Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 361: Tự cầu nhiều phúc đi, ta không giúp được ngươi




Phượng Thiển hài lòng nhìn bóng lưng hắn, vui tươi hớn hở cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn rực rỡ nở rộ một đóa hoa diễm sắc.

Quân Mặc Ảnh nhìn con hồ ly đang chạy thục mạng đến, trên mặt rõ ràng chính là muốn cầu xin bất mãn khoảng không gian đen kịt phía sau, con hồ ly nhỏ kia run run hai cái, con ngươi lưu lchuyển một cái, nhanh chân mà bỏ chạy.

Hoàn toàn không dám đụng chủ nhân mỗi lần hùng hổ sẽ ném nó!

Phượng Thiển khẩn trương một cái: "Quân Mặc Ảnh, nhất định một kích phải trúng biết không? Nếu ngay cả con hồ ly cũng không bắt được, về sau ta không tin võ công của ngươi nữa."

Lắc lư theo gió!

Lúc cầu xin hắn làm việc thì gọi Ảnh, lúc này lại gọi Quân Mặc Ảnh?

Kết quả là, tiểu hồ ly rất bi thống nhận lửa giận của nam chủ nhân không thể lan đến nữ chủ nhân.

Tiểu hồ ly cảm thấy, nam chủ nhân thật đáng sợ.

Hung dữ chộp nó từ trong rừng, hung dữ mà ném nó cho nữ chủ nhân, đáng thương nó thật vất vả gặp gỡ một nữ chủ nhân vừa đáng yêu vừa mềm như vậy, thật vất vả tìm được một cái ôm trong ngực ấm áp như vậy, kết quả thời gian khó có được có thể cọ nữ chủ nhân đều bị nam chủ nhân tước đoạt.

Dám nói nó bẩn, cho nên không để cho ôm?

Nó Hỏa Hồ là loại khó gặp hiếm có, người ta coi là bảo bối cỏn không kịp, nam nhân này dám nói lông của nó bẩn!

Hừ, đừng tưởng rằng nó không biết, đây rõ ràng là nhìn nó không vừa mắt, thấy nó là giống đực, cho nên không để cho nó đến gần nữ chủ nhân!

Phượng Thiển ngồi ở đàng kia, thấy Quân Mặc Ảnh trực tiếp xách lỗ tai tiểu hồ ly đi tới, bộ mặt kinh ngạc: "Ai ai ai, ngươi không thể ôm nó ư, xách lỗ tai của nó ngộ nhỡ đứt làm thế nào?"

"Kiên cố cực kì, không đứt được."

"....."

Phượng Thiển nhìn hồ ly nhỏ tứ chi không ngừng giãy dụa, bất đắc dĩ nhìn ánh mắt của nó: tự cầu nhiều phúc đi, ta không giúp được ngươi.....

******

Cung Càn Long.

Cố Thuyên đã đợi ở cửa rất lâu rồi, nghe cung nhân nói, hiện Liên Nhược cô cô có chuyện đi ra ngoài, cũng không ở bên trong.

Nhưng đợi một lát đến khi mặt trời sắp xuống núi, vẫn không nhìn thấy bóng người.

Cố Thuyên thở dài, thầm nghĩ còn nhiều thời gian, vậy thì hôm nào trở lại đi, dù sao người đã rời cung Phượng Minh rồi, tối thiểu đã an toàn, mai hắn tới cũng như nhau.

Đang lúc hắn chuẩn bị xoay người, một bóng dáng màu lam nhạt từ xa bỗng dưng đập vào mi mắt.

Mặt mày xinh đẹp, trong trẻo dịu dàng, trên mặt còn mang vẻ không màng danh lợi.

Hình như chỉ có hôm đó tới Cố phủ tìm hắn, trên người nàng mới có hai phần nhếch nhác, trừ lần đó, hắn chưa từng thấy qua dáng vẻ luống cuống của nàng.

Cố Thuyên đi lên.

Liên Nhược nhìn hắn, khẽ nói: "Cố đại nhân tới tìm ta sao?"

"Đúng vậy....." Cố Thuyên không khỏi có chút ngượng ngùng, cười xấu hổ hai tiếng: "Bây giờ ngươi có thì giờ rảnh không?"

Liên Nhược gật đầu một cái: "Mới vừa làm xong, Cố đại nhân có chuyện tìm ta?"

"Ừm." Cố Thuyên mím môi, do dự một chút, ánh mắt lóe ra: "Có thể kiếm một chỗ nói chuyện không?"

Liên Nhược ngẩn người: "À, được."

Cố Thuyên đi trước, nàng đi theo phía sau, trong thời gian này, hai người không nói câu nào.

Hơn nữa Cố Thuyên đi rất nhanh, Liên Nhược chỉ có thể bước nhanh hơn đi theo, suýt nữa không theo kịp. Nàng có chút bất đắc dĩ, ở đáy lòng cho Cố Thuyên định nghĩa, nam nhân này thật kỳ quái.....

Càng về sau, Liên Nhược thật sự quá mệt mỏi, không nhịn được mở miệng: "Cố đại nhân, rốt cuộc chúng ta muốn đi nơi nào?"