Sùng Quan Bắc

Chương 8: Học tiếng




Edit: Ney

Khoảng thời gian nhàn hạ yên ả sau trưa khiến người ta thả lỏng cực kỳ, Hưu Qua siết chặt cánh tay ngả vào cùng Tiêu Nhiên nghỉ ngơi một hồi, sau khi tỉnh ngủ cũng không muốn nhấc mình. Tiêu Nhiên nghiêng người cuộn tròn trong lồng ngực Hưu Qua, đầu y tỳ vào hõm vai hắn. Tóc y mềm đen nhánh như tan vào thảm lông thú dưới thân, chân mày đuôi mắt còn thoáng mang theo dấu vết đỏ ửng sau cuộc mây mưa.

Hưu Qua him híp nhìn kỹ người đang say ngủ, năm ấy khi bọn họ lần đầu gặp mặt, Tiêu Nhiên mười bốn tuổi vẫn chỉ là một thiếu niên thanh tú, mi mày sáng trong, đôi mắt thì đen bóng, trên người vẫn còn vương sự lương thiện và chính trực có thể cảm nhận được. Sau đó, Hưu Qua lại thấy một Tiêu Nhiên đứng chắp tay sau lưng phía sau Lăng Duệ quần áo hoa lệ, áp sát vào cây cột vân rồng đỏ tía, tách biệt hoàn toàn với hết thảy xung quanh.

Lý do phần lớn nhất khiến Hưu Qua không thích Nam Triều cũng không phải do ân oán lớp tổ tiên ông cha, mà là do sự phức tạp, tăm tối hắn tận mắt chứng kiến. Hắn dám chắc bóng tối khuất dưới cái vỏ bọc tráng lệ kia của Nam Triều biết ăn thịt người, mà vị trí của Tiêu Nhiên lại càng là nơi đầu sóng ngọn gió. Nếu Hưu Qua không vắt óc nghĩ cách mang y rời khỏi, vậy sớm muộn gì Tiêu Nhiên cũng sẽ bị nó nuốt trọn.

Hưu Qua ôm lấy người trong ngực, lại nhớ về buổi đầu gặp gỡ đầy rối loạn của bọn họ. Thiếu niên bận bộ đồ ngắn đen lão luyện, nhanh nhẹn, trong lúc lên xuống chuyển tiếp vô cùng lưu loát, thân thủ siêu quần không một động tác thừa thãi. Ở con phố Nam Triều ầm ĩ nhốn nháo, trong chớp nhoáng bốn mắt chạm nhau ấy, thế giới của hắn bất chợt như im bặt đi.

Hưu Qua cứ như vậy ôm Tiêu Nhiên nằm gần hai canh giờ, ánh mắt đọng trên người y lưu luyến không rời dù chỉ trong chốc lát. Sở dĩ Tiêu Nhiên nghiêng người ngủ là bởi vì lưng y khó chịu, mà dù cố gắng lựa tránh vậy cũng không quá hữu dụng, nằm lâu vẫn sẽ khiến lưng eo vừa mỏi vừa tê.

Y mê man khẽ nhúc nhích người, dù chìm sâu giấc cũng nhất thời không nhịn được tiếng rên khẽ. Hưu Qua nghe vậy liền vội vàng nhỏ giọng hỏi xem y khó chịu ở đâu. Tiêu Nhiên he hé, đôi mắt trĩu vẻ buồn ngủ mơ màng với lờ đờ hồi lâu, có chút hơi nước mong manh tụ ở đáy mắt. 

“Ừm, mềm quá,… Lưng đau…” Tiêu Nhiên lầm rầm thốt những câu từ mơ hồ. Cũng không biết là do quá buồn ngủ hay hơi xấu hổ, y vừa nói vừa vùi vào hõm vai Hưu Qua, cơ thể trần trụi run khe khẽ một trận rồi cuộn lại càng chặt hơn.

Lúc còn nhỏ sư phụ dạy rằng tập võ thì cần phải nằm gai nếm mật mới có thể đạt thành tựu, huống chi nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất càng không thể than đau. Khi đó y còn có thể ỷ vào tuổi còn quá nhỏ, thường giở thói làm nũng hoặc chơi xấu. Sau này đến lúc sư phụ, người kiếm khách thân như cha như anh đột ngột bỏ mình đất khách, còn mình thì bị người đưa vào phủ Cảnh vương, tựu chung cũng đã chẳng còn ai quan tâm xem y có đau hay không nữa.

Những thứ mà một ảnh vệ cần phải học nhiều hơn nhiều so với lang bạt giang hồ. Y luyện loại khổ công tổn thương gân cốt, từng thay Lăng Duệ cản hàng chục cuộc hành thích ám sát. Người ta đều nói ảnh vệ Nam Triều không thể sống đến ba mươi tuổi. Nếu không phải chết uổng vì chủ nhân, thì là sau khi chuyện thành cũng sẽ bị chủ vứt bỏ, mà cho dù có tránh được hai kiếp này, thì cũng không chạy thoát được chuyện bại mòn vì sử dụng cơ thể quá độ.

Với độ tuổi và tài năng trời phú của Tiêu Nhiên thì có chút thành tựu võ học là hợp lý, nhưng kể theo lẽ thường y tuyệt đối không nên có nội công như bây giờ mới phải. Phủ Cảnh vương thâu tóm thuốc lạ khắp thiên hạ giúp thúc đẩy nội lực, y cũng coi như có nền móng tố chất tốt, ảnh vệ đồng lứa với y có cả thảy mười bốn người, nay còn sống gộp chung y cũng dư lại chỉ bốn người.

Lăng Duệ từng hứa hẹn rằng y là khác biệt, từng chính miệng nói một ngày nào đó Tiêu Thập Tứ ắt sẽ thoát khỏi vũng sình này, cho dù là tàn tật ốm yếu không bằng trước nữa, miễn là đợi được đến ngày Lăng Duệ đăng cơ xưng đế, tất cả những thứ Tiêu Thập Tứ bỏ ra đều có thể được đền đáp xứng đáng!

Tiêu Nhiên nhăn mày hướng sang bên cạnh mình cọ cọ, vì mơ tới những chuyện vớ vẩn hồi xưa nên y không định ngủ tiếp. Dưới người thì lại bất ngờ thoải mái hơn nhiều. Tiêu Nhiên dựa vào ngực Hưu Qua mở mắt tỉnh táo lại, tầng tầng lớp lớp da thú trải thành đệm dưới cơ thể vẫn nguyên dạng, chỉ là cao hơn chút chút. Y ngáp dài tiện tay sờ thử, phát hiện dưới đệm da thú chẳng biết lúc nào đã được đệm thêm một tấm ván gỗ phẳng, cứng mềm vừa đủ độ.

Muốn đi dạo hết khắp lượt thành Địch An ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng, mà Tiêu Nhiên cũng nhìn ra được Hưu Qua muốn sớm quay về vương đô. Dù sao tạm thời Nam Triều đổi vua bốn bề thọ địch, Bắc Nguyên đã chấp nhận vụ việc hòa thân đồng ý tạm ngừng chiến. Nhưng thế cục luôn luôn khó dự đoán, Lăng Duệ là người nhà họ Lăng điển hình, chưa biết chừng lúc nào sẽ có chuyện.

Y và Hưu Qua ở lại nghỉ ngơi tại Địch An tổng cộng hai ngày, ngày thứ ba đến khu thành tây mua đủ thịt khô và rượu sữa rồi lên đường luôn. Hưu Qua còn nhiều lần hỏi y có muốn thức ăn gạo mì như Nam Triều thường ăn hay không, song tuy trong thành Địch An cũng có thương nhân Nam Triều, nhưng một túi gạo ngon cũng đắt gấp hẳn chừng mười lần so với bên đó.

Tiêu Nhiên đành phải nhấn mạnh nhiều lần với hắn là mình có thể quen được đồ ăn Bắc Nguyên. Thực tế mấy ngày nay do nghỉ ngơi thoải mái mà sức ăn của y cũng tốt hơn nhiều, đùi cừu sườn cừu không từ bất cứ thứ gì, lúc nào cũng ăn đến mức miệng bóng loáng dầu.

Chiêu Viễn là vương đô của Bắc Nguyên, từ Địch An đi nhanh cũng bảy tám ngày, chậm thì phải hơn nửa tháng. Tiêu Nhiên cưỡi ngựa trắng đi cạnh Hưu Qua, còn nhóm tộc nhân đồng hành hết sức ăn ý cách bọn họ xa hơn một chút. Để dù có thể trông thấy bóng dáng xa xa của đối phương nhưng tuyệt đối sẽ không nghe được vương thượng nhà mình đang tình tự với vương phi kiểu gì cả!

Tiêu Nhiên cũng đã bắt đầu học những chữ Bắc Nguyên đơn giản, khả năng ngôn ngữ của y không mấy tốt, phát âm tiếng Bắc Nguyên lại càng đặc thù hơn so với tiếng Hán, sẽ có chút âm cuộn lưỡi ở bên trong. Tối hôm qua Tiêu Nhiên cố gắng học hồi lâu mà Hưu Qua vẫn luôn nói y phát âm không chuẩn. Hắn không thể không mò qua, lấy đầu ngón tay duỗi vào miệng câu lưỡi dạy y phát âm. =)))))))

Tiêu Nhiên thành thật đâu biết Hưu Qua mưu toan này nọ, vẫn cứ ngây thơ ngậm ngón tay hắn nghiêm túc hé miệng. Mà mặt lưỡi bị ngón tay đè vuốt nào phát ra âm tiết gì bình thường cho cam, chờ đến lúc y nhận ra mình bị Hưu Qua bỡn thì gã kia đã sớm hớn ha hớn hở thu vuốt chạy ra ngoài lều, mau lẹ tránh thoát cái đệm mà y ném ra.

Chữ viết Bắc Nguyên truyền thống còn khó học hơn nói nhiều, may là theo thời đại khai hóa dần dần phổ biến chữ viết, cho dù là ở Chiêu Viễn cũng có thể bắt gặp một vài thứ viết bằng chữ Hán. Chỉ có giỗ tổ hàng năm thì mới cần dùng toàn bộ chữ cổ rườm rà thôi.

Hưu Qua muốn dạy y nói trước rồi mới đến viết, mà nhìn chung cũng không gấp nhất thời. Dù sao thì lúc nào hắn cũng dính cạnh Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên càng học chậm chút thì lại càng ỷ vào hắn thêm chút nữa. Hưu Qua thường lấy những thứ gần gũi hàng ngày để dạy Tiêu Nhiên, ngựa, doanh trướng, dao găm, rượu sữa…, hắn phiên dịch từng thứ từng thứ một thành tiếng Bắc Nguyên rồi nói cho y nghe.

Tiêu Nhiên quả thật học khá chậm, trước khi ngủ học mười từ, ngủ một đêm dậy đại khái chỉ nhớ được sáu bảy từ. Huống hồ Hưu Qua rất chi kiên nhẫn, khoảnh khắc Tiêu Nhiên nói muốn học tiếng Bắc Nguyên ấy thực ra hắn cũng đã rất thỏa mãn rồi. Tiêu Nhiên bằng lòng vì hắn dung nhập vào một đất nước, một dân tộc xa lạ, chỉ vậy thôi cũng khiến hắn vui đến mức quên lối về.

Ánh mặt trời ấm áp, thảo nguyên xanh tươi, gió là là ngọn cỏ dâng lên sóng biếc mênh mông, tuấn mã dưới sự chỉ huy của chủ nhân men theo một con đường bí mật tiến lên trước. Đây là con đường mà tổ tiên Bắc Nguyên mất nhiều năm mới tạo được ra, có thể đi vòng ao hồ, đầm lầy, đất hoang khô tàn, cũng chỉ có kẻ cưỡi ngựa ưu tú nhất mới có thể nhớ chính xác được con đường quanh co này.

Tiêu Nhiên ngồi vững trên lưng ngựa, giờ y cũng đã được coi như là một người cưỡi đạt tiêu chuẩn. Ngựa trắng được lấy tên tiếng Bắc Nguyên là Kháp Tư, phiên dịch thành tiếng Hán có nghĩa là tuyết. Nó ra đời vào mùa đông, thân mình lại trắng như tuyết cho nên liền đặt luôn cái tên này. Tiêu Nhiên cúi người vỗ cổ nó mấy lần đều không được đáp lại, mà chắc là chê y phát âm không chuẩn nghe không hay, ngựa ta còn cố ý dừng chậm bước chân, vận sức vùng vằng vó hậu.

Hưu Qua cười đến suýt sặc rượu sữa, khẩu âm của Tiêu Nhiên còn vẻ chưa lưu loát và ngượng nghịu, vẫn chưa học được ngữ điệu và ngữ khí của người Bắc Nguyên. Hắn vặn chặt nắp túi rượu rồi để ngựa đen chạy chậm lại đợi Tiêu Nhiên đuổi theo. Hắn lại dạy y cách phát âm chính xác một lần nữa, mới vừa dứt lời ngựa trắng liền tung tẩy chạy tới  thở phì mũi một cái.

“Được, được rồi, cái tiếp theo đi, cái tiếp theo nào,… chúng ta khỏi học cái này…” Hưu Qua nín cười uốn người vụng hôn lên mặt Tiêu Nhiên. Hoa dại nở từng cụm tô điểm thảo nguyên, bộ dáng Tiêu Nhiên mím khóe môi đọ sức với con ngựa thực khiến lòng hắn nhộn nhạo khủng khiếp, “Kỳ Cách, Kỳ… Cách…, có điều cái này em không cần phải nói, từ này anh nên dùng để gọi em mới phải.”

Con ngươi Hưu Qua thoắt ẩn chút giảo hoạt. Tiêu Nhiên nghiêng đầu có hơi khó hiểu nhìn về phía hắn, hắn cất xong túi rượu rồi giơ hai ngón tay cái lên cong đối vào nhau, làm một cái thủ hiệu cực kỳ thuần túy đơn giản và dễ hiểu, chuyên môn dùng để miêu tả mối quan hệ đó đó giữa hai người trong dân gian Nam Triều.

Tiêu Nhiên cứng người lỗ tai lập tức đỏ bừng, chỉ cần từ vẻ mặt đắc chí thỏa thê của Hưu Qua là y đoán được liền từ đó có nghĩa gì. Y và Hưu Qua trên dưới rõ ràng, ngấm ngầm dùng nhân xưng chồng gọi vợ thì cũng bình thường. Huống hồ Hưu Qua đã sớm lệnh cho tộc nhân và người dân chỉ được phép xưng y là công tử Tiêu, trước mặt người ngoài là đã dành đầy đủ tôn trọng cho y. Những ngày qua mỗi một người Bắc Nguyên y gặp đều một mực cung kính dùng tiếng Hán gọi y là công tử Tiêu, còn lễ phép một cách chu toàn, nghiêm túc hơn cả so với Hưu Qua, không có lấy một chút ý coi rẻ nào.

Tiêu Nhiên vừa thẹn vừa ngượng, nhưng cũng không khỏi không thừa nhận rằng gửi phận cho Hưu Qua chẳng có gì là không tốt hay sỉ nhục cả. Hưu Qua là kiểu người cùng giới mà y luôn hướng đến, giương cung phóng ngựa dong ruổi chiến trường. Y ở Nam Triều xa xôi cũng biết đến quốc vương Bắc Nguyên tuổi trẻ kế vị, tám năm qua chinh chiến sát phạt thống nhất bộ tộc, chiến công hiển hách tựa như vị quân vương đời thứ nhất mở mang bờ cõi vì Bắc Nguyên hàng trăm năm trước.

Tiêu Nhiên hơi mím bờ môi mỏng, thẳng lưng lạnh giọng để hắn dạy từ kế tiếp, tóc dài xõa che khuất màu đỏ ửng chạy từ lỗ tai đến cần cổ y. Hưu Qua như kẻ vô lại để ngựa đen vọt qua dựa sát cạnh ngựa trắng, nửa người dính nhơm nhớm vào cánh tay y, dài giọng kêu y “kỳ cách” chừng mấy lần. Cuối cùng chọc cho Tiêu Nhiên không nhịn nổi nữa phải giơ tay lên túm cổ áo người nọ kéo mạnh xuống.

Bọn họ đi chừng nửa ngày đường nữa, Tiêu Nhiên lúc này chẳng màng thân phận tôn ti, cả dọc đường như giận dỗi cưỡi ngựa chạy tuốt luốt phía trước Hưu Qua. Tuấn mã hớn hở phi như bay, gió thổi đồng hoang, lá cỏ rủ xuống, và đồi đằng xa chẳng qua cách họ chừng hai ba dặm. Thảo nguyên bằng phẳng tầm mắt rộng thoáng, còn có thể thấy được một đám dê vàng tụ lại ăn cỏ ở đó.

*Dê vàng: hoàng dương = nguyên văn là chỉ con linh dương mông cổ, mình có chú thích hồi trước rồi ý

Đùi dê ngày hôm trước làm Tiêu Nhiên mê mẩn ngấu nghiến, nếu bàn về chất lượng thịt dê, đương nhiên là dê vàng hoang dã đứng đệ nhất. Hưu Qua ghìm nhẹ bụng ngựa đuổi theo Tiêu Nhiên, cười lấy lòng hỏi y lát có muốn ăn đùi dê nữa hay không.

Tiêu Nhiên gần như theo phản xạ ghìm ngựa dừng lại, sức hấp dẫn của dã vị đánh bại lý trí trong nháy mắt. Y nhìn về hướng Hưu Qua chỉ, bên phải dưới đồi phía bên kia có bầy dê tụ tập, con nào con nấy nhìn đều rất béo tốt.

Hưu Qua thấy Tiêu Nhiên có hứng thú liền lấy trường cung và túi tên treo trên yên ngựa, túi đựng tên có năm mũi tên, bằng khả năng bắn cung của hắn bắn dê thì quá dư sức. Hưu Qua cõng cung cầm tên, quay ngựa ý để Tiêu Nhiên chờ ở nguyên đó, thiên tính thợ săn trong lơ đãng hiển lộ ra. Từ nhỏ hắn đã rong ruổi hoang dã, bọn dê vàng có nhanh hơn nữa cũng chạy không thoát tên của hẳn.

Tiêu Nhiên không hiểu sao cảm thấy có chút bối rối, có lẽ là bởi câu xưng hô vừa nãy gây ra, y luôn cảm thấy Hưu Qua đối với y như thế mặc dù rất tốt, nhưng thực sự lại có một chút cảm giác bị coi nhẹ.

Cuộc sống bây giờ không còn nhiều trói buộc như trước, Tiêu Nhiên cũng vì thế từ từ tùy hứng hơn một chút, y không đợi Hưu Qua dặn dò xong liền kẹp chặt bụng ngựa vọt qua người hắn, nhân tiện nghiêng người khom xống rút mất dao găm cạnh giày người nọ.

Ngựa trắng tung vó bay vọt lên thoắt cái vụt xa mấy thước, Tiêu Nhiên cúi đầu rạp người áo khoác bay loạn. Mái tóc dài xõa tung bay lên theo gió, nanh sói trước ngực bị gió thổi kêu giòn khe khẽ. Dao găm thép đen mạ vàng trong tay y ánh ra tia sáng lạnh lẽo như nước hồ thu.

Đây mới là dáng vẻ Tiêu Nhiên nên có, một thiếu niên phóng khoáng tùy ý. Hưu Qua cười nhìn y hung hăng cướp chạy trước mình, dê vàng trông thì có vẻ ngơ ngác thế thôi nhưng thực tế lại hết sức cảnh giác, hơn nữa chúng còn là kẻ giỏi chạy. Hắn cầm trường cung giục ngựa đen đuổi theo sát, định thừa lúc bầy dê bị Tiêu Nhiên làm hoảng sợ lắp tên bắn lấy một con, nhân tiện còn có thể nhìn thấy điệu bộ kinh ngac, xấu hổ đáng yêu của y nữa.

Hết thảy hệt như Hưu Qua đoán, Tiêu nhiên còn không chạy được đến một dặm bầy dê liền nghe được tiếng vang bỏ chạy tán loạn. Hắn kéo giọng cười lại gọi y một tiếng “kỳ cách”, ngón tay có khớp xương rõ ràng cầm lấy thân cung đang chuẩn lên tên kéo cung.

Có điều biến cố là chuyện trong chớp mắt, bụi cỏ mà Tiêu Nhiên chạy qua bỗng nhiên lay động khác chiều gió, ngón tay kéo cung đột ngột đứng khựng, nụ cười trên mặt Hưu Qua cứng lại, hơn mười bóng dáng màu xám tro nhanh như chớp lao ra bốn phía bầy dê, đó là bầy sói bị đánh động. Tiêu Nhiên cướp bừa một cái, lại đúng lúc như dê vàng rơi vào vòng mai phục từ lâu.