Tuy là mùa đông, nhưng trong cung Phượng Ương vẫn có rất nhiều loại hoa nở, diễm sắc như xuân.
Uyển tần còn chưa đi đến cửa cung Phượng Ương, đã bị cung điện xa hoa phía xa hấp dẫn. Tuy nói xưa nay biết bốn cung lấy chữ "Phượng" làm tên có bao nhiêu hoa mỹ, nhưng người bình thường còn chưa thấy qua, hiện tại vừa thấy, đúng là không kém hơn chỗ của Hoàng Hậu và Vân Quý Phi bao nhiêu. Thậm chí, càng có nhân khí, càng đẹp mắt hơn.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Uyển tần trong lòng sợ hãi.
Loại nhân khí này nọ, đế vương tới có nhiều, vậy cũng không phải sẽ thịnh.
Tuy nói hai ngày nay đế vương đều đi cung Thi Họa, nhưng nhìn dáng vẻ uy nghi hoành tráng của cung Phượng Ương, bất luận như thế nào vị ở bên trong kia cũng sẽ không thất sủng nhanh như vậy.
Khi Uyển tần đi tới cửa, thoáng nhìn vào bên trong qua cửa cung mở rộng, trong lòng liền chua xót đố kỵ.
Không nói muôn hồng nghìn tía, nhưng những loại hoa trong cung Phượng Ương kia, lại có hơn phân nửa là nàng chưa thấy qua, vừa thấy là biết nhất định không phải vật bình thường.
Lúc này cũng không so với cung Phượng Y của Hoàng Hậu, rõ rang đế vương bố trí cung Phượng Ương thành tẩm cung của mình.
"Tham kiến Uyển tần nương nương, nương nương cát tường." Tiểu thái giám giữ cửa cung kính hành lễ.
Uyển tần cười nói: “Công công không cần đa lễ. Bản cung nhàn rỗi không có việc, đến thăm Thiển phi nương nương, làm phiền công công thông truyền thay bản cung một tiếng!"
"Nương nương khách khí, nô tài đi hỏi hôj nương nương một chút." Tiểu thái giám cười tủm tỉm chạy vào.
Uyển tần nhìn bóng dáng hắn, nghĩ, thật là khách khí.
Mặc dù nàng không phải phi, thấp hơn Thiển phi một bậc, nhưng nhìn lại, nàng cũng coi như là lão nhân trong cung, sao phải khách khí với một nô tài như vậy.
Khiến nàng bất ngờ là, loại khách khí này như là không có lý do gì, cũng không phải nàng cố ý muốn làm như vậy, mà là bản năng cho phép.
Một tiểu thái giám mà thôi, sao nàng lại nghẹn khuất như vậy!
"Uyển tần nương nương, nương nương nhà chúng ta mời ngài mau vào." Tiểu thái giám vừa rồi đi vào bẩm báo lại chạy đến.
Uyển tần cười cười, thản nhiên gật đầu.
Từ xa đã thấy Phượng Thiển giơ ấm trà phất tay với nàng, lúm đồng tiền nơi khóe miệng có thể so với nhiều loại hoa: “Vừa rồi nghe bọn hắn nói Uyển tần tới chơi, ta liền cảm thấy quen thuộc, hóa ra là ngươi à. Mau vào ngồi một lát, vừa lúc ta lấy sương sớm, chốc lát nấu trà mời ngươi uống."
Uyển tần hơi kinh hãi.
Thiển phi nói chuyện không câu nệ, nhưng lại không dùng hai chữ "Bản cung".
Lại nhìn nô tài cung Phượng Ương đứng một bên, rõ ràng là đã thành thói quen cách thức nàng nói chuyện.
"Đa tạ ân điển của Thiển phi nương nương." Uyển tần kính cẩn hành lễ: "Nô tì cũng nhớ nương nương. Nhiều ngày không thấy, nhìn nương nương càng ngày càng trẻ."
Vừa nghe lời này, Phượng Thiển có chút thất vọng. Vốn ngày ấy trên cung yến gặp nữ tử này nói chuyện không làm dáng, lại chia xẻ mỹ thực với nàng, còn tưởng rằng là gặp được tri kỉ trong cung.
"Ta vốn trẻ, ngươi không cần khen ta." Phượng Thiển bĩu môi, chỉ vào cái bàn dưới tàng cây kia: "Đến chỗ đó ngồi đi. Nếu lạnh, đi theo Đông Dương vào điện, ta lập tức đến."
"Không có việc gì, nô tì không lạnh." Uyển tần cười lắc đầu. Chủ nhân còn ở bên ngoài, cho dù nàng rất lạnh, vậy cũng chỉ có thể khách tùy chủ.
"Đi đi, như vậy liền tùy ngươi." Phượng Thiển cũng để ý nàng, tiếp tục việc của nàng.
Thân ảnh mặc y phục màu hồng cánh sen sắc không ngừng chạy nhảy bên trong bụi hoa, nhảy tới chỗ này chạy tới chỗ kia, dưới ánh sáng màu vàng, bóng cây lắc lư, nàng cười tươi như hoa.
Cửa cung, một bóng dáng màu vàng đứng thẳng thật lâu, lẳng lặng chăm chú nhìn.