỷ này, nữ quỷ váy đỏ không đáp lại, cô ta xoay người rời đi.

Nhìn cô ta rời đi, Tô Trầm Hương cảm thấy an tâm.

“Vậy anh đi thám thính một chút.” Phí sư huynh lấy ra một cây phát trần nhỏ, anh ấy vừa lắc lắc nó vừa cười với bọn họ.

“Để em đi!” Sao có thể cướp cơm của lệ quỷ chứ?

Tô Trầm Hương vội vàng nắm chặt cây phất trần của Phí sư huynh, ôi cảm giác mát lạnh thế nhở.

Ôi!

Cái chuôi này được làm từ bạch ngọc.

Khi cầm cây phát trần này, trên tay cảm thấy thật thoải mái.

Cô bắt đầu cảm thấy hứng thú với cây phất trần sắc bén trong truyền thuyết này rồi đấy.

Thấy cô tích cực như vậy, Phí sư huynh cũng không từ chối, anh ấy mỉm cười nói: “Cũng được. Vậy anh với Tiểu Hương cùng đi.”

Là một vị sư huynh, dĩ nhiên anh ấy phải bảo vệ sư muội, trở thành lá chắn cho sư muội.

Đây chính là ý nghĩa tồn tại của sư huynh.

“Hay là để em đi với cô ấy đi.” Trần Thiên Bắc đứng bên cạnh Tô Trầm Hương, cậu nghiêng đầu nhìn cô, mím môi, lạnh lùng nói: “Chúng ta còn nhỏ, không có uy hiếp gì. Cho dù có vấn đề thì bọn chúng cũng không quá đề phòng bọn em… Bọn em vẫn luôn đi cùng nhau mà.”

Cho nên, cơ hội để các sư huynh trở thành lá chắn sống cũng không có?

Phí sư huynh im lặng.

Anh ấy vừa quan sát Trần Thiên Bắc vừa sờ cái nọng cằm của mình, bắt đầu nhớ lại.

Khi anh ấy nói hươu nói vượn phải bảo vệ người thân thiết của mình, đi theo họ từng bước, lúc đó anh ấy mới mấy tuổi?

Chắc cũng phải trên hai mươi tuổi rồi.

Bây giờ…

Các sư đệ của mình đúng là… Trường Giang sóng sau xô sóng trước mà.