Editor: demcodon
Người tới chính là Kỷ phu tử.
Không muốn đi hỏi vì sao đối phương còn sống.
Không muốn đi hỏi vì sao đối phương lại xuất hiện ở chỗ này.
Không muốn biết vì sao đối phương có thể không hề trở ngại mà ra vào phủ Thừa tướng của mình.
Trong chớp mắt Cửu Tranh nhìn thấy Kỷ phu tử ánh mắt có một tia bừng tỉnh. Chờ đến lúc khóe mắt hắn liếc qua nhìn thấy bóng dáng nhạt nhẽo của đối phương chiếu trên mặt đất kia thì trong lòng có chút bừng tỉnh đã tan thành mây khói, tất cả đều hóa thành oán hận với người trước mắt. Thậm chí là ý hận hung ác tuyệt tình.
Cửu Tranh giương mắt, đôi môi nhếch lên một độ cong lạnh lẽo xấu xa: "A, nhìn một chút đây là ai? Nếu không phải nhìn thấy bóng dáng của ngươi ta còn tưởng rằng là cô hồn dã quỷ nào đó đến đây lấy mạng chứ. Bất quá, đây không phải là "địa ngục không cửa ngươi muốn thì đến" đâu? Nếu như lần trước phái người không thể giết ngươi thì lần này cho ngươi chết trong tay ta cũng giống như vậy!"
Nói xong hắn rút một thanh dao găm sắc bén ở dưới gối đầu của mình ra, cổ tay khẽ đảo lập tức đâm về phía lồng ngực của đối phương.
Nhưng Cửu Tranh quên hắn bây giờ còn bị thương. Bởi vậy, hắn không có biện pháp tung tăng nhảy nhót, chỉ có thể bệnh tật nằm lỳ ở trên giường, sắc mặt tái nhợt được không có một chút máu, ngay cả bờ môi cũng là trắng bệch, lại càng không cần phải nói làm ra động tác gì lớn.
Cho nên Cửu Tranh khẽ động người từ tim phổi ngực truyền tới đau đớn làm cho thân thể hắn mềm nhũn, dao găm trong tay "leng keng" một tiếng rơi xuống đất, mồ hôi lạnh giọt lớn giọt lớn từ thái dương và mũi chảy ra.
"Ngươi đừng... đừng chạm vào ta, ngươi cái tên ghê tởm này!" Cửu Tranh mặc dù cánh tay không có bao nhiêu sức lực, nhưng lại hung hăng hất tay Kỷ phu tử ra.
Nếu lúc trước muốn bứt ra mà đi, vậy thì vĩnh viễn không gặp mặt mới tốt, sao lại còn làm bộ làm tịch như thế? Cửu Tranh không tin lúc mình thiếu chút nữa giết y mà về sau y còn có thể không hề khúc mắc với mình.
Hừ, người này biết bưng một gương mặt dịu dàng làm một chút chuyện vì tư lợi!
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Kỷ phu tử mặt không có biểu cảm tình trong lòng Cửu Tranh vẫn là co rúm lại một chút, nhưng lập tức dùng một loại giọng điệu mỉa mai nói: "Ta cho rằng ngươi đã sớm chết rồi, không nghĩ tới mạng ngươi lớn như vậy, lại có thể sống sót từ trong sát thủ ta phái đi. Đáng tiếc vừa rồi không có đâm được ngươi một dao, dao găm ở đàng kia, hoặc là ngươi bây giờ tự nhặt lên lau cổ của ta, hoặc là ngươi tự chờ đến bước vào quỷ môn quan đi!"
Kỷ phu tử nghe được lời nói ác độc của Cửu Tranh mặt dù trên mặt vẫn không có thay đổi, nhưng tay hắn lại sớm đã gắt gao nắm chặt thành nắm tay, không nhìn đến đau đớn của mình trong cặp mắt của Cửu Tranh: "Nhiều năm không gặp, Tranh Nhi, ngươi đã thay đổi."
"Đừng kêu ta ghê tởm như vậy, ta đường đường là Thừa tướng nước Cảnh, là loại người ti tiện như ngươi sao có thể gọi như thế?" Mặc dù ngực ẩn ẩn đau, thậm chí có thể cảm giác miệng vết thương vốn sắp lành thì lần nữa nứt ra. Nhưng Cửu Tranh lại không có tâm tư đi quan tâm, chỉ hận hiện tại ngoài khả năng cũng muốn dùng lời nói đâm chết y: "Thay đổi? Đó cũng là lỗi của ngươi! Là ngươi giết chết tên ngây thơ đến ngốc nghếch kia!"
Cửu Tranh thấy thân thể Kỷ phu tử rất rõ ràng mà lung lay hai cái, trong lòng tỏa ra khắp nơi một luồng khoái chí biến thái. Hắn nghiêm mặt, giương giọng kêu lên: "Người đâu! Đều chết hết rồi đúng không? Phủ Thừa tướng là mèo chó đồ vật ti tiện nào cũng có thể đi vào sao? Đuổi ra cho ta ——!"
* * *
Mặc dù Hoắc An Lăng thỉnh thoảng muốn đến thăm viếng phủ Thẩm vương một chút. Nhưng mà từ chuyện đêm hôm đó... chính xác là chuyện sau khi bị Tam Mao cắt đứt thì giữa Hoắc An Lăng và Thẩm vương gia có một bầu không khí vi diệu.
Hoắc An Lăng là nghĩ đối phương cũng không phải thờ ơ, như vậy kế hoạch mình ôm được người yêu nói không chừng có thể sớm thực hiện, bởi vậy xoa tay rất nhiệt tình.
Mà Thẩm vương gia còn lại là cảm thấy đêm hôm đó mình lại nhớ đến Hoắc An Lăng kia... Nhất định là cử chỉ điên rồ này của mình tuyệt đối không phải chuyện y có khả năng làm được! Nhưng mà, một phía y lại không khống chế nổi mình muốn tiếp cận Hoắc An Lăng, hưởng thụ sự quan tâm của Hoắc An Lăng với y.
Đối với chuyện này Tam Mao bị Hoắc An Lăng ghi hận chuyện tốt bị cắt đứt mà bị đề nghị phải vận động nhiều giảm béo, không thể không cùng đám quân khuyển kia quậy chung một chỗ, mỗi ngày phải thao luyện bày tỏ rất đau khổ —— chuyện này có gì phải do dự chứ? Loài người ngu xuẩn, nhào tới chẳng phải giải quyết tất cả sao gâu gâu gâu ô! Phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành mà! Cho nên không được liên lụy người vô tội đáng thương sủng vật nhỏ à nha ngao ngao ngao ô!
Bất quá Hoắc An Lăng cũng phát hiện mình cũng không thể đến phủ Thẩm vương quá nhiều lần. Dù sao ở dưới một chức Tướng quân, lại còn vừa mới tấn chức, cũng không có bối cảnh Tướng quân, thường xuyên ra vào vương phủ nhất định sẽ mang đến phiền phức cho đối phương.
Suy nghĩ một chút như vậy Hoắc An Lăng đã kêu người đi nghe ngóng bình thường Thẩm vương gia thích đi đến chỗ nào —— ngẫu nhiên gặp được gì đó, kỳ thật nghe cũng rất không tệ không phải sao?
Khụ khụ, phải thông cảm cho con đường nam nhân đau khổ theo đuổi thê gánh thì nặng mà đường thì xa.
Hoắc An Lăng từ sớm đã thức dậy, sau khi ở trong sân luyện võ một lúc thì tắm rửa, vừa mới bước ra cửa phòng chợt nghe quản gia nói Thẩm vương gia đã đến.
Trong lòng vui vẻ hắn loạn xạ tùy ý lau khô tóc còn dính nước, sau đó dùng dây cột một nhúm tóc sải bước đi đến phòng khách. Sau đó hắn đã nhìn thấy Thẩm vương gia đang ở trong nắng sớm nhẹ nhàng chậm chạp thưởng thức trà.
Y vẫn là như vậy. Hoắc An Lăng cảm thấy đối phương vẫn như cũ làm cho mình yêu thích, nhưng mà còn tìm không thấy loại đồ vật làm cho trái tim rung động. Giống như hắn từng ở trên người A Thập cảm nhận được, còn có lần trước cho rằng đối phương sẽ hôn lên môi mình.
Loại cảm giác này có chút đáng sợ, không có loại cảm giác khắc cốt yêu say đắm, chẳng lẽ mình thật sự muốn từ bỏ sao? Không, không đúng, mặc dù y hiện tại còn chưa có tình cảm như A Thập, nhưng mà không thể phủ nhận chính là y đã từng là A Thập. Bản tính một người cho dù mất trí nhớ cũng không có khả năng thay đổi nhiều như vậy.
Hoắc An Lăng, mi phải có lòng tin với bản thân mình. Hoắc An Lăng cổ vũ cho mình một chút cười đến nghênh đón.
Mặc Thủ bên cạnh hắn trông thấy lão đại nhà mình cười thiếu chút nữa không có đưa đồ vật trong tay làm rớt vỡ thành hai mảnh ―― trời muốn đổ mưa lớn xuống sao? Lão đại lại có thể biết cười? Hắn nhất định là hôm nay cách trợn mắt không đúng!
"Nhanh, đi chuẩn bị. Nếu biểu hiện không tốt thì ngươi tự chạy một trăm vòng quanh kinh thành cho đến hoàng hôn." Hoắc An Lăng giơ một ngón tay đá Mặc Thủ đi, sau đó quay đầu nhìn Thẩm vương gia: "Ngươi đã đến rồi."
Nói thật, xét thấy dưới tình huống Hoắc An Lăng hiện tại dường như mỗi ngày đều phải tới tìm y đưa tin một lần, Thẩm vương gia đã có chút quen với cuộc sống như vậy. Nhưng mà hai ngày trước Hoắc An Lăng đột nhiên không có tin tức, không chỉ không đến phủ Thẩm vương hơn nữa ngay cả tin tức cũng không có truyền đến. Thẩm vương gia mặc dù suy nghĩ tới đi nghe ngóng một chút xem Hoắc An Lăng vì sao không có tới, nhưng mà trong lòng thuộc tính ngạo kiều lại làm cho y bỏ đi ý nghĩ này —— hừ, cảm thấy giống như mình rất hy vọng hắn đến tìm mình vậy!
Mà đêm qua đột nhiên nhận được thiệp mời từ phủ tướng quân đưa tới thì y cũng không có cách nào bỏ qua vui sướng trong lòng mình và một chút lửa giận —— nếu chuyện gì cũn không có, tại sao đột nhiên có một ngày không đến chứ? Hừ, cho là mình dễ đuổi như vậy à?
Mặc dù trong lòng tức giận nghĩ đến nhưng Thẩm vương gia vẫn là nhận tấm thiệp mời kia. Sau đó sáng ngày hôm sau, sau khi dùng xong điểm tâm thì ra vẻ bình tĩnh dẫn Mạc Ngôn đi đến phủ tướng quân.
Sau khi đến phủ tướng quân, Thẩm vương gia còn cho mình đi tới quân doanh. Một đám người tất cả đều một bản mặt, sống lưng thẳng tắp, thậm chí ngay cả thị nữ đi đường cũng uy vũ oai phong. Y đưa mắt xem xét, tất cả đều là hán tử và nữ hán, loại sinh vật nữ tử mềm mại căn bản là không tồn tại!
Nhưng mà không biết như thế nào Thẩm vương gia ngược lại nhẹ nhàng thở ra —— bên cạnh Hoắc An Lăng không có cô nương xinh đẹp hoặc là bọn tiểu tử tuấn tú gì đó, không khí quỷ dị làm cho Thẩm vương gia không có uống được vị dấm chua nào đó.
Thẩm vương gia nhìn xem gã sai vặt bưng trà lên được nghiêm chỉnh huấn luyện rời đi, vừa đánh giá hoàn cảnh chung quanh vừa chờ Hoắc An Lăng.
Không đến khoảng một chén trà nhỏ Hoắc An Lăng đã chạy đến. Đại khái là ở trong quý phủ của mình nên Hoắc An Lăng mặc áo dài màu xanh đen, tóc đen kịt cũng bị dây cột tóc màu đen cột lỏng loẹt ở sau ót, trên mặt treo nụ cười nhạt nhẽo lại chân thật, cả người thoạt nhìn không có "sắc bén" và không thể tiếp cận như trước kia, ngược lại lộ ra một luồng phong lưu phóng khoáng.
Đó, chuyện đó, Thẩm vương gia tuyệt đối không thừa nhận lúc mình lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Hoắc An Lăng thì trái tim không biết cố gắng mà nhảy vài cái "thình thịch thình thịch"! Hơn nữa y cũng tuyệt đối không có quan sát được Hoắc An Lăng sở dĩ cột tóc lỏng loẹt là vì tóc của hắn còn chưa có lau khô hẳn.
Đáng giận, loại dáng vẻ tóc hơi ẩm ướt này mới không gợi cảm đâu, một chút cũng không, hừ!
Hai người lòng mang quỷ giữ lễ phép mỉm cười cùng nhau hàn huyên vài câu, sau đó tương đối im lặng. Có chút xấu hổ!
Hoắc An Lăng nghĩ chính là: hiện tại lúc này nên làm cái gì bây giờ? Mình nghe được tin tức đã vội vàng chạy tới, dáng vẻ này có thể bị y cho rằng lôi thôi lếch thếch hay không? Đúng rồi, đúng rồi, quý phủ mình bố trí không biết y có thích hay không?... A a a thật sự là quá rối rắm mà —— quỳ cầu bí kíp tán gái!
Thẩm vương gia nghĩ chính là: nếu đã mời mình qua phủ rồi, nhưng mà hắn đối với ta vì sao lạnh nhạt như vậy? Đáng giận, nếu cho rằng ta không phải thằng ngốc A Thập kia không cách nào có thiện cảm thì cả ngày dây dưa lấy ta làm gì?
Cũng may hai người yên lặng thời gian không có bao lâu, quản gia nện bước chân ngay ngắn đi tới giải vây: "Báo cáo chủ nhân, tiên sinh Mặc Thủ nói hắn đã chuẩn bị xong tất cả!"
Trong lòng Hoắc An Lăng nhẹ nhàng thở ra, treo lên nụ cười: "Đã nói như vậy, chúng ta đi xem thôi, mời."
Biểu diễn múa rối ở nước Cảnh cũng không nhiều, nhưng cũng không phải là không có. Hoắc An Lăng sau khi biết Thẩm vương gia là một phần nhỏ người thích múa rối trong nước Cảnh đã kêu Mặc Thủ dùng cơ quan thuật lô hỏa thuần thanh* của gã chế tạo ra một ít con rối hình người so với bình thường càng thêm linh hoạt rất thật —— nói thí dụ như con có ba con mắt, nói thí dụ như có cánh, thí dụ như đè cái nút xuống sẽ xuất hiện ba đầu sáu tay, vv...
(*Lô hỏa thuần thanh: người luyện đan cần tay nghề rất cao mới có để chỉnh lửa thành màu xanh. Miêu taả những kẻ có kỹ thuật cực kỳ điêu luyện trong một lĩnh vực nào đó.)
Đúng vậy, Hoắc An Lăng để cho Mặc Thủ mang theo những đám hình người này đi diễn múa rối chính là.
Hơn nữa vì rất thật, Hoắc An Lăng còn kêu Mặc Thủ tiến hành thay đổi cơ quan những đám hình người kia —— tỷ như đánh phun lửa sét gì đó. Mặc dù không thể thật sự xuất hiện dáng vẻ kia nhưng mà cũng có thể làm ra được hiệu quả đó.
Quả nhiên, Thẩm vương gia đã bị những con rối hình người mới lạ này và tình tiết câu chuyện phập phồng thoải mái tràn đầy thần bí biểu diễn hoàn toàn hấp dẫn, ngay cả mắt cũng không chớp mà nhìn xem trên sân khấu, khi thì khẩn trương khi thì sung sướng.