Phượng Thiển vừa gào khóc vừa kêu lên, không ngừng thở gấp, khớp xương trên bàn tay nắm chăn thật chặt đã sớm trắng bệch.
"Thế nhưng mà...... Thật sự rất đau...... Phải lấy bao lâu mới được?"
"Rất nhanh sẽ xong. Nếu đau liền hét ra ngoài, hét ra sẽ dễ chịu hơn chút, chớ chịu đựng, biết không?"
Phượng Thiển hấp lỗ mũi một cái, không đáp lại hắn, cũng là ở trong lòng "Ừ" một tiếng.
Một hồi sau, thật vất vả mới cởi hết y phục trên người nàng ra, hai người đổ đầy mồ hôi, một là đau, một là khẩn trương.
Nhìn làn da không còn trơn bóng nữa, thái dương của Quân Mặc Ảnh rựt rựt.
Hắn nhanh chóng vắt khăn, nhẹ nhàng lau vết máu trên lưng nàng, lau không bao lâu, nước trong chậu đã đổi thành màu đỏ.
Cứ như vậy tổng cộng đổi ba chậu nước, hắn mới miễn cưỡng dọn dẹp sạch sẽ sau lưng Phượng Thiển.
"Thuốc này hiệu quả rất tốt, cũng không quá đau, chỉ là bị thương, nàng......" Quân Mặc Ảnh ngắt ấn đường, có lẽ hắn không biết mình đang nói cái gì.
Chỉ cần không quá loạn như tối nay vậy.
"Biết biết, hoàng đế bệ hạ, ngược lại ngài nhanh lên một chút." Phượng Thiển híp mắt, bởi vì là nằm ở trong chăn, âm thanh buồn buồn nghe giống như là khóc.
Quân Mặc Ảnh sờ đầu của nàng, thở dài trải bột thuốc lên trên lưng nàng.
"Không phải trẫm cho nàng kim bài miễn tử sao, vì sao không cần?"
Rốt cuộc, nhịn như vậy, cũng nghĩ lâu như vậy, lại vẫn không nghĩ ra đáp án, hắn không nhịn được hỏi.
"Ngươi cho ta không muốn dùng sao?" Phượng Thiển ngẩng đầu lên, nhớ tới chuyện này, nàng vừa giận dữ vừa im lặng.
"Lúc ấy có một nhóm người đột nhiên xông vào cung Phượng Ương, ta cũng không chuẩn bị, chỉ có thể khoanh tay chịu trói bị hắn mang đi. Nếu lúc đó ta lấy kim bài ra, nhìn dáng vẻ hung dữ của bọn họ lúc đấy, ta thật sự sợ bọn họ sẽ trực tiếp diệt khẩu tất cả người trong cung Phượng Ương, sau đó cướp kim bài."
"Kim bài miễn tử, phải lấy ra trước mắt bao người mới được!" Nàng nói tới chỗ này, hình như có chút không hiểu: "Chẳng qua ta nhớ, trước khi ta đi rõ ràng nói hai chữ kim bài với Đông Dương, nhưng đợi đến bây giờ, cũng không nhìn thấy bóng dáng của nàng...... Có thể là bị những thứ cẩu nô tài coi chừng cung Phượng Ương cản lại, hoặc là trên đường đụng phải người của Thái hậu thôi."
"Nàng tin tưởng nàng như vậy sao?" Quân Mặc Ảnh lập tức tiếp một câu.
Phượng Thiển sửng sốt một chút, mím môi, nói: "Mặc dù ta không nhớ gì nàng, nhưng quan tâm của một người đối với một người khác không giả bộ được. Trước khi không tra rõ chuyện, ta không muốn dùng ác ý để suy sét bất kỳ ai bên cạnh ta."
"Biết." Quân Mặc Ảnh nhàn nhạt đáp một tiếng.
"Trẫm sẽ tra rõ."
Sau đó, tất cả tổn thương mà nàng phải chịu, một cũng không thể bỏ qua.
"Quân Mặc Ảnh, về chuyện tư thông với địch phản quốc......"
"Trẫm tin nàng."
Đáy mắt sâu không thấy đáy của nam nhân nặng nề rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, cánh môi nhỏ bé càng nhấp càng chặt: "Náng có thể tin tưởng một đứa nha hoàn, trẫm không tin nàng sao?"
Trước khi không tra ra chuyện, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương nàng.
Dù là sau khi tra rõ......
Quân Mặc Ảnh tự hỏi trong lòng, có lẽ trước hôm nay hắn còn không xác định, nhưng trải qua hôm nay, thế nhưng hắn lại biết, hắn không bỏ được.
Thật ra thì ngay từ lúc xử tử con chim xanh kia, hắn biết tim của hắn cũng đã nghiêng về đâu?