*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ney
Phía tận cùng thảm thảo nguyên Bắc Nguyên là từng ngọn núi tuyết còn cao lớn sừng sững hơn cả Sùng Quan, liệp ưng vụt cắt qua bầu trời. Đô thành Chiêu Viễn được xây chạy dọc theo núi, tọa lạc tại nơi thảm cỏ lục bích biến mất, khối kiến trúc màu trắng thuần nguy nga, trang nghiêm nhưng không đánh mất mỹ cảm. Vật liệu đá lấy từ trong núi cùng vầng mặt trời bị núi non tụ sát ôm vào trong ngực chiếu rọi lẫn nhau, cờ xí có đồ đằng cổ xưa bay phấp phới theo gió. Đây chính là nơi thần thánh nhất trong lòng mọi người dân Bắc Nguyên.
Bông hoa vàng nhỏ cài bên tai Hưu Qua đã đổi bốn năm bận, vì muốn Tiêu Nhiên hết giận nên mỗi lần tiếp tục lên đường là hắn sẽ cài một bông hoa kiều diễm ướt át nho nhỏ lên. Hải Lực Tư còn tính gặp biến không sợ, nhưng như An Cách Thấm trẻ nít tinh ranh này thậm chí còn cho là hắn bị độc sói chạy lên não, sợ tới mức xíu nữa lộn cổ từ trên ngựa xuống.
Lấy tính cách của Tiêu Nhiên chắc chắn chẳng so đo chút chuyện này với hắn, lòng Hưu Qua quá rõ cái điều này, Tiêu Nhiên cùng lắm thì chỉ cầm gối đập hắn dăm ba cái là xong. Là chính hắn cố ý chuyện bé xé ra to, bị gối đập nhẹ hều một cái thì phối hợp khóc lóc thảm thiết, một bộ cố tình nhăn nhở đu lấy Tiêu Nhiên diễn trò cùng mình.
Tiêu Nhiên đã nhìn thấu chút mánh khóe này, cũng lười vạch trần hắn, vừa mới bắt đầu động lòng, cho nên Hưu Qua trong mắt y nói chung giống như người yêu trong lòng thiếu nữa hoài xuân si tình vậy, toàn thân không một khuyết điểm, ngay cả đám tóc nâu xoăn rối bù kia nom cũng hợp mắt cực kỳ.
Hai ngày trước bọn họ săn hai con dê vàng nướng luôn tại chỗ, trời đêm sao sáng lộng lẫy, lửa trại tưng bừng, Tiêu Nhiên cùng bọn họ ngồi quanh quần bên đống lửa, học bọn họ dùng dao găm xẻo thịt dê ăn. Hưu Qua còn nhằm lúc người khác không để ý dùng miệng mớm y một ngụm rượu sữa, vừa thơm thuần vừa ngọt thấm vào lòng người.
Cũng tại bên đống lửa, Hưu Qua phiên dịch từng câu từng chữ nội dung mà người khác tám chuyện cho y, Tiêu Nhiên vừa nghe vừa học. Cậu nhóc có quan hệ tốt nhất với An Cách Thấm tên là Y Nhĩ Đặc, hai người bọn họ chụm lại thì thầm to nhỏ với nhau suốt, Hưu Qua lắng tai nghe, sau đó ngênh ngang trắng trợn phiên dịch lời thần tử khen hắn thương vợ xót vợ thành tiếng Hán lại cho Tiêu Nhiên, mặc dù đoán trước chắc chắn bị Tiêu Nhiên nhấc chân đạp vào cẳng cho một cái, nhưng đôi mắt màu nâu kia vẫn cất giấu sự ôn nhu khôn kể.
Tiêu Nhiên rốt cuộc bị loại dân phong chất phác, đẹp đẽ này đốn ngã. Hưu Qua tuy là bậc quân vương, nhưng đứng trước thần dân trước giờ hắn vẫn là một người anh cả, một người bạn. Hắn không cần phải làm giá, không bị lễ giáo trói buộc bày vẻ cao quý của vương tộc. Hắn có thể màn trời chiếu đất quần cả người đầy lá đầy cỏ, cũng có thể đi trranh giành cái đùi dê cuối cùng với Y Nhĩ Đặc.
Người Bắc Nguyên đời đời cởi mở, tùy ý, sự chuyên tình và chiều chuộng của Hưu Qua trong mắt Nam Triều chỉ e là sự ngu xuẩn khiến cơ nghiệp tổ tông sụp đổ trong chốc lát. Nhưng ở trên mảnh thảo nguyên này, thần dân lại sẽ vĩnh viễn chọn kính ngưỡng, đi theo một vị quân vương có tình có nghĩa.
Thế hệ trẻ đồng lứa với An Cách Thấm đã sớm tôn thờ Hưu Qua như thần linh, ngay cả bộ dạng trên lưng ngựa bị Tiêu Nhiên giận đến oằn cả người của hắn cũng bị tụi trẻ này tự động gia công thêm vầng sáng thần thánh. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà, về sau, rất nhiều người trong đám trẻ bọn họ đều bị Hưu Qua làm gương thành: Thích thì phải thích nam tử tuấn tú như Tiêu Nhiên mới được.
Khi chỉ còn cách của thành Chiêu Viễn trong gang tấc, Hưu Qua cầm cương ghìm ngựa. Tiêu Nhiên vẫn cưỡi cùng một ngựa với hắn, Hưu Qua hôn lên tóc mai người trong ngực nhẹ giọng bảo y nhìn về thủ phủ Bắc Nguyên đang được quần sơn bao bọc. Đây là vùng mũi cực Bắc trong truyền thuyết của người Bắc Nguyên, mấy trăm năm trước tổ tiên hắn quyết định dựng nhà sinh sống nơi đây, sau trải qua vô số thiên tai nhân họa, cuối cùng lại không có bất kỳ thứ gì có thể ngăn cản tòa thành này kiên cường mọc lên.
“A Nhiên, anh có chuyện này muốn nói với em.”
Tiếng xưng hô này đã bị Hưu Qua dùng hơn nửa tháng, Tiêu Nhiên lại mỗi một lần đều rất rung động, y nhớ lúc còn rất nhỏ chỉ duy nhất sư phụ từng gọi y như vậy mà thôi. Từ khi ý nghĩa của kỳ cách bị lộ tẩy, Hưu Qua ôm lấy y hỏi xem xưng hô thế nào mới tốt, y không hiểu sao quỷ xui thần khiến đột nhiên nói cho Hưu Qua cách gọi người thân mật của người dân Nam Triều này. Người đàn ông nọ cười khàn cả giọng gọi y A Nhiên một tiếng đầu tiên ấy, bao hàm dịu dàng và coi trọng, giọng nói trầm khàn đượm tình vô cùng, làm y thậm chí cay mắt.
Tiêu Nhiên hơi nghiêng đầu nhìn hắn, Hưu Qua vẫy tay tỏ ý những người khác cứ vào thành trước, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây rơi trên miếng bảo vệ vai[1] của Tiêu Nhiên. Vì càng đi về phía Bắc càng lạnh, Hưu Qua sợ vết thương cũ của Tiêu Nhiên tái phát nên đặc biệt chuẩn bị cho hắn một miếng bảo vệ vai bằng da màu nâu nhạt, vòng qua đai lưng đen hẹp xuyên qua trước ngực đến nách vai trái, vừa lúc có thể bảo vệ nguyên bả vai bên phải của y.
[1] miếng bảo vệ vai, m.n tự động chuyển nó về kiểu cổ đại bằng da nhé =))
“Lăng Y đã đến Lan Nặc rồi, từ hơn nửa tháng trước, từ tối hôm em đốt trạm dịch Ngạn Trừng đã đón được nàng. Lúc đoàn em lên đường anh đã báo tin cho hắn, vốn muốn đợi em vượt Sùng Quan thì cướp người ngay, ai ngờ em nổi lửa đốt luôn trạm dịch… Đêm đó Ngạn Trừng liền nhân cơ hội mang người đi, bọn họ bây giờ rất tốt, em cũng biết rồi đó, ở Lan Nặc chẳng có ai dám động vào Ngạn Trừng cả.”
Hưu Qua ép mình phải rút cánh tay đang nắm eo Tiêu Nhiên lại, hắn vẫn nhớ cái đêm bọn họ động phòng hoa chúc mình lấy tung tích của Lăng Y để bắt Tiêu Nhiên thỏa hiệp. Mặc dù sau chuyện này tất cả cũng thuận buồm xuôi gió, nhưng trong mắt Hưu Qua, điều này cũng không thể bù đắp lại sự lừa dối ban đầu.
“Về phần Chiêu Viễn… Anh muốn em vui vẻ bằng lòng đi vào, nếu bây giờ em không muốn, anh có thể đưa em đi chỗ khác, anh có thể chờ, chờ đến lúc em thật sự…”
Tiêu Nhiên chủ động xoa nhẹ lên cánh tay Hưu Qua, y ngồi trước ngực Hưu Qua chú mục vào tòa thành nghiêm trang trước mắt. Y không thấy được vẻ mặt lúc này của Hưu Qua, nhưng cũng không khó để tưởng tượng người đàn ông ấy rũ mắt trù trừ bất an. Cách lớp vải vóc là sẹo của vết thương sâu thấu xương mà Hưu Qua chịu đựng vì y, y đã trải qua quá nhiều chuyện không thể như ý, những thứ trước mắt này căn bản không đáng nhắc đến.
Đối với y mà nói, biết được Lăng Y bình yên là đã đủ, đại bộ phận tình cảm mà Hưu Qua trao y cũng đã làm y phải lo trái nghĩ quá sức, Tiêu Nhiên chưa bao giờ cầu mong thêm gì nữa. Y là một người vô cùng thực tế, mỗi một ngày được ở cùng Hưu Qua y đều sẽ trân trọng nó.
Tiêu Nhiên nắm giây cương kẹp chặt bụng ngựa, tay y cũng đeo một cái găng tay bảo vệ, vải dệt dầy nhưng không sần sùi có thể phòng ngừa lòng bàn tay y bị giây cương mài đỏ. Tuấn mã phi đi cuốn theo cơn gió, thổi rớt đóa hoa nhỏ bên tóc mai Hưu Qua. Tiêu Nhiên nhanh chóng bị người đàn ông đã hồi thần ấy che chở chặt vào trong ngực, cùng nhau tiến vào cổng thành Chiêu Viễn.
Trời tiết đông xuân mới là lúc thành Chiêu Viễn náo nhiệt nhất, lúc mà cỏ cho gia súc khô héo, người dân Bắc Nguyên sẽ quay lại thành để nghỉ ngơi lấy sức. Trong thành lúc này cũng không có quá nhiều người, con ngựa đen của Hưu Qua vô cùng hiểu tính người, dọc đường rong ruổi mà không làm bất kỳ ai bị thương.
Có người dân nhận ra Hưu Qua, liền hò reo lên tại ngay trên phố, tất cả mọi người không cần quỳ xuống hành lễ, chỉ dùng tay áp lên ngực hơi cúi người, bọn họ gọi Hưu Qua là “nhân khâm”, trong tiếng Bắc Nguyên mang ý là một vị chiến thần tựa mặt trời. Tiêu Nhiên nghe những tiếng hô bằng tiếng Bắc Nguyên hoặc tang thương hoặc trong trẻo vọng từ trong gió ấy, không biết còn thành kính hơn quỳ lạy hô ầm vạn tuế biết bao là lần.
Vương cung là nơi sát gần chân núi nhất thành Chiêu Viễn, Hưu Qua tung người xuống ngựa, chìa tay về phía Tiêu Nhiên. Sau lưng là tòa vương cung mà Thái tổ hắn tu sửa cho người yêu, tại vùng đất khó người này xây dựng lên đình đài lầu các. Dùng núi đá làm nền móng tạo ra vẻ đẹp hoa lệ, hết thảy những thứ này đều là kết quả do quốc quân năm đó đích thân làm ra. Người đàn ông Bắc Nguyên thẳng thắng cương nghị đó vừa xử lý chính sự, lại vừa tự thân làm cửa đá chạm hoa cho vợ mình. Các đời quân vương tổ tiên của Hưu Qua hầu hết đều là cùng vợ mình một đời một kiếp, đây là sự thủy chung bền lâu khắc sâu trong xương bọn họ.
Tiêu Nhiên xuống ngựa cùng Hưu Qua tay đan tay, nhiệt độ từ lòng bàn tay người đàn ông ấy hòa tan cái lạnh do đến gần núi tuyết đem đến, y theo Hưu Qua đi vào cửa chính vương cung. Từ nay về sau, trong hậu điện Bắc Nguyên trống vắng mấy năm từ sau khi Hưu Qua lên ngôi này, chưa từng xuất hiện vị chủ nhân thứ hai ngoài Tiêu Nhiên.
Hưu Qua chỉ có thể kiên nhẫn sánh vai đi cùng Tiêu Nhiên đi mười mấy bước, sau mười mấy bước hắn rốt cuộc không kìm nổi nữa bế ngang Tiêu Nhiên lên. Hắn chạy như bay qua cổng thành đình đài mà hắn vô cùng quen thuộc, ôm thật chặt người yêu mà hắn mến mộ bao lâu nay xuyên qua mỗi góc mà hắn từng nô nghịch. Hắn ôm Tiêu Nhiên xông thẳng đến tẩm điện, nơi đã sớm được bố trí sẵn sàng này giống như căn lều mà bọn họ đã từng ở cùng nhau. Không sập quý phi cũng không những đồ trang trí thừa thãi, chỉ có tấm màn hoa lệ được cố định vào trên nóc và các góc phòng, cùng thảm lông thú trải khắp mặt đất mà thôi.
Hưu Qua chờ thời khắc này quá lâu rồi, hắn rốt cuộc có thể mang người mà mình ngày đêm mong nhớ về lãnh địa của mình. Hắn đè lên Tiêu Nhiên lăn lên thảm lông thú mềm mại mượt mà, tẩm điện quanh năm suốt tháng đều có địa long[2], thảm lông thú là do hắn truyền tin làm người chọn lựa cẩn thận, chồng chất tầng tầng khắp gian phòng, mỗi một chỗ đều là mềm cứng đủ độ.
[2] Địa long tức là hệ thống sưởi mặt đất
Hắn hôn lên khóe mắt Tiêu Nhiên, hai cái tay xoa nắn sờ loạn vòng eo nhỏ gầy, cân xứng của người thanh niên, hắn thấy rõ ý cười thoang thoảng sâu trong mắt Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên ngước cổ thả lỏng cơ thể, tiếng thở dốc trầm khàn cho thấy sự thỏa hiệp, sự đồng ý cho Hưu Qua tùy ý. Bọn họ ôm hôn lấy nhau, ngón tay Hưu Qua run rẩy nâng sau đầu người dưới thân lên, đoạt lấy hơi thở cùng nước bọt của y. Tóc xoăn nâu cùng mái tóc dài đen như mun rơi vào cùng một chỗ, đan dệt lấy nhau. Tận đến khi theo động tác thân mật bất ngờ của hai người trộn lẫn xoắn xuýt, kết tóc không ly.
Hưu Qua mơ thấy ngày mà trạm dịch Sùng Quan bốc cháy, hắn từ xa trông thấy bóng dáng hao gầy của Tiêu Nhiên đơn độc trong đám lửa. Đó là lần gặp mặt đầu tiên sau từng ấy năm từ biệt, thân thể người thiếu niên trong trí nhớ hắn chẳng có mấy thay đổi. Đốm lửa và tro bụi tán loạn theo gió, nha dịch cứu hỏa và đám người hầu loạn xị một đám, hắn cách đám cháy hỗn loạn đen ngùn ngụt mấy trăm thước, nhưng không hề bỏ lỡ đường viền phác họa thuộc về Tiêu Nhiên kia.
Hắn không ngờ Tiêu Nhiên sẽ thả lửa, trên thực tế, hắn khác hoàn toàn với lòng đã nắm chắc như Ngạn Trừng, tuy hắn khí thế hung hăng định cướp người khai chiến, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ lo lắng Tiêu Nhiên không bỏ được Lăng Duệ. Hắn biết rõ ràng nhất tâm tính Tiêu Nhiên thuần thiện, cho nên mới lo lắng sự trung thành của Tiêu Nhiên quá vững chắc.
Nhưng Tiêu Nhiên tự tay thiêu rụi cỗ xe mà Lăng Duệ hạ chỉ làm y phải phụ trách, đứng trong đám cháy vứt bỏ một thanh lợi kiếm hẹp dài. Hưu Qua cưỡi trên lưng ngựa nhìn hồi lâu, trong màn đêm che phủ lặng lẽ cười rộ, đây mới là Tiêu Nhiên mà hắn yêu thích bao năm nay, dám yêu dám hận, khi bỏ là bỏ.
Cuộc đời này Hưu Qua chưa bao giờ thực sự để bụng chuyện xưa giữa Tiêu Nhiên và Lăng Duệ, cùng lắm chỉ là thương tiếc và ghen tức mà thôi. Từ đầu đến cuối, hắn đều trân trọng tình cảm mà Tiêu Nhiên đã từng bỏ ra. Hắn yêu sự thắng thắn và thản nhiên của Tiêu Nhiên, yêu sự trung trinh và thâm tình của Tiêu Nhiên, càng yêu cái phần đơn thuần ngây thơ thật lòng năm xưa bị lừa gạt đi của y.
Đêm ấy hắn không tùy tiện tiến quân, chỉ tiếp ứng cho Ngạn Trừng đón Lăng Y về địa điểm đóng quân, hắn rút lui giấu giếm binh mã rồi đồng ý với điều kiện kết thân của Nam Triều. Sau đó chính bản thân hắn bày biện sân bãi và lều cưới, ba ngày sau Tiêu Nhiên dịch dung áo cưới như lửa, hắn dắt tay Tiêu Nhiên thành thân, toàn bộ đẹp đến như mộng.
Tiêu Nhiên đến Chiêu Viễn lúc gần trưa, nhưng cho đến tận khuya ngày hôm đó mới có thể dậy khỏi thảm da thú trong tẩm điện. Làm xong cuộc yêu bọn họ cùng nhau chợp mắt buổi trưa. Hưu Qua hiếm khi quên không vệ sinh giúp y, đến khi hai người tỉnh thì toàn thân đều khá nhếch nhác, Hưu Qua liền vội vàng khoác áo ngoài đưa y đi bể tắm phía sau tẩm điện tắm rửa. Hơi nước trong bể tha thướt lại có địa long thêm nhiệt, Tiêu Nhiên nhũn chân mềm eo tựa vào lòng Hưu Qua, tùy ý mặc người nọ còn chưa thỏa mãn gặm cắn, hôn môi.
Tiêu Nhiên vẫn không nhớ được chuyện mười năm về trước, nhưng y bất ngờ lại rất thích góc nhìn từ trên xuống nhìn Hưu Qua, người đàn ông nọ ôm y đặt lên trên đệm mềm cạnh bể. Tiêu Nhiên vắt nước trong tóc cúi đầu nhìn động tác chìm trong nước tắm rửa của hắn, lại luôn cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Hưu Qua chỉ lau qua loa mặt coi như đã tắm, hoàn toàn không có cái sự cẩn thận như kỳ cọ giúp Tiêu Nhiên vừa rồi. Hắn vẩy vẩy nước bước chân ra khỏi thành bể, thứ đồ cho dù không cương lên cũng to lồ lộ kia rủ xuống lơ lửng. Thế là mấy tẹo rung rinh vừa mới tích tụ trong lòng Tiêu Nhiên nháy mắt tan tành mây khói.
Trong tẩm điện ánh nến sáng trưng, thứ hoa lệ phú quý nhất chính là tấm màn thêu vàng. Tiêu Nhiên ngậm miếng thịt dê cuộn mà Hưu Qua cho hắn, chầm chậm nhấm nháp, thịt dê kẹp rau hẹ tươi mềm. Bày biện trong cả phòng không quá có vẻ nguy nga lộng lẫy, mà càng nhiều hơn cả là ấm áp như một nơi quy tụ.
Cơm tối được thị vệ đưa đến tẩm điện, Bắc Nguyên không có thái giám, tạp dịch và tùy tùng trong vương cung cũng rất ít, phần lớn đều là thị vệ bảo vệ cung thành. Từ khi Hưu Qua kế vị đến nay đánh nam dẹp bắc, rất hiếm khi về, hắn lại chưa từng có nữ quyến, vì vậy cung nữ lại càng ít.
Tiêu Nhiên múc một thìa canh thịt phồng má nghe Hưu Qua nói tình hình Bắc Nguyên cho mình. Đối với người Bắc Nguyên đã quen sống du mục mà nói, Chiêu Viễn là nơi thân nhân bạn bè đoàn tụ, nghỉ ngơi, đồng thời cũng là nơi tị nạn tạm thời khi có thiên tai. Hiện thành Chiêu Viễn vẫn còn trong giai đoạn tiếp tục xây dựng, vương cung cũng vậy, bọn họ xây nhà dựng cửa ở nơi hoang dã vùng vực bắc này, mỗi một đời quân vương đều gánh vác trọng trách gầy dựng nhiều nơi ở hơn nữa cho nhân dân trăm họ.
Hưu Qua bình thường không phải kiểu người nhiều lời, nhưng lúc ở cùng Tiêu Nhiên hắn liền ngừng không được miệng. Hắn kể cho Tiêu Nhiên những lần khi còn bé trèo cây lội sông, kể về chuyện xấu hổ chân quá ngắn lần đầu tiên cưỡi ngựa không bước qua được. Sau khi ăn xong, hắn dẫn Tiêu Nhiên lên nóc nhà ngắm bầu trời phủ kín sao, Tiêu Nhiên khoác áo ngoài của Hưu Qua ngồi trong ngực hắn, ngửa đầu nhìn sát theo từng hướng mà ngón tay hắn đã chỉ.
Từ trước đến nay Tiêu Nhiên đã bao lần trải qua đêm tối canh gác trên nóc nhà, y luôn chẳng thể thích nổi ngói lợp hiên cộm người, nhưng lần này y dựa vào ngực Hưu Qua, ánh sao và ánh trăng mạ lên cho Chiêu Viễn một tầng vầng sáng rực sáng. Y tựa vào bả vai Hưu Qua, hai người như hai đứa trẻ ngây ngô đếm sao, từng đợt gió núi lạnh lẽo đều bị Hưu Qua chắn lại. Y đếm đến khi cơn buồn ngủ của nguyên một ngày ập tới, Hưu Qua liền ôm y xuống quay về nhà, đút một chén sữa bò thêm đường cho y, sau đó ôm y hôn đầy miệng ngập hương sữa mới chịu cùng đi ngủ.
Dù sao Hưu Qua cũng là vua của một nước, đã về vương thành khắc phải tận tụy cương vị, sau khi thức dậy hắn cần phải khai triều triệu kiến thần tử. Mặc dù quan võ Bắc Nguyên nhiều, nhưng tuyệt đối không trọng võ khinh văn, Hưu Qua cũng coi như là người tinh thông nghiệp trị quốc. Cha hắn là người khi còn nhỏ không chuẩn bị kỹ nền tảng, về sau gặp chuyện triều chính liền đau đầu, mẹ hắn chỉ sợ hắn đi theo vết xe đổ ấy, nên từ khi hắn hơn ba tuổi đã để hắn đi theo cha tham khảo chuyện triều chính.
Đến giờ Hưu Qua vẫn còn nhớ cảnh tượng thảm thiết mình bị cha kẹp nách mang đến phòng nghị sự, trên đường đến phòng nghị sự bắt đầu đau đầu theo phản xạ. Tiêu Nhiên thì chắp tay đi bên cạnh hắn, bộ đồ dáng ngắn màu xanh than mới thay có phần cổ lông màu trắng sữa, nhưng vẫn để lộ ra chuỗi nanh sói và hồng châu nằm trên xương quai xanh. Hắn cụp mắt đi dụi dụi Tiêu Nhiên, chờ dụi loạn xị cái cổ áo lông của Tiêu Nhiên mới thỏa mãn một ít.
Triều thần khắp phòng dĩ nhiên đã biết Tiêu Nhiên mang thân phận gì, Hưu Qua dắt tay Tiêu Nhiên để y qua chỗ ghế nghỉ ngơi, Tiêu Nhiên bèn ho khan một tiếng hơi mất tự nhiên đứng yên bên cạnh. Y hơi xấu hổ dời tầm mắt, nhưng đập vào mắt là một người con gái đẹp như tranh vẽ, mặt mũi đương lúc nảy nở ngập tràn thần thái của bậc cha chú.
Hà Miểu Miểu là nữ quan duy nhất trong triều, tám năm trước người con gái Nam Triều xinh đẹp ấy lưu lạc đến Bắc Nguyên, nay mới hai mươi tuổi. Gương mặt thanh tú dịu dàng uyển chuyển, tính tình hiên ngang nhanh nhẹn. Nàng chính là người mà Hải Lực Tư yêu mến, tuổi tác bọn họ chênh nhau đến tám tuổi, đám Hưu Qua còn từng ghẹo Hải Lực Tư là đúng mặt dày không biết ngượng.
Tiêu Nhiên nhất thời như bị sét đánh trúng, y cứng thẳng lưng đồng tử rụt lại, xương ngón tay theo bản năng siết chặt lòng bàn tay hằn ra vết đỏ. Y dường như trở về đêm mưa máu thịt tung tóe ấy, tiếng khóc rên đau thương khắp viện ngập ngụa bên tai y, y thậm chí lùi lại một bước. Hơi thở bỗng nhiên hỗn loạn trở nên vô cùng rõ ràng trong căn phòng nghị sự im ắng.
Hưu Qua tiếp tục nắm lấy tay Tiêu Nhiên, năm ngón tay y run rẩy lạnh như miếng băng. Hưu Qua nhỏ giọng ra ý các triều thần đi xuống trước, chỉ một mình Hà Miểu Miểu ở lại. Sau khi người ngoài đi hết, hắn liền ngang nhiên ôm Tiêu Nhiên vào lòng, hôn lên gò má tái nhợt của Tiêu Nhiên dỗ y tỉnh táo lại.
Hà Miểu Miểu phía trước bàn nhấc quần quỳ xuống, trâm châu thúy[3] trên đầu theo động tác dập đầu của nàng mà phát ra tiếng vang thanh thúy. Hưu Qua đã sớm đoán trước, nhưng giờ kiểm chứng lòng vẫn đầy đau xót. Hắn ôm chặt lấy cơ thể run lên của Tiêu Nhiên lại không tài nào mở miệng an ủi được, chỉ có thể dụ y nói chuyện với Hà Miểu Miểu đôi câu.
[3] Trâm nạm châu, nạm ngọc xong có mấy cái xâu hạt, chuỗi ngọc treo thõng xuống ý
“Nàng rất ổn, tám năm trước anh nhặt được nàng từ bên Sùng Quan về. Bây giờ cuộc sống của nàng khá tốt, là chủ chốt trong triều anh, còn là vị hôn thê của Hải Lực Tư, mấy nữa là bọn họ thành thân rồi, A Nhiên… A Nhiên, em đã cứu nàng, A Nhiên em không sai, em đã cứu nàng.”
Bổ sung[2] là hệ thống sưởi sàn cổ, bằng cách xây các đường ống rỗng bên dưới sàn nhà (đôi khi còn cả xây tường kép rỗng ở giữa) tạo thành hệ thống đường dẫn nhiệt thông với cửa lò và ống thông khói, bên ngoài người ta đốt than củi ở hầm chứa lửa (nôm na là cái lò) tạo nhiệt vào các đường dẫn nhiệt, do đó làm ấm cả căn nhà, nhà giàu mới dùng được cái này, vì tốn kha khá củi, than.