Sùng Quan Bắc

Chương 15: Song đao




Edit: Ney

Thành Chiêu Viễn là một nơi đem trang trọng lẫn mộc mạc kết hợp hoàn mỹ với nhau. Tiêu Nhiên phải tốn năm ngày mới đi hết được toàn bộ tòa thành. Theo lời Hưu Qua nói toàn bộ thành còn đang trong quá trình kiến thiết, trong thành từng nhóm thanh niên trai tráng đang xây dựng nhà cửa. Ở cực bắc hoang vu phần nhiều đất bị đóng băng, cho nên không thể nào xây dựng vào mùa thu đông được, chỉ có thể đợi đến xuân, hạ rồi làm.

Nhà cửa hầu hết đều lấy cảm hứng chính từ vương cung, đá lấy từ núi cứng chắc nịch, độ dày sau khi xây thành tường đủ để chống cự rét đậm rét hại. Mà cũng do nguyên vật liệu, nên đại đa số nhà đều là kiểu vuông thành chẵn cạnh, tuy không thể sánh với kiểu đình đài lầu các nối đuôi nhau tinh xảo, phú quý như Nam Triều, nhưng nhìn qua nhà nào nhà nấy đều ấm cúng sung túc dị thường.

Tiêu Nhiên tham quan kỹ càng một vòng, trong thành Chiêu Viễn không phân biệt khu nội và ngoại, chỗ ở của quan viên trọng thần, vương thân quý tộc và bách tính bình dân cũng tương tự nhau. Trong vương cung, nếu trừ bỏ những thứ lầu các hay đồ đạc mang phong cách Nam Triều mà Thái tổ phụ Hưu Qua tự mình làm, nó đại thể cũng chỉ là ngôi nhà thường có, chỉ là rộng rãi thoáng đãng hơn mà thôi.

Y còn đi dạo đến chỗ ở của Hà Miểu Miểu, nữ tử yểu điệu váy dài đẹp đẽ, đang dận chân lên cây gỗ ngậm thịt khô vung tay chặt củi. Vòng tay xinh đẹp theo động tác giơ tay hạ rìu của nàng kêu lên leng keng, mặt cắt của củi phẳng lì mịn loáng, có thể thấy lực cổ tay của nàng cực lớn, lại kết hợp với lớp sơn móng tay màu hồng phấn óng ánh trên đầu ngón tay nàng, phong thái nữ tướng này quả khiến người ta dở khóc dở cười.

Cuối hè chầm chậm trôi, nối theo cái lành lạnh, Tiêu Nhiên bị Hưu Qua quản, không thể không mặc thêm lớp áo choàng bên ngoài áo ngắn. Cổ áo lông vòng lấy ngực và mạn cổ y khuất đi những dấu đỏ đậm nhạt không đều nhau, phía dưới vẫn là quần dài và đôi ủng cưỡi ngựa cao cổ nọ. Y chơi vui đến mụ đầu, nằng nặc đòi Hưu Qua dẫn y vào núi ngắm, Hưu Qua đương nhiên là y thích gì chiều nấy, dẫn y đi.

Có điều Tiêu Nhiên hiển nhiên không ngờ đến ủng cưỡi ngựa nhẹ tiện mà đế quá phẳng không thể chống trơn, trên núi lại tuyết đọng hàng năm không tan. Y vốn như có hơi khập khiễng[*], vào núi một cái đạp ngay phải băng kín dưới tuyết, còn chưa kịp hớn hở vê vội quả cầu tuyết nào chơi đã suýt thì té. Hưu Qua hết sức săn sóc dìu y, cuối cùng lấy cớ vì tốt cho y nên cõng hẳn y lên, tay còn xấu xa rờ mông y cả một đường.

[*] Nguyên văn 不协调: ở đây chỉ sự không cân đối giữa hành động và tốc độ, hoặc tùy trường hợp mà hiểu theo nghĩa khác nhau, nôm na kiểu như không phù hợp, bất thường, không hợp lý.

Tiêu Nhiên cảm thấy mình như một tiểu cô nương hoài xuân, những thứ như tình cảm một khi đã nghĩ thông suốt thì chính là lửa hoang cháy lan đồng cỏ, cản không nổi. Hưu Qua từ đầu đến chân không có một nơi nào là y không thích, y lại như thiếu niên tình đầu chớm nở, nắm tay, ôm, hôn, thậm chí là thân mật hơn như chuyện làm tình kịch liệt. Y mặc cho Hưu Qua không ngừng dẫn mình đi thử nghiệm những phần ngọt ngào nhất, tốt đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người này.

Thậm chí, mỗi một sáng khi thức dậy Tiêu Nhiên đều phải ngẫm kỹ lại xem liệu có phải mình đang mơ hay không. Song sự bất an ẩn giấu của y không thể nào thoát khỏi ánh mắt của Hưu Qua, Hưu Qua lặp đi lặp lại bằng phương thức uyển chuyển nhất, xóa tan phần nghi ngờ này. Có lúc là một nụ hôn rơi lên đuôi mắt, có lúc là cú “đâm” vào giữa hai chân y khiêu khích. Dần dà mọi nếp sinh hoạt cơ bản nhất cũng biến mất, y bắt đầu quen ngủ trưa, quen bám giường, xương cốt cơ thịt thả lỏng tới cực điểm, cũng coi như để cơ thể nhọc nhằn lâu nay có cơ hội nghỉ ngơi lấy sức.

Chuyện Trần Cửu, Hưu Qua chưa hề nói lời nào, hộ vệ thành thì vẫn tận tụy với công việc, trưa ngày hôm sau đã tới tìm Tiêu Nhiên để bẩm báo kết quả rà soát người trong cung. Quần áo đồ đạc của Trần Cửu là do cướp từ một người hộ vệ mà ra, người hộ vệ đó chết trong bụi cỏ gần tường thành, nhà có một mẹ già và người anh cả ở bên khu chăn thả.

Tiêu Nhiên khó tránh khỏi có chút áy náy, Trần Cửu hại chết người vốn cũng không liên quan đến y, nhưng chuyện này đích thị từ y mà ra. Y nhờ người hộ vệ biết nói chút tiếng Hán thay mình đi xử lý hậu sự giúp nhà họ, y không hiểu phong tục chôn cất của Bắc Nguyên, nên chỉ có thể giao cho một mình người hộ vệ trẻ đó lo liệu hết. Tất cả các công việc cần an trí, bao gồm cả tiền bạc và đồ ăn qua mùa đông này của người mẹ kia y cũng dặn kỹ lại không thể qua quýt.

Đợi người hộ vệ kia đi lo liệu công việc rồi y mới nhớ ra đáng lý mình nên hỏi trước Hưu Qua một câu, dẫu sao y không đồng dính túi, tất cả tiền nong đều phải lấy từ quỹ tư của Hưu Qua ra. Y theo bản năng rũ mắt, vội đến gần Hưu Qua nhỏ tiếng hỏi xem mình xử lý thế có được không, dẫu sao y ít khi có quyền được tự quyết định, tóm lại vẫn có hơi thấp thỏm.

Người đàn ông vẫn luôn ngồi trên bậc cửa tẩm điện, ôm chậu đồng bận rộn công việc cười ngẩng lên hôn gò má y, không những không trách tiếng nào, ngược lại còn khen y biểu hiện khá ra dáng bậc hậu vị một nước nên có. Vừa rất hiền huệ thương dân, còn là một người vợ đảm bao dung, khảng khái.

Trong chậu đồng là thịt đùi cừu đã được xắt miếng, miếng thịt được tẩm gia vị và tương, cần nhào trộn chừng nửa giờ mới có thể đảm bảo chuẩn vị. Lúc trước Tiêu Nhiên chỉ thuận miệng một câu muốn ăn thịt cừu nướng, thế là Hưu Qua liền cất công dậy sớm, đầu tiên chọn cừu để thịt, sau rửa sạch lọc xương chuẩn bị cho y, mà cũng dựa phúc chậu thịt cừu này, Tiêu Nhiên mới không lỡ bước giẫm nhầm lên người hắn.

Lại là một ngày nắng đẹp, Tiêu Nhiên sáng sớm đã ra bị Hưu Qua đè xuống quấn một bữa, đến gần giữa trưa y mới dậy đi phòng nghị sự tìm hắn cùng ăn trưa. Vị quốc vương tinh thần phơi phới ấy ngồi trước án thư chăm chỉ đọc chiết báo.[0]

[0] Mấy quyển sổ gấp nhỏ nhỏ như trong phim cổ trang mà mấy anh hoàng đế hay xem ý, tác dụng như kiểu sổ báo cáo bây giờ.

Cuối hè là giai đoạn cuối cùng cỏ chăn gia súc sinh sôi, năm nay Hưu Qua không ở bãi chăn, cho nên bãi chăn thả cả trăm ngàn mẫu[1] dựa hết vào một mình Hải Lực Tư coi sóc. Từ sau khi bọn họ đi, Hải Lực Tư vẫn luôn bôn ba khắp các nơi chăm nom quản lý, ngoài mệt nhọc ra thì trong thư riêng gửi Hà Miểu Miểu còn than vãn mình bị phơi đen rồi. Làm cho Hà Miểu Miểu, trùm bao che vị hôn phu, lập tức cầm thư xông vào tẩm điện hùng hổ đòi liều mạng với Hưu Qua.

[1] Nguyên văn là khoảnh: = 100 mẫu Trung Quốc, ~6,7 héc.

Với Hà Miểu Miểu thì Hưu Qua luôn bó tay, cũng may vương thúc Tháp Lạp tự giác nhàn rỗi liền thỉnh lệnh đi hỗ trợ Hải Lực Tư. Cũng không biết tại sao, An Cách Thấm, người vừa mới theo Hưu Qua trở về vương thành cũng nhanh chóng đến xin lệnh cùng đi.

Lúc đó Tiêu Nhiên đang vùi trong buồng trong phòng nghị sự bóc hạt phỉ, y cầm một nhân hạt phỉ ra định hỏi An Cách Thấm có muốn ăn không, đứa trẻ mười tám mười chín tuổi đỏ mắt rướn cổ thẳng người quỳ phịch trước mặt Hưu Qua, bộ dáng uất ức muốn chết của cậu ấy còn dọa y hết cả hồn.

An Cách Thấm cuối cùng cũng được đi theo đội ngũ của Tháp Lạp để đến khu chăn thả, Tiêu Nhiên linh cảm được có thứ gì đó đặc biệt, nhưng Hưu Qua lại thần bí không giải thích cho y, chỉ làm y sau này tự thấy rõ. Người đàn ông cố ra vẻ cao thâm vừa nói vừa ôm y thân mật, nhân tiện rất tham lam ăn hết sạch hạt phỉ trong tay y, nhưng hậu quả của ăn mảnh chính là suýt chút nữa bị thứ hạt phỉ trắng bóc đó nghẹn cho ngắc cổ. =)))

Trên đường đến phòng nghị sự, Tiêu Nhiên còn nghĩ hình như hôm qua đã ăn hết hạt phỉ rồi, y một khi thảnh thơi thì bụng liền rỗng, gần hai mươi năm cơm canh thanh đạm, khi đã biết mùi thịt rồi nên ăn cái gì cũng thấy ngon. Hơn nữa thời tiết bắt đầu lạnh dần, cơ địa y không chịu nổi lạnh lại lâu ngày ở đất Nam tương đối ấm áp, cho nên nếu không phải ngày nào Hưu Qua cũng muốn y kè kè bên cạnh mới chịu làm việc cho tử tế, thì y sẽ chỉ muốn cuộn mãi trong tẩm điện đốt địa long ngủ mơ màng, tuyệt không bước ra ngoài một bước.

Tất cả hộ vệ gặp y đều kính cẩn lễ độ, y cũng đã giúp Hưu Qua sửa lại chế độ tuần tra phòng thủ trong cung. Cả tộc Lăng thị trừ Thái tổ năm đó tạo phản lên ngôi gần như không có tên hoàng đế nào có thể lên ngựa có thể chiến đấu cả, cho nên trong hoàng thành canh phòng rất nghiêm ngặt. Cảnh vương phủ cũng vậy, năm đó cũng chính Tiêu Nhiên là người phụ trách bố trí phòng bị cho toàn phủ.

Tiêu Nhiên chạy khắp thành tìm ra được những chỗ hổng lúc Trần Cửu trà trộn vào, chỉnh đốn lần lượt lính tuần ở những góc chết, hai ban thị vệ thay phiên đổi thành ba ban, cả tòa cung thành đơn giản mộc mạc lại rộng rãi, gạch ngói màu khói trắng, rất khó cho thích khách ẩn mình. Hơn nữa bản thân Hưu Qua chính là một người giỏi công phu, cho nên y lại cắt chuyển một nửa lượng người ở phòng nghị sự chuyển đến các trọng điểm của cung điện tuần tra bất chợt.

Phòng bị trong cung điện vốn là điều bậc quân chủ kiêng kị người ngoài nhúng tay nhất, Tiêu Nhiên lại quyết đoán dứt khoát cải đổi, vậy cho nên triều thần đương nhiên không thể nào cứ ngoan ngoãn đứng nhìn, cũng có người tấu lên nói y cắt giảm hộ vệ là có toan tính bất chính, mà Hưu Qua vừa mở sổ ra liếc nhìn đoạn đầu liền vứt y nguyên trả về.

Hắn chẳng buồn so đo chuyện này với đám triều thần, Tiêu Nhiên có thể thay đổi sắp xếp canh phòng trong cung điện hay không là do hắn định đoạt. Hắn thích Tiêu Nhiên bận lòng những chuyện này vì hắn. Hơn nữa Tiêu Nhiên có bản lãnh gì hắn là người rõ nhất, Hưu Qua chỉ cảm thấy hơi buồn cười chút, trong đám thần tử của hắn thế mà thật sự có người coi Tiêu Nhiên là tiểu mỹ nhân thích chơi tâm kế, giăng bẫy đến độ này mới có thể lấy tính mạng của hắn.

Phòng nghị sự sau khi dọn dẹp vô cùng yên tĩnh, Hưu Qua thì cắn bút vừa nghiến răng vừa chờ Tiêu Nhiên vào, tâm thần hắn đã dã từ cuốn sổ trong tay từ sớm rồi. Trước khi đi, Tháp Lạp đưa cho hắn một chiếc hộp, bên trong là một đôi loan đao, lần trước gặp mặt Tháp Lạp hắn mặt dày mày dạn mục đích chính là đôi đao này, Tiêu Nhiên chung quay phải có binh khí thuận tay mới được, kín đáo mà nói, hắn không muốn để Tiêu Nhiên dùng lại kiếm nữa.

Chất liệu của loan đao đặc thù, là hắc thiết năm đó rèn chuôi mã đao cho hắn còn dư, cặp loan đao đều hẹp và mỏng, dài hơn ba thước, đối với người Bắc Nguyên quen dùng mã đao mà nói thì quá ngắn và nhẹ. Mặc dù vẫn không có ai dùng, nhưng hai chuôi đao này dù sao cũng làm từ nguyên liệu quý hiếm, lưỡi và thân đao đen lì, mặc dù chưa khai lưỡi[2] nhưng cũng được tính là thần binh lợi khí hiếm có.

[2] Khai lưỡi: lúc đúc đao phần sắt thép ở mặt ngoài bị oxy hóa, hoặc tác dụng với các-bon nên giòn, vì vậy phải mài đi trước khi bắt đầu sử dụng. Việc làm này tục xưng là khai lưỡi.

Tháp Lạp vẫn luôn hào phóng với Hưu Qua, mà dính đến đôi đao này cũng chần chờ chừng mấy ngày mới lưu luyến đưa cho thợ khéo giỏi nhất khai lưỡi, rồi cắn răng nghiến lợi đưa đến cho hắn.

Tiêu Nhiên chân trước bước vào, hắn lập tức tiếp bước quăng sổ bưng hộp gỗ đi dỗ nịnh. Loan đao đã khai lưỡi lạnh lùng thâm thúy như đầm nước tĩnh mịch, dù cho dưới điều kiện ánh sáng đầy đủ, trên lưỡi cũng không phản xạ lại tia sáng nào.

Chừng vẫn chưa đến giờ cơm trưa, nhưng Hưu Qua lại bỏ một bàn công chuyện quyết kéo Tiêu Nhiên ra ngoài, cổ vũ y thử xem loan đao có tiện tay hay không. Bốn chữ luận võ kết bạn này dùng ở đất nào cũng đúng, nhất là Bắc Nguyên nơi sùng võ thiện chiến này, Tiêu Nhiên mới xách hai chuôi đao ngay cả cơ hội từ chối cũng không có đã bị Hưu Qua đẩy vào bãi đất trống ngay trong cung.

Y chưa từng dùng song đao bao giờ, chính thống kiếm pháp học được từ sư phụ kia chẳng qua cũng chỉ là da lông xoàng xĩnh, mà sau khi vào vương phủ công phu học được đều là liều mạng, chiêu thức đều là lối không thủ chỉ công.

Tiêu Nhiên nắm binh khí xa lạ, mặc dù huyết khí trong xương bị kích thích ra, nhưng tay thực ra lại không có khuôn thức cụ thể. Ngược lại, có khá nhiều người nóng lòng muốn tỉ thí với y, người hộ vệ trẻ tuổi thành thạo cầm đao từng bước từng bức bức lui y. Tiêu Nhiên theo bản năng ỷ vào tay trái, hai chuôi đao vốn là một thể ở trong tay y lại không còn mối liên hệ, đao ở tay trái còn miễn cưỡng chống đỡ thế công của đối thủ, mà đao tay phải lại chỉ có thể buông bên người vụng về như trang trí.

Người Bắc Nguyên ngay thẳng huyết tính, lúc tỷ võ thì lại càng như thế, cung kính ngày thường như mây khói, phần hạ bàn Tiêu Nhiên đã càng bất ổn không vững, mà người thanh niên Bắc Nguyên thế tới hung hăng, bổ ngang chém dọc lại thêm thối công, chiêu nào chiêu đó mang theo thế như sấm sét, đó là một loại đao pháp hết sức đơn giản lại mang sức mạnh, chỉ có chinh chiến sa trường mới có thể tôi luyện ra. Tuy không có đẹp đẽ như những động tác võ thuật lê thê, nhưng một khi cắn được sơ hở của đối phương sẽ nhất quyết không nhả miệng.

Lòng bàn tay y đã toát mồ hôi lạnh, y thậm chí bắt đầu không cầm nổi đao bên phải, vết thương cũ đã lâu không quấy phá ngấm ngầm ảnh hưởng đến phán đoán của y. Lúc bị dồn lui tới góc y chỉ có thể dựa vào phần hông dẻo mà trắc trở né tránh, lưỡi đao đập vào gạch đá để lại vệt trắng lạnh người. Dây buộc mái tóc dài y dùng bị cọ rớt, tóc bung ra che lấp gò má hơi có vẻ tái nhợt của Tiêu Nhiên.

Tiêu Nhiên cho là Hưu Qua sẽ hô ngừng giúp y, sẽ giúp y nhận lấy cuộc thua mất hết mặt mũi này, nhưng Hưu Qua lại vẫn chỉ đứng yên chỗ cũ nhìn y, ánh mắt kiên nghị mà ấm áp, mang theo sự tín nhiệm và trông mong không thể nào suy chuyển. Tiêu Nhiên bỗng nhiên giật mình, khi lưỡi đao một lần nữa ép tới gần trước mắt, y dựa vào thứ bản năng được giũa ra từ thời khắc sinh tử lấy tay phải ngăn cản, sức mạnh bỗng nhiên bộc phát đủ để khiến một thanh niên cường tráng hơn y bị đẩy lùi lại mấy bước.

Nói cho cùng ám ảnh bị bầy sói cắn phá đầu vai quá sâu, y vì thế theo bản năng bảo vệ lấy nhược điểm của mình, trái lại chân tay vướng víu. Tựa như thông suốt giống sau khi thoát bình cảnh lúc còn nhỏ vậy, Tiêu Nhiên thẳng người lau mồ hôi mỏng trong lòng bàn tay, lần nữa nắm đao, y bỗng nhiên hiểu tại sao Hưu Qua lại khăng khăng làm y thử đôi song đao xa lạ này. Y vốn là người dùng được binh khí bằng cả tay trái và tay phải, vết thương cũ trên vai làm giảm độ linh hoạt của cánh tay phải, nhưng sự ảnh hưởng đến khả năng phát lực của y cũng không lớn lắm, chỉ cần không chiến đấu lâu dài sẽ không thành vấn đề, hơn nữa y còn có thể dùng tay trái để bù vào những thiếu sót này.

Loan đao phụ thuộc chủ yếu vào sự linh hoạt, mà Tiêu Nhiên làm ảnh vệ, ưu thế lớn nhất luyện lên chính là hành động mau lẹ. Y sở hữu sự linh hoạt khéo léo mà nhiều người học võ mơ chẳng được. Cơ bắp cơ thể có thể ra từng chiêu tinh chuẩn dựa theo ký ức, vì mỗi một lần giao chiến đao thật thương thật đều gom góp cho y vô số kinh nghiệm.

Vào lúc lần nữa so đấu, tay chân đã vượt trước đại não đưa ra phản ứng nghênh đón kẻ địch, lưỡi loan đao màu đen xé toạc gió mà tới. Tiêu Nhiên không theo lối một tay công một tay thủ, mà là tay trái tấn công chính diện, tay phải cũng theo phong cách tập kích cánh bên.

Đao trái linh hoạt mà quỷ quyệt, đao phải lại sấm rền gió giật, y tưởng chừng như đã tách thành hai người khác biệt. Song đao lên xuống lưu loát liền mạch, còn người thanh niên giao chiến cùng y, đã không thể tìm thêm được bất kỳ kẽ hở nào nữa.

Bất luận là người đứng xem hay đối thủ của y, đều trong khoảnh khắc chuyển từ khinh thường thành ngạc nhiên. Một người chịu thua là người thứ hai lên liền, số người hiếu chiến không phải số ít, còn Tiêu Nhiên thì ai đến cũng không từ, tiếp đối cùng lúc ba bốn địch thủ. Người cuối cùng chính là hộ vệ trưởng, người đặc biệt lão luyện, ngoan lệ. Trong nháy mắt binh khí mới đụng nhau, người đàn ông trung niên này lập tức hiểu rõ. Ông từng theo chân bậc cha chú của Hưu Quan chinh chiến, là lão tướng từ trong núi thây biển máu bò ra tới. Không giống với những người trẻ hơn mới từng đánh giặc, ông tự biết chỉ có dốc hết sức thì mới có cơ hội để đấu với Tiêu Nhiên một trận, có điều nếu ông làm thế chắc chắn sẽ làm tổn thương “trái tim” của vương thượng nhà mình.

Người đàn ông có mái tóc hoa râm ấy nhanh chóng rời khỏi vòng chiến. Còn Tiêu Nhiên đương lúc hứng khởi khó nhịn, y nghiêng đầu đôi mắt sáng ngời, mũi đao tay phải xoay ngang, lướt qua nhóm người đã không hề có ai xuất chiến, nhằm thẳng vào chóp mũi Hưu Qua.

Hưu Qua dường như đã sớm tính được, hắn cười lấy cánh tay vẫn còn dính mực thuận thế nhận lấy đao mà hộ vệ truyền tới. Sự dịu dàng và chiều chuộng đầy tràn giữa hai hàng chân mày hắn, có điều chưa kịp bắt đầu bước nào Tiêu Nhiên đã liền phóng cây đao cắm xuống gạch chắn trước mũi giày Hưu Qua.

“Đao! Anh đổi đao đi, dùng cây màu đen ấy!”

Chiến ý nhiều đến làm giọng nói khàn cả đi. Tiêu Nhiên hiếm thấy giương cằm, bao vây quanh y là sự hiếu chiến khác biệt hoàn toàn với ngày thường. Nhóm người chỉ xáo động trong chốc lát, còn Hưu Qua thì thực sự đã sửng sốt nháy mắt, có điều hắn nhanh chóng nhếch miệng cười, lần này là cười rộ lên vừa tùy ý lại vang dội.

Thanh mã đao của Hưu Qua là một thanh điên đao toàn phần, thân đao rất nặng, tính chất mộc mạc. Vong hồn dưới đao đa số trước khi bị chém thành hai mảnh thì đã bị nện cho nứt cả gan mật. Hưu Qua sở dĩ chỉ có con ngựa đen nọ làm tọa kỵ là vì, khắp đất Bắc Nguyên rộng lớn cũng chỉ có ngựa đen đó là có thể tải được trọng lượng của một người và một đao, chở hắn bôn ba chiến đấu.

Tiêu Nhiên hưng phấn đến ngón tay run lên, y rút thanh loan đao đang cắm nửa tấc dưới nền gạch lên nắm chặt. Y nắm đao mà đứng, chờ người đứng đầu đất Bắc Nguyên giỏi công giỏi võ cởi bỏ lớp áo ngắn màu đen vướng víu. Mã đao hắc thiết nhanh chóng được người đưa đến, còn người hộ vệ cường tráng đó dù chỉ ôm đao đến thôi mà cũng đã phải thở dốc rồi.

Đến cả gió trời cũng đều đã ngừng, Tiêu Nhiên nghiêng người khom vai, mồ hôi mỏng chảy dọc theo trán rớt xuống khóe mắt y. Xung quanh con ngươi đen bóng của y là tơ máu mà chỉ lúc cuồng chiến mới hiền lộ. Hưu Qua vai trần vác đao, mặc dù là đồng dạng tính chất, nhưng mã đao của hắn đã có sát khí rất nặng, đó là uy thế che trời rợp đất cuồn cuộn mà đến, phảng phất tử vong thành hình ập xuống trước mắt.

Tiêu Nhiên cũng cười, y nhe chiếc nanh nguy hiểm dồn hết sức chân xông lên. Mái tóc dài đã xõa hẳn xuống che đi thân hình gần như chẳng thể thấy được bằng mắt thường. Mọi người bất ngờ đồng loạt thán phục thành tiếng, suốt những năm này, cũng chỉ có duy Tiêu Nhiên là người khi đấu với Hưu Qua mà còn dám lựa chọn thế công.

Đối mặt với kiểu người như Hưu Qua vậy, thì không tồn tại phép đấu lấy nhu thắng cương, đối diện với sức ép mang tính tuyệt đối thì tất cả kỹ xảo đều chẳng dùng được, chỉ còn lấy cương khắc cương, lấy chiến ngừng lại chiến.

Tiêu Nhiên tung người lên đón đầu chém xuống, đánh nghi binh hay tấn công chính diện đã không còn nghĩa lý gì, y dốc hết toàn lực chấn đến hổ khẩu hai tay tê dại. Lưỡi đao hắc thiết đập vào lẫn nhau, tiếng vang thanh thúy vang dội như tiếng phượng vờn núi.

Bọn họ dưới hoàn cảnh đó chạm mắt nhau, ánh mắt bốc lên chiến ý, cùng ham muốn đốt cháy linh hồn đối phương. Hưu Qua tùy tiện nâng tay một tay hoành đao mượn đó ngăn lại thế tiến công mạnh mẽ khủng khiếp ấy. Chân lùi lại nửa bước, giẫm nứt nền gạch trắng thuần đã có trăm năm tuổi.

Đây chính là khoảnh khắc chú chim thoát lồng mà ra rốt cuộc cũng đập cánh bay cao, người thanh niên bừng rộ tài năng ấy chính là ánh sáng mà hắn luôn mong ngóng! Hưu Qua toàn thân nhiệt huyết sôi trào, hắn chém đao trả lễ lại. Song đao chập chùng của Tiêu Nhiên ghìm lại tại lưỡi đao thiên quân khó cản của hắn, hoa lửa do ma sát giữa binh khí đua nhau bắn ra, rơi xuống đất rồi vụt tắt.

Ưng gãy cánh tái tạo gân cốt lần nữa quay lại bầu trời, có điều con ưng này chung quy chỉ thuộc về riêng hắn. Hưu Qua đã không nói rõ được lòng mình là thỏa thê khi gặp kẻ địch xứng tầm, hay vẫn là dục vọng như hận không thể dung nhập Tiêu Nhiên vào máu vào xương mình. Ánh mắt hắn nóng bỏng mà trắng trợn, dính chặt lên vòng eo lúc dùng sức của Tiêu Nhiên, vẻ dẻo dai mỏng gầy đủ để chủ nó tạo ra các động tác vừa đầy tràn sát khí lại vẫn phóng khoáng đẹp đẽ. Hưu Qua thậm chí ngay trong lúc bóng đao tới tấp lại miệng khô lưỡi khô thoáng liếm môi, đầy khắp tâm trí kêu gào bức thiết muốn “làm” Tiêu Nhiên ngay tại nơi này.

Trong những giây phút đầu Tiêu Nhiên đã chiếm trọn thế thượng phong, y thậm chí đã ép đến mức Hưu Qua chỉ có thể chống đỡ. Giữa mỗi một chiêu mỗi một thức đều bỏ ra toàn lực, sau trăm chiêu là đến Hưu Quan phản kích, mã đao xé không phát ra tiếng gào thét của vô số linh hồn. Tiêu Nhiên lấy hết sức mình hóa giải gần ba mươi chiêu, tim đập nhanh như nổi trống, thân thể không còn ở trạng thái hoàng kim dần không theo kịp thần kinh của y, y có thể thấy rõ nhát đao nên quơ của mình bị Hưu Quan chặn lại trước lúc, năm ngón tay tê dại mất sức, ngón tay y phát run, có điều lần này là do bị uy thế của Hưu Qua trộn với thanh đao làm phát hoảng.

Chiêu cuối cùng Hưu Qua là nhắm vào hông y, mặc dù mã đao vừa dày vừa nặng đó đã thu sức trước lúc, nhưng cũng đủ khiến y lảo đảo ngã xuống đất. Y chỉ có thể cố gắng ép năm ngón tay đã run rẩy tột độ của mình nắm chặt cán đao, y là kẻ luyện võ, vĩnh viễn không thể vứt bỏ binh khí của mình.

Lưng đụng vào mặt đất lạnh như băng, con ngươi bởi vì cực kỳ hưng phấn nở ra bỗng co rụt lại, y cơ bản không có cơ hội bình ổn lại hơi thở dồn dập, chỉ thấy người đàn ông ấy im lặng vung tay lên, đám người xung quanh lập tức tan tác chim muông.

Ngay tiếp theo đó là bóng dáng Hưu Qua lấn người mà lên, cả hai người bọn họ đều ướt đẫm mồ hôi, cơ thể trần màu mật của Hưu Qua bao phủ toàn bộ y bên dưới. Giờ phút này tim Tiêu Nhiên lại đập càng vội vã, khoang mũi tràn ngập mùi vị nhuốm đẫm sự xâm lược nam tính.

“A Nhiên… Suỵt! Đừng động đậy, thua thì phải chịu phạt…”

Ney: Phạt thế nào thì chắc ai cũng rõ =))

Với, năm rồi hơi chán nên off khá sâu, mong năm nay mọi chuyện thuận lợi để tui có tâm trạng đu truyện cùng mọi người nè hihi