Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 267: Có lẽ không phải là không có nguyên nhân




Đoan Vương phi mím môi: "Dạ, dì dạy phải, lúc trước là Lăng nhi nhìn người không rõ."

Nếu như nói lần trước nàng còn có thể nói chuyện giúp Thiển phi, đó hoàn toàn là bởi vì đối phương đã giúp nàng, mà chính nàng lại ân tương cừu báo, hơn nữa khi đó, giữa các nàng không có xung đột lợi ích gì.

Nhưng bây giờ không giống vậy.

Thiển phi đứng ở phía Long Vi, mặc kệ có phải Thiển phi đưa Long Vi cho vương gia hay không, họ đều là kẻ địch của nàng!

"Đứa nhỏ ngốc, ngươi hiểu là tốt rồi." Thái hậu lạnh nhạt nói.

"Thời gian dài như vậy, ngươi có nghe Hàn Tiêu nhắc qua chuyện của Hoàng thượng và Thiển phi không?"

Đoan Vương phi sửng sốt: "Dì là chỉ...... Chuyện về phương diện nào?"

"Khởi bẩm thái hậu nương nương, Đoan Vương Gia tới." Không đợi Thái hậu hỏi ra chút gì, Liên Nhược liền đi vào bẩm báo nói.

"Hàn Tiêu?" Thái hậu có chút kinh ngạc, vì sao hắn lại tới?

Đứa bé kia kể từ sau khi cưới Lăng nhi, cũng rất ít tới nơi này của bà. Một mặt là trong lòng oán ban đầu bà gả Lăng nhi cho hắn, một mặt cũng là sợ mình càu nhàu chuyện giữa hắn và Lăng nhi?

Thái hậu bất đắc dĩ thở dài: "Sai người mang bình Đại Hồng Bào lên, lại đi chuẩn bị chút điểm tâm Đoan Vương Gia thích ăn."

Bên ngoài liền truyền đến tiếng cười của nam nhân: "Thời gian dài như vậy không có tới, không ngờ mẫu hậu còn nhớ rõ yêu thích của nhi thần."

"Ngươi cũng biết thời gian dài như vậy không có tới!" Thái hậu cười mắng một tiếng.

Quân Hàn Tiêu ngượng ngùng sờ lỗ mũi một cái, cái này có phải gọi tự chui đầu vào rọ hay không?

"Mẫu hậu, nhi thần bận rộn công vụ, không phải là bây giờ đã tới sao?"

"Công vụ bề bộn? Bận rộn vì hoàng huynh ngươi?" Thái hậu hỏi ngược lại một câu.

Rồi sau đó ánh mắt khẽ tối, nụ cười cũng thu lại: "Chỉ là nói thật ra, hoàng huynh ngươi cũng đã lâu không có tới."

Sắc mặt Quân Hàn Tiêu biến hóa, khoát tay về phía Đoan Vương phi, ý bảo nàng đi ra ngoài trước.

Đợi đến khi trong điện chỉ còn lại hắn và Thái hậu, mới nói: "Mẫu hậu, thật ra thì người cũng không cần lo lắng như vậy. Hoàng huynh đợi tiểu......" Hoàng tẩu hai chữ này còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Quân Hàn Tiêu liền lập tức nuốt xuống: "Hoàng huynh đợi Thiển phi tốt như vậy, có lẽ không phải là không có nguyên nhân."

Thái hậu kinh ngạc: "Lời này là có ý gì?"

"Mẫu hậu hiểu rất rõ hoàng huynh, hoàng huynh là loại hôn quân vì nữ nhân không để ý giang sơn sao?"

Hiện tại Quân Hàn Tiêu xem như cái gì cũng dám nói, thầm nghĩ mặc kệ, vì hạnh phúc của hoàng huynh và tiểu hoàng tẩu, vì mẫu hậu không quấy rối nữa, hắn bất chấp bất cứ giá nào!

"Nhiều năm như vậy, hoàng huynh chưa từng đối với phi tần nào như vậy? Lại nói, mỹ nhân trong hậu cung cũng không phải là chỉ có Thiển phi, cần gì độc sủng như thế? Nói đi nói lại, hoàng huynh làm như vậy, còn không phải vì giữ Thiển phi ở bên người thử dò xét?" Hắn từng bước từng bước dẫn đường mà hoang huynh vừa chỉ cho hắn, trừ bỏ địch ý của Thái hậu đối với Phượng Thiển.

Quân Hàn Tiêu thầm nghĩ hắn đã nói như vậy, hi vọng mẫu hậu đừng làm khó tiểu hoàng tẩu nữa, nếu không liền uổng phí khổ tâm của hoàng huynh.

Thái hậu nghe xong lời của hắn, nửa tin nửa ngờ nhíu mày: "Nếu quả thật như lời ngươi nói, quả thật ai gia không nên chặn ngang một cước. Nhưng mà có cảm giác, hoàng thượng đối với Thiển phi đã không phải là lợi dụng đơn thuần."

Coi như những hành động độc sủng kia có thể giả bộ, nhưng ánh mắt trong lúc lơ đãng của một người lộ ra có thể là giả vờ sao?

Huống chi, nếu chỉ là lợi dụng, hoàng thượng sẽ vì một nữ nhân chống đối bà sao?

"Mẫu hậu, người còn chưa tin nhi thần sao?"

Quân Hàn Tiêu trừng mắt nhìn, thu lại cười đùa hí hửng trên mặt, tràn đầy nghiêm túc.