Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 197: Chúng ta liền không có gì để nói




Thân phi bị Phượng Thiển nói một câu làm cho á khẩu không trả lời được.

Trong ấn tượng, cho tới bây giờ mình chưa thấy qua Phượng Thiển như thế này, nếu nói trước khi mất trí nhớ nàng tú lệ nội liễm, trước kia nàng thiên chân nhu thuận, như vậy giờ phút này nàng khí thế bức nhân, hồn nhiên tươi cười là bạn tốt nhất của ngươi, ngôn ngữ lại có thể hết sức châm chọc, chèn ép cho ngươi một câu cũng không nói nên lời.

Vẫn cảm thấy người này thâm tàng không lộ, nhìn không thấu, hiện tại xem ra, quả nhiên đúng vậy.

"Thiển Nhi, ta chỉ là do thói quen, lập tức không sửa được. Nếu ngươi không thích, về sau ta sẽ không như vậy nữa." Thân phi thở dài.

"Oa, Thân phi tỷ tỷ như vậy, ta thật đúng là thụ sủng nhược kinh!" Phượng Thiển trừng mắt kinh hô một tiếng, làm người ta nghĩ muốn bóp chết nàng.

Thân phi không ngừng nắm chặt bàn tay, nhanh đến mức móng tay của mình sắp gãy, mới miễn cưỡng duy trì tươi cười: “Thiển Nhi, rốt cuộc muốn như thế nào, ngươi mới bằng lòng tin tưởng ta?"

"Tin tưởng ngươi?" Phượng Thiển như tự hỏi trong chốc lát, nói: “Như vậy đi, ngươi nói cho ta biết trước, vì cái gì hai ngày ba lần liền tới tìm ta xây dựng tình cảm?"

Lúc nói đến bốn chữ "Xây dựng tình cảm" này, Phượng Thiển tràn đầy trào phúng xuy một tiếng.

Không đợi Thân phi mở miệng, nàng lại lập tức bổ sung một câu: “Nhưng mà nếu ngươi còn muốn nói cái gì là "Hai tỷ muội tốt", ta cảm thấy chúng ta không cần thiết phải tiếp tục nói chuyện."

Ánh mắt Thân phi chợt lóe, gắt gao cắn chặt môi, mắt nhìn chằm chằm Phượng Thiển, trong sâu đáy mắt lộ vẻ phức tạp: “Thiển Nhi..."

"Như thế nào, không thể nói?"

Phượng Thiển nhíu mi, cười tủm tỉm nói: “Ngươi đừng tưởng rằng nhìn ta như vậy, ta sẽ sợ ngươi."

"Thiển Nhi, có một số việc, bây giờ ta không thể nói cho ngươi. Nhưng chỉ cần đến thời cơ thích hợp, khẳng định ta sẽ giải thích rõ ràng với ngươi." Vẻ mặt Thân phi nghiêm túc: "Hoặc là, chờ ngươi khôi phục trí nhớ, ngươi sẽ biết ta không có ý xấu với ngươi."

Phượng Thiển khoác tay: “Chúng ta liền không có gì để nói."

Lời vừa nói xóng, nàng liền xoay người muốn đi.

Chính là đột nhiên như nhớ tới cái gì, lại dừng lại quay đầu: “Này, dù gì cũng là phi tử, sao có thể nhàm chán như vậy, suốt ngày đi theo sau mông ta?"

Nếu không phải tìm người theo dõi, làm sao có thể vừa vặn đụng phải ở chỗ này?

Dù sao Phượng Thiển không tin đây là trùng hợp.

Nàng khoát tay, cười tươi như hoa tiếp tục nói: “Lần tới đừng như vậy nữa, nói cách khác, trước khi ta đi ra ngoài còn phải để Quân Mặc Ảnh tìm cho ta đường sạch sẽ, rất phiền toái đó."

Đường sạch sẽ, tên như ý nghĩa, chính là rửa sạch đường. Bình thường đều là trước khi đế vương hoặc Thái Hậu xuất hành, vì để không bị cung nhân quấy rầy, mới để tiểu thái giám cầm roi da dài đi trước làm sạch đường. Bình thường phi tần không có quyền lợi và tư cách này.

Nhưng mà, Phượng Thiển cố ý nói tên "Quân Mặc Ảnh", không phải vì khoe ra nam nhân kia sủng ái nàng, cũng không phải bọn họ có quan hệ đặc thù, chỉ là vì chứng minh lời "Đường sạch sẽ" vừa nói không phải nàng chỉ nghĩ tới, quả thật nàng có thể làm được.

Nháy mắt trên mặt Thân phi xanh trắng lần lượt thay đổi.

Nhìn bóng dáng Phượng Thiển thản nhiên rời đi, cơ thể Thân phi không ngừng run rẩy, cắn chặt răng với nhau.

Rõ ràng hai người các nàng đều ở phi vị, dựa vào cái gì Phượng Thiển liền dám không kiêng nể gì nói ra hai chữ "Đường sạch sẽ" như thế?

Rõ ràng Phượng Thiển chỉ là một phi tử, dựa vào cái gì nàng dám ngay trước mặt mình gọi thẳng tục danh của đế vương?

Là ai cho nàng tiền vốn này, là ai cho nàng tự tin?!

Thân phi khiến mình không vui nửa ngày, cuối cùng lại không thể không thừa nhận: Trong hậu cung này, có thể cho quyền lợi như vậy, chỉ có là đế vương mà thôi.

Quả nhiên, đế vương sủng Phượng Thiển đến tận trời rồi.