Sủng Phu

Chương 56: Điên cuồng




Editor: demcodon

Nói thật lúc Thẩm vương gia nhào lên thì Hoắc An Lăng đã ngây ngẩn cả người. Mà khi Thẩm vương gia không chút do dự kéo ra vạt áo của mình thì hắn càng là toàn thân từng lỗ chân lông đều cứng ngắc lại. Về phần thân thể của hắn kỳ thật có chút hưng phấn nhỏ gì đó hắn mới sẽ không nói đâu.

Mà lúc Thẩm vương gia nhìn thấy sợi dây chuyền kia thì càng là ngu ngơ ngay tại chỗ —— cái này không phải giống như đúc sợi của mình đấy sao? Đúng, đúng rồi, Sư Khanh nói đây là tín vật đính ước của Hoắc An Lăng...

Đột nhiên lỗ tai của Thẩm vương gia đỏ lên, cũng may bởi vì có rất nhiều người đều uống rượu say cho nên cũng không có ai chú ý tới khác thường của y.

Ngược lại là Sư Khanh bị động tác đẩy một cái sang một bên của Thẩm vương gia như vậy làm cho hắn có chút tỉnh táo. Hắn dựa ở trên người Nghiêm Tín Vũ  làm đệm cho mình chớp mắt một cái, lại chớp mắt một cái, sau đó mới chậm rãi nói: "... Chuyện này, đệ không biết là hiện tại hai tư thế của Thẩm vương gia và Hoắc An Lăng có chút...?"

Nghiêm Tín Vũ vươn tay bịt đôi mắt của Sư Khanh lại: "... Sẽ đau mắt hột."

"..." Nè nè nè, cái tư thế này của các ngươi cũng thật chói muốn mù con mắt mọi người biết không hả? 

"Thứ này... hừ, thứ này một chút cũng không giống tín vật đính ước!" Cảm nhận được tay phải mình chống vào dù cho cách khôi giáp không tính mỏng mềm cũng có thể cảm nhận được tim đập mạnh dưới thân người cường tráng này. Thẩm vương gia hơi lắp bắp nói, sau đó vừa dùng một chút sức rời khỏi từ trong ngực của Hoắc An Lăng.

Mọi người thấy hai người khôi phục tư thế cũ, trước đó không cẩn thận trông thấy vội vàng đem đôi mắt của mình rơi xuống đất an toàn mang về. Sau đó nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên nói thì nhao nhao...

Khụ khụ, mặc dù khóe mắt Thẩm vương gia vẫn có chút thỉnh thoảng liếc qua phía Hoắc An Lăng, nhiều chuyện trong lòng cũng hừng hực thiêu đốt —— ai nói nam nhân không biết nhiều chuyện chứ? Quan viên triều đình cũng là người mà!

Ở trong yến tiệc ăn uống linh đình tất cả mọi người ngầm hiểu lẫn nhau.

Ah, trách không được Thẩm vương gia lâu như vậy cũng không có lấy Vương phi, thì ra là không yêu hồng nhan mà yêu lam nhan à.

Ai, các ngài nói, giữa Thẩm vương gia và Hoắc tướng quân, bọn họ ai "nằm trên" nhỉ?

Khụ, nói cẩn thận, nói cẩn thận! Bất quá lão phu cho rằng, dựa theo thân thể nhỏ kia của Vương gia thì nằm dưới rồi, không thể chạy!

A, vậy cũng không nhất định, địa vị Vương gia bây giờ cũng có biện pháp, hơn nữa, các ngài không thấy vừa rồi là Vương gia trước tiên bổ nhào vào Hoắc tướng quân, lại còn kéo y phục của đối phương ra đấy sao?

Ưm, đây là ngài không có kinh nghiệm, đây là chuyện phong hoa tuyết nguyệt, một điều quan trọng chính là ngươi tình ta nguyện, cũng không phải căn cứ theo thân phận địa vị là được...

Khụ, nói như ngài giống như rất có kinh nghiệm nhỉ!

Ô, thân ái, ta sai rồi, ta nào có nhiều kinh nghiệm như vậy chứ, tất cả kinh nghiệm ta có đều là chàng mà!

Hừ, im miệng! Lúc này không được mang chuyện này lấy ra nói —— không chỉ ném mất mặt... ngươi!

Hi, ta biết ngay, thân ái là tốt nhất...

Hử, có ai phát hiện chủ đề đã lệch bao lâu không...

Cũng không biết những bọn quan viên đã thành tinh kia đập vào mắt đang nhiều chuyện truyền lại. demcodon-lqd Thẩm vương gia ở chỗ đó sau khi sửng sốt không thấy Hoắc An Lăng liếc nhìn một cái. Thậm chí sau khi yến hội kết thúc, không đợi Hoắc An Lăng nói chuyện đã vội vàng về quý phủ của mình. Sau đó kêu Bội Ngọc lấy cái hộp có điêu khắc kia ra.

Thẩm vương gia cho hạ nhân đi ra ngoài một mình cẩn thận mở cái hộp ra, y nhìn thấy sợi tơ đỏ và mã não nhỏ lúc này tươi đẹp như mới. Y mang theo vui vẻ ngay cả mình cũng không biết nắm chúng ở trong lòng bàn tay.

Quả nhiên không sai, đây là giống nhau như đúc.

Thẩm vương gia nghĩ đến trên lồng ngực màu lúa mạch rắn chắc kia treo một sợi dây chuyền mã não nhỏ tinh xảo lung linh rõ ràng không hòa hợp với phía trên có chút ngạo kiều mà lầm bầm —— quả nhiên là mình thông minh, dùng cái hộp đựng vào. Ai như là tên Hoắc An Lăng kia suốt ngày đeo ở trên người, sợi dây ma sát có chút cũ rồi! Bất quá suốt ngày đeo ở trên người nha... Nghĩ như vậy, mã não nhỏ kia ngược lại là bóng loáng hơn của mình... Sẽ không phải, người nọ thường xuyên dùng tay sờ chứ?

Thẩm vương gia nghĩ đến Hoắc An Lăng có thể thường xuyên mượn sợi dây chyền kia tưởng niệm mình đã không khỏi một hồi đỏ mặt tim đập —— mình, mình mới không phải thẹn thùng đâu, hừ!

Phi phi phi, tên kia thích chính là "A Thập" ngốc nghếch mới không phải mình!

Phi phi phi, sai rồi sai rồi, phải nói bổn vương cho dù là thích nam nhân mới không phải loại toàn thân cơ bắp như tên này!

Mặc dù càng không ngừng chửi thầm, nhưng mà Thẩm vương gia không có chú ý tới mình nhìn sợi sây màu đỏ kia và mã não nhỏ thì nụ cười trên mặt quả thật không khác gì "A Thập ngốc nghếch" trong miệng y...

* * *

Lúc Cửu Tranh nhìn thấy Hoắc An Lăng thì trong lồng ngực đã dấy lên một đốm lửa.

Hắn vô cùng, vô cùng tức giận. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, vốn dĩ Hoắc An Lăng hẳn là không bao giờ sẽ xuất hiện lại có thể sẽ dùng thân phận như vậy một lần nữa xuất hiện ở trước mắt mình; hơn nữa gã hoàn toàn không có bị "vong tình" ảnh hưởng. Thậm chí còn to gan lớn mật mà uy hiếp mình!

Cửu Tranh sờ sờ một chút vết thương trên gương mặt của mình không thể không mượn son phấn của nữ tử sử dụng để che đậy, ánh mắt nhìn về phía Hoắc An Lăng như là thanh kiếm —— sớm biết như thế lúc trước nên làm cho gã đứt tay đứt chân ở ngôi nhà rách rưới kia cùng hủy ở trong lửa lớn!

Giống như là trước kia cảm thấy không vừa mắt một cây cỏ dại, mình lúc trước rõ ràng còn một chân dẫm nó vào trong bùn, mang đất trồng chung quanh nó đều đào ra hết. Kết quả ai cũng không nghĩ tới nó không chỉ không có khô héo mà chết ngược lại cắm rễ ở trong khe đá, cuối cùng phát triển thành một gốc cây lớn che trời nhất định phải để cho người nhìn lên.

Mà chim nhỏ vẫn luôn nuôi ở trong lồng son tơ vàng, nuôi dưỡng tốt càng ngày xinh đẹp cũng muốn vỗ cánh phành phạch. Thậm chí không tiếc đụng đầu vào lồng sắt cũng muốn ríu rít mà bay ra cùng cái cây kia ở bên nhau —— ngại mắt của hắn.

Cửu Tranh nhìn thấy Thẩm vương gia và Hoắc An Lăng mắt đi mày lại, thậm chí Thẩm vương gia cuối cùng bổ nhào vào trong lòng ngực của Hoắc An Lăng thì ly trong tay thiếu chút nữa bị hắn bóp nát!

Trở lại quý phủ, Cửu Tranh nhìn thấy đồ đạc trong mật thất những năm gần đây Thẩm vương gia tặng cho mình, cùng với những bức tranh mình vẽ Thẩm vương gia treo đầy cả mặt tường; hoặc ngồi hoặc đứng hoặc ngủ, hoặc vui hoặc giận hoặc lo, cũng nhịn không được nữa mà chạy suốt đêm đến Thẩm vương phủ.

Hắn không cho phép những tên không biết từ chỗ nào xuất hiện nhiễu loạn ván cờ mình tỉ mỉ bố trí từng bước!

Bởi vì vốn dĩ quan hệ của Cửu Tranh và Thẩm vương gia rất tốt, mặc dù Bội Ngọc và Mạc Ngôn biết rõ Vương gia bọn họ dường như không có gần gũi với vị Thừa tướng đại nhân này như vậy. Nhưng mười mấy năm qua Cửu Tranh đến Thẩm vương phủ cho tới bây giờ đều là coi như phủ Thừa tướng nhà mình. Nhưng mà thân là hạ nhân, bọn họ vẫn là không dám ngăn Cửu Tranh lại như vậy, chỉ phải lên giọng: "Thừa tướng đại nhân, hiện tại Vương gia sợ là đã tạm nghỉ..." Tam Mao canh giữ ở cửa ra vào cũng nhìn chằm chằm Cửu Tranh.

"Tạm nghỉ? Vậy tại sao đèn vẫn sáng?" Trên mặt Cửu Tranh mặt dù còn treo nụ cười ôn hòa, nhưng mà lời nói phun ra từ trong miệng lại làm cho Bội Ngọc sâu sắc rùng mình một cái —— nàng trước kia chưa từng có cảm giác được thì ra đối phương có dáng vẻ lạnh lẽo như vậy.

"Nhưng mà..." Bội Ngọc cảm thấy lúc này Cửu Tranh đặc biệt nguy hiểm âm thầm nắm tay cho mình nổi giận, còn muốn nói thêm gì nữa ngăn cản đối phương.

"Được rồi, Bội Ngọc, ngươi đi bưng một chén canh giải rượu và một ít điểm tâm vào đi." Không chờ Bội Ngọc nói xong thì Thẩm vương gia trong phòng mở miệng trước.

Ánh mắt Cửu Tranh hung ác nham hiểm nhìn Bội Ngọc đã lên tiếng đồng ý "vâng" sau đó vội vàng rời đi mới đi tới trước cửa, hắn vẫn là duy trì lễ nghi gõ cửa ba cái. Bất quá không chờ đến Thẩm vương gia nói "mời vào" thì đã trực tiếp đẩy cửa ra đi vào.

"... Trong tay đệ đang cầm là cái gì vậy?" Kỳ thật Cửu Tranh đã sớm nhìn rõ đồ vật trong tay Thẩm vương gia. Mặc dù là nhỏ nhưng hai viên mã não nho nhỏ sâu sắc đập vào đôi mắt hắn đau nhói.

Đáng chết —— Cửu Tranh nhớ tới sợi dây chuyền ở trên cổ Hoắc An Lăng đeo trong yến tiệc cũng giống như vậy.

Vật này lúc Cửu Tranh mới tìm Thẩm vương gia về thì không phải là không có phát hiện qua, nhưng mà hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới loại vật này sẽ có quan hệ gì với Hoắc An Lăng. Sớm biết như thế, sớm biết như thế hắn nên ném vật này thật xa, thậm chí nghiền thành tro!

Thẩm vương gia chú ý tới Cửu Tranh mang theo giọng điệu chất vấn có chút bất đắc dĩ thở dài. Thì ra giữa quan hệ của hai người bọn họ rõ ràng đã chuyển biến xấu đến trình độ một đoạn ngắn đối thoại cũng có thể làm cho hai bên không thoải mái.

Không sai, Cửu Tranh hiện tại rất tức giận, trong lòng Thẩm vương gia cũng không cao hứng. Bởi vì thái độ của Cửu Tranh như vậy đã chứng minh lúc trước hắn nhất định động tay động chân với trí nhớ của mình, hơn nữa cũng làm chút chuyện tổn thương Hoắc An Lăng.

"Ta cho rằng, huynh cũng biết được."

"Biết, biết cái gì? Hai viên mã não này nhỏ tỉ lệ lại không tốt, nếu đệ thích thì ta có thể tặng cho đệ một hộp mã não vân xanh, bằng không thì đá đỏ, đá xanh dương, đá mắt mèo... cho đệ lựa chọn."

Mặc dù Cửu Tranh là Thừa tướng nhưng là chính hắn cũng có sản nghiệp. Mặc dù so ra kém hơn Hộ bộ Thẩm vương gia cai quản quốc khố, nhưng mà cũng vô cùng giàu có, ít nhất ba đời miệng ăn không cần lo núi lở.

Cửu Tranh nói xong muốn vươn tay ném mã não nhỏ trong tay Thẩm vương gia sang một bên. Nhưng mà Thẩm vương gia lại trước một bước nắm chặt tay. Y lui về phía sau một bước thở dài một hơi: "Cửu Tranh, ta cho rằng huynh sẽ không xem ta như là một tiểu hài tử mà đối xử. Đá quý  cái gì đó chẳng lẽ ta còn thiếu những thứ này sao? Từ nhỏ đến lớn huynh đều nghĩ huynh cho rằng tốt cho ta, tỉ mỉ mà chăm sóc ta, từng chuyện phảng phất tràn ngập cuộc sống của ta. Ta ăn, mặc, ở, đi lại, huynh đều phải thu xếp ổn thỏa. Nhưng ta thật sự cũng là Vương gia một quốc gia, cũng không phải một người chỉ có thể dựa vào người khác mà sống."

Thẩm vương gia không nhìn thấy sắc mặt Cửu Tranh dường như có chút tức giận mà cực kỳ nhanh chóng nói những lời mình muốn nói ra: "Nói thật ra, bởi vì Hoàng huynh phải quan tâm thiên hạ, ta trưởng thành đích thật là vô cùng cảm tạ có huynh trợ giúp. Nhưng mà, huynh xem, chúng ta bây giờ đều là người trưởng thành, hoàn toàn không cần giống như cách thức lúc trước ở chung. Chúng ta có thể thay đổi một chút. Nếu không ta sẽ cảm thấy mình như là một con rối cột dây... bị huynh vẫn luôn khống chế trong lòng bàn tay, không hề có tự do gì đáng nói."

Giống như là hôm nay Cửu Tranh có thể tự do đi lại như là ở quý phủ của mình hoàn toàn không bị người hầu ngăn cản, vô cùng thuận lợi trực tiếp xuyên qua vương phủ đến trước cửa phòng mình bắt đầu cuộc sống hàng ngày; hơn nữa loại tình huống này đã giằng co rất nhiều năm, mình dường như ở trước mặt Cửu Tranh hoàn toàn không có không gian sống riêng.

"Tự do? Đệ cảm thấy đệ như là con rối vẫn luôn bị ta điều khiển?" Cửu Tranh như là đã gặp phải đả kích cực lớn, híp mắt, giọng trầm xuống.

"... Không, ta chỉ là cảm thấy, chúng ta dù sao có cuộc sống của mỗi người..."

"Cho nên, đệ chính là ra lệnh cho ta về sau không được xen vào việc của người khác?" Cửu Tranh dường như cười một cái.

Thẩm vương gia nắm chặt đồ vật trong tay nghiêm túc nhìn hắn: "Ta rất cảm tạ huynh vẫn luôn như ca ca ta chăm sóc ta, nhưng mà ta hiện tại đã không phải là tiểu hài tử kia. Cho nên hy vọng huynh đừng đối xử với ta giống như lúc trước, ta thật sự có loại cảm giác hít thở không thông."

"Thế mà lại dùng đến cái từ "hít thở không thông" này, thật đúng là nhẫn tâm mà..."

Cửu Tranh buông tay xuống, cặp mắt tối tăm thẳng tắp nhìn Thẩm vương gia: "Ta vẫn cho là người có lãnh khốc chỉ cần vẫn luôn tỉ mỉ quan tâm hắn, cho dù là băng cứng cũng sẽ bị hòa tan..."

"Nhưng mà sự thật chứng minh ta sai rồi, hơn nữa sai thật sự thái quá. Người được ta dùng cả trái tim đối xử chỉ biết ỷ vào sủng ái của ta một dao lại một dao đâm vào trong ngực ta làm cho máu tươi chảy đầm đìa."

"Xin lỗi..." -demcodon

"Câm miệng!!!"

Giọng Cửu Tranh đột nhiên cất cao hét về phía Thẩm vương gia. Tam Mao canh ở ngoài cửa phòng bị hoảng sợ toàn thân run lên, vốn là nằm sấp thân thể đột nhiên đứng lên, bộ lông hơi dựng đứng lộ ra răng nanh dày đặc, quay về phía cửa phòng đóng chặc lớn tiếng sủa lên "gâu gâu gâu".

Thẩm vương gia hoàn toàn không ngờ rằng Cửu Tranh cho tới nay đều là ôn hòa lễ độ, với mình thậm chí càng là một câu nói nặng cũng không có từng nói qua sẽ đột nhiên điên cuồng mà hào hét về phía mình. Nhưng mà đối mặt với dáng vẻ này của Cửu Tranh từ trong đáy lòng của y cảm nhận được sợ hãi. Y cứng ngắc đứng ở nơi đó, ngón tay thon dài gắt gao nắm lấy sợi dây chuyền kia, khớp xương trắng bệch: "Huynh... huynh uống say rồi Cửu Tranh..."

Nhất định là như vậy, nhất định là trên yến hội hắn uống qua nhiều mà thôi...

"Uống say?" Cửu Tranh như là một con dã thú nổi giận, lộ ra răng nanh lạnh lẽo. Hắn đột nhiên nắm lấy cánh tay Thẩm vương gia, kéo Thẩm vương gia đi về phía giường lớn: "Bây giờ ta sẽ cho đệ biết cái gì gọi là uống say rồi!"