Sủng Phu

Chương 78: Đêm xuân (H)




Editor: demcodon

Vương gia thành thân mặc dù so ra kém lúc Hoàng đế thành thân không thanh thế to lớn như vậy. Nhưng bởi vì Hoàng đế nước Cảnh cũng chỉ có một người đệ đệ, đối tượng Thẩm vương gia muốn thành thân là Hoắc đại tướng quân công phá nhiều quốc gia, cuối cùng thẳng đến đế đô nước Thanh, vì Hoàng đế đánh hạ giang sơn. Cho nên cuộc hôn lễ này tự nhiên cũng là hình thức không thấp.

Lúc trời còn chưa sáng, trên dưới các con đường kinh thành đều giăng đèn kết hoa, hoàng thân quốc thích triều đình đại thần tất cả đều mặc vào y phục chỉnh tề, trang trọng.

Trên con đường dành cho vua trong nội cung trải thảm đỏ, môn thần, câu đối đều rực rỡ hẳn lên. Trong ngọ môn* các cửa cung, cửa tiệm đều cao cao đã treo lên đèn lồng đỏ lập lòe; mà phủ Tướng quân đã sớm sửa thành phủ Định quốc hầu trong trong ngoài ngoài cũng phủ lên lụa màu chữ song hỷ.

(*Ngọ môn: cổng chính phía nam.)

Mặc dù Hoắc An Lăng là thành thân với Thẩm vương gia, nhưng bởi vì thân phận của đối phương nên hắn phải đi dạo một vòng từ trước cửa cung sau đó đến phủ Thẩm vương mang đối phương trở lại trước cửa cung do Hoàng đế làm người chủ hôn, ở dưới các quan viên chứng kiến kết làm phu phu.

Sau đó mới từ chính, phó sứ cầm cương ngựa mang theo tân nhân cùng đội ngũ đón dâu tiến về phủ đệ Định quốc hầu, sau đó đại yến khách mời.

Hoắc An Lăng đối với hôn nhân cổ đại nhiều nhất chính là trong phim ảnh tivi xuất hiện các loại bắn tên, bước chậu than, cưỡi ngựa yên linh tinh. Đương nhiên, lúc trước hắn đã thành thân với A Thập, vốn chỉ là dân chúng bình dân nhỏ tự nhiên là không cần phải loanh quanh lòng vòng như vậy. Cho nên mãi cho đến gần ngày thành thân hắn mới phát hiện thì ra hoàng gia thành thân có nhiều đủ loại kiểu dáng quy củ như vậy. 

Hoắc An Lăng cảm thấy hắn đau cả đầu, cũng may hắn vẫn luôn một dạ đến già, không có ý định một chân đứng hai thuyền gì đó... Phi phi phi, nghĩ lung tung cái gì chứ!

Sau khi trải qua cửa cung, Hoắc An Lăng sử dụng chiến mã màu đen dưới thân kia cùng hắn vượt qua đã nhiều năm ở trên chiến trường —— giờ phút này toàn thân đối phương đã khoác lên lụa đỏ, trên cổ ngựa còn treo một cái cầu hoa vô cùng to tơ lụa màu đỏ. Toàn thân ngựa không thấy một cọng lông màu đen lẫn lộn, nam nhân lạnh lùng đang mặc lễ phục màu đen khảm đá đen vàng —— đen và đỏ đan vào nhau làm cho các bá tánh rất xa đến xem lễ nhìn không dời mắt được.

"Phụ vương, phụ thân sao còn chưa tới?" Không biết là lần thứ mấy bánh bao nhỏ Kiều Niên mặc y phục màu đỏ từ ngoài cửa lớn chạy vào.

"Gấp cái gì? Phải bình tĩnh." Mặc dù Thẩm vương gia cũng rất muốn biết vì sao đến bây giờ Hoắc An Lăng còn chưa có đến, nhưng mà so với tính tình ngồi không yên của nhi tử nhà mình y cảm thấy mình rất có tư cách giáo dục bánh bao nhỏ ngon miệng nhà mình phải "bình tĩnh" —— Vương gia nào đó hoàn toàn không có ý thức được mình một đại nam nhân so đo "bình tĩnh" với một tiểu hài tử thúi có gì tốt mà đắc ý.  

"Gâu! gâu gâu gâu!" Tam Mao vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, trên người cũng mặc một áo khoác nhỏ màu đỏ đột nhiên vừa sủa vừa chạy vào.

"Ah, nhất định là phụ thân đến rồi!" Bánh bao nhỏ Kiều Niên nhảy lên muốn chạy ra ngoài.

Hoắc An Lăng đứng ở trước cửa phủ Thẩm vương nhìn thấy Thẩm vương gia một thân áo đỏ giống hắn với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trên thực tế lông mi hơi rung rung cho thấy y khẩn trương đi tới. Hắn nhịn không được lộ ra một nụ cười sáng lạn, ngược lại là dọa không nhẹ những thủ hạ của Hoắc An Lăng đứng một bên. Hắn vội vàng bước nhanh tiến lên dắt tay của đối phương, sau đó nhân thể chặn ngang ôm một cái, hai người lại sải bước đến con ngựa cao to.

"Nhanh, Tam Mao, chúng ta cũng theo sau." Bánh bao nhỏ Kiều Niên thấy song thân của mình lại hoàn toàn không có chú ý tới mình bĩu môi một cái, nhóc túm lấy lông trên lưng Tam Mao hai ba cái đã leo lên rồi, còn đi theo Hoắc An Lăng học vỗ vỗ lưng Tam Mao.

"Cháu tiểu tử này..." Mặc Thủ đi theo bên cạnh thấy đối phương lại thật sự giống như một con khỉ nhỏ hoang bò lên trên lưng con chó lớn lông trắng kia, gã vội vàng dẫn ra một con ngựa con cũng khoác lụa đỏ trên người —— nói đùa, nếu để cho trong đội ngũ đón dâu xuất hiện một con chó cưỡi tồn tại... Cho dù là một bánh bao nhỏ vậy cũng rất không hài hòa đúng không?

Bánh bao nhỏ Kiều Niên ngay từ đầu còn hào hứng bừng bừng, nhưng mà chờ đến một canh giờ sau, hai canh giờ sau... bánh bao nhỏ Kiều Niên đã dựa vào bánh bao nhỏ Đường Khê dụi mắt. Không có biện pháp, từ lời nói đến cách hành lễ mỗi cái đều là phải tuân theo quy củ; hơn nữa bánh bao nhỏ Đường Khê và bánh bao nhỏ Kiều Niên còn phải làm "hoa đồng", thật là làm cho hai bánh bao nhỏ hơi chịu đựng không được.

Cho nên chờ đến lúc một loạt cấp bậc lễ nghĩa sau khi chấm dứt thì hai bánh bao nhỏ cũng không khác mấy mềm thành cục bột nếp.

Hoắc An Lăng thấy hai bánh bao nhỏ thật sự là vô cùng mệt mỏi nên nhờ Nghiêm Tín Vũ và Sư Khanh dẫn bánh bao nhỏ Kiều Niên đi ngủ trước —— về phần bánh bao nhỏ Đường Khê không phải có phụ thân và tổ phụ nhóc sao.

Lúc trở lại phủ đệ Định quốc hầu quản gia đã sắp xếp khách mời xong. Hai quản gia từ phủ Tướng quân và phủ Thẩm vương chính là dùng hết sức muốn làm cho đối phương biết rõ mình mới là quản gia giỏi nhất, tự nhiên là dùng tất cả vốn liếng để sắp xếp toàn bộ quá trình thành thân được ngay ngắn rõ ràng, mọi mặt chu đáo.

Hoắc An Lăng vốn dĩ ở trên không phụ mẫu, Thẩm vương gia cũng chỉ có một hoàng huynh, cho nên bái đường gì đó cũng là đơn giản. So với những quá trình nghi thức dài dòng trước kia thì cái này hoàn toàn chính xác cũng coi là vô cùng đơn giản rồi. Bất quá đây quả thật là một quá trình hai người bọn họ trịnh trọng nhất. Cho dù bọn họ đã lạy đường một lần.

Cửu Tranh ngồi ở giữa khách mời nhìn tân nhân cách đó không xa giúp nhau đối bái*, trong mắt hàm nghĩa phức tạp vạn phần. Nhưng sau đó trên mu bàn tay cảm nhận được một cái tay ấm áp nhẹ nhàng làm cho hắn hồi thần lại. Hắn quay đầu nhìn người nam nhân bên cạnh sắc mặt tái nhợt, nhưng mà vẫn mỉm cười dịu dàng với mình như cũ. Cửu Tranh trở tay nắm chặt tay của đối phương, u buồn trong ánh mắt lại tán đi rất nhiều trở nên ôn hòa lên.

(*Đối bái trong lễ phu thê giao bái: hai vợ chồng bái lạy nhau.)

Bởi vì Hoắc An Lăng và Thẩm vương gia đều là nam, dĩ nhiên là không tồn tại trình tự đưa vào động phòng. Phu phu nước Cảnh sau khi bái đường xong nên ngồi vào vị trí kính rượu. Đặc biệt là Hoắc An Lăng bị những thủ hạ hắn có thể nhiệt tình tìm các loại lý do dốc sức liều mạng rót rượu —— bình thường bị lão đại của bọn họ áp bách là đủ rồi, thật vất vả nhìn thấy tâm tình lão đại bọn họ tốt còn có thể tùy ý uống rượu, sao có thể không bắt lấy cơ hội này chứ?

Bất quá Hoắc An Lăng thể chất thật sự là quá tốt, mãi cho đến phần lớn mọi người uống gục xuống mà hắn cũng chỉ là chóp tai thoạt nhìn hơi hồng một chút. Thái tử vừa nhìn thấy cũng không thể chuốc rượu đối phương quá say, lập tức cho người đưa Hoắc An Lăng và Thẩm vương gia đi trước động phòng, mà mình cũng kéo Dương đế trở về.

Về phần bánh bao nhỏ Đường Khê, xét thấy nhóc nhỏ hiện tại đã cùng bánh bao nhỏ Kiều Niên dinh dính cùng nhau ôm ngủ một chỗ Thái tử quyết định vẫn là không đánh thức bọn nhóc, để cho bọn nhóc cùng ngủ ngon.

Mà đối với quyết định này của Thái tử Dương đế cảm thấy vô cùng thoả mãn.

Hoắc An Lăng là loại uống rượu không lên mặt, cho nên mặc dù hắn thoạt nhìn vẻ mặt trấn định hơn nữa động tác bước chân đi cũng rất là vững vàng, thoạt nhìn rất là tỉnh táo. Nhưng mà từ hai mắt kia đã có chút mê mang thì có thể nhìn ra hắn kỳ thật cũng say không nhẹ.

Cũng may quản gia trung thành và tận tâm sớm đã chuẩn bị xong canh giải rượu đặt ở trong phòng tân hôn, hai tân nhân sau khi bị đưa vào đã bị thị nữ đỡ một người rót một chén.

"Hô... tí nữa là say chết rồi!" Thẩm vương gia uống xong một chén lớn canh giải rượu hương vị không được tốt lắm nhanh chóng không ngừng cầm một cái bánh đậu thúy ngọc ở trên bàn ăn.

"Lúc này mà nói chữ kia không được may mắn." Hoắc An Lăng nhéo nhéo khuôn mặt Thẩm vương gia bởi vì say khướt mà trở nên nóng hổi đỏ bừng cười nói.

Thẩm vương gia mặc dù uống canh giải rượu nhưng trên thực tế cũng không có tỉnh táo mấy phần, cho nên nghe được lời Hoắc An Lăng nói cũng không mang theo bất luận ý gì chứa răn dạy chỉ cười hì hì tiến đến bên cạnh Hoắc An Lăng. Sau đó ghé vào trong ngực Hoắc An Lăng một cái lại một cái cách hỷ phục vuốt cơ ngực săn chắc của Hoắc An Lăng, còn rất không an phận mà sỗ sàng từ gương mặt Hoắc An Lăng một đường xuống dưới —— dáng vẻ y một chút lại một chút rất là tự đắc vui cười.

Hoắc An Lăng thấy dáng vẻ này của đối phương lập tức cũng cái gì cũng không nói trực tiếp vươn tay nâng cằm đối phương làm một nụ hôn sâu tiêu chuẩn.

Thẩm vương gia bị hôn đột nhiên như vậy không kịp chuẩn bị toàn bộ lực chú ý đều bị Hoắc An Lăng hấp dẫn đi. Chờ Hoắc An Lăng buông y ra còn chưa có kịp thở đã cảm giác được một cơn trời đất quay cuồng, lúc phục hồi lại tinh thần thì y đã bị Hoắc An Lăng đè ở phía dưới.

Thẩm vương gia hơi mê mẩn trừng trừng mắt nhìn Hoắc An Lăng, lúc nhìn thấy trong con ngươi đen nhánh như sao của đối phương lóe thâm tình như mặt nước chỉ cảm thấy mình lúc đầu cũng rất là nóng hổi, gương mặt càng là nóng thêm mấy phần.

"A Lăng..." Đôi mắt Thẩm vương gia sáng lấp lánh, y đưa tay ôm lấy cổ Hoắc An Lăng mang theo ba phần men say lẩm bẩm thầm: "Huynh thật là đẹp mắt... ưm của ta."

Hoắc An Lăng cúi đầu hôn hôn lên môi đối phương bị hôn đến hơi sưng cười nói: "A Thập càng đẹp mắt, là của ta." Hắn thấy đối phương dường như hơi muốn nói cái gì vội vàng sủng nịch nói:  "Đương nhiên, ta cũng là của chàng."

"Hắc hắc..." Vì vậy Thẩm vương gia đủ hài lòng, vì vậy y dứt khoát mang sức nặng cả người đều đặt ở trên người Hoắc An Lăng: "Vậy, tiểu ca cười một cái cho bổn vương!"

Y vừa nói vừa bên bĩu môi hôn "chụt chụt chụt" không ngừng ở trên mặt Hoắc An Lăng.

Sự thật chứng minh nam nhân là không thể khiêu khích, đặc biệt là ở trong một ngày có ý nghĩa đặc thù như vậy. Cho nên Hoắc An Lăng trực tiếp đỏ mắt đẩy ngã Thẩm vương gia.

Âm thanh dần dần nhỏ lại, vừa mới tiết xong Hoắc An Lăng hôn hôn gương mặt Thẩm vương gia: "Còn được chứ?"

"Ừm... ừm." Thẩm vương gia thở gấp từng ngụm từng ngụm một lát mới có sức lực trả lời Hoắc An Lăng. Nhưng mà cứ như vậy nói chuyện hơi mất sức, y đã cảm nhận được trong cơ thể mình dường như vừa mới có dòng nước nóng chảy ra, cái này làm cho y không khỏi đỏ mặt lên, ngay cả chỗ kia phía sau cũng nhịn không được co một cái.

Vốn dĩ trong vách tràng đã vô cùng trơn trượt nóng ướt làm cho Hoắc An Lăng bị kẹp chặt đến thoải mái vô cùng, cố tình lúc này đột nhiên lại co chặt một cái làm cho bộ phận của Hoắc An Lăng vốn đã không có hoàn toàn mềm xuống lập tức lại cứng lên, hơn nữa còn lớn thêm mấy phần.

Vốn dĩ chỗ kia trong cơ thể đã vô cùng mẫn cảm, giờ phút này bị bộ phận của Hoắc An Lăng biến lớn khẽ chống Thẩm vương gia không khỏi trầm thấp rên rỉ một tiếng, nhưng đã có một luồng cảm giác ngứa ngứa từ chỗ kia dâng lên làm cho y không khỏi lại nghĩ... muốn.

Hoắc An Lăng hôn hôn môi Thẩm vương gia lại ngậm lấy hạt đậu nhỏ nhỏ bị mình trước đó thưởng thức đến sưng đỏ sáng. Hắn dùng đầu lưỡi liếm, dùng hàm răng mài, dùng môi mút. Hai cánh tay ở dưới cũng không rãnh rỗi, một tay vói vào trong miệng Thẩm vương gia phần bắt chước động tác giao hợp ra ra vào vào, một tay đã từ từ vói vào chỗ làm cho mình dục tiên dục tử trước đó, cẩn thận mà nhẹ nhàng dẫn chất lỏng ấm áp từ bên trong ra.

Hai mắt Thẩm vương gia mê ly, không chỉ dùng đầu lưỡi quấn quít lấy ngón tay Hoắc An Lăng còn dùng hàm răng của mình nhẹ khẽ cắn đầu ngón tay Hoắc An Lăng, xoang mũi hừ nhẹ ra tiếng mập mờ lại giàu ý quyến rũ.

Thẩm vương gia cảm giác được đầu lưỡi bị tay của đối phương đùa bỡn, chỗ kia phía sau cũng bị Hoắc An Lăng dùng ngón tay ra ra vào vào, một nụ hoa trước ngực còn bị đối phương hết sức khiêu khích mà chăm sóc nhịn không được vặn vẹo uốn éo thân thể. Lại không nghĩ khẽ động như vậy một khối nóng bỏng cứng rắn phảng phất như đồ sắt chỗ bụng nhỏ làm cho đứng vững.

Thẩm vương gia thậm chí còn cảm thấy lúc đối phương ở gần sát bụng dưới rốn mình rất kiêu ngạo giật hai cái. Sau đó từ đỉnh bài tiết ra một chút đồ vật trơn ướt ra, phía trên... phía trên còn dính chút dịch từ trong vách tràng thân thể của mình...

Nghĩ đến đây Thẩm vương gia toàn thân trên dưới giống như là tôm luộc lập tức đỏ lên. Nhưng mà rõ ràng suy nghĩ vừa rồi là to gan như vậy hơn nữa còn dâm loạn, Thẩm vương gia lại cảm thấy được trong lòng mình khát vọng nhiều hơn. Dường như... dường như có một loại hơi thở xúc động muốn đối phương tất cả đều nhiễm lên mình.

"Chụt" một tiếng, Hoắc An Lăng ngẩng đầu lên nhìn thấy hạt đậu đỏ nhỏ vừa mới bị môi lưỡi của hắn buông tha đã lớn hơn một vòng so với một nửa khác, phía trên còn dính nước bọt sáng lấp lánh, thậm chí có một sợi tơ bạc sáng kia nối đến trên môi Hoắc An Lăng.

Hoắc An Lăng thè lưỡi ra liếm một chút chất lỏng tiến đến giữa cổ Thẩm vương gia khẽ cắn một cái: "Đã đợi không kịp, hửm?"

Cái âm "hửm" cuối kia kéo ra thật dài, âm điệu càng là dịu dàng lưu luyến hoàn toàn không giống với giọng điệu lạnh như băng bình thường của Hoắc An Lăng. Tóm lại là quyến rũ được tiểu vương gia của Thẩm vương gia lập tức cứng ngắc, hơn nữa còn "vui tươi hớn hở" mà thân mật chạm vào đầu tiểu tướng quân của cùng Hoắc An Lăng, hôn "một đầu nước miếng".

"Ưm... ưm, muốn..." Thẩm vương gia chỉ cảm thấy sau khi bị kích thích như vậy toàn thân trên dưới đều giống như bị lửa đốt. Cho dù thần trí vừa mới khôi phục một chút đều biến mất không còn một mảnh, chỉ muốn gần người nam nhân này chút nữa, lại ôm người nam nhân này, lại đem người nam nhân này... tham lam mà "ăn" vào.

"Muốn cái gì?" Hắn nhẹ nhàng búng "tiểu vương gia" một cái, lại nhéo nhéo "đầu" tiểu vương gia. Hoắc An Lăng từ chỗ mình vừa mới khẽ cắn ra dấu vết chập rãi lè lưỡi liếp láp từ dưới lên trên.

"Muốn... muốn A Lăng..." Chỗ cổ yếu ớt nhất lộ ra ra làm cho thân thể Thẩm vương gia không khỏi hơi rung rung lên, hai tay có thể hoạt động cũng bất tri bất giác bỏ xuống vươn tay muốn làm cho tiểu vương gia của mình thoải mái.

"Muốn ta cái gì?" Hoắc An Lăng rất ác liệt rút ngón tay mình ở trong cơ thể người yêu ra, cũng không để ý chất lỏng phía trên trực tiếp một cái bắt được hai tay của đối phương không làm cho đối phương đụng phải tiểu vương gia "tinh thần vô cùng phấn chấn" kia, chỉ dùng tiểu tướng quân của mình một cái lại một cái nhẹ nhàng đụng phải "đầu" tiểu vương gia.

"Ô... muốn A Lăng cho ta..." Động tác của Thẩm vương gia bị giam cầm, chỗ nửa người dưới mẫn cảm lại bị Hoắc An Lăng khi dễ như vậy đều sắp khóc, cố tình chỗ trước đó Hoắc An Lăng rút ngón tay ra giờ phút này lại trống rỗng, cả người đều sắp hỏng: "A Lăng phải cho A Thập thoải mái..."

Nói xong Thẩm vương gia cũng không để ý Hoắc An Lăng đang làm cái gì dứt khoát giãy giụa thân thể lấy vật nóng bỏng cứng rắn kia nhét vào. Sau đó thỏa mãn thở dài, tiếp theo bắt đầu tự phát mà đem tiểu vương gia còn chưa có được thư giải ưỡn một cái đánh tới dưới bụng rắn chắc của mà Hoắc An Lăng.

"..." Không được lại chơi tiếp tục mình muốn trước để máu mũi rơi vãi trong đêm tân hôn! Hoắc An Lăng ôm toàn bộ Thẩm vương gia vào trong ngực, sau đó chợt xoay người làm cho đối phương nằm sấp ở trên người mình, bắt đầu vội vàng động eo đến...

* * *

Rạng sáng ngày hôm sau, ước chừng là giờ tỵ thì Hoắc An Lăng tỉnh, sau đó hắn cúi đầu nhìn người trong ngực nquả nhiên còn chưa có tỉnh...

Khụ khụ, mặc dù trong phương diện này phần lớn đều là trách nhiệm của hắn. Nhưng mà ngày đại hỉ người yêu trong ngực dù thế nào cũng khó có khả năng bình tĩnh đúng không?

Hoắc An Lăng nhìn nhìn sắc trời bên ngoài nghĩ đến đối phương từ buổi tối hôm qua cũng chỉ ăn hết một miếng bánh ngọt đậu thúy ngọc, hắn cẩn thận dịch chuyển cánh tay Thẩm vương gia quấn ở trên lưng mình và chân dài quấn ở trên đùi mình. Hắn mặc y phục vào xuống giường ra ngoài, không gian bên ngoài cũng là rất lớn. Hắn múc cháo và canh hầm hạ nhân từ sớm đã chuẩn bị xong ở trên bếp lửa ra, sau đó mới mở tủ y phục ra lấy một cái áo khoác màu đỏ dày ở bên trong ra trở về bao người rồi ôm lấy.

Động tác của hắn rất nhẹ, Thẩm vương gia lại đối với hơi thở của hắn rất quen thuộc, vì vậy toàn bộ quá trình đều không có tỉnh.

Chỉ là bị giằng co quá lâu cái mũi Thẩm vương gia ngửi được mùi hương thức ăn vẫn là tự nhiên mà đói tỉnh. Nhưng mà y thật sự là mở mắt không ra, cho nên đã dứt khoát mơ mơ màng màng cắn một cái ở trên lồng ngực Hoắc An Lăng. Sau khi đã cắn xong còn ghét bỏ người ta vị không ngon: "Thịt A Lăng cứng thật đó, một chút cũng không dễ ăn."

Hoắc An Lăng dở khóc dở cười nhìn người yêu bị hắn chiều còn muốn ấu trĩ hơn bánh bao nhỏ Kiều Niên: "Ta đi lấy món ngon cho chàng ăn nha?"

Thẩm vương gia ngoan ngoãn gật đầu, sau đó muốn ngồi xuống ở trong ngực Hoắc An Lăng, kết quả vừa mới động đã cứng lại, rầm rì mềm nhũn ở trong ngực Hoắc An Lăng: "Eo đau..."

Hoắc An Lăng nghe nói như thế da mặt dày cũng đỏ lên —— chuyện này đại khái buổi tối hôm qua hắn một hơi làm bảy lần, bề ngoài giống như thật sự là có chút quá... khụ khụ.