Sùng Quan Bắc

Chương 2: Động phòng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ney

Đầu đao thịt đè qua tuyến thể, đỉnh ô khai mở thịt mềm sâu bên trong tiến vào huyệt động hẹp nóng. Mắt Tiêu Nhiên khép hờ, lông mi đen mực ướt hơn nửa, y bị Hưu Qua giữ chặt đầu gối vây kín đến không còn chỗ trốn. Da thịt kề cận trong khi mây mưa vốn đã là đãi ngộ mới lạ ít ỏi, chứ đừng nói đến cái hôn triền miên như thế này. Vòng eo căng cứng của Tiêu Nhiên luống cuống cực kỳ, đôi môi bối rối đờ ra so với miệng huyệt giỏi co rút vặn xoắn phía dưới lại như khác hẳn nhau.

Tính khí hằn gân xanh xông vào sâu trong đường ruột, Tiêu Nhiên thậm chí có thể tận mắt thấy bụng mình bị thúc ra vết. Cảm giác áp bách mà Hưu Qua gây ra cho y quá mạnh. Y ngẩng cổ nhíu mày, tiếng thở khàn khàn nhốn nháo nơi cổ họng hóa thành tiếng nức nở khiến người ta đỏ mặt nối đuôi nhau phát ra. Hậu huyệt đã sa vào vui thích rõ ràng không cách nào đuổi kịp động tác của Hưu Qua. Thứ có kích cỡ vô cùng khoa trương đó căn bản không cần y phải phối hợp ngậm xoắn hay nuốt vào nhả ra, chỉ cần dùng động tác vào ra thẳng thừng đơn giản nhất cũng có thể đâm cho huyệt thịt ướt dầm dề.

Mức độ bắp đùi y co giật không tính quá lớn, khung xương Tiêu Nhiên nhỏ hẹp, bắp đùi mồ hôi phủ bóng mượt ánh nước ngoại trừ một vết thương nhạt màu ra thì trắng nõn như ngọc. Hưu Qua buông đầu gối y đưa tay ra xoa, ngón tay mạnh mẽ màu mật ong từ giữa hai chân thuận đường mò thẳng đến mông, để lại vết dấu tay loang lổ vẫn chưa đủ, lại còn dám đưa ngón tay đến khe mông rờ rẫm miệng huyệt đang ngậm đao thịt của Hưu Qua.

Tiêu Nhiên rùng mình một cái gần như khóc thành tiếng, lần đầu tiên y biết thì ra bị người cùng giới đâm vào sâu bên trong cơ thể có cảm giác như thế này. Rồi cũng lại thấy chẳng còn cần phải xấu hổ, tần suất tim đập theo sự đâm đụng của tính khí ngày càng mau, trọc khí thở ra cũng theo nhiệt độ cơ thể chầm chậm nóng lên.

Tiêu Nhiên là một võ phu thực thụ, chỉ khi chiến đấu gặp địch thủ y mới có thể nếm được cảm giác huyết mạch sôi sục thế này, sự xấu xa đã từng bị vùi sâu trong xương máu dường như bị đánh thức. Tiêu Nhiên kẹp chặt hai chân rên rỉ thành tiếng, khuôn mặt nhuốm đỏ bỗng cực kỳ tuấn tú mê người. Y không còn cách nào kiểm soát đám tứ chi cứng còng, từ cần cổ đến eo rồi đến bắp đùi, cơ bắp thẳng nuột tinh tế, không chút tỳ vết.

Hai chân vòng quanh vòng hông dũng mãnh của người đó, hỉ phục của thủ lĩnh Bắc Nguyên phanh rộng, Tiêu Nhiên nhấc chân cọ đám dây đeo nanh thú linh tinh vướng víu đó, tóc mái ướt đẫm che khuất vẻ mông lung và ngượng nghịu giữa hai lông mày y. Hưu Qua đầu tiên là ngẩn ra, sau đó được đà giữ chặt đầu gối y rồi khom người khẽ bật cười, còn nhân tiện giương hung khí nhướn eo lấy hết sức tàn nhẫn đâm vào sâu bên trong.

Tiêu Nhiên bị đâm đến hụt hơi, trước mắt hiện ra cả một vùng trắng xóa, đường ruột co rút mút lấy đao thịt cứng thẳng nóng rực, thịt mềm bên trong vội vã co rút, vui thích sinh lý thay thế lý trí trong nháy mắt. Y tình nguyện thuần phục kẻ mạnh, so với chủ nhân dựa vào thủ đoạn và hoàng quyền như Lăng Duệ, bản tính y lại càng coi trọng đứa con cưng của Trường Sinh Thiên như Hưu Qua.

Ngón tay có kén mỏng nắm chặt thảm lông thú dưới thân thể, lông tơ màu trắng mềm mịn bị xoắn thành một đám ẩm ướt dinh dính. Lòng bàn tay toàn mồ hôi và cánh tay gồ gân xanh đã cho thấy Hưu Qua thao y đến mức độ nào. Y như một con sói hoang đang bị thuần hóa, kéo cơ thể chằng chịt vết thương nhe răng sắc nhọn về phía gã thợ săn cứu mình, lại do dự không biết có nên cắn hay không.

“Chặt quá… Em thả lỏng một chút, Tiêu Nhiên, thả lỏng chút, đừng sợ…”

Hưu Qua kịp thời nhỏ giọng dỗ y thả lỏng chút, giọng nói khàn nhẹ do tình dục mang theo sự thương tiếc và chiều chuộng mà Tiêu Nhiên không tài nào hiểu được. Hưu Qua dùng đầu nấm xông mở nơi sâu tận cùng bên trong, lấp đầy chặt thịt mềm, hận không thể cứ vậy lưu lại mùi và ký hiệu của mình cả trong lẫn ngoài Tiêu Nhiên, tạo ra dấu vết càng khó phai hơn vệt roi lằn kia, chỉ có vậy mới khiến hắn cảm thấy an tâm.

Tính khí hăng hái mở mang bờ cõi bên trong huyệt hẹp nóng. Hắn và Tiêu Nhiên từ biệt đã có mười năm, từ ngây thơ đến mộng xuân xuất tinh, hắn từng vọng tưởng những cảnh này vô số lần, thương nhớ thân thể thon gầy của thiếu niên Nam Triều vô số lần khiến hắn trằn trọc trăn trở.

Hưu Qua nhe răng nanh trắng bóc, răng nhọn dán kề sát yết hầu phủ đầy mồ hôi của Tiêu Nhiên. Chuyện Tiêu Nhiên giãy giụa cũng nằm trong dự liệu của hắn, bởi người luyện võ sẽ không thể dễ dàng để yên cảnh bị kẻ khác uy hiếp mệnh môn, nhưng hắn lại dùng hết sức đóng đinh người dưới thân xuống giường, tính khí đã rút ra hơn nửa dự định vận hết sức một nhát xông vào sâu trong.

Sói hoang sa lưới bị ngọn thương sắt kề sát yết hầu. Cổ họng Tiêu Nhiên rỉ ra tiếng thở gấp khản đặc, thân thể co giật giống như một cây cung sắp gẫy lìa, dịch nhờn mà đường ruột tiết ra tưới hết toàn bộ lên mũi đao thịt nóng bỏng của người nọ. Từng lần giãy dụa đều bị người ta thong thả gạt bỏ, y chỉ có thể chịu bị thao đến nơi sâu thẳm, lưng eo như bị đụng nát.

Tiếng vang vì xương cốt bị đè nén giữa đau đớn đã gần như chai lì, đầu Tiêu Nhiên ngả trên thảm, tóc dài đen như mực rối tung. Cảm giác bị ngậm yết hầu rồi bị thao đến tận cùng huyệt động đủ để hủy diệt mọi thứ y đã từng nếm, sự vui thích chưa từng có ấy nhất thời thấm vào xương tủy chui vọt lên não. Đối với Tiêu Nhiên mà nói, dùng vũ lực để chinh phục vĩnh viễn cao hơn hết thảy, y khản giọng rớt nước mắt sinh lý, đường ruột phập phồng dữ dội đã bị Hưu Qua thao mở hoàn toàn, huyệt thịt không kịp co rút bị tính khí nhồi căng đầy. Y căn bản không theo kịp nhịp điệu của Hưu Qua, mỗi lần đao thịt ra vào đều lui tận ra ngoài cửa rồi đâm vào mãi sâu bên trong, kéo dịch ruột non ẩm ướt nhầy nhụa theo ra, chảy tràn theo bắp đùi run nhè nhẹ của y tạo thành một vũng nước.

Cơ thể căng cứng như dây đàn hoàn toàn trở thành sơn hào hải vị trên mâm tiệc, tính khí công thành đoạt đất khai thác nơi bí ẩn nhất trong cơ thể y. Gân xanh trên cổ Tiêu Nhiên dần nhạt đi, thay vào đó là một màu hồng quyến rũ, mồ hôi nóng che phủ tầm đôi mắt, khiến đôi mắt ngập nước ấy càng đẫm lệ. Y vẫn nhướn cao bờ vai hằn rõ dấu răng, Hưu Qua nhả răng cúi đầu xuống, vành tai tóc mai chạm nhau, bất kể là nơi gắn kết hay toàn bộ cơ thể, hết thảy đều khăng khít không một kẽ hở.

Cái ấm nóng của da thịt chạm nhau hòa tan phần cứng nhắc cuối cùng của Tiêu Nhiên, y khép đôi mắt mờ mịt chiều theo người trên thân thể nghiền ép tuyến thể lần nữa. Trong cuộc mây mưa chân tay quấn chặt lấy nhau, nụ hôn triền miên, thậm chí loại khoái cảm vui sướng tràn trề này cũng là lần đầu tiên y được nếm trải. Tiêu Nhiên là ảnh vệ hầu cận được Lăng Duệ nuôi bên người mấy năm qua, cho dù về sinh lý đã thuần phục người đàn ông Bắc Nguyên trước mặt, nhưng việc đã qua hay thói quen cũ thâm căn cố đế cũng vẫn khiến y không thể nào hưởng thụ cảnh được người ta quý trọng như này trong một sớm một chiều được.

Thân trước Tiêu Nhiên cũng chẳng có mấy phản ứng, bụng Hưu Qua kề sát tính khí của y, thứ bán nhuyễn đó ngay dịch tuyến thể cũng đều chưa xuất ra được bao nhiêu, linh khẩu hồng nhạt đáng thương chảy ra một ít nước, tính khí có kích thước bình thường trông không có vẻ gì là có bệnh không tiện nói. Hưu Qua thả chậm nhịp, tay tìm đến chỗ giữa hai chân y cẩn thận xoa nắn mấy cái, mặt mày Tiêu Nhiên hồng rực, còn đốt ngón tay nhỏ gầy run rẩy không ngừng víu cánh tay hắn, lòng bàn tay y nóng rực ướt át, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ từng đường một.

“Không… em không… Anh… anh… không cần quan tâm… A!”

Trong việc giường chiếu người nhận sủng đương nhiên không thể vui thú trước so với chủ nhân, tính tình Lăng Duệ lại còn u ám cực đoan, ăn uống ngủ nghỉ thường ngày cũng có chứng ưa sạch sẽ, từ mười lăm tuổi năm ấy y bước vào phòng gã cho đến mãi khi thực sự biết được việc người lớn từng cùng Lăng Duệ có mấy lần kết hợp, nhưng hắn rất ít cho phép Tiêu Nhiên bắn. Nhịn được thì y tự nhịn, không nhịn được thì dùng một vài thứ đồ chơi chặn hoặc là buộc lại, năm này tháng nọ nhiều lần như thế, khiến cho Tiêu Nhiên dù là lấy tay an ủi cũng khó khăn.

Lại là một lần nhấp vào điểm tận cùng trong đường ruột, Tiêu Nhiên nghẹn ngào thốt một tiếng khóc khản đặc. Hai chân vốn dán vào thảm lông thú đã mất đi chỗ dựa, Hưu Qua đỡ hai chân y lên ấn chặt vào hai bên nách, cả người y liền bị gập sâu nhốt trên giường hẹp. Tính khí đỏ thẫm thao mở huyệt động nhỏ hẹp nhiều lần tạo thành bọt nước, lông mu Hưu Qua rất cứng, lúc đâm vào rút ra đủ khiến cho vùng giữa hai chân y bị châm đến đỏ rực.

Tiêu Nhiên như loáng thoáng nghe thấy một tiếng chửi thề căm tức, là thứ tiếng Bắc Nguyên y không nghe hiểu, y hé đôi mắt mông lung, tóc mai ẩm ướt mềm mại che chắn ánh mắt mơ hồ. Hưu Qua thẳng lưng đưa mình vào nơi sâu nhất rồi lập tức cúi đầu xuống chặn môi y, giờ còn kịch liệt hơn cả nụ hôn mới đầu

Đầu lưỡi đảo quấy nước bọt giao hòa, y mê man nhấm nháp mùi rượu trên đầu lưỡi người đàn ông đó, ngực kề sát ngực. Đêm nay thứ cuối cùng Tiêu Nhiên nhớ được chính là nhịp tim của hai người bọn họ, trái tim trong lồng ngực Hưu Qua đập chung nhịp đập với y, cả hai đều như đang nổi trống.

Lúc Tiêu Nhiên tỉnh thì trời đã sáng rõ, Hưu Qua vòng tay ôm eo y. Người đàn ông Bắc Nguyên lớn hơn y gần hai vòng tùy ý dựa sát vào y, mái tóc nâu nhạt xoăn dài hơi rối dính lên vùng vai và cổ đầy vết hồng lẫn dấu răng của y.

Sự đau đớn xé rách huyệt động sau cuộc yêu khác hoàn toàn so với những lần trong dĩ vãng, Tiêu Nhiên dụi khẽ đôi mắt, không thấy quá khó chịu, hạ thân không thấy có máu, những thứ dịch thể linh tinh cũng được lau sạch. Y nhấc cánh tay ngang eo ra muốn đứng dậy, song đến khi eo dùng sức mới thấy nếm được cái đắng mà chỉ sau mây mưa mới có.

Đau âm ỉ, căng mỏi, mềm oặt tê dại. Tiêu Nhiên tập võ từ nhỏ, thứ đầu tiên y luyện chính là đứng tấn, nhưng cho dù là hồi nhỏ tập động tác đứng tấn cơ bản cũng không đau như vậy, y mềm eo ngã về giường, ảo giác bị dằn vặt như tan rã khiến trước mắt y lấp lóe cầu vồng.

Tên đàn ông được thỏa mãn nguyện vọng khó vào giấc đằng sau thì còn nhếch miệng cười hớn cười hở. Tiêu Nhiên không đường phản kháng, chỉ có thể mặc hắn xoay người đè lên hết đòi hôn lại cọ, chiến thần Bắc Nguyên cao lớn uy vũ nhất thời như cún con thấy chủ rúc vào hõm vai y xằng bậy. Mặt Tiêu Nhiên có hơi tái, y thốt ra câu từ chối lơ mơ, nhưng rồi nhanh chóng vì bàn tay khẽ xoa nắn ở hông của người đàn ông nọ mà nín thinh.

Tui lúc này:

hm