Sủng Phu

Chương 23: Đi chợ




Editor: demcodon

Hoàng hậu nước Cảnh chết cũng không có ảnh hưởng đến cuộc sống của những dân chúng nhỏ như Hoắc An Lăng, hắn và A Thập vẫn là nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.

Thời tiết càng ngày càng lạnh nhưng mà số lần tuyết rơi lại thay đổi ít đi. Ngẫu nhiên có ngày Hoắc An Lăng còn có thể mang theo A Thập đi thăm đồng ruộng trong thôn. Mặc dù trụi lủi không có gì đẹp mắt bất quá đúng lúc này tự nhiên không phải là thưởng thức cỏ dại bên trong ruộng hoặc bùn đất đen sì. Chỉ là Hoắc An Lăng lo lắng A Thập cả ngày trốn ở trong nhà không vận động. Mặc dù ít vận động không có khả năng đông lạnh nhưng mà cũng có thể bởi vì ít vận động mà trở nên thân thể suy yếu. Cho nên mới vẫn luôn lôi kéo y đi ra ngoài dạo thong thả một vòng —— phải biết rằng sức chống cự gì cũng là rất quan trọng.

A Thập ngay từ đầu tự nhiên là không quá nguyện ý, thậm chí làm nũng trên người Hoắc An Lăng, vừa hôn vừa sờ chỉ hy vọng Hoắc An Lăng buông tha cho suy nghĩ này. demcodon-lqd Bất quá về sau nhìn qua một lần Hoắc An Lăng tắm giặc nước lạnh, hơn nữa tắm giặt xong tinh thần còn sáng láng hơn, không biết dây thần kinh nào của y xúc động nên đối với loại phương thức đi bộ này không bài xích nữa.

Chỉ có điều A Thập thích dẫn theo Tam Mao cùng nhau vận động. Mặc dù đến cuối cùng bình thường sẽ biến thành một người một chó cùng nhau rượt đuổi. Bất quá A Thập mặc dù dưới kiên trì của Hoắc An Lăng vẫn luôn sẽ đi trong thôn hoặc là trong đất cùng Tam Mao "thân mật thiên nhiên", nhưng trên thực tế thời gian bình thường y là tình nguyện đều ở nhà bất động.

Bởi vì thời tiết lạnh nên A Thập bị Hoắc An Lăng nuôi càng lúc càng lười, cụ thể biểu hiện chính là buổi sáng trên cơ bản ở trên giường không đứng dậy. Mà Hoắc An Lăng lại lo lắng A Thập không ăn điểm tâm sẽ không tốt cho thân thể. Cho nên sau này hắn đều đút cho A Thập ăn, sau đó lại để cho y nằm ngủ tiếp.

Ngẫu nhiên một lần Kỷ phu tử bắt gặp A Thập được Hoắc An Lăng “hầu hạ” như vậy khóe miệng đều giật giật: "Đệ đây là đang nuôi heo con hả?"

Kỷ phu tử cảm thấy A Thập chẳng qua là cũng không có thoải mái dễ chịu thích thú như trước kia vậy.

Bắt đầu từ giữa trưa A Thập sẽ dùng kẹp gắp than khảy rồi khảy ở trong chậu than, bình thường sẽ có khoai tây tròn vo hoặc là khoai lang lộ ra. Khoai tây và khoai lang bị nướng nóng hừng hực tróc ra lớp da dính tro bên ngoài sẽ lộ ra “thịt” bên trong vừa mềm lại thơm, thoạt nhìn vàng óng ánh trong suốt như cát sáng.

Nếu như theo lời yêu cầu của A Thập thì Hoắc An Lăng còn có thể vùi một quả trứng gà vào trước đó đợi đến lúc nướng chín bóc vỏ ra có chút mùi hương yếu ớt, vân vê là lớp vỏ trứng thành phấn rơi ra sẽ lộ ra một chút lòng vàng, còn có lòng trắng trứng vô cùng co dãn.

Ngồi ở bên cạnh chậu than, vừa sưởi ấm vừa ăn đồ ăn vặt là hoạt động A Thập yêu thích không có gì tuyệt nhất.

Thời gian này Hoắc An Lăng thay đổi biện pháp nuôi A Thập trải qua cuộc sống —— không thể không nói mùa đông thật sự là mùa nuôi người, ngắn ngủn hơn một tháng A Thập đã mập một vòng. Đây tuyệt đối không phải nguyên nhân mặc nhiều y phục.

* * *

Hôm nay bắt đầu gần đây đêm khuya A Thập lại sớm mở mắt dậy. Sắc trời bên ngoài còn có chút tảng sáng cho nên A Thập cũng không có cử động tỉnh Hoắc An Lăng mà là lẳng lặng yên nằm ở trong ngực hắn, cảm nhận được mình dựa vào lồng ngực rộng lớn có chút phập phồng, chỉ chốc lát sau A Thập lại ngủ.

Chờ Hoắc An Lăng có chút bất an mà tỉnh lại thì đã nhìn thấy một cái đầu đặt ở bên trên ngực trái của mình —— trách không được hắn rõ ràng đang ngủ ngon giấc lại đột nhiên gặp ác mộng, cảm giác mình lại nhớ tới lúc đó nữa.

Hắn có chút buồn cười mà nhìn A Thập đang co người mà cẩn thận từng li từng tí dời A Thập khỏi người mình. Hoắc An Lăng lại đột nhiên cảm giác ngực mình có chút lành lạnh, đúng lúc này hắn mới dở khóc dở cười mà phát hiện áo lót của mình đều bởi vì tư thế ngủ bất chính của A Thập mà chảy ra nước miếng thấm ướt, nhất là “hạt đậu” bên ngực trái kia tức thì bị nước miếng của A Thập ngâm cho sáng lóng lánh.

Bất quá loại tình hình này xuất hiện ở trên người của mình không tốt lắm, nếu như có thể hắn càng hy vọng hai hạt đậu màu hồng phấn mềm mại của A Thập làm cho càng sáng lóng lánh.

Hở, sao mình lại càng ngày càng háo sắc như thế. Hoắc An Lăng cười khẽ một tiếng sau đó đánh thức A Thập, sau đó xuống giường đi thay quần áo.

Đợi đến lúc hắn thay áo lót trở lại thì A Thập đã mặc chỉnh tề, hai con mắt màu đen lóe sáng chói, chớp cũng không chớp mà nhìn mình: "Nhanh lên, nhanh lên, bằng không thì sẽ trễ." Ai nha, sớm biết ngủ tiếp như vậy lúc trước nên đánh thức A Lăng dậy.

"Đừng nóng vội, những cửa hàng kia cũng sẽ không có chân dài tự mình chạy đi." Hoắc An Lăng đi ra phía trước vừa cẩn thận kiểm tra một chút độ dày y phục của A Thập. Sau đó mới thoả mãn mang y đi ra ngoài rửa mặt.

Nếm qua điểm tâm đơn giản Hoắc An Lăng khóa cửa lại, tiếp theo lại dặn dò Tam Mao trông coi nhà cho cẩn thận rồi nắm tay A Thập đi đến cửa thôn.

Cửa thôn đã có nhiều người đang đợi. Thấy bọn người Hoắc An Lăng đi tới, hơn nữa còn là Hoắc An Lăng nắm tay A Thập cũng nhịn không được trêu ghẹo: "Hoắc huynh đệ, đệ cũng thật sủng ái A Thập nha, ngay cả lúc này cũng không nỡ buông tay à?"

"Có ‘tức phụ’ xinh đẹp như A Thập vậy tự nhiên muốn sủng ái thật nhiều thôi."

Phụ nhân và hán tử đi theo đều lớn tuổi hơn Hoắc An Lăng rất nhiều, trên cơ bản đều phải gọi một tiếng "đại ca" "đại tỷ". Cho nên đối mặt với trêu chọc ta một câu ngươi một câu của bọn họ Hoắc An Lăng cũng chỉ là giả ngu cười cười.

Về phần A Thập? Y nghe thấy người khác khoa trương Hoắc An Lăng đối xử tốt với mình lại rất đắc ý.

Mọi người đợi thêm một hồi nữa mới nhìn thấy Kỷ phu tử đi tới: "Thật có lỗi, thật có lỗi, bởi vì trước đó có việc cho nên chậm trễ."

"Không có việc gì, không có việc gì, cũng không bao lâu."

"Đúng vậy, đúng vậy, chuyện Kỷ phu tử quan trọng hơn."

"Dù sao hôm nay chúng ta là vì náo nhiệt, cũng không gấp."

Hoắc An Lăng dẫn theo A Thập đi ở một bên, A Thập vốn là lòng tràn đầy tò mò hỏi thăm đón giao thừa phải mua đồ vật gì, thấy Kỷ phu tử tới chỉ là đơn giản bắt chuyện chào hỏi lại quấn quít lấy Hoắc An Lăng.

Ngược lại là Kỷ phu tử bị những nam nhân nữ nhân kia quấn quít lấy, bảy miệng tám lưỡi thảo luận nghe ngóng biểu hiện hài tử nhà mình ở học đường.

Bởi vì muốn chuẩn bị đón năm mới nên mấy ngày trước học đường trong thôn được nghỉ. Nhưng mà các thôn dân nhìn thấy hài tử mình trở về cũng không biết bọn nó học được những gì. Dù sao "chi, hồ, giả, dã"* gì đó đối với những người mặt hướng về đất vàng lưng hướng về trời như bọn họ thật là so với lên trời còn khó hơn.

(*Bốn tiếng hư tự dùng trong cổ văn Trung Hoa, người học chữ Hán là phải học cách dùng những tiếng này. Chỉ cái học hủ lậu hẹp hòi.)

Nhưng bởi vì mọi người tôn kính Kỷ phu tử cũng không dám lỗ mãng ngang nhiên đi gõ cửa nhà Kỷ phu tử sau đó hỏi "Kỷ phu tử, XX nhà ta ở học đường biểu hiện thế nào", vv....

Chính là vì bình thường Kỷ phu tử rất ít đi ra ngoài, mà các thôn dân cũng không dám đi gõ cửa lớn nhà Kỷ phu tử. Cho nên vừa vặn gặp được Kỷ phu tử đi cùng nhóm bọn họ đến chợ lại có thể nào không bắt lấy cơ hội này chứ?

Hoắc An Lăng nhìn thấy Kỷ phu tử bị một đám người vây vào giữa, một đám người hỏi một chút biểu hiện ở học đường của hài tử nhà mình, hắn không khỏi cười trộm một cái. Chuyện này làm cho hắn nhớ tới khi còn bé sau khi họp phụ huynh, chủ nhiệm lớp cũng bị người lớn lôi kéo liên tục hỏi tình hình và biểu hiện của con mình.

Hoắc An Lăng âm thầm lắc đầu, tiếp tục mang theo nụ cười kể cho A Thập biết tết sẽ có các hoạt động múa sư rồng. -demcodon

Đến trấn Long Nữ mọi người tốp năm tốp ba tách ra. Vì miễn cho Kỷ phu tử đến trách mình "thấy chết mà không cứu" nên Hoắc An Lăng sớm đã lôi kéo tay A Thập chạy trốn.

Ở cổ đại cũng không có giao thông phát đạt giống xã hội hiện đại, chính là vì giao thông bất tiện, hơn nữa đồ vật thiếu thốn. Vì mỗi năm một lần muốn ăn tết sung sướng nên từng nhà trước mười ngày trời đã chuẩn bị đồ tết.

Mà bởi vì trong thôn chỉ có hai con trâu, trong đó một con là trâu Đại Hoàng dùng lúc Hoắc An Lăng cưới A Thập có thể vận chuyển hàng hóa. Cho nên trong thôn mua đồ tết đều là dựa vào nó chuyên chở mấy lần.

Bình thường đồ tết kể cả gà vịt thịt cá, trà rượu dầu tương, còn có các loại đậu rang, kẹo trái cây, vv.... Có nhiều thứ cho dù quý cũng phải mua một chút, nhưng mà muốn mua cũng phải suy nghĩ —— tết đến đó, đồ cho dù một chút cũng phải có ý nghĩa viên mãn, sung túc.

Bởi vì Hoắc An Lăng và A Thập ở chỗ này đều không có người thân thiết, cho nên cũng không cần chuẩn bị một ít quà tặng lúc đi gặp người thân bằng hữu thì tặng biếu, chỉ là mua một tí quà tặng cho người quen biết năm sau đến thăm nhà. Hoắc An Lăng dẫn theo A Thập đi phố may mặc.

Mặc dù nói chỉ có tiểu hài tử mới cần muốn mua thêm bộ đồ mới mới mũ mới, nhưng nếu trong tay đã có thừa tiền thì Hoắc An Lăng tự nhiên nguyện ý để cho A Thập lúc nào cũng ăn mặc xinh đẹp sáng sủa.

Trong phố may mặc có người rất nhiều, đại khái tất cả mọi người đều đến mua thêm bộ đồ mới. Hoắc An Lăng ở bên ngoài đang quan sát một lát cảm giác mình không thể chen vào những bác gái đại thẩm này. Vì vậy sờ sờ mũi có chút xấu hổ kéo A Thập đi mua đồ tết ở chỗ khác trước.

A Thập lại bị những cảnh náo nhiệt này hấp dẫn, làm nũng muốn đi đến nơi một đám người đang diễn xiếc cách đó không xa nhìn xem. Hoắc An Lăng không lay chuyển được y đành phải đồng ý.