Sủng Phu

Chương 61: Cơ hội




Editor: demcodon

Thẩm vương gia thậm chí ngay cả hạt dưa đậu phộng trái cây gì vốn đặt ở trong tay cũng đều quên ăn.

Hoắc An Lăng nhìn Thẩm vương gia đắm chìm vào trong tình tiết câu chuyện cảm thấy dáng vẻ đối phương giống như đúc với dáng vẻ A Thập trong trí nhớ lần đó nhìn thấy xiếc ảo thuật mà vui vẻ hưng phấn.

Quả nhiên là đây rồi, mình không thể từ bỏ được. Nghĩ như vậy tâm tình Hoắc An Lăng càng phát thêm tốt lên, hắn tách từng hạt từng hạt dưa sau đó để vào trong bàn sạch sẽ trắng như sứ gần tầm tay của Thẩm vương gia. Về phần múa rối gì đó, xin lỗi, hắn bị các loại máy tính kỹ năng đặc biệt cùng với các loại Hollywood ở xã hội hiện đại "hun đúc" qua làm cho hắn đối với loại vật này thật sự là không nhấc nổi bao nhiêu hứng thú. 

Mặc dù đây cũng là một loại trong nhiều văn hóa. Nhưng mà người trong lòng trước mắt thì cái gì cũng phải đứng sang một bên.

Quả nhiên điều đầu tiên gãi đứng chỗ ngứa là rất hữu dụng. Hoắc An Lăng nhìn Thẩm vương gia không phát giác gì mà thò tay vào trong đĩa bóc hạt đưa đã tách xong ăn cảm thấy trong lòng vui thích —— tên Sư Khanh này còn có lúc dùng được nhỉ. Quyết định, lần sau gặp lại tên Sư Khanh kia thấy dáng vẻ đau lưng kia không cười nhạo gã là được.

Hoắc An Lăng ở bên này vui rạo rực cũng không biết Thẩm vương gia mặc dù phần lớn tâm tư đều ở đặt ở trên màn biểu diễn múa rối, nhưng trên thực tế cũng có một phần nhỏ đang chú ý hắn —— dù sao, dù sao người này là "phu quân" của mình trong trí nhớ. Mặc dù không có nhớ lại tình cảm, nhưng mà những ký ức vụn vặt kia vẫn là làm cho người rất không có ý tứ.

Hơn nữa lúc nhìn thấy Hoắc An Lăng hoàn toàn không chú ý biểu diễn trên sân khấu chỉ chuyên tâm tách hạt dưa hạt thông cho mình thì Thẩm vương gia không phải không thừa nhận mình kỳ thật cũng bị hành động này của đối phương làm cho không có vài phần tâm tư đặt ở hí kịch trên sân khấu.

Nam nhân nghiêm túc soái nhất! Nam nhân nghiêm túc tách hạt dưa... cũng rất tuấn tú! Hơn nữa còn là tách cho mình đấy! Thẩm vương gia chỉ cảm thấy trong lòng có một người nhỏ đang không ngừng lăn qua lộn lại.

Hoắc An Lăng sở dĩ kêu Mặc Thủ làm một ít cơ quan trong con rối hình người, hơn nữa còn cố ý làm hình thù kỳ quái, chủ yếu nhất cũng là bởi vì câu chuyện này rất dài, rất dài. Hơn nữa Hoắc An Lăng bỏ thêm mấy câu chuyện thần thoại Bàn Cổ khai thiên lập địa, Nữ Oa tạo người, càng là làm cho những hí kịch này hoàn toàn diễn xong thì phải mất rất nhiều thời gian.

Hắc hắc, cứ như vậyThẩm vương gia bị những câu chuyện này mê hoặc, không thể không đi vài chuyến đến phủ tướng quân, sau đó hai người nhân cơ hội phát triển cảm tình sao?

Sự thật chính như Hoắc An Lăng suy nghĩ. Sau khi một bộ diễn xong thì quan hệ giữa Hoắc An Lăng và Thẩm vương gia đã kéo gần lại không ít, đặc biệt là ngày đó sau khi xem xong hí kịch ở chỗ Hoắc An Lăng thì mang tất cả con rối hình người đều đưa cho Thẩm vương gia, càng làm cho đối phương vui vô cùng.

Phải biết rằng, ngoại trừ tình tiết câu chuyện thì mấy con rối này chế tác tinh xảo cũng là rất làm cho Thẩm vương gia yêu thích.

Trong lòng Hoắc An Lăng âm thầm gật đầu —— hắn sớm đã biết rõ A Thập yêu thích những đồ chơi nhỏ kia mà.

Bất quá vì phòng ngừa sơ ý bị thương, những con hình người này là không thể phun lửa phun nước. Sau khi Mặc Thủ dựa theo yêu cầu của Hoắc An Lăng thay đổi chỉ cần vặn vặn dây cót kẹp ở trên đầu gỗ kia vẫn có thể làm các loại động tác bổ chém.

Mà nhân cơ hội Hoắc An Lăng lại đưa lời mời ra ngoài cùng chơi thu ngắm gió.

Lúc nghe Hoắc An Lăng mời thì Thẩm vương gia không chút do dự đã đồng ý, đôi mắt cũng không chớp nhìn khi con rối tốt nhất vặn dây cót thì chân Na Tra giẫm Phong Hỏa Luân bôi thành màu đỏ vàng bay tới bay lui ở trên mặt bàn (kỳ thật giống như là giẫm phải giày trượt băng chạy tới chạy lui), nhưng ngón tay giấu ở trong tay áo sớm cũng bởi vì khẩn trương mà có chút buộc chặc, thậm chí làn da giấu ở dưới cổ áo có chút cao cũng có chút nổi lên hồng nhạt.

Hoắc An Lăng cũng cao hứng, quả thật rất cao hứng, chờ vui vẻ mà tiễn bước Thẩm vương gia xoay người đã kêu hủy đi động lực cánh tam giác để vào mình đã vẽ ra thời gian trước đó đưa cho Mặc Thủ một bộ —— đối với loại người yêu thích nghiên cứu chính là tuyệt đối là thứ tốt, cũng không uổng phí Mặc vất vất vả vả làm nhiều con rối cơ quan như vậy.

Hoắc An Lăng nhìn Mặc Thủ cầm bản vẽ cất vào trong ngực đã vội vội vàng vàng rời đi chuẩn bị khởi công lại chạy đi phòng bếp —— muốn bắt lấy tim nam nhân phải bắt được dạ dày của nam nhân, đây chính là đạo lý từ cổ chí kim không thay đổi.

* * *

Thẩm vương gia cũng không biết Hoắc An Lăng đã hấp tấp chuẩn bị đi chơi thu hai ngày sau. Sau khi trở lại vương phủ đã không thể chờ đợi được mà kêu người bày ra một hộp gỗ con rối hình người, một đám để trên mặt đất đã vặn dây cót, nhìn những con rối hình người kia trái phải lắc lư hoặc là cánh tay trên dưới múa may làm động tác bổ chém, toàn bộ giống như dáng vẻ trẻ con một tuổi.

Lúc Bội Ngọc tiến vào thì nhìn thấy chính là Thẩm vương gia nửa nằm ở trên giường nệm, ánh mắt nhìn vào một điểm trong hư không, trên mặt treo nụ cười rất ấm áp.

Cẩn thận xem xét con rối hình người trên mặt bàn rõ ràng đang tự mình động, Bội Ngọc che lại miệng mình kêu lên nho nhỏ —— Hoắc tướng quân này cũng thật lợi hại, còn có thể làm ra món đồ chơi nhỏ thần kỳ đến như vậy.

"Bội Ngọc, ngươi đến đây lúc nào?" Thẩm vương gia vừa mới ngẩn người kết thúc, lúc quay đầu lại đã chú ý bóng dáng Bội Ngọc.

"Nô tỳ đến rồi cũng một lát rồi, cũng không biết Vương gia ngài đang suy nghĩ chuyện gì lại tập trung như vậy." Bội Ngọc nói xong muốn buông điểm tâm nhỏ trong tay xuống, lại nhìn thấy con rối nhỏ đầy trên bàn không biết để chỗ nào.

"... Ta nào có ngẩn người, cái này, điểm tâm cũng không cần, hôm nay ta ăn rất nhiều." Lúc nói xong lời cuối cùng thì Thẩm vương gia có chút xấu hổ —— nói như vậy mình giống như đồ tham ăn à?

"Xem ra nô tỳ phải kêu người đi đến chỗ Hoắc tướng quân học thôi, bằng không ngài đều ghét bỏ điểm tâm quý phủ không thể ăn, chính là sẽ làm cho bọn nô tỳ cảm thấy thất trách." Bội Ngọc có chút trêu ghẹo nói. Trong khoảng thời gian này, trên cơ bản mỗi lần từ phủ tướng quân trở về thì Vương gia đều nói mình ăn no rồi, làm hại mọi người ở trong phòng bếp lo lắng có phải tay nghề của bọn họ bị giảm xuống hay không, cho nên làm hại điểm tâm quý phủ nhà mình đều không vào miệng Vương gia.

Chậc chậc, xem ra Vương gia đã được "ăn" đến gắt gao rồi!

Thật không nghĩ tới, kỳ thật hấp dẫn Thẩm vương gia cũng không phải món ăn phủ tướng quân, cũng không phải kịch múa rối phủ tướng quân, mà là hưởng thụ thời gian với Hoắc An Lăng.

Hoắc An Lăng vẫn cảm thấy sở dĩ hắn sẽ lo được lo mất như thế cũng là bởi vì hắn hiểu rõ A Thập lại không đủ hiểu rõ Thẩm vương gia. Hắn có học qua một thời gian ngắn về kiến thức tâm lý con người, biết rõ trên đời này người với người là không thể vĩnh viễn đều có thể hiểu đối phương. Cho nên, người sống chính là phải không ngừng đi hiểu đối phương thì sống mới có ý nghĩa.

Mà muốn câu thông, chủ yếu nhất nên là dùng lời nói trao đổi. Cho nên, sau khi tim Thẩm vương gia đang dần dần mở ra một đường nhỏ thì Hoắc An Lăng giống như là một con cá trạch trơn chui đi vào.

Mặc dù Hoắc An Lăng thoạt nhìn mặt than, theo đuổi người cũng không có kỹ thuật, nhưng mà nếu như nghiêm túc thì thành thật lại càng dễ đả động người. 

Cho nên, mặc dù Thẩm vương gia còn chưa nhớ tới mình đã từng vô cùng không muốn xa rời Hoắc An Lăng, nhưng lại thật lòng động lòng với người nam nhân này. Chỉ là, Thẩm vương gia cho tới bây giờ cho rằng mình chỉ cảm thấy hứng thú với nữ tử, Vương phi trong tưởng tượng cũng là nữ nhân mà không phải người nam nhân; hơn nữa hành động của Cửu Tranh làm cho y có cảm tình với nam nhân trước đó càng là không thích. Đột nhiên phát hiện mình động lòng với một người nam nhân, mặc dù người nam nhân này đã từng thành thân với mình khi mất trí nhớ, hơn nữa thương yêu mình. Nhưng mà khi khôi phục ký ức và thân phận Thẩm vương gia vẫn là không thả ra.

Bởi vì mặc dù chính hắn thừa nhận A Thập chính là mình, mình chính là A Thập. Nhưng mà khó giữ được đối phương sẽ không nghĩ như vậy, đặc biệt là ở dưới tình huống không thể khôi phục lại ký ức của mình. Thẩm vương gia càng là cảm thấy mình không thể như trước để cho đối phương nhìn ra. Tốt nhất, ưm, tốt nhất làm cho người kia thích mình bây giờ —— đối với trình tự này trước sau Thẩm vương gia chính là vô cùng để ý.

* * *

Tháng mười, hương cây quế đỏ bay phất phới, cây phong đỏ khắp núi.

Cố tình Thẩm vương gia cảm thấy không rất cao hứng. Quả thật dọc theo đường đi, mãi cho đến khi ăn cơm trưa thì y đều là rất vui vẻ đấy, đặc biệt là nhìn thấy Hoắc An Lăng mang theo cánh gà trong hộp cơm gỗ trong sáu tầng kia, trong bốn tầng tất cả đều là món ngon khác nhau. Mình không phải chưa ăn qua món mới lạ như: mật tuyết, đơn lung kim nhũ xốp giòn, tôm nướng ánh sáng, bạch long diệu, da dê chỉ nhị, quá môn xuân, vân vân..., càng làm cho Thẩm vương gia ẩn tính tham ăn vui mừng không thôi.

Phải biết rằng, thân là Vương gia chính mà không thể có ăn quá nhiều đồ vặt yêu thích, bằng không cũng rất dễ dàng bị người bắt được nhược điểm dùng thủ đoạn ở trên thức ăn. Cho nên, cho dù là Cửu Tranh cũng không biết rõ Thẩm vương gia thoạt nhìn một nhân vật thanh thanh đạm đạm ưu nhã, nhưng trên thực tế là người rất thích ăn ngọt, thịt như vậy.

Hoắc An Lăng sống chung một năm với A Thập tự nhiên biết rõ A Thập mặc dù không kén ăn, nhưng mà đối với điểm tâm ngọt và các loại thịt càng thêm thiên vị. Cho nên trên thức ăn này tự nhiên cũng là bỏ kỹ thuật, hơn nữa một bình rượu vài ngọt ngây đảm bảo làm cho đối phương chóng mặt vui sướng.

Đương nhiên, Hoắc An Lăng không thừa nhận hắn cũng muốn dùng số lượng thức ăn nhiều này nghĩ cách làm Thẩm vương gia ăn đến mập mạp. Cho ăn cái gì ngon để mập... hắn tuyệt đối không có ý nghĩ này!

Đại khái là trời cao nhìn thấy Thẩm vương gia trong khoảng thời gian này bị người cho ăn ngon uống tốt còn thời gian bị ăn nhìn không được, muốn đánh cho y tỉnh táo một chút miễn cho bị ăn ngay cả cặn bã cũng đều không thừa. Cho nên khi Thẩm vương gia ăn uống no đủ thảnh thơi đi tản bộ tiêu cơm, trên mặt đất lá phong đỏ rụng phủ kín thì không cẩn thận giẫm phải một cục đá tròn vo trốn ở dưới lá rụng —— trật chân.

Gương mặt Thẩm vương gia đau khổ ghé vào trên lưng Hoắc An Lăng, chỉ hận không thể đem toàn bộ cái đầu đều rút vào trong y phục —— quá mất mặt, thật sự là quá mất mặt.

Hoắc An Lăng ngược lại không biết là có chuyện gì, hai tay thành thành thật thật mà kéo lấy mông đối phương, trong lòng mở ra tính toán. Ngoại trừ đau lòng chuyện đối phương trật chân, trong lòng của hắn còn có chút mừng thầm —— có lẽ, như vậy có lý do giữ đối phương lại.

Trải qua kiểm tra, Thẩm vương gia chỉ là bị trật chân, cũng không có thương tổn đến gân cốt, chỉ cần dùng rượu thuốc xoa xoa hai ngày, đợi giảm sưng xuống thì tốt rồi.

Hoắc An Lăng tuy là vội vàng cõng người về phủ, nhưng mời đại phu thường xuyên qua lại hao tốn không ít thời gian. Trời thu sắc trời vừa nhanh tối, hắn thấy sắc trời đã tối lợi dụng lúc này lấy lý do bị thương chân không thể đi loạn mời Thẩm vương gia ở lại quý phủ.

Thẩm vương gia nghe xong cũng không biết nghĩ như thế nào đuổi Mạc Ngôn trở về vương phủ thông báo một tiếng, sau đó thoải mái mà ở lại.

Lúc này, ác quỷ trong lòng hai người Hoắc An Lăng và Thẩm vương gia đều nhảy một cái, đều nghĩ đến: "thừa dịp cơ hội lần này ta nếu như vậy như vậy lại như vậy như vậy, hắc hắc hắc hắc..."