Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 217: Đâm thẳng vào tâm tư của ngươi




Phượng Thiển chớp mắt hai cái: “Vậy là được rồi."

Cái này khiến Quân Mặc Ảnh cảm thấy thật khó hiểu. Thế này mới nói hai câu, vật nhỏ đã quên nhanh như vậy.

Hắn không biết, kỳ thật Phượng Thiển cũng có suy tính của mình.

Đầu tiên, nàng cảm thấy ánh mắt nam nhân này có chút cổ quái hơn mức bình thường dưới loại tình huống này, nói cách khác, cuối cùng nàng vẫn là có thể thu được phần lễ vật "Có khả năng tồn tại" kia.

Tiếp theo, cho dù thực sự không có thì như thế nào?

Tựa như hắn nói, hai ngày trước, Lý Đức Thông mang cho nàng vài thứ kia đều do hắn tự vẽ, đã là một phần tâm ý rất nặng. Hắn mang cho nàng tất cả những thứ tốt nhất, hiện tại nàng cũng không thiếu cái gì, muốn lễ vật chỉ là câu nói vui đùa, mỹ danh gọi là "Tình thú”.

Quân Mặc Ảnh lại cầm tay nàng: “Đến đây."

Phượng Thiển kinh ngạc đi sau lưng hắn: “Cái gì vậy?"

Nếu đặt ở hiện đại, nàng phỏng chừng có thể nghĩ nam thần giàu có tặng nàng một căn phòng hoặc là một chiếc xe.

Đến khi Quân Mặc Ảnh lôi kéo nàng đi đến nội điện, tim Phượng Thiển run rẩy, nhất thời có chút không bình tĩnh.

Nam nhân này sẽ không tính đóng gói hắn đưa lên giường chứ?!

A a a, không cần…

"Biểu tình của nàng là gì vậy?" Quân Mặc Ảnh quay đầu lại, đánh một cái lên đầu nàng, biểu tình rối rắm, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng một mảnh.

Bàn tay ấm áp sờ khuôn mặt nhỏ của nàng, sờ sờ, còn nóng như vậy.

Quân Mặc Ảnh nghĩ đến nàng không thoải mái, mi tâm nhíu chặt, trầm giọng hỏi: “Sao lại thế này?"

Tim Phượng Thiển run lên, nhỏ giọng nói vòng vo: “Ngươi táo bạo như vậy làm gì? Đột nhiên ta cảm thấy có chút nóng không được sao?"

"Nóng" Quân Mặc Ảnh híp mắt: "Nàng trời sinh như một cái bếp lò, lấy thân mình bệnh tật của nàng, sao có khả năng nóng."

Nói xong, giống là vì chứng minh lời mình nói chính xác như thế nào, nhéo tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng.

Phượng Thiển cười mỉa, lấy tay phẩy phẩy mặt mình: “Không cần để ý loại việc nhỏ nhặt này."

"Thật không có việc gì…."

"Ừ ừ ừ, thật sự, ta cam đoan." Phượng Thiển gật đầu giã tỏi.

Lúc này Quân Mặc Ảnh mới bỏ qua, kéo nàng đến trước án thư, chỉ vào một cái hộp gỗ đen trên bàn: “Mở ra nhìn xem."

Nam nhân ngạo kiều vụng về! 

Phượng Thiển bĩu môi, cười tủm tỉm làm theo.

Nhưng đến khi nàng mở cái hộp kia ra, ánh mắt nhìn thấy đồ bên trong, ý cười chợt co lại, ngạc nhiên sững sờ ở tại chỗ.

Cả tay cũng giữ nguyên trên hộp, không thu tay, cũng không lấy đồ trong hộp ra.

Trong hộp, là một cái chuông gió màu bạc, tinh xảo hơn nhiều cái mua lần đi nam tuần.

Nghĩ đến chắc là khi về cung, dùng chất gì đó làm ra, cho nên vừa nhìn đã thấy xa xỉ. Quan trọng nhất là, tay nghề rất tinh tế, từng chi tiết một đều được xử lý rất khá, mọi thứ giống như nó vốn dĩ là như vậy.

Một khắc kia, ngực Phượng Thiển như bị cái gì đụng phải.

Không biết nên gọi cái cảm giác ngọt ngào mạnh mẽ này là gì, vừa chua, lại vừa ngọt.

Phượng Thiển sờ chuông gió, tay run run. Không ai biết chuông gió có ý nghĩa gì đối với nàng, có lẽ nam nhân này đưa nàng chuông gió cũng hoàn toàn là trùng hợp, nhưng….

Phượng Thiển híp mắt, dường như không có việc gì ngẩng đầu, nở nụ cười sáng lạng: “Chuông gió này thật là đẹp mắt!"

"Nàng thích là tốt rồi." Quân Mặc Ảnh ôn nhu cười, trong mắt phượng lộ vẻ sủng nịch.

"Quân Mặc Ảnh, cám ơn ngươi!" Phượng Thiển bổ nhào vào trong lòng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào ngực hắn.

Chẳng qua, phần nhu tình này còn chưa duy trì được bao lâu, đột nhiên Phượng Thiển nheo mắt lại, ngẩng đầu xót xa nhìn hắn.

"Thành thật nói đi, ngươi lừa bao nhiêu thiếu nữ không biết chuyện như vậy rồi?"

Nhìn thủ pháp tán gái thành thục lão luyện này xem, một phát tất trúng, còn có thể đâm thẳng vào tâm tư của ngươi.