Đông Dương và Lưu Nguyệt bị đối thoại giữa hai người làm cho sợ hãi.
Chủ tử nói một chữ "Quân", đế vương lập tức đáp lại "Trẫm ở đây".
Ai chẳng biết "Quân" là họ hoàng tộc, chẳng lẽ vừa rồi chủ tử nghĩ nói tên đế vương.
Lưu Nguyệt còn tốt, trước kia đã gặp phải tình huống này một lần, Đông Dương thật đúng là sợ hãi, nghĩ chủ tử bị bệnh đến hồ đồ, ở đằng kia hồ ngôn loạn ngữ đâu. Nhưng nhìn dáng vẻ đế vương, không có chút tức giận, thậm chí còn ôn nhu trả lời chủ tử.
Phượng Thiển nghe trong giọng nói của Quân Mặc Ảnh có chút dồn dập mang theo một tia buộc chặt, trong lòng không hiểu sinh ra một tia áy náy.
Nàng cố gắng giữ thần trí, nở một tia cười: “Chính là hơi nóng thôi, trong chốc lát để Thái y xem là được rồi, ngươi không cần lo lắng, không có việc gì."
Phát sốt mà thôi, thực không phải việc gì lớn, chính là thân thể có chút không thoải mái mà thôi.
Quân Mặc Ảnh vừa tức giận vừa đau lòng, đều bệnh thành như vậy, còn dám nói không có việc gì.
Nhưng vào lúc này, vật nhỏ còn muốn an ủi hắn.
"Trẫm biết Thiển Thiển sẽ không có việc gì. Có phải hiện tại mệt chết rồi không đừng nói nữa, nghỉ ngơi cho tốt, trong chốc lát Thái y kê đơn, Thiển Thiển uống xong sẽ tốt thôi." Quân Mặc Ảnh vừa nói, một bên nhét nàng vào chăn, tự mình lấy khăn lạnh lau trán cho nàng.
Phượng Thiển nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, liền nhắm mắt lại.
Nàng không ngủ, tự nhiên biết nam nhân này luôn ở bên giường không có rời đi, qua một lát, rốt cục lại nhịn không được mở miệng: “Nếu không, ngươi dùng bữa trước đi?!"
Quân Mặc Ảnh nhíu mày.
Đang muốn mở miệng, lại vào lúc này, Lý Đức Thông mang theo vài Thái y đã trở lại, trong đó còn có viện chính.
Hôm qua nhóm Thái y vừa tới, hôm nay lại tới đây, trong lòng có cảm giác không nói rõ rất vi diệu. Tuy nói thân là Thái y, đương nhiên là hy vọng được xem bệnh cho chủ tử được sủng ái, không nói đến tiền thưởng nhiều hơn, chỉ cần nói ra cũng khiến người khác hâm mộ không phải sao?
Nhưng vị trong cung Phượng Ương này, bọn họ cũng thật sự đắc tội qua, hiện tại bị tuyên đến, thật không biết là tốt hay là xấu nữa.
"Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cát tường."
Mấy người hành lễ còn chưa xong, đã bị Quân Mặc Ảnh trầm giọng mắng một câu: “Không thấy Thiển phi bị bệnh sao, lúc này còn hành lễ gì nữa."
Chân viện chính mềm nhũn, lập tức kinh hồn tiến lên bắt mạch cho Phượng Thiển, mấy người ở bên kia thương thảo phương thuốc.
Lý Đức Thông không khỏi thay bọn họ lau mồ hôi một phen, thật là đáng thương.
Cái gì kêu nhãn lực cái gì kêu việc có nặng nhẹ.
Không khoa trương nói một câu, phàm là hôm nay nằm ở chỗ này là một vị chủ tử khác trong hậu cung, cho dù là Hoàng Hậu, Thái y hành lễ trước, đế vương tuyệt đối không tức giận đến như vậy.
Đáng tiếc, lúc này gặp phải là đầu quả tim của đế vương.
Quân Mặc Ảnh lôi kéo tay Phượng Thiển, nhéo nhéo, nhỏ giọng nói: “Trẫm không đi, liền ở trong này với nàng. Nếu nàng muốn trẫm đi dùng bữa, cũng phải đứng dậy thật tốt, trẫm chờ nàng cùng ăn."
Đầu ngón tay bắt mạch của viện chính run lên.
Thái y mở dược, chứng thật chính là phát sốt, không phải bệnh nặng gì, uống thuốc có thể khỏi hẳn, lúc này Quân Mặc Ảnh mới thoáng an tâm.
Phượng Thiển là người ghét uống thuốc, trước kia ở hiện đại, bất luận là cảm mạo phát sốt, đều dùng thuốc viên để chữa, tuyệt đối không uống loại thuốc nước này, càng miễn bàn là thuốc Đông y.
Cho nên khi bát thuốc đen tuyền đưa đến gần miệng nàng, quả thực nàng phải khóc đi ra.
Quân Mặc Ảnh nhìn dáng vẻ nàng liền biết nàng nghĩ cái gì, không đợi nàng mở miệng liền trầm giọng nói: “Đừng nghĩ ra mưu ma chước quỷ gì, thuốc này phải uống hết."