Sủng Phu - Quyết Tuyệt

Chương 253




Chương 253


Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 


Tô Mặc Tu quay đầu đi nhìn Ngôn Cảnh Tắc đang bị mình ôm.


Ký ức đời trước quay cuồng trong đầu y, làm y hơi mờ mịt, nhưng đồng thời, trái tim y lại đập nhanh như bay.


Ngôn Cảnh Tắc không chết!


Nhưng Ngôn Cảnh Tắc hiện tại một thân đầy máu, chuyện này lại làm y nhớ tới  lần đó mình tỉnh lại, mới vừa dâng lên niềm vui sướng sống sót sau tai nạn đã nhìn thấy tuyệt vọng khi phượng hoàng chết bên mình.


Phượng hoàng có thể niết bàn trọng sinh, cho nên máu đầu tim phượng hoàng mới có thể làm người khởi tử hồi sinh.


Nhưng Ngôn Cảnh Tắc khi đó dùng máu đầu tim tới cứu y, dùng còn không phải một giọt hai giọt, mà là toàn bộ…… Chết kia chính là thật sự đã chết.


Sau đó y vẫn luôn mang theo thi thể phượng hoàng, bảo tồn chúng lại, hy vọng ngày nào đó hắn có thể tỉnh lại, nhưng Ngôn Cảnh Tắc không niết bàn, cũng không hề tỉnh lại.


Hiện tại Ngôn Cảnh Tắc còn sống, thật tốt.


Không, Ngôn Cảnh Tắc cũng không phải tồn tại, hắn là chuyển thế, thật rõ ràng, Ngôn Cảnh Tắc còn chưa nhớ tới hết thảy chuyện trước kia.


Nhưng cũng không sao, chỉ cần hắn là Ngôn Cảnh Tắc là được.


Trong lúc nhất thời, Tô Mặc Tu chỉ cảm thấy trời cao thật sự hậu ái y.


Nhưng y lại cảm thấy có chỗ không thích hợp.


Toàn bộ người tu chân đều là nghịch thiên mà đi, nếu không có đại cơ duyên, sau khi chết đều sẽ hồn phi phách tán, không có biện pháp chuyển thế trọng sinh. Lựa chọn tu chân chính là từ bỏ chuyển thế.


Lúc trước y không muốn tin tưởng điểm này, kỳ thật từng đi tìm hồn phách của Ngôn Cảnh Tắc, nhưng căn bản không tìm được, nói cách khác, hồn phách của Ngôn Cảnh Tắc đã không tồn tại.


Không chỉ như thế, phong ấn Tiên giới cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, y đã hiến tế chính mình, hiến tế không đơn giản chỉ có thân thể, còn có linh hồn.


Rõ ràng y hẳn phải hồn phi phách tán, không còn cơ hội sống sót, vì sao y còn sống, còn có thể chuyển thế?


Sau khi chuyển thế, y còn một chút cũng không hề yếu đi.


Trong lòng Tô Mặc Tu nghi hoặc, lại nghĩ kiểu gì cũng nghĩ không rõ, cuối cùng cũng chỉ ôm sát Ngôn Cảnh Tắc: “Cảnh Tắc……”


Ngôn Cảnh Tắc ôm lại y: “Ta không sao! Đệ yên tâm, ta sẽ không sao đâu!”


Tô Mặc Tu nâng lấy mặt Ngôn Cảnh Tắc, hôn lên, còn hôn thật sâu.


Trước kia lúc Ngôn Cảnh Tắc còn là phượng hoàng, chung quy cứ nói hắn sẽ không sao, nói hắn mạnh cỡ nào cỡ nào, cuối cùng không phải đã chết hay sao?


Nhưng về sau, y nhất định sẽ không để Ngôn Cảnh Tắc chết.


Có ký ức trước đây, Ngôn Cảnh Tắc lại không sao…. Tô Mặc Tu khống chế lực lượng trong cơ thể mình càng thêm ổn, thậm chí y còn phát hiện, y có thể thu hồi lại lực lượng của mình từ phong ấn Tiên giới. 


Y nhất định có thể bảo vệ tốt Ngôn Cảnh Tắc!


Tô Mặc Tu nghĩ như vậy thì phát hiện ra Ngôn Cảnh Tắc đã đảo khách thành chủ, bắt đầu hôn lại y.


Mặt y căng đến đỏ bừng, nỗ lực phối hợp.


Trong trí nhớ, tiểu phượng hoàng cũng sẽ quấn lấy y ấp ấp ôm ôm hôn hôn y….


Những tu sĩ chính đạo trước đó bị uy áp nằm sấp xuống: “……” Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?


Tiên nhân mới từ cửa động nhảy xuống kia: “……” có phải ông nhận sai người rồi không? Tên ma đầu kia lục thân không nhận, đi hôn người khác cũng đã rất không bình thường, vậy mà còn bị người ta hôn đến mặt đỏ bừng?


Chuyện này quá không thể tưởng tượng.


Ngôn Cảnh Tắc rốt cuộc vừa lòng mà buông Tô Mặc Tu ra: “A Tu, đệ thật nhiệt tình.”


Tô Mặc Tu nói: “Ưm… Bởi vì ta muốn cùng huynh bên nhau.”


Tô Mặc Tu đã ý thức được, chính mình trước đó một lòng muốn kết làm đạo lữ với Ngôn Cảnh Tắc, có thể là bị mình đời trước ảnh hưởng. 


Đời trước y đã muốn cùng Ngôn Cảnh Tắc kết làm đạo lữ, kết quả Ngôn Cảnh Tắc lại chết.


Y vẫn luôn rất khó chịu, rất tiếc nuối. 


Còn trước đó y và Ngôn Cảnh Tắc không thể kết làm đạo lữ, có thể là do y trước kia làm quá nhiều chuyện ác, phong ấn mất Tiên giới mà ra.


Thiên Đạo khống chế quy tắc thế giới kia không giết chết y đã rất không tồi, không cho y và Ngôn Cảnh Tắc kết làm đạo lữ cũng rất bình thường.


Còn chuyện Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Nhiên….


Tô Mặc Tu duỗi tay ra, mảnh nhỏ linh hồn đạo thần thức vừa mới tự bạo không lâu trước đây, còn có linh hồn Tô Mặc Nhiên còn chưa kịp tiêu tán, đều bị y chộp vào tay.


Nháy mắt y đã biết được toàn bộ ký ức của Tô Mặc Nhiên, cũng hiểu rõ tình huống cũng đạo thần thức kia.


Đạo thần thức kia kỳ thật thuộc về một tiên nhân từ Tiên giới đi vào Tu chân giới. 


Năm đó lúc y đại khai sát giới ở Tiên giới, người này trả cái giá rất lớn, từ Tiên giới chạy trốn tới Tu chân giới.


Tu sĩ khó có thể chuyển thế, chỉ có thể đoạt xá, nhưng người này lúc ấy thần thức quá mạnh, lại vẫn luôn không có biện pháp đoạt xá thành công—— mặc dù gã đoạt xá, thân thể những người đó cũng không dùng được mấy ngày là sẽ hỏng mất.


Người này chỉ có thể lấy trạng thái linh hồn ở Tu chân giới, rất nhiều rất nhiều năm sau, hồn phách yếu đi nhiều, cũng chính là lúc này, người này cũng giống các chủ Thiên Cơ Các, cảm nhận được một người không bình thường buông xuống Tô gia.


Các chủ Thiên Cơ Các không phải tiên nhân, xem không được đầy đủ, nhưng người này thì khác.


Người này nhìn ra chỗ bất phàm của y, muốn đoạt xá thân thể y nhưng không thành công, ngược lại còn bị ma khí trên người y gây thương tích, bị thương nặng, cuối cùng chỉ có thể lấy lui mà cầu tiếp theo, bám vào trên người Tô Mặc Nhiên.


Việc đã đến nước này, người này theo dõi thân thể Tô Mặc Nhiên, đồng thời, đối với  người sinh ra đã có chứa ma khí như y, cũng tràn ngập ác ý.


Hồn phách người này chẳng sợ yếu đi rất nhiều lại còn bị thương, cũng vẫn cường đại như cũ. Lúc ấy Tô Mặc Nhiên lại quá mức nhỏ tuổi, chịu không nổi lực lượng của người này, nên gã không vội vã đoạt xá, ngược lại bện một đoạn ký ức kiếp trước cho Tô Mặc Nhiên, làm Tô Mặc Nhiên nhanh chóng bắt đầu tu luyện, cũng làm Tô Mặc Nhiên tới nhằm vào y —— người này hận y, còn vẫn muốn thân thể như trước.


Sau đó, chính là Tô Mặc Nhiên cho rằng gã là trọng sinh, còn dưới sự trợ giúp của đạo thần thức này, bắt đầu tìm y phiền toái.


Thời gian chảy ngược nào đơn giản như vậy? Y có thể phong ấn Tiên giới, nhưng không làm thời gian chảy ngược trở lại lúc tiểu phượng hoàng còn sống được, Tô Mặc Nhiên đương nhiên cũng không có khả năng trọng sinh.


Ký ức Tô Mặc Tu có được đều là vụn vặt, chuyện sau đó nữa chủ yếu dựa vào y xâu chuỗi lại, còn chuyện trước đó Ngôn Cảnh Tắc mê luyến Tô Mặc Nhiên…… Tuy rằng y không nhìn thấy nguyên nhân trong trí nhớ, nhưng cảm thấy hơn phân nửa là do đạo thần thức, giống như đối phó Tô Mặc Nhiên vậy, động tay chân với ký ức của Ngôn Cảnh Tắc.


Tay Tô Mặc Tu dùng một chút lực, liền trực tiếp bóp nát tàn hồn kia và linh hồn Tô Mặc Nhiên.


Tàn hồn: “……” Gã thật oan uổng! Gã tuyệt đối không có động tay chân với Ngôn Cảnh Tắc à nha! Khi đó gã kỳ thật cũng hơi coi trọng thân thể Ngôn Cảnh Tắc.…


Chuyện Tô Mặc Tu làm, những người khác đều không phát hiện, Ngôn Cảnh Tắc thật ra lại cảm giác được, nhưng không để ý.


Cho dù Tô Mặc Tu không niết, hai hồn phách này cũng nhất định phải tiêu tán, hiện tại bọn họ làm Tô Mặc Tu nguôi giận, cũng coi như là vật tẫn kỳ dụng*.


(*tận dụng hết giá trị sử dụng của vật đó)


“A Tu, vừa rồi rốt cuộc là chuyện như thế nào? Người này lại là ai?” Ngôn Cảnh Tắc bắt một pháp quyết loại trừ máu trên người mình, sau đó còn chỉ vào người đang quỳ, rơi xuống từ Tiên giới kia mà hỏi.


Tô Mặc Tu nói: “Cảnh Tắc, ta nhớ tới ký ức trước đây rồi.”


"Ký ức trước đây của đệ?" Ngôn Cảnh Tắc hỏi.


Tô Mặc Tu nói: “Ta trước kia…… Là Phá Ma Tiên Tôn của Tu chân giới, sau đó lại phi thăng lên Tiên giới.…”


Tô Mặc Tu nhìn về phía tiên nhân rơi xuống kia, chuyện y là đại ma đầu ở Tiên giới, tốt nhất vẫn là đừng để ai biết…. Y có nên giết người diệt khẩu người này không?


Đối diện ánh mắt Tô Mặc Tu, tiên nhân tuổi già kia giật mình một cái, lập tức liền nói: “Y là Đại Đế Tiên giới! Là cường giả đệ nhất Tiên giới! Đại Đế, ta nguyện ý nhận ngài làm chủ!”


Tô Mặc Tu không quen biết tiên nhân này, tiên nhân này lại nhận thức Tô Mặc Tu —— tên ma tu mạnh đến quá mức cũng không biết từ nơi nào toát ra tới này, chỉ cần nhìn thấy người đánh nhau thì sẽ không phân xanh đỏ đen trắng, giết sạch người ta luôn.


Đoạn thời gian kia, tiên nhân ma tu có thâm cừu đại hận đụng nhau cũng không dám đánh nhau.


Cuối cùng, thậm chí còn có một vài người vứt bỏ hiềm khích, trộm tụ lại với nhau, muốn giết người này.


Nhưng mà, khi những người đó gom lại cùng nhau, đi đến trước mặt muốn giết người này, người này lại hiến tế chính bản thân mình, trực tiếp phong ấn Tiên giới.


Từ ngày ấy trở đi, Tiên giới đã trở thành một mảnh hoang vu, không còn tiên lực.


Trước kia Tiên giới chỉ là tiên lực thưa thớt, cái này hay lắm, trực tiếp không còn tiên lực luôn.… Ha hả!


Mấy ngàn năm nay, tiên nhân bọn họ đều sống không khác gì người thường, mỗi ngày không biết thảm bao nhiêu nữa!


Cố tình bọn họ còn không chết được, cũng chỉ có thể dày vò, trơ mắt mà nhìn tu vi mình giảm xuống, chậm rãi đi về hướng tử vong.


Sao ông lại già đi? Còn không phải bởi vì Tiên giới đã không còn tiên lực, ông không có biện pháp tu luyện hay sao?


Sau đó trở đi, ông cứ nhúc nhích rồi không nhúc nhích, không thì cũng nằm, không nghĩ tới nằm nằm, bên người đột nhiên xuất hiện một cái động.


Sau đó…… ông thấy được Tu chân giới.


Dù tiên nhân tới Tu chân giới thực lực sẽ bị áp chế, nhưng cũng tốt hơn ở một mảnh Tiên giới hoang vu chờ chết á! Hơn nữa ông có thể nhìn thấy Tu chân giới, đã nói lên phong ấn xảy ra vấn đề, Tiên giới được cứu rồi!


Chỉ là, ông không nghĩ tới ông còn thấy được ma đầu này.


Ông đã nói phong ấn người bình thường đánh không nổi mà, hóa ra là ma đầu này tự mình đánh vỡ.


Mắt thấy phong ấn lại muốn khép lại, ông chết nhảy xuống tới —— nằm nằm mấy ngàn năm thật sự quá thống khổ, ông tình nguyện chết trên tay ma đầu.


Đương nhiên, nếu có thể bất tử thì càng tốt.


Ông tu luyện gần vạn năm, còn không phải là vì trường sinh sao?


Ma đầu này ở Tiên giới hoành hành ngang ngược, mọi người ngầm kêu y là ma đầu, gặp được đương nhiên không dám gọi như vậy, thường đều gọi y là Đại Đế…… Lại nói tiếp, nếu là lúc gặp phải y, bản thân không có đang đánh nhau, y cũng không giết người, “Đại Đế” này, số ít người cũng gọi đến thiệt tình thực lòng.


Ở Tiên giới, đã từng mạnh nhất chính là Tiên Đế Ma Đế, mọi người gọi y là Đại Đế, kỳ thật là công nhận y là Ma Đế.


“Đại Đế? A Tu là Tiên Đế?” Ngôn Cảnh Tắc có chút tò mò, đối tượng của hắn cũng quá lợi hại nha?!


Tô Mặc Tu nhìn về phía tiên nhân kia, cho người này một ánh mắt ý vị thâm trường.


Ánh mắt này lại phối hợp uy áp thần thức xung quanh…. Tiên nhân này không chút do dự nói: “Đúng vậy, y là Tiên Đế!”


Ông thực xin lỗi Tiên Đế…… Được rồi, hiện tại Tiên giới đã sớm không còn Tiên Đế, cả Tiên giới đều sắp không còn kia kìa!


Ông muốn sống tiếp, nhận giặc làm cha cũng chả sao, nhận Ma Đế là Tiên Đế càng chẳng sao nốt.


Những tu sĩ chính đạo đó tuy bị thương nhưng phần lớn không hôn mê, mặc kệ là Tô Mặc Tu và Ngôn Cảnh Tắc thân thiết nói chuyện, hay là Tô Mặc Tu Ngôn Cảnh Tắc và người từ trong động rơi xuống nói với nhau, bọn họ đều thấy được nghe được.


Tô Mặc Tu quả nhiên là Phá Ma Tiên Tôn!


Phá Ma Tiên Tôn lợi hại ghê! Sau khi phi thăng không bao lâu đã lên làm Tiên Đế rồi!


Người ở đây đều không hoài nghi lời tiên nhân rơi xuống này nói, bởi vì bọn họ có thể cảm giác được người này cường đại và sâu không lường được.


Còn người này ban nãy nói cái gì “Tiên giới được cứu rồi”…… Tu chân giới vẫn luôn không có ai phi thăng lên Tiên giới, người Tiên giới phỏng chừng cũng chịu không nổi, nên ông ta mới có thể nói như vậy?


Còn ông ta gọi “Ma đầu”, hoặc là bọn họ nghe lầm, hoặc là ông ta kỳ thật kêu gia hỏa không lâu trước đây vừa mới tự bạo?


Mặc kệ thế nào, Tô Mặc Tu là Tiên Đế, không cẩn thận nhập ma, chung quy so với Tô Mặc Tu là ma đầu thì tốt hơn chứ?


Tu sĩ chính đạo rất nhanh đã tiếp nhận chuyện này, còn bọn ma tu lại ngốc ra —— đây rốt cuộc là chuyện như thế nào? Ma Tôn của bọn họ kỳ thật là Tiên Đế, còn là Tiên Đế hạ phàm?


Bọn họ có phải nên nhanh chạy trốn hay không?


Mà lúc này, lão tổ Tô gia quỳ gối trước mặt Tô Mặc Tu, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Tiên Tôn, tiểu bối tội đáng chết vạn lần, thế mà nghĩ sai về người……”


Tiên Đế sinh ra ở Tô gia bọn họ, thế nhưng bị họ bức đến nhập ma!


Hiện tại ông hối hận nói không nên lời!


Hết chương 253.