Trong chốc lát, Khinh phi không còn việc gì để làm. Nàng cũng không ở đây để tăng thêm nghi ngờ, chủ động cáo lui.
Sau khi nàng rời đi, Quân Mặc Ảnh cất tấu chương kia đi, liền đứng dậy đi đến cung Phượng Ương.
Hiện tại vấn đề khó giải thích nhất, không phải mẫu hậu, không phải Khinh phi, mà là làm như thế nào mới có thể dỗ vật nhỏ kia.
Quân Mặc Ảnh bóp trán, nhức đầu.
Buổi tối còn dễ nói, nhưng ban ngày không thể lúc nào cũng kéo nàng lên giường chứ?
Giống như hắn dự đoán, Phượng Thiển vừa nhìn thấy hắn, người còn đang tắm nắng ở trong sân, ngay sau đó liền ôm tiểu hồ ly đi vào trong nhà, không thèm quan tâm đến hắn.
Đầu Quân Mặc Ảnh càng đau.
Hắn trực tiếp đi theo vào, không khỏi cảm thấy, mình không khác gì lưu manh đùa giỡn nữ nhân trên đường.
"Thiển Thiển." Vào tẩm điện, Quân Mặc Ảnh làm bộ muốn đi đến bên cạnh nàng.
Phượng Thiển bày tỏ nàng rất tức giận, không muốn nhìn thấy người này, nhất là nghĩ đến những chuyện xảy ra tối hôm qua, trong lòng vừa tức vừa thẹn vừa giận, nảy sinh cả ý muốn giết người.
Vì vậy vừa nhìn thấy hắn đi tới cạnh mình, liền nhanh chóng đi sang chỗ khác.
"Hiện tại ta không muốn nhìn thấy ngươi, Quân Mặc Ảnh ngươi là ngụy quân tử, không nên xuất hiện ở trước mặt ta!"
"Nếu trẫm thật là vậy, nàng muốn khóc cũng không kịp."
Quân Mặc Ảnh biết hiện tại mình nên nói lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ nàng, nhưng nhìn một chút, vật nhỏ lại nói lời gì đây?
Ngụy quân tử cũng thôi đi, ngay cả lời không nên xuất hiện ở trước mặt nàng cũng dám nói, nếu không dạy dỗ một chút, có phải sẽ lật cả trời không!
Hắn sải bước đi vòng qua bàn ghế, trực tiếp đi tới phía sau nàng, không để lời nàng nói ở trong lòng.
Phượng Thiển vừa lui về phía sau, vừa giận dùng ngón tay chỉ vào hắn, giọng nói cũng cao lên: "Ngươi ngươi ngươi..... Ngươi đừng tự luyến, không biết tiếp theo, ai sẽ khóc! Ngươi đi một cái xem, nhìn ta có khóc hay không!"
"Nếu trẫm đi, sao có thể nhìn thấy nàng khóc?"
Hắn cười lạnh một tiếng, vừa nói chuyện, cánh tay thon dài cứ như vậy đưa tới chỗ nàng.
"Ngừng! Chờ một chút!" Phượng Thiển gấp đến độ liên tiếp lui về phía sau.
May mà nàng kêu như vậy, nam nhân thật sự ngừng lại, cứ như vậy đứng ở trước mặt nàng nhìn xuống, nhướng mày nhìn nàng, mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại, giống như tối hôm qua, lộ ra hơi thở nguy hiểm lạnh bạc.
"Ta cảm thấy như ngươi vậy không công bằng!" Phượng Thiển ôm chặt tay trước ngực, dáng vẻ hoảng sợ.
Nàng vừa uất ức vừa tức giận nhìn chằm chằm hắn: "Chỗ này nhỏ như vậy, ngươi tùy tiện đi hai bước là có thể bắt được ta, ta cảm thấy nơi này không có lợi với ta, tương đối không công bằng! Cho nên nếu phải đánh, ta chọn ra ngoài đánh, không ở chỗ này!"
Một khắc kia, trong đầu Phượng Thiển thoáng qua một câu nói: tới đánh, đại chiến 800 hiệp!
Vào lúc này, Quân Mặc Ảnh vốn nên từ chối thẳng nàng mới phải, trông nom cái gì có công bằng hay không, chỉ cần có thể giải quyết người là được!
Nhưng khi nhìn dáng vẻ nàng vừa thành thật vừa phẫn uất, Quân Mặc Ảnh thở dài: "Thua thì làm thế nào? Mặc trẫm xử trí?"
"Vậy không được! Vậy ta bị thiệt!"
Phượng Thiển thầm nghĩ đó chỉ là lời nói đưa đẩy thôi, nàng biết rõ ràng, loại nam nhân tùy tiện dùng một chiêu thức là có thể đánh bay người này, coi như đến chỗ rộng hơn, nàng cũng không chạy khỏi số mạng bị đánh.
Quân Mặc Ảnh cười lạnh: "Thế nào, dám không? Hay sợ rồi? Vậy còn dám nói ra ngoài tái chiến, trẫm trực tiếp làm nàng ở đây không được sao?"