Ông cực kỳ hồi hộp.
Đến cả sắc mặt cũng trở nên căng thẳng.
Tô Trầm Hương cảm thấy chuyện này không có vấn đề gì cả.
“Dạ được!”
Đây không phải chuyện gì to tát.
Được cô đồng ý mà không từ chối gì, Tô Cường thở phào nhẹ nhõm.
Giống như ông đang lo lắng về chuyện gì đó, đạt được lời hứa nên nhẹ lòng hơn.
“Vậy là tốt rồi.” Ông tin Tô Trầm Hương.
Cô đã đồng ý với ông thì chắc chắn sẽ tuân thủ ước định giữa bọn họ.
Nhìn Tô Minh đã ăn cơm xong, đang xem xét một vài kế hoạch công tác mấy ngày này. Tô Cường nghĩ lại thì thấy hiện giờ cũng đã vào đông, bèn thì thầm với Tô Trầm Hương: “Thời gian trôi nhanh thật, sắp đến tết rồi. Chúng ta phải chuẩn bị một chút… Tiểu Hương, Tết năm nay con muốn về nhà ăn Tết không?”
Ông hơi hồi hộp hỏi.
Trước kia, Tô Trầm Hương và trưởng bối trong nhà không hợp nhau.
Ông bà nội, chú dì, anh chị họ,.. Đều bị cô làm mất lòng cả.-
Còn những thân thích khác của nhà họ Tô thì không sống chung với Tô Trầm Hương.
Ban đầu, lúc sống ở thị trấn nhỏ, Tô Trầm Hương và người nhà có mâu thuẫn rất lớn, nhìn Tô Minh là biết… Trước kia bị nhà họ Lâm đuổi ra khỏi nhà, Tô Trầm Hương gọi điện thoại cho Tô Minh, vốn dĩ anh ấy còn không thèm nhận điện thoại của cô.
Dĩ nhiên, người nhà họ Tô rất ngay thẳng.
Lấy Tô Minh làm ví dụ, khi trước, mặc dù anh ấy không thích Tô Trầm Hương nhưng biết cô một mình đứng dưới cơn mưa lớn, không màng những tranh cãi trước đó, thậm chí để công việc trong tay xuống, bản thân thì hết sức lo lắng, tự mình lái xe tới đón cô.
Tô Trầm Hương ở trong cơ thể này chưa lâu, mặc dù thường xuyên nói chuyện điện thoại với người nhà họ Tô, rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết mua áo len và áo khoác cho ông bà, biết lấy lòng người khác nhưng Tô Cường vẫn phải hỏi một câu.
“Về chứ. Tất nhiên phải về rồi ạ. Phải mua thêm một ít đồ tết trước khi về nữa.” Tô Trầm Hương dừng một chút, thò đầu ra hỏi thăm: “Con vẫn còn nhỏ, có thể nhận lì xì không ạ?”
Cô nghĩ đến chuyện vừa được ăn tết vừa có lì xì, hai con mắt nheo lại… Hạnh phúc của trẻ nhỏ đơn giản vậy thôi.
Hơn nữa, cô còn có một người cha luôn quan tâm, không bao giờ lấy tiền mừng tuổi của con, không bao giờ nói câu “Con còn nhỏ, cha sẽ giữ lại giúp con”.
Tô Minh đang làm việc, khóe miệng giật giật. Anh ấy chợt nghe thấy Tô Cường cười lớn nói: "Đương nhiên có thể! Đến lúc đó, nhất định con sẽ nhận được một bao lì xì to luôn!"
Hai cha con ngồi lại với nhau, thì thầm to nhỏ xem họ có thể nhận được bao nhiêu tiền trong dịp Tết.
Tô Trầm Hương tính toán một chút, chuẩn bị phát tài rồi!
“Con cũng sẽ về.” Tô Minh lắng tai nghe, nghe hai người họ tính toán một hồi, anh ấy mới nhận ra bản thân cũng phải lì xì cho đứa trẻ nghịch ngợm chưa thành niên này.
Nghĩ đến số tiền lương ít ỏi của mình và số dư tài khoản của em họ, thư ký Tô chợt lung lay muốn gục ngã.
Có lẽ… cần tăng lương gấp!
Anh ấy đứng dậy, mặt không cảm xúc bước đi, tiện tay gập laptop lại. Nhưng vừa rồi Tô Trầm Hương vô tình liếc mắt qua đã nhìn thấy đó là kịch bản phim mà lúc trước Trần tổng vẫn luôn chuẩn bị.
Vì việc quay phim bắt đầu vào mùa đông mà hiện giờ công tác chuẩn bị gần như đã hoàn tất cả rồi. Nghe có vẻ Trần tổng dự định vừa qua năm mới sẽ lập tức bắt đầu quay phim.
Bây giờ chỉ còn một ít thời gian chuẩn bị nên Tô Minh càng tỉ mỉ hơn trong việc kiểm tra, bổ sung những thứ còn thiếu, đương nhiên phải cẩn thận một chút, thậm chí còn làm thêm giờ.
Tô Trầm Hương không có hứng thú với điện ảnh, cô chỉ xem qua một vài bộ phim.
Cô không theo đuổi ngôi sao nên cũng không quan tâm đến mấy chuyện này.
Tuy nhiên, ngày hôm sau khi đến trường, cô đã nhiều chuyện hỏi Trần Thiên Bắc về chủ đề mình thấy hứng thú: “Trưởng sư huynh nói gần đây ở bệnh viện Thái Khang bị lệ quỷ xâm nhập, cậu có biết không?”
Trần Thiên Bắc lập tức sửng sốt.
Bệnh viện Thái Khang là sản nghiệp của nhà họ Minh, đương nhiên cậu rất để ý đến.
So với nhà họ Trần không khác gì kẻ thù thì với cậu mà nói, nhà họ Minh mới là gia đình thực sự của cậu.
Mà cậu là con trai duy nhất của Minh Phong nên chuyện về nhà họ Minh, cậu đều biết hết.
Có điều, cậu thực sự không biết chuyện đó.
Bởi vì có Tô Trầm Hương nên hiện giờ cơ thể của Trần Thiên Bắc rất tốt, hiếm khi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
“Lệ quỷ xâm nhập sao? Tôi không biết. Chuyện xảy ra khi nào vậy?”
Tô Trầm Hương liền kể lại từ đầu đến cuối cho cậu nghe.
Trần Thiên Bắc nghe xong, trầm mặc hồi lâu, đã hiểu vì sao mẹ cậu không nói cho cậu biết.
Bởi vì bệnh viện Thái Khang có rất nhiều thiên sư ở đó, sẽ không để cho lệ quỷ gây ra ảnh hưởng hay đem lại nguy hiểm gì cho bệnh viện. Vì vậy, Minh Phong không nhắc tới chuyện này với cậu, kẻo cậu lại lo lắng làm ảnh hưởng việc học.
Đây là sự quan tâm của trưởng bối, Trần Thiên Bắc cũng không có ý kiến gì, chỉ nhẹ gật đầu và nói: “Quan chủ suy nghĩ rất chu đáo.”
Để không ảnh hưởng đến người bình thường nên cần đưa đại trưởng lão về Bạch Vân Quan, đây là trách nhiệm bảo vệ người bình thường của thiên sư.
Những việc đó, trưởng bối đều có thể giải quyết được. Có điều, bây giờ cậu cũng đã biết, sau khi suy nghĩ, cậu hạ giọng nói với Tô Trầm Hương: “Chờ sau khi đại trưởng lão được chuyển đi, cậu có thể đến bệnh viện Thái Khang xem một chút.”
Đại trưởng lão rời khỏi bệnh viện thì người của Quỷ Môn sẽ không để mắt tới bệnh viện nữa.
Nhưng vì có sự kiện lệ quỷ xâm nhập nên có lẽ sẽ sót lại âm khí hoặc cái gì đó đại loại như vậy… Trần Thiên Bắc quyết định dẫn Tô Trầm Hương đi ăn nhẹ… Cậu chu đáo như vậy, hiếm khi tự nguyện dẫn cô đi ăn thức ăn ngoài khiến Tô Trầm Hương không khỏi chớp mắt vài cái.
Từ lúc nào mà anh Bắc của cô lại chu đáo và hiền lành thế nhỉ?
Trước kia mỗi khi biết cô ăn vụng, mặt cậu nhăn đến bẹo hình bẹo dạng luôn đấy.
Mặc dù trước giờ cậu chưa bao giờ thừa nhận.
“Bệnh viện Thái Khang là của nhà tôi. Tính ra thì đó cũng là căng tin do nhà tôi mở.” Trần thiếu hờ hững nói.
Ồ.
Thì ra là bởi vì của gia đình cậu mở nên mới không ghen.
Lệ quỷ chợt hiểu ra.
Cô nhìn Trần Thiên Bắc, mỉm cười vô cùng ngọt ngào.
Mở cả chi nhánh mới cho căng tin rồi, anh Bắc của cô đúng là xuất thân giàu có nha.
Phải dỗ dành.
“Trần Thiên Bắc, cậu tốt thật đấy.” Cô vui vẻ cảm ơn Trần Thiên Bắc rồi nói chuyện với Lâm Nhã và Lý Yên.
Sau một thời gian ngắn không quen với việc nhà họ Lâm có một lệ quỷ phục vụ thì hiện giờ, Lâm đại tiểu thư đã rất thích chuyện này.
Khuôn mặt của cô ấy trở nên tròn trĩnh, mềm mại hơn rất nhiều… Tiểu Bạch nấu cơm cực kỳ ngon, vô cùng có hương vị cơm nhà nấu.
Lúc trước ăn những món sơn hào hải vị quá nhiều khiến Lâm đại tiểu thư cảm thấy dù chỉ là mì sợi làm từ bột ngô cũng cực kì ngon.
Cô ấy có chút không nỡ rời xa Tiểu Bạch.
Nhưng Tiểu Bạch đã thỏa thuận xong cả rồi, sau khi kết hôn, cô ấy sẽ đi hưởng tuần trăng mật.
Chưa biết ngày nào quay về.
“Đã lâu như vậy mà cậu vẫn chưa tìm người giúp việc mới à?”
Sóng gió của nhà họ Lâm đã qua khá lâu, dù trong giới người giúp việc có tin đồn nhà họ Lâm không bình thường, thường xuyên bị ma quỷ quấy rầy nhưng khi xem xét đến mức lương cao, hiện tại bọn họ cũng không nên đắn đo nhiều như vậy nữa.
Tô Trầm Hương nhìn thấy ánh mắt do dự của Lâm Nhã, từ tốn hỏi: “Cậu có ý muốn chiếm hữu Tiểu Bạch nhà tôi lâu dài nên mới cố ý không tìm người hầu mới phải không?”
Vì cảm thấy Tiểu Bạch quá tốt, sợ khi nhà họ Lâm có người giúp việc mới thì nữ quỷ đó sẽ vui vẻ chạy mất nên giả bộ như không có người nào tới xin việc, muốn chiếm lấy tay sai của cô.
Lệ quỷ choáng váng trước người sống vô liêm sỉ này.
Mượn người của cô rồi không muốn trả lại!
Đúng là một người sống lòng dạ đen tối mà!
Đến cả lệ quỷ cũng không tha, con người này tính làm gì vậy?
Lâm Nhã xem như không nghe thấy.
“Cậu biết không? Đào tổng…”
“Ông ta làm sao?”
“Cha tôi nói lần này ông ta sẽ không được hoãn thi hành án phạt.” Đó chắc chắn là tội tử hình. Lâm Nhã nghĩ đến dáng vẻ khủng khiếp của nữ quỷ bám trên lưng Đào tổng ngày hôm đó thì cau mày nói: “Tôi cảm thấy ông ta nhận tội xứng đáng lắm. Ông ta chết còn chưa đủ đền lại mấy mạng người vô tội kia đâu.”
Cho dù Đào tổng có bị đưa ra xử phạt thì những người vô tội bị ông ta hại chết vẫn không thể sống lại được nữa. Lần đầu tiên Lâm Nhã cảm thấy loại người như Đào tổng dù có chết cũng không trả được hết oán hận.
Tô Trầm Hương gật đầu đồng ý.
Hiếm khi Lâm đại tiểu thư nói mà đến cô cũng cảm thấy đồng tình.
Trần Thiên Bắc ngồi ở một bên, nheo mắt lắng nghe, đồng thời suy nghĩ về cuộc điều tra Quỷ Môn của Bạch Vân Quan gần đây.
Cậu nghĩ đến việc Tô Trầm Hương vừa nói, bởi vì đại trưởng lão tỉnh lại mà Quỷ Môn không tiếc bại lộ một phần lực lượng để xâm nhập vào bệnh viên Thái Khang, còn Bạch Vân Quan vẫn đang lần theo dấu vết còn sót lại để điều tra người của Quỷ Môn khiến cậu luôn cảm thấy dường như từ khi đại trưởng lão tỉnh lại, Bạch Vân Quan đang dẫn đầu chính đạo, mâu thuẫn với Quỷ Môn gắt gao hơn rất nhiều.
Không biết sự biến động nhỏ này sẽ mang lại hậu quả gì, có điều, đối với học sinh cấp ba mà nói thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
Cuối tuần, Trần Thiên Bắc đưa Tô Trầm Hương đến bệnh viện Thái Khang đi dạo.
Bởi vì đại trưởng lão đã được đưa về Bạch Vân Quan một cách rầm rộ nên lúc này bệnh viện Thái Khang yên tĩnh hơn rất nhiều.
Sự yên tĩnh này có nghĩa là gần đây không có lệ quỷ nào xuất hiện và cố gắng tìm kiếm thông tin về đại trưởng lão nữa.
Tô Trầm Hương không đến kịp thời gian chuyển đi của đại trưởng lão nhưng cô nghe nói hôm đó Bạch Vân Quan có động tĩnh rất lớn, rất nhiều người đều biết là đại trưởng lão đã trở về Bạch Vân Quan.
Chuyện xảy ra vào ngày trong tuần nên Tô Trầm Hương không thể xin nghỉ học để đến được. Cô thấy tiếc vì không thể thấy được cảnh Quan chủ tự mình cõng đại trưởng lão trên lưng.
Nhưng hiện giờ, khi tự đến thăm và đi dạo ở bệnh viện Thái Khang mình, cô lại thở dài một hơi và quan sát xung quanh.
Cô cảm thấy bản thân đã tới muộn rồi.
Trong bệnh viện vô cùng sạch sẽ, có thể nhìn ra được là khi Bạch Vân Quan rút khỏi bệnh viện thì họ đã giải quyết sạch sẽ trong ngoài bệnh viện.
Không còn sót lại một chút âm khí nào.
"Không tệ." Nhưng đối với người bình thường mà nói, không có âm khí là chuyện tốt, Tô Trầm Hương cùng Trần Thiên Bắc đi ra.
Ngay khi cô bước ra ngoài cửa bệnh viện, một chiếc váy màu đỏ như máu mà đã lâu cô không nhìn thấy bay phấp phới trước mắt Tô Trầm Hương.
Chiếc váy đỏ rực như máu, âm khí ngọt ngào, Tô Trầm Hương ngơ ngác quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy con quỷ váy đỏ chỉ được nhìn mà không được ăn.
Thấy cô ta, Tô Trầm Hương gãi cái đầu nhỏ, thở một hơi thật dài.
Muốn ăn nhưng không thể ăn.
Không ăn… thì thèm.
Khi cô đang âm thầm thở dài thì nữ quỷ váy đỏ lặng lẽ lùi về sau một chút, vẫn ngắm Tô Trầm Hương từ xa.
Một lát sau, cô ta do dự giơ ngón tay đầy máu của mình lên, chỉ về một hướng.
“... Nữa hả?” Không làm lệ quỷ, đổi nghề làm thám tử Sherlock Holmes à?
Tô Trầm Hương vừa than thở nữ quỷ váy đỏ tìm việc cho mình nhưng nghĩ đến tên trộm kia… Con quỷ này không làm chuyện vô bổ, lần trước lệ quỷ váy đỏ xuất hiện đã đưa bà lão minh hôn kia đến với cô, đôi mắt cô chợt sáng lên, vừa lẩm bẩm vừa quan tâm hỏi: “Lần này cô phát hiện ra ai?”
Cô suy nghĩ, đột nhiên hỏi nữ quỷ váy đỏ với mái tóc dài buông xõa: “Cô… muốn chuộc tội à?”
Nữ quỷ váy đỏ khẽ run lên, ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt quỷ dữ tợn.
Những giọt nước mắt đỏ như máu lăn ra từ mắt cô ta.
Bởi vì bị điều khiển làm chuyện xấu nên cô ta vẫn luôn chăm chỉ tìm kiếm dấu vết của những lệ quỷ kia, muốn giúp đỡ Tô Trầm Hương một chút.
“Lần trước cô chỉ ra người của Quỷ Môn cũng coi như là chọc tới Quỷ Môn rồi, sau này đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa… Người của Quỷ Môn lòng dạ độc ác, chúng ta cần được bảo vệ. Đợi tôi đi gọi điện thoại trước đã.”