Sủng Phu

Chương 40: Châm cứu




Editor: demcodon

Mặc dù lần nói chuyện với nhau kia cũng không làm cho Dương đế thoả mãn, nhưng mà Thái tử cuối cùng lại miễn cưỡng nhận được kết quả hắn muốn. Về phần tâm tình của Dương đế? Thái tử bày tỏ quản y tìm chết.

Trở lại điện Hồng Huyên, Thái tử để cho Thái tử phi Minh Nhu áp dụng kế hoạch nhanh hơn; mà không lâu về sau chỗ Thẩm vương gia cũng truyền đến tin tức nói y cần mua tất cả chó lớn.

Lúc một lần nữa lại đi vào quý phủ Thẩm vương gia thì Thái tử bị đám chó trong sân màu lông bóng loáng, thân thể cường tráng nhanh nhẹn làm cho hoảng sợ —— cũng không phải sợ hãi, đột nhiên đẩy cửa ra đã nhìn thấy nhiều chó như vậy, thật sự là... đánh sâu vào thị giác có chút lớn. Đặc biệt là đám chó này tất cả đều dùng cặp mắt to tròn sâu sắc kia nhìn mình.

"Ừm, trên cơ bản ta có thể tìm mua được tất cả giống chó ở nước Cảnh." Thẩm vương gia ngồi ở trên ghế nằm trong phòng khách nhẹ nhàng nói, chỉ vào đám chó trong sân có chút chen chúc.

Mặc dù hậu viện quý phủ của y khá lớn, nhưng mà trên một trăm con chó tụ tập cùng một chỗ vẫn là rất chiếm diện tích. Chẳng qua, nếu như không phải thời gian không cho phép thì y thậm chí còn muốn đi quốc gia khác mua một ít giống chó khác. Nghe nói phía tây có nơi có một loại thể trạng tráng kiện, tiếng to như chó sư tử.

"Thật sự là đa tạ thúc, thập nhị thúc." Thái tử ngược lại là thật lòng thật ý nói cảm tạ.

"Như vậy cháu muốn xử lý như thế nào?" Thẩm vương gia không thể chờ đợi được muốn tiễn đám chó này đi —— cũng không phải y gánh vác không nổi tiêu dùng của đám chó này, chỉ là sau khi chở đám chó này về cái loại tiếng sủa "gâu gâu gâu" này làm cho y thật sự là có một thời gian thật dài cũng không có nghỉ ngơi tốt.

Mặc dù dưới tình huống Bạch Lang ở chung với đám chó này sau một khoảng thời gian chuyển biến tốt đẹp rất nhiều. Trên cơ bản nếu như đám chó này dám nhao nhao sủa thì Bạch Lang rống một tiếng sẽ an tĩnh lại —— không biết có phải bởi vì tên gọi là "Bạch Lang" hay không, hay là nguyên nhân khác. Thẩm vương gia cảm thấy trong khoảng thời gian này tiếng kêu của Bạch Lang có chút từ "gâu gâu gâu ô" trước kia chuyển sang "ngao ngao ngao…. o o o".

Bất quá đối với Bạch Lang có thể trấn áp bầy chó thì Thẩm vương gia quỷ dị có loại cảm giác tự hào —— chậc chậc, nhìn Bạch Lang nhà y thật soái!

"Làm phiền thập nhị thúc quan tâm, chuyện này có chuyên gia quản lý, đến lúc đó huấn luyện tốt rồi kính mời thập nhị thúc hãnh diện đến xem." Thái tử phất tay để cho người tay chân nhanh nhẹn tạm thời bịt miệng đám chó lại. Sau đó chuẩn bị đem đám chó này mang đến gặp "huấn luyện viên" của chúng nó.

* * *

Hoắc An Lăng thật sự là hắn muốn cho mình thăng chức nhanh hơn, nhưng mà hắn không nghĩ tới mình đi vào trong quân đội chức quan đầu tiên được thăng lại là huấn luyện quân khuyển? Không biết vì cái gì khi thấy đám chó thân thể cường tráng nhanh nhẹn kia thì trong đầu Hoắc An Lăng dần hiện ra từ thứ nhất là: Bật Mã Ôn.*

(*Đó chính là chức quan Bật Mã Ôn của Tôn Ngộ Không trên thiên đình, chính là tên chăn ngựa.)

Được rồi, hắn kỳ thật đối với chức quan này một chút cũng đều không có, hắn chỉ là tò mò tại sao có người biết hắn biết cách huấn luyện quân khuyển. Mặc dù đây chỉ là hắn đã từng vì một nhiệm vụ mà đặc biệt nửa đêm nước tới chân mới nhảy đi ghi danh học một chút tri thức về huấn luyện động vật.

Bất quá Hoắc An Lăng cũng sẽ không ngốc đến nỗi trực tiếp từ chối nhiệm vụ như vậy —— đặc biệt là hắn được lén lút báo cho biết đám quân khuyển này về sau sẽ có chỗ trọng dụng.

Hoắc An Lăng lại quên không được lúc ở Thế chiến thứ hai thì những động vật đó phát huy bao nhiêu tác dụng —— chỉ là ở trong Thế chiến thứ hai thì quân Liên Xô vì đối phó với đàn xe tăng của quân đội Đức mà đặc biệt thành lập bốn quân khuyển chống xe tăng (mỗi biên chế đều có 126 người chịu tránh nhiệm huấn luyện quân khuyển) phát huy có thể nói hiệu quả khủng bố.

Trên thực tế những đám quân khuyển kia cần làm rất đơn giản: lúc tác chiến quân khuyển chống xe tăng trước tiên tiến vào vòng phục kích, gần lúc xe tăng quân đội Đức chạy nhanh thì dẫn đường người chỉ huy lấy thuốc nổ trước đó buộc ở trên người quân khuyển nhóm ngòi nổ. Sau đó kịp thời phát ra mệnh lệnh cho quân khuyển, vì vậy quân khuyển chạy thẳng đến trận địa địch nằm ở dưới xe tăng.

Nhưng mà loại hình vi đơn giản này cùng với tiếng nổ mạnh cực lớn, kết quả là hơn ba trăm chiếc xe tăng của quân đội Đức bị nổ tung.

Đương nhiên không thể không thừa nhận, mặc dù phí tổn thất giảm xuống rất nhiều hơn nữa hiệu suất tác chiến đề cao. Nhưng mà nhiều quân khuyển anh dũng hi sinh như vậy cũng là làm cho người bi thương.

Bất quá chiến tranh chính là như vậy, không có hi sinh sẽ không có thắng lợi, chỉ sợ có một ngày nào đó khi con người làm cho sinh vật cũng bị mất dục vọng thì đại khái mới có chính thức hòa bình.

Tự nhiên ở triều đại này không thể nào xuất hiện cái loại quân khuyển hi sinh tự lấy thân mình nổ mạnh này. Dù sao thuốc nổ cũng là đồ vật khó làm ra, nhưng mà ngoại trừ ở phương diện bên ngoài này thì quân khuyển ở các loại phương diện: cảnh giới, truyền lệnh, trinh sát, cứu viện cũng có tác dụng lớn.

Hoắc An Lăng nghĩ nếu như "cấp trên" đã nhớ tới huấn luyện quân khuyển, như vậy nhất định cũng thấy được giá trị của quân khuyển. Mặc dù không biết đối phương từ lúc nào đã có loại ý tưởng vượt mức quy định này, nhưng mà không thể nghi ngờ, nếu như mình huấn luyện thật tốt đám quân khuyển này, như vậy mình nhất định sẽ có cơ hội gặp được người đưa ra đề nghị này, mà nhìn thấy người này.

Đây tuyệt đối là một người có quyền cao chức trọng. Hoắc An Lăng cũng không hoài nghi trực giác của mình.

Sau khi Thái tử biết được trong quân doanh thật sự có binh lính gọi là "Hoắc An Lăng" thì không chút do dự "lấy uy quyền" mà an bài tất cả, để cho Hoắc An Lăng thuận lý thành chương mà nhận tổng cộng hai trăm con chó. Hiện tại còn chưa có huấn luyện ra, cho nên vẫn chưa thể gọi là huấn luyện "quân khuyển".

Trên thực tế, trước khi đám quân khuyển này xuất hiện thì Hoắc An Lăng đã là tướng quân. Nguyên nhân gây ra cũng là bởi vì mấy năm liên tục chinh chiến, cho dù không ngừng chiếm đoạt quốc gia khác nhưng mà triệu tập đám binh lính nhập ngũ cũng không kịp được huấn luyện đầy đủ.

Dù sao quân đội nước Cảnh mặc dù đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, nhưng mà dân cư nước Cảnh lại không phải rất nhiều, đặc biệt là những quân sĩ nghiêm chỉnh huấn luyện kia càng là trân quý.

Lúc đó vì tấn công nước Thanh —— diện tích lãnh thổ nước Thanh dường như là lớn gấp ba trở lên nước Cảnh, dân cư càng là không thể so sánh với nước Cảnh. Vì giảm bớt binh lính thương vong nên Hoắc An Lăng huấn luyện một quân đội quân khuyển.

Mặc dù lúc Thái tử giám sát không có nhìn thấy kết quả cuối cùng, nhưng mà chỉ là hắn theo một hai lần có quân khuyển tham gia trong chiến tranh có thể nhìn thấy được sức mạnh của quân đội động vật này. Mà hắn sở dĩ muốn đem quân đội quân khuyển này sớm chế tạo ra cũng là vì gia tăng trọng lượng của mình ở trong lòng Hoắc An Lăng.

Dù sao vị này về sau sáng lập ra danh tiếng "Chiến thần" Đại tướng quân, nhưng mà mỗi người đều có đối tượng muốn ôm đùi.

Căn cứ vào Thái tử giám sát thời gian dài phát hiện ra Hoắc An Lăng mặc dù dũng mãnh thiện chiến nhưng mà bản thân tinh thần trọng nghĩa lại không có, hơn nữa đối với độ trung thành nước Cảnh và Hoàng đế cũng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn mà thôi. Bất quá hắn giống như không có ý phát động phản loạn tự lập Vương.

Mặc dù không biết vì cái gì hắn nguyện ý thành thành thật thật làm Đại tướng quân mở rộng bờ cõi cho nước Cảnh, nhưng mà cũng không gây trở ngại cho Thái tử bắt tay từ điều đó sau đó đạt tới mục đích của mình —— đã có lực lượng quân đội ủng hộ, chắc hẳn đối với kế hoạch mình sớm thoát khỏi sự khống chế của Dương đế cũng có lợi hơn nhiều.

* * *

Không giống với Hoắc An Lăng bận rộn, Thẩm vương gia thời gian gần đây trôi qua ngược lại là vô cùng thanh nhàn. Bất quá làm cho y cảm thấy phiền toái chính là: dường như mỗi lần cách một tuần y phải nhận một lần châm cứu trị liệu.

Được rồi, vì để cho y sớm chút khôi phục lại ký ức mất trong thời gian qua, hơn nữa dưới tình huống uống thuốc không có tác dụng thì làm như vậy cũng không gì đáng trách. Trên thực tế vì không chịu được loại tra tấn và phiền toái này Thẩm vương gia hoàn toàn có thể lựa chọn không nhớ lại ký ức trong năm đó. Nhưng mà trực giác nói cho y biết phần ký ức kia vô cùng vô cùng quan trọng, cho nên cho dù trên đầu thỉnh thoảng phải ghim châm Thẩm vương gia cũng chấp nhận.

Lại một lần nữa kết thúc châm, Thẩm vương gia sờ lên ót của mình nhìn về phía đại phu đang ở một bên thu dọn hòm thuốc của mình: "Ngươi thật là đại phu giỏi nhất nước Cảnh?"

Y mang theo nồng đậm hoài nghi hỏi làm cho khóe miệng đại phu co giật một cái, sau đó hàm răng cũng không tự giác mà nghiến một cái —— bình tĩnh, bình tĩnh, y là Vương gia, không phải là người để cho đại phu bình thường như mình có thể chọc vào: "Bẩm Vương gia, "giỏi nhất" bất quá là hư danh mà thôi."

"Vì cái gì ta hoàn toàn không có cảm giác được ký ức của ta có khôi phục?" Thẩm vương gia hoàn toàn không để ý đến đối phương trả lời —— nếu như không phải đại phu này là Cửu Tranh giới thiệu, là một vị đại phu đã ẩn cư, y thuật vô cùng cao siêu thì y sẽ cho rằng đối phương là kẻ lừa đảo.

Động tác đại phu thu dọn ngân châm dừng một chút lập tức chui vào trong ngón tay. Đột nhiên đau đớn làm cho vị đại phu có tóc hoa râm râu trắng vừa rồi ngây người một lúc khôi phục lại. Sau đó dùng tư thái cung kính nói: "Thảo dân ngay từ đầu cũng chỉ có nắm chắc bảy tám phần..."

"Được rồi, được rồi, luôn có một lí do thoái thác như vậy, ngươi đi xuống đi." Thẩm vương gia đều cảm thấy có chút không kiên nhẫn được nữa, thời gian đều sắp vào cuối mùa thu rồi mà trí nhớ của mình vẫn không hề có tiến triển. Hửm, chẳng lẽ mình chính là nằm trong một phần không nắm chắc khôi phục lại ký ức?

Đại phu có tóc hoa râm râu trắng rời khỏi tầm mắt của Thẩm vương gia vội vã chạy đến viện nhỏ ở tạm của mình. Theo mệnh lệnh của Thẩm vương gia là trước khi trí nhớ của y khôi phục thì ông phải ở lại nơi đó.

Gã sai vặt thấy đại phu trở tay đóng cửa phòng nhốt gã ở ngoài phòng không cho là đúng mà nhún nhún vai. Gã sớm đã thành quen, thật không biết Thừa tướng đại nhân từ chỗ nào tìm được loại đại phu ngoại trừ xem bệnh cho Vương gia thì thời gian khác dường như chân không bước ra khỏi cửa phòng. Bất quá như vậy hầu hạ cũng tốt, gã cũng thanh nhàn!

Mà đại phu ở trong cửa phòng bước nhanh đi đến một bên giá cắm nến, sau khi nhìn chung quanh không có người mới nhanh chóng lấy ngọn nến chiếu sáng lên, chính giữa rõ ràng là rỗng ruột!

Từ trong ngọn nến rỗng ruột lấy ra một tờ giấy nhỏ, sau khi nhìn vào trên mặt là hai chữ "tốt" "an" thì đại phu mới như là thoát khỏi lực dường như ngồi vào trên ghế.

Sau đó ông như là đột nhiên nhớ ra cái gì vội vội vàng vàng cuốn tờ giấy thành đầu nhỏ dùng mồi lửa cẩn thận từng chút một đốt thành tro tàn. Sau đó mới lại đem ngọn nến rỗng ruột đến bên ngọn lửa hòa tan sáp dầu ngụy trang lại.

Làm xong tất cả ông mới chính thức mà thở dài một hơi, nhìn thấy ngân châm đã rơi lả tả một bên trên mặt đất ông lộ ra một cái vẻ mặt giống như khóc cũng không phải khóc. Ông không biết mình làm như vậy rốt cuộc có đúng hay không, chính là cuộc sống như vậy... rốt cuộc khi nào mới rời khỏi chứ?

* * *

Thẩm vương gia kêu Bội Ngọc bưng tới, nghe nói là thuốc điều dưỡng thân thể nên y mang gương mặt chán ghét mà uống hết. Sau đó y ném vào trong miệng một miếng kẹo hoa quế —— y cũng không biết từ lúc nào y thích loại kẹo giá rẻ này —— bỗng nghe thấy Thừa tướng tới chơi.

Chẳng muốn đứng dậy, Thẩm vương gia trực tiếp phàn nàn với Cửu Tranh vừa đi vào: "Ta nói này Cửu Tranh, huynh xác định đại phu huynh tìm đến kia không có vấn đề gì chứ?"

Cửu Tranh vừa đi vào cửa nghe thấy lời chất vấn này ngón tay giấu ở trong ống tay áo rộng thùng thình đã không tự giác bỗng nhúc nhích, nhưng mà trên mặt hắn lại vừa nghi hoặc vừa an ủi: "Dù sao đệ bị thương chính là đầu, quá nóng nảy đối với khôi phục ký ức cũng không tốt; hơn nữa ông ta là thần y thánh thủ ta tìm thật lâu mới tìm được, ẩn cư ở trong một ngọn núi. Nếu biết rõ đệ hoài nghi như vậy phỏng chừng bị tức điên."

Thẩm vương gia khó được không bị Cửu Tranh an ủi, y có chút bực bội dùng đầu lưỡi trong miệng đảy kẹo hoa quế sang bên kia nhai: "Nhưng mà vì cái gì từ sau khi ông ấy thi châm ta ngay cả một ít ký ức từ đầu cũng đều trở nên mơ hồ?"

Phải biết rằng y cũng là bởi vì khoảng thời gian trước cảm giác mình giống như có dấu hiệu khôi phục lại ký ức, nhưng mà lại không muốn tốn hao quá nhiều thời gian "thuận theo tự nhiên", cho nên mới nghĩ đến tìm người kích thích huyệt vị của y để cho y sớm một chút nhớ lại. Nhưng mà vì cái gì giống như là phản hiệu quả?

_________________