"À, chuyện này, anh quên mất."
Đối với ánh mắt trách cứ của sư muội nhà mình, Trương sư huynh cử động người một lúc trên sô pha, ho một tiếng.
Anh ấy quên thật.
Kể từ khi anh ta và Vương Tiêu Tiêu tiến thêm bước nữa, anh ấy cảm thấy bùa yêu của Tô Trầm Hương thật sự rất lợi hại.
Dù loại bùa này chỉ cần “thành tâm sẽ linh nghiệm”, chỉ lấy may thôi nhưng anh ấy vẫn rất trân trọng nó.
Anh ấy vẫn luôn đem theo bùa yêu bên người, gần đây bận việc nên cũng quên tháo xuống.
Nghĩ lại mấy ngày nay anh ấy đeo bùa yêu đi tới đi lui trong bệnh viện, Trương sư huynh không khỏi xấu hổ, anh ấy vội lấy bùa yêu xuống, nói với Tô Trầm Hương: “Anh không nói dối, anh thật sự quên mất mà.”
Tô Trầm Hương cũng chỉ nhắc nhở một chút, nhìn dáng vẻ cẩn thận giải thích của Trương sư huynh khiến cô cảm thấy khá buồn cười.
Không phải chỉ là một lá bùa yêu thôi sao?
“Loại bùa này, thật ra đều dựa vào bản thân. Chỉ cần anh tốt bụng, tâm tính lương thiện, làm người tốt thì sẽ được người khác thích thôi.”-
Trương sư huynh cười.
Anh ấy thật sự là một người đàn ông tốt và có trái tim lương thiện.
Nếu không thì anh ấy cũng không thể nổi bật ở đồn cảnh sát, nơi mà các đồng nghiệp nam đều ưu tú, hơn nữa còn có được sự ưu ái từ cảnh sát hoa khôi, phải không?
“À, khi nào có thời gian, em sẽ tới thăm hỏi đại trưởng lão.” Tô Trầm Hương từ tốn nói.
Cô đã biết vị trưởng lão đáng kính này rồi thì sẽ đi gặp mặt một chút.
Dù đại trưởng lão đang hôn mê nhưng cũng không ảnh hưởng tới chuyện cô đến thăm.
Cho dù chỉ ở bên ngoài nhìn thôi thì cũng là thành ý của cô.
Cô sẵn lòng kính trọng một vị trưởng bối như thế.
Kính già yêu trẻ, tôn sư trọng đạo nha.
Tô Trầm Hương là một lệ quỷ có truyền thống đạo đức tốt.
Huống hồ gì, cô đi thăm hỏi đại trưởng lão lúc hôn mê cũng an toàn hơn, Trần Thiên Bắc đỡ phải lo cô bị tát một cái liền hiện nguyên hình.
Nghe cô nói thế, trong mắt Trương sư huynh lộ ra vài phần ấm áp, có điều anh ấy vẫn lắc đầu và nói: “Gần đây thì không được rồi, bận rộn lắm.”
Không chỉ việc học của Tô Trầm Hương mà nội bộ Bạch Vân Quan cũng rất bận bịu.
Một chữ “艹” của đại trưởng lão khiến cả Bạch Vân Quan đều chấn động.
Quan chủ cho rằng với tính cách của đại trưởng lão, người chắc chắn sẽ không đưa ra những thông tin vô nghĩa trong một khoảng thời gian ngắn hiếm hoi như vậy, vậy nên ông ấy đang tiến hành điều tra kỹ lưỡng ý nghĩa của từ này.
Khả năng cao nhất chính là Quỷ Môn.
Đại trưởng lão đã bị mắc kẹt trong tòa thành Quỷ hàng chục năm, có thể ông ấy biết một số thông tin mà người khác chưa biết về tòa thành Quỷ.
Mà chữ “艹” có thể là địa điểm hoặc một cái tên nào đó, dù sao thì gần đây từ trên xuống dưới Bạch Vân Quan đều đang rất bận rộn điều tra chuyện này.
Có điều cũng có chút thu hoạch, thông qua điều tra, đúng thật là có một số vấn đề bị phát hiện, làm cho Quỷ Môn lộ ra một số dấu vết từng được che giấu rất kỹ.
Nhưng những điều này, bởi vì gần đây Trương sư huynh chỉ ở bệnh viện nên cũng không tham gia nhiều, anh ấy muốn nói một chuyện khác với Tô Trầm Hương. Anh ấy nói: “Quan chủ chuẩn bị đưa đại trưởng lão về trong quan dưỡng bệnh nên dạo này vô cùng bận rộn, muốn đưa đại trưởng lão đi nhưng tình hình đang hỗn loạn lắm. Em đi thăm chưa chắc có thể gặp được.”
“Chuyển viện sao?”
Không phải bệnh viện Thái Khang rất tốt à?
Tô Trầm Hương từng đến bệnh viện Thái Khang rồi, cô cảm thấy môi trường của bệnh viện này rất khó tìm được, vô cùng thích hợp để dưỡng bệnh.
Hơn nữa, đây còn là bệnh viện do mẹ Trần Thiên Bắc là Minh Phong và Minh tổng thành lập.
Xem như là “người một nhà”.
Minh Phong cảm kích năm đó đại trưởng lão đã cứu mạng Trần Thiên Bắc nên nhiều năm như thế vẫn luôn tận tâm tận lực chăm sóc cho đại trưởng lão, tạo điều kiện dưỡng bệnh tốt nhất cho ông ấy.
Mà bệnh viện còn rất chuyên nghiệp... Không phải ở lại bệnh viện tốt hơn về Bạch Vân Quan sao?
Tô Trầm Hương không hiểu tại sao Quan chủ lại muốn đưa đại trưởng lão về Bạch Vân Quan, ông ấy còn chưa tỉnh lại nữa.
Trương sư huynh thấy ánh mắt khó hiểu của Tô Trầm Hương thì khẽ lắc đầu, có chút nghiêm nghị nói: “Đại trưởng lão tỉnh lại đã gây ra chấn động lớn trong giới thiên sư.”
Chuyện đại trưởng lão tỉnh lại, trước kia đã gây hỗn loạn trong bệnh viện Thái Khang, còn Bạch Vân Quan thì người ra ra vào vào, e là không giấu nổi.
Sự trở về của sinh hồn đại trưởng lão đối với giới Thiên sư mà nói đã truyền động lực tin vào chính đạo cho rất nhiều người.
Người xưa có câu, cái ác không thể thắng được cái thiện và việc đại trưởng lão trải qua đã chứng minh cho câu nói đó.
Nhưng đối với Quỷ Môn và cả những giáo phái tà đạo khác thì việc đại trưởng lão tỉnh lại vô cùng đáng sợ.
Năm đó, đại trưởng lão không chỉ là một vị thiên sư vô cùng mạnh mẽ, chiến đấu quyết liệt ở tuyến đầu với các loại yêu ma quỷ quái, mà còn mang lại cho phái thiên sư chính đạo rất nhiều niềm tin và lợi ích.
Lúc này đây, chắc hẳn là Quỷ Môn sẽ còn sợ hãi hơn nữa… Đại trưởng lão trở về từ tòa thành Quỷ. Vậy rốt cuộc bên trong tòa thành Quỷ đã xảy ra chuyện gì mà sinh hồn đại trưởng lão lại có thể chạy ra ngoài?
Huống chi, sinh hồn của ông ấy đã trở về, vậy không biết ông ấy có tiết lộ vị trí của tòa thành Quỷ cho phe chính đạo hay không, khiến cho kế hoạch mở cửa tòa thành Quỷ của Quỷ Môn nhiều năm nay một lần nữa thất bại?
Hơn nữa, nói đại trưởng lão tỉnh lại, vậy ông ấy đã tỉnh táo đến mức độ nào rồi?
Ông ấy có thể giống như năm đó, một lời không hợp là lập tức đóng cửa tòa thành Quỷ lại cùng với một nhóm người khác, khiến kế hoạch dẫn Qủy Vương ra hoàn toàn thất bại?
Bây giờ, đại trưởng lão đã trở thành chướng ngại cực lớn cho chuyện tái hiện tòa thành Quỷ của Quỷ Môn.
Vì lý do này mà khiến cho một số người nóng nảy ẩn náu trong Quỷ Môn không kìm lòng được. Trong khoảng thời gian này, ở bệnh viện Thái Khang xảy ra không ít chuyện kỳ lạ.
Chuyện lệ quỷ xâm nhập bệnh viện liên tiếp xảy ra.
Mặc dù Bạch Vân Quan không hề sợ loại chuyện này… Sao một nhóm thiên sư hàng đầu có thể sợ mấy con quỷ được chứ?
Nhưng mà bệnh viện Thái Khang lại trở thành tâm điểm chú ý của Qủy Môn, chuyện này ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến người bình thường.
Vì không để người bình thường và bệnh viện gặp phải chuyện nguy hiểm hay phiền phức gì, Quan chủ Bạch Vân Quan quyết định mang đại trưởng lão về Bạch Vân Quan.
Để ánh mắt của Quỷ Môn không tập trung ở bệnh viện Thái Khang, không ảnh hưởng đến cuộc sống của người bình thường nữa.
Tô Trầm Hương hiểu được sự quan tâm của Bạch Vân Quan đối với những người bình thường này.
Nhưng việc cô thắc mắc chính là tại sao cô lại không biết gì về việc bệnh viện Thái Khang có lệ quỷ xâm nhập vậy hả!
“Bắt đầu từ khi nào?” Tô Trầm Hương không nhịn được mà hỏi.
“Em hỏi về chuyện lệ quỷ xâm nhập bệnh viện ấy hả?”
Cảm giác như đã bỏ lỡ một trăm triệu vậy đó!
Tô Cường đang bưng một bàn đồ ăn phong phú lên, nghe thấy thế, ông không khỏi ngẩng đầu lên, đôi mắt trông mong nhìn Trương sư huynh.
Nếu biết bệnh viện có lệ quỷ sớm hơn thì ông đã dẫn Hương Hương đi ăn cơm rồi!
Nhận được ánh mắt đáng thương của hai cha con họ, Trương sư huynh im lặng.
“... Đã lâu rồi. Anh không nói chuyện này cho em với Tiểu Bắc biết, tránh để các em lo lắng. Các em còn đang đi học, nếu vì những chuyện này mà phân tâm thì những người làm sư huynh như bọn anh không làm tròn bổn phận mất.”
Anh ấy mỉm cười và xoa xoa cái đầu nhỏ của Tô Trầm Hương. Dưới ánh mắt không kém phần thất vọng và đáng thương của hai cha con nhà họ Tô, anh ấy không khỏi nhìn về phía sau bọn họ... Anh ấy luôn cảm thấy có hai cái đuôi to lớn đang ỉu xìu hạ xuống.
Anh ấy hơi chột dạ, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, lẩm bẩm: “Đó là vì… Bởi vì tình huống đặc biệt, những con quỷ đang nhốt ở Bạch Vân Quan vẫn đang đợi tra xét. Sau khi thẩm vấn xong thì đều là của Tiểu Hương mà.”
Do dính líu đến Quỷ Môn nên những lệ quỷ bắt được đều bị nhốt lại.
Đôi mắt của hai cha con nhà họ Tô lập tức sáng ngời.
“Quan chủ quả là người tốt mà.” Tô Cường rất vui khi biết đồ ăn dự trữ của Tiểu Hương nhà ông đã được giữ lại ở nhà kho của Bạch Vân Quan, ông cảm thấy hôm nay phải làm thêm đồ ăn cho Trương sư huynh!
Ông vui vẻ đi làm đồ ăn, Tô Trầm Hương cũng hài lòng vô cùng, cô vội vàng vỗ ngực nhỏ và nói: “Nếu có chỗ nào cần em thì sư huynh cứ nói nhé! Mặc dù bình thường bận học nên không có thời gian nhưng em có ngày nghỉ cuối tuần nha!”
Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, Trương sư huynh bèn đồng ý.
Bởi vì đồ ăn nhà họ Tô cực kỳ phong phú nên anh ấy cảm thấy rất hài lòng với bữa ăn hôm nay.
Lúc tạm biệt người nhà họ Tô, Tô Cường còn nhiệt tình gói một giỏ bánh bao nhân đậu trắng nõn để anh ấy mang về ăn khuya, còn tự mình đưa Trương sư huynh xuống tầng và lên xe.
Trương sư huynh cảm thấy mặc dù nhìn Tô cường cao lớn, thô kệch nhưng lại là một người rất chu đáo và quan tâm người khác.
Lúc định lái xe rời đi, anh ấy liên tục nói cảm ơn Tô Cường, chỉ thấy người đàn ông cao lớn mỉm cười, do dự một chút, tiến đến chỗ ghế lái của anh ấy, ngập ngừng hỏi: “Cảnh sát Trương…”
“Gọi con là Tiểu Trương được rồi ạ.” Trương sư huynh vừa cười vừa nói.
“Haizz!” Tô Cường vội vàng đồng ý, chần chờ một lúc thì ông hỏi: “Thì là… chú muốn hỏi một việc.” Ông hiếm khi do dự như vậy, Trương sư huynh không khỏi cười hỏi: “Chỉ cần là việc con làm được thì chú cứ nói, đừng khách sáo ạ. Tiểu Hương là sư muội của con, chúng ta đều là người một nhà cả mà.”
Anh ấy chưa bao giờ coi người thân của đồng môn là người ngoài, vậy nên rất nhiệt tình. Tô Cường cắn răng, thấp giọng hỏi: “Chú muốn hỏi một chút, đại trưởng lão của Bạch Vân Quan… nghe Tiểu Hương nói thì là một lão tiền bối rất lợi hại, căm hận cái ác phải không?”
“Đúng ạ.” Lời đánh giá tích cực này, Trương sư huynh nghe thấy liền bật cười.
Tô Cường xoa tay, trong lòng có chút bất an.
"Vậy... Đại trưởng lão..."
“Nếu chú lo lắng Tiểu Hương không được đại trưởng lão yêu thích thì chú nghĩ nhiều rồi.” Tô Trầm Hương chưa từng gặp đại trưởng lão nên Tô Cường lo lắng con gái không được trưởng bối yêu thích cũng là điều dễ hiểu.
Trương sư huynh vô cùng thông cảm với tâm trạng của Tô Cường, anh ấy vừa cười vừa nói: “Tính cách của Tiểu Hương cởi mở lại hiền lành, chắc chắn đại trưởng lão sẽ thích thôi. Hơn nữa, Tiểu Hương còn là một trong những đệ tử tinh anh trong quan, Quan chủ còn khen không dứt miệng, là ngôi sao tương lai của Bạch Vân Quan! Làm sao đại trưởng lão có thể không thích tương lai tươi sáng của Bạch Vân Quan được chứ.”
Vừa nói, Trương sư huynh vừa cảm động: "Đại trưởng lão nhìn thấy Tiểu Hương còn vui mừng không kịp ấy chứ. Năm đó, đại trưởng lão luôn chê bai đám hậu bối tụi con ngu ngốc. Có Tiểu Hương… xem như Bạch Vân Quan đã có người kế vị rồi.”
Không chỉ chê bai bọn họ ngu ngốc, đại trưởng lão ăn ngay nói thẳng, nói bọn họ đần độn.
Học một lá bùa đã mệt không thở nổi, cần uống thuốc.
Nghĩ lại năm đó mình bị đại trưởng lão mắng chửi dữ dội đến mức bật khóc, Trương sư huynh đột nhiên không rét mà run.
Nghĩ một chút, nếu sau này đại trưởng lão tỉnh lại, thấy anh ấy tập luyện không nên thân, không biết sẽ tức giận tới mức nào. Trương sư huynh lau mồ hôi lạnh trên mặt.
Nhưng anh ấy vẫn mong đại trưởng lão sẽ tỉnh lại.
Nếu thực sự không được nữa thì chỉ còn cách đề cử Tô sư muội đến trước mặt đại trưởng lão mà thôi.
Một đệ tử vừa có thiên phú vừa có năng lực, lại còn thông minh xuất hiện, chắc chắn đại trưởng lão sẽ vô cùng vui vẻ, quên đi những người vô dụng khác.
Đám vô dụng đã có thể tránh được một kiếp.
Trương sư huynh giấu chuyện này trong lòng, anh ấy lái xe rời đi, đến khi trở về sẽ bàn bạc với mấy vị sư huynh cũng sợ đại trưởng lão khác một chút.
Anh ấy đi rồi, Tô Cường đứng đó nhìn về hướng chiếc xe rời đi một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi quay người đi về nhà.
Ông lên tầng, nhìn thấy Tô Trầm Hương đang đắm chìm trong bữa ăn, suy nghĩ một chút, ông bước tới ngồi xuống bên cạnh con gái mình.
“Tiểu Hương, con có thể hứa với cha một điều được không?"
"Có chuyện gì vậy ạ?" Tô Trầm Hương ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to đẹp nhìn cha mình.
Tô Cường cúi đầu.
"Con nói con muốn đi gặp đại trưởng lão. Cha không cản con, là trưởng bối trong sư môn mà… Nhưng, có điều, con đi thăm hỏi trưởng bối, không được đi một mình, dẫn cha đi chung với con có được không?