Sùng Quan Bắc

Chương 7: Rung động.




Edit: Ney

Hưu Qua dẫn Tiêu Nhiên đi đến cuối hẻm thành Tây, nơi tiếp giáp với đồn trú binh của thành Địch An. Lều bạt nơi này không như trên thảo nguyên, bởi vì là địa điểm trú quân cố định lâu dài nên từ kích thước đến cách bố trí cũng bề thế chú trọng nhiều hơn.

Dọc đường Tiêu Nhiên chỉ có thể loáng thoáng trông thấy đường lát đá, mấy lần y muốn ngọ ngoạy ngẩng đầu lên đều bị Hưu Qua mạnh mẽ nhấn về. Với Tiêu Nhiên mà nói thật ra kiểu ôm ngang rất là khó chịu, y không thích trường hợp mà phần hông lơ lửng không có điểm tựa. Sâu trong gân cốt lại bắt đầu phát ra cơn đau mỏi mơ hồ.

Đoạn đường cuối cùng Hưu Qua càng siết chặt cánh tay, bàn tay dời đến nâng hông y, nửa bên người Tiêu Nhiên sát rạt vào hắn, mặt y cũng kề khít vào hõm vai Hưu Qua. Khu vực này là nơi cấm thương nhân, không cho buôn bán, chỉ có quân sĩ binh tướng Bắc Nguyên mới trú đóng ở đây. Hưu Qua vừa dẫn y vào cửa đã khiến mọi người chú ý khá nhiều, song người đàn ông vẫn cứ bừng bừng khí thế, bảo vệ y đến ngay cả cọng tóc cũng tiếc không cho người khác nhìn.

Y bị Hưu Qua ôm thẳng vào doanh trướng đặt lên giường. Giường nhỏ kê bằng phản sát đất, dùng nhiều tầng da thú ngăn cách cái cứng và lạnh của mặt đất. Tiêu Nhiên nằm ngửa trên thảm lông thú đen tuyền, cả hai tay hai chân đều bị Hưu Qua, người theo sát nút đè trên người y, quản chặt. Bọn họ tay chân dán sát vành tai tóc mai chạm nhau. Quần áo trang sức Bắc Nguyên phù hợp vừa người y đang mặc nháy mắt thắt lưng thì bị tuột, áo trong thì lỏng lẻo.

Đến cả câu định thỉnh cầu tạm hoãn chuyện yêu yêu Tiêu Nhiên cũng không có cơ hội được nói. Giữa ban ngày ban mặt trời còn sáng choang, ngoài lều còn có binh lính canh phòng thường xuyên qua lại nườm nượp, y lại vùi trong đám thảm lông thú mềm mượt chẳng hề có chút sức phản kháng nào. Quần áo vải vóc nửa người thì bị tuột sạch toàn bộ.

Ủng ôm lấy cẳng chân y cũng lần nữa bị Hưu Qua tự tay cởi ra, mắt cá chân đã bỏ đi lớp giày tất thì nhợt nhạt hao gầy. Hưu Qua nâng gót chân y cúi đầu hôn lên mu bàn chân, biết rõ bên trên còn dính lớp mồ hôi mỏng do đi lại trong ngày mà cũng không chê bai. Song một cái hôn khẽ khàng lại gây ra sự kinh hãi như lửa lan đồng cỏ, đồng tử Tiêu Nhiên co rụt, vai cổ cũng khẽ cung lên, đôi môi mỏng hơi mím, run rẩy khép rồi lại mở mãi hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể nhả ra tiếng thở mơ hồ.

“Anh ghen, Tiêu Nhiên à, đừng để người khác chạm vào em, anh sẽ đau đớn, chỉ có anh được phép, chỉ mình anh thôi!”

Thái độ thừa nhận một cách thản nhiên, tuyên cáo chủ quyền một cách thẳng thừng không nề hà, hành động như vậy chẳng mấy ai có thể làm được. Thế gian này nào có ai là không để ý sĩ diện của mình đâu, nhất là nam giới, đại đa số vương công quý tộc có vị trí tầm tầm Hưu Qua đều không thể nói nổi những lời như thế này.

Chỉ có Hưu Qua, ngay thật như trẻ nhỏ, sự chân thành và thẳng thắn này bởi thứ dục vọng độc chiếm của hắn, mà được mạ thêm một lớp vỏ ngoài ngọt ngào đến khiến người ta khó bề thở nổi. Tiêu Nhiên không cách nào không rung động, y ngã vào đôi mắt nâu cảm xúc của người đàn ông ấy, cho dù thật lòng biết rõ mình bị xếp vào loại tồn tại như một vật bị sở hữu, cho dù là thuần phục một kẻ bề trên nắm quyền lực to lớn của cả một quốc gia như trước kia.

Đáy mắt Tiêu Nhiên phát nóng, cổ họng xót mỏi, y ngửa cổ mặc Hưu Qua hé miệng đến cắn, cổ họng trí mạng yếu ớt nhất bại lộ dưới răng nanh trắng toát. Y căng thẳng đến mức lưng run cầm cập, mồ hôi lạnh ướt trán, nhưng mà bất kể thế nào cũng chẳng thể vẫy vùng phản kháng nữa.

Mùi phấn son mà vũ nữ lưu lại bồng bềnh phiêu tán giữa hai người họ. Hưu Qua lấy đầu lưỡi thay cho tay liếm hết cần cổ rồi đến ngực y. Quần áo đồ đạc bị vò thành một cục ném sang một bên, bởi vì dùng lực hơi mạnh mà nện lên lớp bạt lông cừu của lều phát ra tiếng vang khá lớn.

Hai chân Tiêu Nhiên khoanh bên hông Hưu Qua, thói quen thâm căn cố đế khi ân ái tạo thành do sự “dạy dỗ” cực kỳ nhục nhã, y không thể sửa thứ phản ứng sinh lý theo bản năng này trong thời gian ngắn được. Hai tay y đang vịn hờ vòng eo Hưu Qua giờ đưa lên qua đầu, ngón tay run rẩy vặn chặt lông tơ dài thượt trên thảm, eo và chân đã bị cởi sạch quần áo căng lên đường cong đẹp đẽ, tuy nhiên lại chẳng mấy hồng hào.

Hưu Qua hôn vết sẹo cũ trên ngực Tiêu Nhiên, đầu lưỡi thô sần trằn trọc quyện qua, nước bọt gột đi hương phấn diễm tục. Hưu Qua đột nhiên dừng ở đầu v* nhạt màu phẳng lì giây lát, đêm thành thân hôm trước hắn nóng đầu chỉ muốn cấp tốc làm xong việc, hoàn toàn không phát hiện ngực Tiêu Nhiên lại càng là cảnh tượng đáng yêu bực này.

đầu v* hồng nhạt lõm bên trong quầng vú non mềm, Hưu Qua dừng đầu lưỡi ở trên này khiêu khích bịn rịn. Đầu ngực tròn mượt nhỏ xinh dùng tốc độ mắt thường trông thấy được từ từ sung huyết dựng lên, kể cả quầng vú cũng đỏ sậm hơn chút. Đầu ngực run rẩy đứng thẳng lên rất nhỏ, khó khăn lắm mới có thể dùng răng mà ngậm với cắn đùa nó. Tiêu Nhiên thở dốc mang theo thút thít mà nghẹn ngào thành tiếng, tóc dài đen như mực lượn lờ loang ra trên thảm lông thú, màu da thiên trắng dần dần hiện vẻ ửng hồng mê người.

Tướng mạo Tiêu Nhiên không phải kiểu quá xuất sắc, mặt mũi y thanh tú sáng sủa, sự khí khái hào hùng tạo ra từ tập võ khắc sâu trong xương, hơn chục năm trong vai trò ảnh vệ đem đến cho y một vẻ kín đáo, khiêm tốn đặc thù. Song cũng chính thói quen giấu giếm nhẫn nhịn kiểu này làm cho y thoạt nhìn càng khiến người ta thêm tiếc thương.

Nhưng sự thương tiếc và yêu thích của Hưu Qua dành cho y, hoàn toàn không lẫn lộn tơ hào đồng cảm hay thương hại nào cả. Hưu Qua hiểu rất rõ Tiêu Nhiên mà mình luôn luôn mong nhớ suốt mấy năm qua là kiểu người gì. Ưng non gãy cánh bị cầm tù trong lồng gỗ, một ngày nào đó cho dù phải trải qua nỗi đau cánh gãy lần nữa để liền lại, thì ưng tóm lại vẫn là ưng, ắt thuộc về Trường Sinh Thiên bao la bát ngát.

[0] Trường Sinh Thiên tức Mông Kha Đằng Cách Lý (Mangu Tangri) là vị thần tối cao của người Mông Cổ, quản thảo nguyên vạn vật. Trong câu này ám chỉ kiểu được thả về tự nhiên, tự do. 

Hưu Qua hôn lên ấn đường Tiêu Nhiên, bờ môi lặp đi lặp lại nụ hôn lên trên da thịt sáng bóng, thân mật mà thành kính. Hắn muốn dành hết thảy tốt đẹp trên cõi đời này cho Tiêu Nhiên, những năm tháng phải bó tay bất lực sẽ mãi không tái hiện nữa, hắn đã có đủ sức mạnh cường thịnh, đủ để bảo vệ cả người yêu và thần dân bộ tộc của mình.

Hắn lấn người đè kín quấn chặt Tiêu Nhiên, tranh thủ một tay thò sang bên cạnh thảm lông thú moi một cái hộp gỗ rồi mở ra. Tiếng khóa cài mở đóng nghe nhỏ bé, trong đó quả cầu bằng bạc chạm khắc rỗng nằm trên lớp lụa màu đỏ sậm. Người bên trên cơ thể Tiêu Nhiên quỳ gối giữa hai chân y, bắt buộc đôi chân run rẩy như nhũn rủn của y đành phải mở ra, dương v*t có kích cỡ bình thường thì mềm oặt nằm ở chỗ cũ không hề có chút hứng thú nào.

Khi quả cầu bạc tiếp xúc với nhiệt độ ở chân là bắt đầu động đậy liền, biên độ ban đầu cũng không mấy rõ ràng. Hưu Qua đưa nó đến vùng đáy chậu Tiêu Nhiên nhẹ nhàng nghiền ép, sí trùng[1] trong quả cầu bạc rỗng khe khẽ réo vang. Cảm giác nhột ngứa rủn người chầm chậm chạy dọc lan ra, dẫu sao đáy chậu vốn là điểm nhạy cảm hiếm hoi của nam giới. Tiêu Nhiên kẹp chặt chân theo bản năng, hai túi tinh không mấy căng đầy theo đó đong đưa.

[1] chỉ chung loại sâu có cánh.

Đồng tử vốn tan rã của Tiêu Nhiên phảng phất co rụt trong nháy mắt, y căng cứng bắp vai một cách mất kiểm soát. Gân xanh nổi dọc từ cổ kéo dài đến tận cánh tay. Mu bàn tay đang túm thảm nhung cũng hiện ra kinh lạc nhạt màu.

Y biết thứ Hưu Qua cầm là gì, ở Nam Triều miến linh[2] không tính là hiếm lạ. Đưa cầu bạc vào sâu trong hậu huyệt, đợi đến khi con sâu vỗ cánh vì nóng thì biên độ rung sẽ càng bộc phát mạnh. Quả cầu bằng bạc chạm khắc rỗng cứng rắn giá lạnh, có lúc còn khắc hoa văn phức tạp nhằm dằn vặt vách thịt, đợi khi huyệt thịt bị buộc co bóp tất nhiên sẽ nghiền ép lên tuyến thể và đường ruột.

[2] Miến linh nguyên văn là: 缅铃, trông như quả chuông ý, trứng rung thời xưa =:)))

Y không mang thể chất hợp nhận ơn mưa móc trời sinh, nên Lăng Duệ từng cho y dùng đủ loại đồ mở rộng, trong đó thì miến linh là thứ y ghét cay ghét đắng. Chỉ nội việc biết có sâu trong cơ thể mình thôi cũng đã đủ để nghiền nát ranh giới cuối cùng và tôn nghiêm của y rồi.

Mu bàn chân Tiêu Nhiên xấu hổ mà căng cứng, y thậm chí còn đang đắn đo hẳn xem mình có thể trực tiếp xoay người chủ động cưỡi ngồi lên Hưu Qua hay không, chỉ cần có thể tránh được lần này thì giá nào y cũng dám làm. Thế nhưng sự vui thích hiếm hoi về mặt sinh lý lại khiến ý tưởng chưa thành hình trong đầu y tiêu tan toàn bộ.

Quả cầu bạc được Hưu Qua bụm nóng bằng tay, miến linh có độ rung ổn định đi dọc từ gốc dương v*t y lên, lần lượt mài cọ hành thân với đầu nấm mềm nhũn. Hưu Qua hạ cái hôn sau cuối xuống bờ ngực chưa ráo nước bọt của Tiêu Nhiên, rồi liền cúi người vùi xuống giữa hai chân y.

Đầu lưỡi mềm nóng của người đàn ông trằn trọc liếm qua túi tinh hồng nhạt lẫn phần gốc tính khí. Tiêu Nhiên sởn gai ốc, đầu óc tê dại nghẹn ngào thốt lên, âm điệu bỗng nhiên vút cao ấm áp mềm mại mà khàn khàn, y cảm nhận được vui thú. Nơi cho tới bây giờ chưa từng được đối xử trân trọng nay được nếm trải mùi vị ngọt ngào nhất.

Miến linh kề linh khẩu lúc chạm lúc lại rời, kích thích vừa độ không khiến y có bất kỳ cảm giác ghét bỏ hay sợ hãi. Tiêu Nhiên đã gần như căng thẳng toàn thân thì giờ lại nhanh chóng thả lỏng, hai đầu v* nhạt màu run rẩy đứng trên bờ ngực phập phồng không yên. Quầng vú hồng nhạt màu sắc bóng dịu, có lẽ vì phủ một lớp mồ hôi mỏng, nên trông cực kỳ mềm mại.

Hưu Qua trừ Tiêu Nhiên ra thì chẳng có bất kỳ kinh nghiệm tình sự nào cả, mấy người đồng lứa trong đám họ hàng cũng từng cười nhạo hắn là đồ con nít chưa lớn, ngay cả nắm tay con gái mà cũng còn chưa. Năm mười sáu tuổi ấy hắn tặng nụ hôn đầu của mình cho Tiêu Nhiên, cũng chính lúc đó hắn đã thầm cam kết lời thề có ảnh hưởng trọng đại suốt cuộc đời mình. Rằng tất cả của hắn chỉ có thể dành cho Tiêu Nhiên, dù cho có phải chờ thêm một thập niên nữa, thậm chí là nhiều lần mười năm cũng được.

Tình đã nồng thì bất cứ chuyện gì cũng dễ như trở bàn tay, hắn không có kinh nghiệm, chỉ là dốc lòng muốn làm Tiêu Nhiên thoải mái mà thôi. Đầu lưỡi ra sức hầu hạ tính khí bán cương, vòng qua mép đầu nấm lại liếm lên linh khẩu bị miến linh đụng rỉ ra dịch trong. Hắn dùng nhiệt độ thân thể bụm nóng sí trùng trong cầu bạc, rung động dần kịch liệt làm Tiêu Nhiên kêu đến càng thêm lộn xộn, tiếng thở than cũng bị thở hổn hển cắt vụn. Hưu Qua nhẹ mút đầu nấm tròn tròn đáng yêu trong miệng, ngước nhìn chàng thanh nhiên được hắn dốc sức lấy lòng, một vết nước đọng ở khóe mắt Tiêu Nhiên mà khiến lòng hắn xúc động khôn kể, máu nóng cả người vọt cả đến đũng quần phồng phồng.

Hưu Qua dùng định lực tối đa mới kìm không trực tiếp làm luôn Tiêu Nhiên, hắn muốn xóa hết tất cả bóng tối đã từng khắc sâu trên người y, loại chuyện này không thể gấp gáp một sớm một chiều được. Hắn không thể ngay tại bước ngoặt quan trọng kiểu này, vì dục vọng của riêng mình mà cướp đi ngon ngọt Tiêu Nhiên khó khăn lắm mới có được.

Hưu Qua bật ra một ngụm trọc khí rồi một lần nữa kề miến linh lên tính khí đỏ nhạt sạch sẽ của Tiêu Nhiên, một cánh tay khác mò hông y ôm y nhấc lên khỏi thảm lông thú, để Tiêu Nhiên đang nhũn cả hai chân ngồi vào ngực mình. Môi răng từng khẩu giao không tiếp tục tùy tiện hôn môi y, mà chuyển hướng sang lồng ngực gầy gò gặm mút cắn hai viên đầu v* diễm sắc.

Một tay hắn siết chặt lấy eo Tiêu Nhiên, cảm giác áp bách khi cơ thể ôm quấn đem đến vĩnh viễn là phương thức kích tình tốt nhất. Tiêu Nhiên cả mềm nhũn khoan khoái, mong muốn vui thích về sinh lý giục y chủ động cọ bụng dưới Hưu Qua. Tính khí lần đầu nếm thử cực lạc cách tầng áo khoác mùa hè cạ rồi lại cạ đường nét cơ bắp gợi cảm của Hưu Qua. Khoái cảm khiến người một khi nếm trải là khó lòng cai bỏ, từ tính khí xông lên não, Tiêu Nhiên lần đầu tiên biết đến khoái cảm chân chính của đàn ông rốt cuộc cảm giác ra sao.

Miến linh vẫn đang rung, linh khẩu đỏ tươi càng thêm ướt át. Tiêu Nhiên chủ động kẹp hai chân ưỡn thân dưới ma sát, đôi mắt mờ sương mê ly bị nhuốm sắc đỏ động lòng người. Hưu Qua nắn nhẹ gáy cổ y bức y ngẩng cổ ưỡn ngực, ranh nanh xấu xa ngậm cạ cắn quầng vú mềm mại. Tiêu Nhiên tràn ra tiếng rên rỉ vỡ vụn, tóc mun bị mồ hôi thấm ướt rối xòa toàn bộ trên tấm lưng nhợt nhạt.

Lên đỉnh thuận lợi làm tầm mắt y trắng xóa, Tiêu Nhiên cả người run rẩy mười ngón tay bấu chặt. Trong lúc lơ đãng, mười ngón tay vòng qua cổ Hưu Qua để lại cả loạt vết cào, tinh dịch sền sệt bắn ra từ linh khẩu thấm lên ngoại bào tối màu của Hưu Qua.

Tiêu Nhiên mơ màng lại sảng khoái đến cứng hông, cuộn chặt ngón chân. Tinh dịch và dịch thể bị Hưu Qua dùng tay chầm chậm lau sạch, dịch thể nguội đi vẫn mang theo mùi tanh đặc trưng. Hưu Qua đè y ngã vào thảm lông thú mềm mại, Tiêu Nhiên mê man lại ngoan ngoãn mở chân, y không biết Hưu Qua kế tiếp tính làm gì, nhưng cũng đoán chắc tám chín phần.

Có điều bắp chân đang không ngừng run rẩy của y, lại bị phạt nhẹ khẽ đánh một cái. Hưu Qua đánh xong mới thu miến linh bỏ vào hộp đặt về chỗ cũ, Tiêu Nhiên hãy còn lơ mơ định đứng lên mà vai lại bị hắn giơ tay hơi ấn lại, chỉ đành nằm nguyên chỗ cũ.

Hưu Qua nói vọng to bảo cần nước ấm và chậu băng, người bên ngoài không có cơ hội đưa đồ vào trướng, tất cả đều được Hưu Qua tự mình mang vào. Chậu băng làm mát, nước ấm chứa trong thùng gồ cỡ vừa, còn có khăn vải bố vắt trên mép thùng.

Tiêu Nhiên vẫn còn khá hụt hơi, sau khi bắn tinh chân y nhũn ra không đi nổi. Y chống người dậy khàn giọng hỏi Hưu Qua xem có phải cần rửa hay không. Hưu Qua để trần thân trên đang đứng cạnh thùng vò khăn, nghe y hỏi thì chằng nghĩ gì vô tư gật đầu.

Sống lưng Tiêu Nhiên cứng đờ nhưng cũng không tính giật mình, y đứng lên đến chỗ thùng tắm. Chân cẳng nhũn rủn làm người lảo đà lảo đảo, vì thế đương nhiên bị Hưu Qua ôm vào lòng hôn một bận. Y để mặc người sau lưng thân mật giở trò,mình thì đưa tay vào thùng vớt hồi lâu cũng không thấy ống rửa, tuy có cảm thấy bị xúc phạm nhưng cuối cùng y vẫn quay đầu đi hỏi.

“Đồ đâu… Như vậy không rửa được, đồ đâu vậy, anh đưa cho tôi, tôi có thể tự rửa…”

Giọng Tiêu Nhiên khản đặc, khàn giọng do thấm nhuần tình dục xen lẫn ưu tư đắng chát. Chính y cũng không tự nhận ra chuyện cảm xúc có biến hóa tinh tế, mà Hưu Qua lại chợt ôm chặt y hơn nữa.

Hết thảy chuyện kế tiếp Tiêu Nhiên lại trở tay không kịp, Hưu Qua ôm y đè về lại giường, hôn thật nhiều lần chân mày cùng tóc mai y, giận giữ nỉ non bảo y là không “làm” đâu. Giọng nói trầm thấp chứa chút ý oan ức bất đắc dĩ. Tiêu Nhiên mơ hồ đoán được nguyên cớ hắn tủi thân rồi, hai tay ôm lấy mặt hắn im lặng đờ ra hồi lâu, cuối cùng thử sờ đỉnh đầu lấy đó làm xin lỗi và an ủi hắn.

Hưu Qua chỉ muốn giúp y lau người cho sạch sẽ, không phải có ý bắt y rửa hậu huyệt. Tiêu Nhiên thả lỏng tay chân để hắn vừa lau vừa hôn, vết đỏ loang lổ, từ cần cổ thẳng đến tận bắp đùi. Hưu Qua đến tận khi hôn đến no nê mới hớn hở mặt mày lại, ném phăng khăn vải đi vớt sau đầu gối y cúi người xuống khấp khởi hỏi y có phải y chưa từng dùng miến linh không, rồi có phải cảm thấy rất thoải mái hay không.

Khuôn mặt hắn cười mang vẻ lấy lòng lại vừa đắc ý làm Tiêu Nhiên cảm thấy cực kỳ ấm áp, y không đành lòng phá hỏng phần tâm ý này của Hưu Qua, nên chỉ gật đầu không nói thêm gì nhiều. Ai ngờ cái gật đầu thản nhiên của y lại chọc cho Hưu Qua đỏ bừng vành tai, chẳng có vẻ thuần thục tý nào như vừa rồi nữa.

Sau khi rửa ráy Hưu Qua lại tiếp tục nằm cạnh y, tóm chặt lấy người y đòi cùng nghỉ trưa. Chậu băng cũng chẳng làm giảm được nhiệt độ nóng bỏng trong lồng ngực hắn. Mặc dù thảm lông thú mềm mại khiến lưng Tiêu Nhiên khá khó chịu, nhưng y vẫn cứ nghiêng đầu ngả sát vào hõm vai Hưu Qua chợp mắt ngon lành.