Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 242: Nàng rất coi trọng chính mình




Gằn từng tiếng, hắn bình tĩnh nói, lại khiến trong lòng Thái Hậu nhấc lên kinh hãi.

Nhiều năm như vậy, quan hệ mẫu tử của bọn họ vẫn rất tốt, nay lại bởi vì một nữ nhân, thế nhưng con trai bà dùng loại giọng điệu ngầm có ý cảnh cáo này nói chuyện với bà.

Thất vọng, đau lòng, bất đắc dĩ, đều không thể dùng để hình dung tâm tình bây giờ của Thái Hậu.

Nhưng mà bà không kịp bận tâm mấy thứ này, chuyện bà cản trở không cho Phượng Thiển nhìn thấy Hoàng Thượng, hóa ra Hoàng Thượng đã biết. Tuy rằng bà từng làm như vậy, lại không nghĩ rằng có một ngày kia sẽ bị nói thẳng ra.

Ngay từ đầu, bà đã cảm thấy Phượng Thiển không đơn giản, bà không nghĩ tới nhi tử mình bị một nữ nhân mê hoặc, cho nên bà không cho Phượng Thiển tiếp cận Hoàng Thượng, nhưng hiện tại xem ra, Hoàng Thượng thật quyết tâm muốn bảo vệ Phượng Thiển.

Thái Hậu hít sâu một hơi, rất lâu vẫn không thể bình phục tâm tình.

Hơn nửa ngày, bà mới dặn ra tiếng: “Nếu Hoàng Thượng cố ý như thế, ai gia cũng không có cách nào. Nhưng Hoàng Thượng muốn bảo vệ, vậy nhìn kỹ đừng để nàng rẽ sang hướng khác."

Nói tới đây, bà hơi híp mắt, tỏng ánh mắt hiện lên một tia tàn khốc: “Nếu để ai gia phát hiện ra nàng có ý đồ gây rối, đến lúc đó cho dù Hoàng Thượng ngăn cản, ai gia cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng."

Quân Mặc Ảnh mím chặt môi.

"Nhi thần cáo lui." Hắn vuốt tay áo, rồi sau đó không quay đầu lại nhanh chóng rời đi.

Thái Hậu đứng ở đó nhìn bóng dáng hắn đi xa thật lòng, trong lòng hận cực, giận dữ, lại khổ không thể làm gì.

Hồng nhan họa thủy.

Thật là hồng nhan họa thủy!

Nhanh chóng đi ra cửa cung Phượng Minh, đột nhiên Quân Mặc Ảnh dừng bước.

Ánh mắt sắc bén thoáng nhìn qua bên cạnh, chỉ vào Liên Tịch ở một góc sân, nhíu mi trầm giọng: “Đi với trẫm."

Liên Tịch ngẩn người, vốn định nói cái gì, nhưng đế vương không chờ nàng mở miệng, đã sải bước đi ra ngoài.

Thẳng đến khi bóng dáng đế vương biến mất ở trong tầm mắt, nàng mới phản ứng lại, lập tức nhắc váy, chạy chậm theo.

"Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng. Hoàng Thượng tìm nô tỳ đi ra, là…"

"Chuyện do ngươi đã làm, không cần trẫm nhắc nhở, hẳn là còn nhớ rõ chứ?!"

Vừa rồi, lúc Quân Mặc Ảnh nói chuyện với Thái Hậu cũng đã giận, chẳng qua ngại đối phương là mẫu hậu hắn, ít nhất còn có một tia cung kính ở bên trong. Giờ phút này đối với Liên Tịch, vẫn là trầm lãnh nhưng không giống như ngày thường, mà là hoàn toàn lãnh khốc.

Con ngươi của Liên Tịch mở lớn, may mà giờ phút này nàng cúi đầu, mới không để người ta chú ý tới phản ứng khác thường của nàng.

"Nô tỳ ngu muội, không hiểu ý của Hoàng Thượng lắm." Liên Tịch chậm rãi nói nhỏ.

Tuy trong lòng sợ hãi, nàng vẫn không ngừng an ủi mình. Thái Hậu nói đã giúp nàng xử lý sạch sẽ, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì mới đúng. Có lẽ bây giờ Hoàng Thượng đang thử nàng, nàng không thể rối loạn đầu trận tuyến trước được.

Quân Mặc Ảnh lạnh lùng nhếch khóe môi: “Phản ứng của ngươi, thật khiến trẫm giật mình."

"Nếu người bên ngoài nghe được trẫm nói như vậy, phản ứng đầu tiên chính là quỳ xuống thỉnh tội, ngươi lại trấn định khiến người khác nhìn với cặp mắt khác xưa."

Chân Liên Tịch mềm nhũn, lập tức quỳ xuống: “Hoàng Thượng, nô tỳ thật sự không rõ ý tứ của ngài. Nếu Hoàng Thượng xem nô tỳ không vừa mắt, có thể trực tiếp…."

"Vì cái gì trẫm nhìn ngươi không vừa mắt?" Lời còn chưa dứt, đã bị Quân Mặc Ảnh lạnh lùng chặn lại.

Sắc mặt Liên Tịch trắng nhợt, quỳ ở dưới, thân thể hoàn toàn cứng đờ.

Ngụ ý của đế vương, nàng biết.

Là nàng rất coi trọng chính mình, nàng còn không có tư cách để đế vương xnhìn không vừa mắt.