Sừng Sơn Dương Dưới Đuôi Hồ Ly

Chương 55




Editor: Siro

Beta: Anh Đào

So với loại cặn bã như Sử Trí Uy thì thua dưới tay Hà Tư Ly chẳng có gì đáng kể.

Nghê Yến Quy về lại câu lạc bộ và nghênh ngang đi vào lớp học. Mỗi khi đến, cô luôn là tiêu điểm của mọi người. Cô rất cởi mở.

“Vui mừng và kinh ngạc” được viết rõ trên mặt của Ôn Văn: “Bạn Tiểu Nghê, em đi học lại rồi à?”

Mao Thành Hồng vỗ vào một cái bia: “Bạn Tiểu Nghê, cuối cùng cũng nghĩ kỹ rồi sao?”

Nghê Yến Quy trịnh trọng nói: “Huấn luyện viên Mao, em đã quyết định rồi ạ. Em muốn luyện thành tường đồng vách sắt để bảo vệ Trần Nhung thật tốt.”

Mao Thành Hồng: “...”

Ôn Văn: “Trần Nhung có người bạn gái như em đúng là phước của cậu ta.”

Mao Thành Hồng lắc đầu, nhưng miệng lại nói: “Tôi đồng ý với câu này.”

Đi tới trước mặt Hà Tư Ly, Nghê Yến Quy nói: “Tôi lãng phí ba năm nên lần trước mới thua cậu.”

Hà Tư Ly gật đầu: “Cậu phải tiếp tục tập luyện đi.”

“Chúng ta hẹn trước đi.” Nghê Yến Quy khoanh tay: “Đợi gân cốt tôi linh hoạt lại, tôi sẽ tới gửi thư khiêu chiến.”

“Tôi nhất định nghênh chiến.”

Lần này, Mao Thành Hồng vẫn giữ nguyên câu nói cũ: “Câu lạc bộ của chúng ta chưa từng sôi nổi thế này nhỉ.”

Võ thuật có chiêu thức, có biểu diễn và công phu thật. Mao Thành Hồng đã hỏi Hà Tư Ly.

Cô ấy nói từng luyện chiêu thức võ thuật, tham gia thi đấu và giành được giải vô địch. Cùng lúc đó, cô ấy cũng luyện thuật cận chiến nữa.

Dường như đã bắt được một cọng cỏ cuối cùng, Mao Thành Hồng đưa cho Hà Tư Ly tờ đăng ký tham gia thi đấu tán đả. Anh ta đã chuẩn bị sẵn sẽ kể lể về hoàn cảnh khó khăn của câu lạc bộ.

Vậy nhưng, Hà Tư Ly không cho anh ta cơ hội thao thao bất tuyệt: “Được, em sẽ đăng ký ạ.”

Câu trả lời của cô ấy quá dứt khoát, trái lại Mao Thành Hồng không bắt kịp cô ấy: “Em... thật sự muốn đi?”

“Dạ.” Cô ấy là người nói một không hai.

Mao Thành Hồng như được uống một viên thuốc an thần. “Cảm ơn em, bạn Tiểu Hà.”

“Em tên Hà Tư Ly.”

“Ừ.” Mao Thành Hồng nói tiếp: “Đúng rồi, bạn Tiểu Hà à ——”

“Em tên Hà Tư Ly.”

“Bảng đăng ký này có hạn chót nhé nên trước đó em cứ suy xét cẩn thận đi.” Mao Thành Hồng ngoắc tay: “Ôn Văn, em tới đây. Bạn Tiểu Hà học võ, em ấy sẽ đăng ký thi đấu tán đả để làm rạng danh câu lạc bộ. Em tóm tắt lại nội quy và chiêu thức thi đấu cho em ấy nhé.”

Ôn Văn cười gật đầu: “Không thành vấn đề.”

“Bạn Tiểu Hà này.” Mao Thành Hồng nói thêm: “Nếu em có gì không hiểu thì cứ thảo luận với Ôn Văn nhé.”

Hà Tư Ly nhấn mạnh một lần cuối cùng: “Huấn luyện viên Mao, em tên là Hà Tư Ly.”

Mao Thành Hồng vui mừng khôn xiết: “Biết rồi, bạn Tiểu Hà.”

*

Nghê Yến Quy và Chu Phong Vũ đánh diễn tập một trận, đã lâu họ chưa gặp lại rồi.

Hôm nay, hai người gặp nhau ở dưới tàng cây.

Không biết Chu Phong Vũ và Dương Đồng đang thảo luận chuyện gì, anh ta hút thuốc, lắng nghe rồi đáp lời trong làn khói thuốc lượn lờ.

Sau đó, cô đến gần.

Anh ta nhìn sang cô, đôi mắt trầm lắng không gợn sóng.

Dương Đồng cũng đưa mắt nhìn cô.

Chu Phong Vũ gảy tàn thuốc: “Dương Đồng, đi.”

Nghê Yến Quy chú ý dưới chân Chu Phong Vũ. Dây thần kinh trên trán cô giần giật. Dưới đất có sáu điếu thuốc, tất cả đều chỉ mới hút được hai phần ba. Chúng được xếp thật ngay ngắn. Cô nắm chặt tay thành đấm, lạnh lùng nói: “Quả nhiên là cậu, ‘Mười hai điếu’.”

Chu Phong Vũ bỏ lại một bóng lưng, đến cả bước chân của anh ta cũng phách lối không gì sánh được.

“Chu Phong Vũ.” Nghê Yến Quy gọi anh ta lại.

Anh ta không dừng bước.

Trái lại, Dương Đồng ngoái đầu nhìn cô. Từ lần trước bị cô uy hiếp, dường như cậu ta khá sợ cô, không dám ưỡn vai như trước, với lại gương mặt hung dữ cũng trở nên giống con cừu nhỏ hẳn.

Nghê Yến Quy châm điếu thuốc, rít một hơi sâu, khi thở ra, sương trắng kéo dài. Trong miệng có vòng khói đang bốc lên, cô nói: “Chu Phong Vũ, lúc tôi đọc bản kiểm điểm, có phải trong lòng cậu hả hê lắm đúng không?”

“Chuyện đó à.” Cuối cùng, Chu Phong Vũ quay đầu lại: “Tôi rất xin lỗi.”

“Vậy thôi à?”

“Nếu không, cậu muốn thế nào?” Anh ta xoay người.

“Đền một cái máy chụp hình khác cho Liễu Mộc Hi đi, cậu đã làm hỏng cái máy đó.”

“Tôi sẽ trả đủ khoản tiền tôi nợ cô ấy.”

“Nhưng mà.” Nghê Yến Quy vân vê điếu thuốc, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng: “Ban đầu lúc mua cái máy chụp hình đó, cậu ấy đã hỏi mượn tiền của tôi. Tính ra tôi đã bỏ ra một số tiền đấy chứ. Huống hồ.”

Nghê Yến Quy tạm dừng một cách xấu xa: “Chu Phong Vũ, không phải cậu muốn phủi sạch những gì liên quan đến cậu ấy sao? Đã đeo khoản nợ này rồi thì cậu nghĩ mình có rũ sạch được không?”

Chu Phong Vũ tỏ vẻ vô cảm: “Được, tôi sẽ đền cho cô ấy. Vậy chuyện mười hai điếu xem như xong.”

“Đồng ý.” Nghê Yến Quy không vui, Liễu Mộc Hi tiền mất tật mang. Trái tim mất đã đành, nhưng số tiền Chu Phong Vũ thiếu thì nhất định phải đòi lại bằng được.

Nghê Yến Quy cúi đầu nhìn tàn thuốc dưới đất.

Cô nhìn chiều dài, rít vài hơi thuốc, vừa ngắm nghía vừa so sánh.

Với một chút kiểm soát, quả thật ta có thể hút thuốc thành những độ dài tương tự nhau. Nhưng mỗi một điếu đều phải tính toán thế này thì quá tốn công.

Cô giẫm lên tàn thuốc: “Đồ khùng, hết thuốc chữa rồi.”

*

Vào đêm trước ngày triển lãm kiến trúc, trời đột nhiên đổ mưa. Hạt mưa mảnh như kim châm, dai dẳng không dứt.

Mưa vào những ngày đông vừa ướt vừa lạnh.

Nghê Yến Quy và Trần Nhung ngồi tàu điện qua.

Thấy cô mặc váy, anh hỏi: “Em lạnh không?”

“Có anh thì không lạnh nữa.” Cô cười: “Đúng rồi, bọn mình đến địa bàn của anh đấy. Hôm nay anh mời cơm trưa đi nha.”

“Không những cơm trưa, mà cơm tối anh cũng đãi em luôn.” Trần Nhung đeo khăn choàng cổ, là cái mà Nghê Yến Quy đã tặng. Màu đỏ khác với của Lâm Tu, của Trần Nhung vô cùng thanh lịch, hoa văn ca rô màu xám nhạt, không hoang dã và không phóng túng.

“Tối nay không được. Chiều ba em về rồi nên tối nay bọn em đặt tiệc ở nhà hàng, cả gia đình sẽ ăn uống với nhau.” Cô dựa vào vai anh: “Ngày mai chúng ta vào trường ăn nhé.”

Đại học Gia Bắc không nổi tiếng về kiến trúc, nhưng Lý Dục Tinh rất yêu mến trường, và dòng đầu tiên trong sơ yếu lý lịch của ông ấy cho thấy rõ rằng ông ấy tốt nghiệp ở Gia Bắc.

Thoáng nghe có người đang hỏi: “Gia Bắc ở đâu?”

Có người đáp: “Có lẽ ở hướng bắc chăng.”

Nghê Yến Quy phụ họa: “Đúng là ở hướng bắc đó.”

Cô hỏi nhân viên soát vé: “Xin hỏi kiến trúc sư Lý Dục Tinh có tới không ạ?”

Nhân viên cười đáp: “Thầy Lý Dục Tinh bận bịu lắm, chưa chắc sẽ có thời gian đâu.”

Nói và trả lời vậy cho thấy rõ Lý Dục Tinh sẽ không xuất hiện.

Buổi triển lãm kiến trúc không những trưng bày kiến trúc, mà còn có tác phẩm của Lý Dục Tinh thời còn sinh viên. Tiếc thay, Nghê Yến Quy không thấy bức tranh mặt nạ sơn dương kia.

Việc tìm kiếm tung tích của “mặt nạ sơn dương” chỉ đơn giản là hứng thú nghiệp dư của cô thôi.

Sau sự kiện Ngô Thiên Hâm, “Mặt nạ sơn dương” không xuất hiện lại nữa. Trường cũng chưa từng công khai thông báo có sinh viên nào bị mất tích hay nhảy xuống hồ tự vẫn. Về khía cạnh tích cực thì có lẽ sinh viên đó đã không còn chán đời nữa rồi.

Hôm nay, mục đích chủ yếu của Nghê Yến Quy tới đây là cho cô và Trần Nhung thêm một nơi để hẹn hò.

Cô cố ý trang điểm một phen. Mặc cái áo mùa đông giả hai mảnh, kết hợp với một chiếc váy nhỏ màu be phá cách. Váy dài tới đầu gối, nhưng có xẻ tà ở bên hông kéo đến đùi.

Đi ngang qua gương, Trần Nhung lại nhìn thêm lần nữa. Đôi chân dài của cô như ẩn như hiện, vừa thẳng vừa trắng.

Chứng kiến khung cảnh này không chỉ có Trần Nhung.

Mà còn cả Trần Nhược Nguyên đang ngồi ở quán cà phê đối diện phòng triển lãm.

Trần Nhược Nguyên đã quả quyết bà ấy sẽ không đến buổi triển lãm của Lý Dục Tinh. Nói không đi là không đi. Dù bà ấy không đi nhưng có thể đến để chiêm ngưỡng mặt ngoài của buổi triển lãm.

Bà ấy đã quan sát bức ảnh của Lý Dục Tinh ngoài cửa phòng triển lãm vài lần.

Ông ấy mặc u phục, đeo kiếng gọng vàng, trông rất lịch sự.

Trần Nhược Nguyên bưng cà phê lên, uống một hớp, nói: “Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.” Cà phê nguội tanh và hương vị đã thay đổi. Bà ấy đặt ly xuống. Lúc xoa nhẹ khóe mắt, bà ấy trông thấy một đôi đang đi ra từ bên kia đường.

Tuổi còn trẻ, gương mặt thiếu nữ của cô gái ngọt ngào một cách đầy thản nhiên.

Đúng vậy, là thản nhiên. Quả thật không xem ai ra gì.

Hai người tay nắm tay, nữ đang làm nũng, còn dùng ngón tay trỏ chọc chọc vào mặt chàng trai.

Cậu chàng không tránh không né, mà cười trông cực kỳ ngoan ngoãn.

Ly cà phê trên tay Trần Nhược Nguyên bỗng bị rơi vãi ra ngoài. Tuy nhiên, bà ấy không để ý tới vết bẩn trên váy trắng, mà vội vã muốn băng qua đường. Đèn xanh cứ ì ạch không chịu sáng lên. Bà ấy không đợi nổi, thấy xe qua lại không nhiều, bèn bước thẳng qua đường.

Bà ấy đuổi theo đôi tình nhân kia.

Không, không đúng. Trần Nhược Nguyên tự thuyết phục bản thân rằng đôi nam nữ ấy không phải là đôi mà bà quen biết.

“Trần Nhung.” Bà ấy gọi chàng trai kia với giọng điệu nghiêm khắc.

Trong khoảng một hai giây, nụ cười của Trần Nhung phai nhạt hẳn, sau đó anh từ tốn quay đầu lại.

Trần Nhược Nguyên ăn mặc rất cầu kỳ. Bà ấy tới đây không phải để thưởng thức tranh ảnh, mà chỉ muốn mỉa mai Lý Dục Tinh lúc ông ấy lên sân khấu thôi.

Lý Dục Tinh chưa tới. Vả lại, người bị mỉa mai lại chính là bà ấy.

Đến gần, Trần Nhược Nguyên mới thấy rõ ngoại hình của cô gái đó. Gương mặt yêu trong yêu khí, mắt và mày hẹp dài, đôi môi được son đỏ tươi. Vào mùa đông mà để lộ chân, hiển nhiên đây là điệu bộ quyến rũ người khác.

Nhìn sang đôi tay đang nắm lấy nhau của Trần Nhung và Nghê Yến Quy, Trần Nhược Nguyên hỏi: “Đây là ai?”

Trần Nhung đẩy mắt kiếng: “Mẹ, đây là bạn con.”

Trần Nhược Nguyên cười khẩy: “Cô bạn này bị bất tiện ở đâu à, phải bám lấy con tôi mới đi bộ được hả?”

Nếu là người khác, Nghê Yến Quy sẽ lập tức ném đôi mắt hình dao găm qua. Thế nhưng, với mẹ của bạn trai, cô buộc phải che giấu tính cách. Cô lễ phép: “Chào dì ạ.”

Từ nhỏ, Nghê Yến Quy đã có nét mặt rất sắc với đôi mắt xếch trông vô cùng quyến rũ.

Trần Nhược Nguyên dần dần nổi cơn thịnh nộ, bởi bình sinh bà ấy ghét nhất là hồ ly tinh.

“Mẹ.” Trần Nhung bình tĩnh giới thiệu: “Cậu ấy là Nghê Yến Quy, là bạn của con.”

“Ồ?” Trần Nhược Nguyên nhếch môi, chậm rãi hỏi: “Chỉ là bạn thôi à?”

Trần Nhung bổ sung: “Cũng là bạn gái của con.”

Trần Nhược Nguyên không ngờ con trai sẽ thừa nhận ánh mắt nông cạn của nó ngay trước mặt mình.

Có lẽ là ý trời, khiến Trần Nhược Nguyên thường hay gặp phải những đứa hồ ly tinh.

Lý Dục Tinh, chồng trước của bà, hiện đang kết hôn với một con ả đê tiện và diêm dúa.

Người mà con trai chọn cũng có gương mặt lẳng lơ.

Trần Nhược Nguyên chỉ cảm thấy mình đang bị tát một bạt tai.

Trần Nhung mỉm cười ôn tồn: “Mẹ, về nhà con sẽ kể cho mẹ nghe.”

“Không cần phải về nhà.” Trần Nhược Nguyên liếc qua Nghê Yến Quy: “Bây giờ lập tức buông tay nhau ra đi.”

Ngón tay Trần Nhung giật nhẹ. Anh nới lỏng, nhưng không buông ra.

Nghê Yến Quy tránh mặt trước: “Dì, Trần Nhung, hai người cứ nói chuyện đi ạ. Con hơi khát, con sẽ đi mua đồ uống ạ.”

Cô chạy thẳng tới quán cà phê đối diện. Thân phận của cô là sinh viên, dù có thích Trần Nhung thế nào đi nữa, cô cũng chưa sẵn lòng gặp người lớn trong tình huống này.

Kính của quán cà phê trông giống như một tấm gương nâu đen.

Nghê Yến Quy ngắm nghía bản thân, tuy ngoại hình xinh xắn nhưng lại không bì kịp khí chất thanh lịch của Trần Nhung. Ngược lại, cô trông khá ngả ngớn vì chiếc váy phá cách này.

Nghê Yến Quy hiểu rõ khuyết điểm của mình. Có lẽ Trần Nhung cũng hiểu, thực chất chắc là cô không quá thùy mị và đáng yêu...

Mới vừa rồi, Trần Nhung khẽ cử động ngón tay, khiến tim cô bỗng chốc đập thình thịch. Cô sợ anh sẽ buông tay mình, vì vậy cô mới chủ động trước.

Cô và Trần Nhung mới quen nhau được vài tháng, mối ràng buộc kém xa tình thân. Giữa bạn bè và gia đình, chắc hẳn anh sẽ ưu tiên lựa chọn gia đình.

Nghê Yến Quy cố ý trốn tránh hướng đối diện, tìm một chỗ quay lưng về phía cửa sổ kính. Cô gọi một ly nước ép việt quất.

Ngồi xuống không bao lâu, phục vụ đã tới: “Nước ép việt quất của cô đây ạ.”

Nghê Yến Quy vội vàng nhấp một miếng.

Quả thật rất chua. 

- -----oOo------